*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mina

Xuống xe, Hạ Mộc giới thiệu đơn giản bọn họ với nhau, chào hỏi nhiệt tình xong, Kỷ Tiện Bắc bảo tài xế lấy vali và quà cáp trong cốp xe ra.

Từng hòm thuốc lá nổi tiếng từng thùng rượu nổi tiếng, còn có các loại đồ bổ.

Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn, lúc trước nhìn mấy thứ này trong cốp xe cũng không để trong lòng, nghĩ rằng mấy cái thùng tài xế xếp trong đó là mang về cho ông chủ của anh ta dùng.

Cô nhỏ giọng nói với Kỷ Tiện Bắc: “Sao anh mua thuốc lá với rượu đắt tiền thế?”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Lần đầu tiên đến nhà, chẳng lẽ tay không?”

Bố Hạ vui mừng đến nỗi miệng không khép lại được, không cho tài xế động tay, tự mình bê hết vào trong phòng.

Hàng xóm chung quanh đều ra xem, hỏi mẹ Hạ nhà có chuyện vui gì à, mẹ Hạ đáp: “Đứa lớn dẫn đối tượng về.” Nhấn mạnh cường điệu: “Là người Bắc Kinh.”

Hàng xóm hâm mộ, nhất là khi nhìn thấy Kỷ Tiện Bắc tuấn tú lịch sự, có ô tô, mấu chốt còn có cả tài xế.

Lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc bị một đám cô dì trung niên vây quanh xem, sau lưng đổ mồ hôi, cái cảm giác này làm anh dở khóc dở cười.

Hạ Mộc chào hỏi hàng xóm, rồi đẩy Kỷ Tiện Bắc đi vào nhà.

Kỷ Tiện Bắc không khỏi bật cười, Hạ Mộc lại cười không nổi, loại quẫn bách này người nào chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được.

Bên ngoài, mẹ Hạ vẫn trò chuyện với hàng xóm, thỉnh thoảng truyền đến một hồi tiếng cười ha ha.

Sau khi vào nhà, Hạ Mộc xách vali vào phòng cô, Kỷ Tiện Bắc tìm cái ghế trong nhà chính ngồi xuống.

“Tiện Bắc, nào, uống nước đi.” Bố Hạ bưng một cái ly thủy tinh đưa cho Kỷ Tiện Bắc.

“Cảm ơn chú, chú đừng khách sáo, cháu tự lấy cũng được.” Kỷ Tiện Bắc nhận ly thủy tinh, không có tay cầm, nóng bỏng tay.

Tài xế ở trong sân, bố Hạ cũng bưng một ly nước khác ra ngoài.

Thật sự nóng không chịu được nữa, Kỷ Tiện Bắc đặt ly trà lên chiếc ghế bên cạnh, lúc này anh mới nhìn kỹ ly thủy tinh, mặt trên in dấu của hãng rượu trắng nào đó, thì ra là lấy bừa ly rượu cỡ lớn trong thùng đưa tặng.

Kỷ Tiện Bắc đánh giá gian phòng một vòng, nhà chính cũ nát chỉ có bộ bàn ghế, còn lại hình dung nhà bằng bốn bức tường.

Quạt trần treo trên xà nhà, xà nhà quanh năm suốt tháng không quét tước, bụi bặm bám đầy trên đó, góc nhà cũng có mạng nhện, bay bay theo gió quạt, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Mùa hè mưa nhiều, trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Trong nháy mắt này, Kỷ Tiện Bắc rất muốn ôm lấy Hạ Mộc, nếu nói trước kia không xác định được tình cảm Hạ Mộc đối với anh có mấy phần thì hiện tại khẳng định.

Nếu tình cảm của một người phụ nữ đối với một người đàn ông là mười phần, vậy Hạ Mộc đối với anh là mười một phần.

Một phần kia là toàn bộ nỗi tự ti và mẫn cảm của cô, gộp lại cho anh hết thảy.

Nếu không tới, anh thật sự không tưởng tượng được, thì ra nghèo là như vậy.

Cổng lớn, người đến ngày càng đông, bố Hạ cầm bao thuốc mang ra ngoài.

Kỷ Tiện Bắc nhìn bên ngoài cửa, trong tay những cô dì đó cầm viên kẹo, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng, tán gẫu chuyện nhà, không biết nói cái gì, đám người cười to thích thú.

Những chú bác không có chỗ ngồi, bèn ngồi xổm góc tường, mấy người chia điếu thuốc, bố Hạ châm lửa cho họ, đàn ông cười trầm ổn hơn chút.

Về sau Kỷ Tiện Bắc mới biết, các cô các dì ấy ăn xem như kẹo chúc phúc, thuốc lá cũng vậy.

Kỷ Tiện Bắc thu tầm mắt, nhìn nhìn ly thủy tinh trước mặt, mấy đóa hoa cúc bơi trong ly, nổi lên trên mặt nước ấm vàng nhạt, trong suốt, tỏa ra hương cúc nhàn nhạt.

“Đây là lấy trong núi bọn em, không ô nhiễm.” Hạ Mộc đi ra từ phòng của mình.

Ngồi xuống cạnh Kỷ Tiện Bắc, nhìn anh: “Có cảm giác gì?”

Kỷ Tiện Bắc nhìn bên ngoài, bố Hạ đang nói chuyện với bọn họ, tài xế đang nhìn đám gà vịt trong sân, anh đột nhiên sát lại gần Hạ Mộc hôn môi cô: “Rất thích.”

“Đồ lừa đảo!”

“… Lừa em làm gì.”

Hạ Mộc bưng ly nước lên, đặt bên môi thổi nhẹ.

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, đúng lúc dời đi cảm xúc của cô: “Em toàn chọn những nét đẹp của chú dì.”

“Ừm, thật ra em giống bố nhiều hơn.”

“Chú dì nhìn có vẻ khá tốt tính.”

Hạ Mộc thổi ly nước cúc hoa trà, im lặng một lúc lâu mới nói: “Lại chẳng phải tội ác tày trời, có thể xấu xa đến mức nào chứ?”

Nói, thở dài, “Chỉ là bọn họ làm suy sụp tinh thần của em, từ nhỏ đến lớn… Cái cảm giác này nói anh cũng không hiểu đâu.”

Cô đưa ly nước đến bên miệng anh: “Không nói chuyện không vui, nếm thử xem.”

Uống ly trà, Kỷ Tiện Bắc nói muốn đi ngắm phòng của cô.

Hạ Mộc đặt ly nước xuống: “Không có gì đẹp, dù sao đến tối anh cũng ngủ trong đó.”

Kỷ Tiện Bắc quan tâm chính là: “Thế còn em?”

“Quê em khá cởi mở, mười mấy tuổi mà không đi học nữa thì sẽ sinh con, không để ý quá nhiều, buổi tối em ngủ cùng anh.”

Kỷ Tiện Bắc hơi gật đầu, vậy còn được.

Hạ Mộc đứng dậy, “Đi thôi, dẫn anh vào khuê phòng của em.”

Kỷ Tiện Bắc cười, theo cô đi vào.

Trong phòng kê chiếc giường gỗ kiểu cũ, lớp sơn quét chân giường đã bong tróc gần hết, nhìn thấy lờ mờ giường màu đỏ mận, giường không rộng, khoảng cỡ 1 mét 5?

Lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc nhìn thấy loại chiếu trải giường này, anh nghiêng đầu, nhìn kỹ mặt chiếu, ở giữa đan một chữ “Hỷ”.

“Đây là chiếu gì thế?” Anh hỏi Hạ Mộc.

Hạ Mộc: “Cọc cao lương (1), ông nội của em lúc còn sống đan đó, ông nội rất khéo tay, cứ tới mùa đông người trong thôn bọn em không cày cấy lại tìm ông nội em đan chiếu giúp, ông nội em không lấy tiền, đi đan nhà ai, nhà đó chuẩn bị bữa cơm ngon là được.”

Kỷ Tiện Bắc ngạc nhiên: “Ông nội em…” Nói, theo bản năng dừng lại, sửa miệng: “Ông nội còn có thể đan thành chữ Hỷ?”

“Vâng, ghép cọc cao lương sẫm cùng màu lại, đan thành chữ, anh chưa bao giờ nghe nói người tài sống ở dân gian sao? Thôn của em có mấy người già, không học hành nhiều, nhưng viết chữ bút lông rất đẹp, dù luyện nhiều năm cũng không nhất định viết đẹp hơn bọn họ, hằng năm Tết đến câu đối xuân của thôn bọn em đều do bọn họ cắt giấy đỏ rồi tự mình viết, sau đó đi phân phát từng nhà.”

Kỷ Tiện Bắc mỉm cười: “Đến Tết rất náo nhiệt nhỉ?”

Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, chắc chắn náo nhiệt hơn những vùng miền phát triển, thành phố lớn như của các anh.”

Kỷ Tiện Bắc lại nhìn nhìn trong phòng, rất nhiều túi thóc dựng dựa vào góc tường, cạnh đầu giường có bàn học học sinh, trên bàn chất đầy sách vở, toàn là sách giáo khoa cấp 3.

Vách tường ngay bên trên bàn học dán kín giấy khen, đều là của Hạ Mộc.

Có mấy tờ để lâu năm, mặt tường lại phồng rộp, dường như có thể nhìn thấy mặt sau giấy khen lấm tấm mốc meo.

Kỷ Tiện Bắc chống hai tay lên mặt bàn, khom người về phía trước, anh nhìn kỹ giấy khen dán trên tường, từ tiểu học đến cấp 2, thời gian liên tục, mỗi học kỳ chưa từng ngắt quãng.

“Những tờ giấy khen Tiểu học này của em là do ai viết?”

“Ôn lão tiên sinh.” Hạ Mộc giải thích: “Vừa là hiệu trưởng của trường học bọn em kiêm thầy giáo dạy ngữ văn nhiều lớp, lúc em còn nhỏ, trường học của bọn em chỉ có hai giáo viên, Ôn lão tiên sinh dạy ngữ văn, một giáo viên khác dạy toán học, đôi khi sinh viên tình nguyện đến đây, họ sẽ dạy môn âm nhạc mỹ thuật cho bọn em.”

Cô đứng cạnh Kỷ Tiện Bắc, nhìn giấy khen, như lâm vào hồi ức, lúc lâu sau, nói với anh: “Ăn cơm xong, em dẫn anh đến trường Tiểu học đi dạo nhé.”

Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Xa không?”

“Ở ngay sau thôn, đi năm phút là tới.”

“Được.”

Kỷ Tiện Bắc xem giấy khen xong, ngồi xuống mép giường, anh tò mò mới lạ với mọi thứ ở nơi này, quan sát màn trên giường.

Màu xanh lam, chắc góc màn bị rách, dùng chỉ trắng khâu lại.

Có dây điện vắt ngang giữa màn, treo quạt điện nhỏ ba cánh màu trắng, trên cánh quạt có rất nhiều lấm chấm màu đen.

Hạ Mộc nhìn theo tầm mắt của anh, không lên tiếng, đứng dậy đi vào sân trong bưng chậu nước tới, lấy giẻ lau lau cánh quạt vài lần.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô từ phía sau: “Xin lỗi.” Thanh âm của anh khàn khàn.

Hạ Mộc run lên, cố ý xuyên tạc ý của anh: “Anh làm chuyện xấu gì à?”

Kỷ Tiện Bắc không có tâm tình đùa giỡn, “Lần đó em uống rượu, anh không nên to tiếng với em, thực sự xin lỗi.”

Hạ Mộc thở hắt, “Anh đã nhận lỗi rồi mà?”

Kỷ Tiện Bắc chôn mặt vào cổ cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô.

Có lẽ, anh nên tới đây sớm hơn một chút, để hiểu được vì sao cô cố chấp, mẫn cảm, không tín nhiệm anh, và cũng không có lòng tin về tương lai của hai người.

Đổi lại là anh sống trong ngôi nhà như vậy, anh cũng không có lòng tin, ngay cả ảo tưởng cũng cảm thấy xa xỉ.

Hạ Mộc gấp lại giẻ lau trong tay, giờ khắc này cô cũng nói không lên lời cảm xúc trong lòng.

Với cô, 22 tuổi, độ tuổi hư vinh (*) nhất sĩ diện nhất.

(*) Tính dương dương tự đắc, không tự cho là đủ, khoe mẽ…

Chật vật nhất, một mặt không muốn để người khác nhìn thấy nhất, cô đều cho Kỷ Tiện Bắc xem.

Lúc sau, Hạ Mộc nhẹ giọng hỏi; “Anh không chê thật à?”

Kỷ Tiện Bắc đúng sự thật nói: “Không chê, chẳng qua có chút chưa thích ứng kịp, về sau ở quen thì tốt rồi.”

Hạ Mộc xoay người, dựa vào ngực anh: “Sau này còn muốn đến nữa?”

“Muốn, về sau mỗi năm đều tới mấy chuyến.”

“Kỷ Tiện Bắc, thật ra em không muốn anh nhìn thấy cuộc sống thảm hại của em một chút nào, không muốn một chút nào, cho nên lần trước em về phòng trọ của Tiểu Nam, lúc em gọi video với anh mới cố ý để sát mặt vào điện thoại, không muốn cho anh nhìn thấy…”

Kỷ Tiện Bắc dùng sức ôm cô, lúc này mọi an ủi đều thừa thãi, anh cúi đầu hôn cô, đôi mắt cô đỏ hoe, vành mắt ươn ướt, nhưng nước mắt không chảy ra.

Có lẽ nhiều năm trôi qua, cô đã quen không khóc, bởi vì khi đó khóc cũng không ai đồng cảm, mọi uất ức một mình mình chịu, một mình mình cắn răng kiên trì đi tiếp con đường phía trước.

Hạ Mộc yếu ớt cũng chỉ trong nháy mắt, chưa đến nửa phút, những cảm xúc vô hình đó đã rút đi, nói sang chuyện khác: “Em đi giặt giẻ lau đã.”

Kỷ Tiện Bắc buông cô ra, hỏi: “Buổi tối chúng ta dùng cái quạt này?”

Hạ Mộc: “Ừm, không có điều hòa, nhưng đến tối trong núi không nóng, có khi còn phải đắp chiếc chăn mỏng.”

Trong lòng Kỷ Tiện Bắc vẫn luôn băn khoăn, “Tắm rửa thì sao? Anh thấy hình như nhà bọn em không có năng lượng mặt trời.”

Hạ Mộc nhàn nhạt đáp: “Không có phòng tắm rửa riêng, chỉ đun nước lau lau thôi.”

“……”

Hạ Mộc nhìn biểu cảm câm nín của anh, nhịn không được bật cười.

Kỷ Tiện Bắc chỉnh lại vẻ mặt, điều kiện này tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia anh tham gia mưu sống trong rừng mưa nhiệt đới, cũng coi như quen thuộc.

Anh nhìn về phía Hạ Mộc: “Chúng ta ở lại đây mấy ngày?”

“Tùy anh, nếu anh không ở quen, sáng mai chúng ta về huyện luôn.” Dù trên huyện nghèo nhưng vẫn tốt hơn ở đây gấp trăm lần.

“Không sao, ở lại hai ngày.” Anh nói: “Anh sẽ nói với tài xế một tiếng, bảo anh ta về huyện trước, đợi đến lúc chúng ta về thì lại đến đón chúng ta sau.”

Hạ Mộc gật đầu: “Được, anh ấy ở đây cũng buồn chán, cái gì cũng bất tiện.”

Tài xế không nán lại ăn cơm, uống ly nước rồi lái xe về huyện.

Mấy người tiễn tài xế ra tới đầu thôn, sau khi quay về, Kỷ Tiện Bắc lấy vali nhỏ đựng tiền ra, “Chú dì, đây là cháu với Mộc Mộc biếu kính hai người.”

Bố Hạ mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm tiền trong vali, mẹ Hạ kích động, không quên ngó xem tiền trong vali, muốn đếm đếm có mấy cọc, lại bị phần dưới đè nặng, không đếm nổi.

Hạ Mộc thở dài dưới đáy lòng, may mà Kỷ Tiện Bắc biết bọn họ tham tiền, bằng không bộ dáng này, chính cô cũng cảm thấy mất mặt, cô gọi: “Mẹ! Tiện Bắc đang nói chuyện với mẹ đấy.”

Mẹ Hạ cười, vội nói: “Ôi chao, cháu nói, hai đứa tới thì tới, biếu chú dì nhiều tiền thế này làm gì, chỗ tiền này cháu tích cóp hai năm hả?”

Bố Hạ cũng giả bộ khách sáo: “Cháu nói xem lương hằng tháng của cháu chưa đến hai vạn, cháu cho nhiều thế làm gì!” Nhưng không nói không cần nhiều tiền như vậy.

Bọn họ nói nhanh, Kỷ Tiện Bắc nghe không hiểu lắm bọn họ nói có ý gì, nhưng nghe hiểu từ hai vạn.

Hạ Mộc nói: “Anh ấy tích cóp nhiều năm rồi, chuẩn bị mua phòng ở, biếu bố mẹ trước.”

Mẹ Hạ tiếp lời: “Sau này hai đứa tiêu xài tiết kiệm chút, nghe nói giá nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ lắm, chờ bố mẹ có tiền, lúc hai đứa mua phòng bố mẹ cũng giúp đỡ một chút.”

Hạ Mộc không muốn nghe mấy lời giả bộ khách sáo đó, không kiên nhẫn nói: “Mau cất đi đi ạ.”

Mẹ Hạ đá đá chân bố Hạ, “Mộc nói ông không nghe thấy à, chốc lát lại có người đi ngang qua cửa, không thể làm bọn họ thấy.”

Bố Hạ nói: “Đúng đúng, không thể làm người ta biết nhà của chúng ta có nhiều tiền như vậy.”

Sau đó cầm lấy vali, xách thẳng vào buồng trong.

Mẹ Hạ cũng đi vào theo.

Kỷ Tiện Bắc nắm tay Hạ Mộc trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, xoa xoa khuôn mặt của Hạ Mộc: “Đừng buồn, chú dì không có nhiều văn hóa cũng như kiến thức, bản thân lại chưa từng ra khỏi núi, bị ảnh hưởng lớn bởi điều kiện xung quanh, em so đo với họ làm gì.”

Hạ Mộc lắc đầu: “Không buồn.” Nhưng không nói ra được khổ sở.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô: “Em cứ nghĩ theo chiều hướng tốt, ít nhất chú dì còn cho em đi học đến cấp hai, dù không muốn cho em đi học cấp ba, nhưng cuối cùng em vẫn lên cấp ba, tiền học cấp ba cũng vẫn là bọn họ bỏ ra, chúng ta so lên không đủ, so xuống có thừa, đúng không?”

Hạ Mộc dùng sức ôm eo anh, ở bên anh, anh luôn làm cô nhìn thấy một mặt tốt nhất, đẹp nhất của sự vật, cho nên ba năm nay, hầu như lúc nào cô cũng vui vẻ.

Dù là chuyện đau lòng, anh vẫn có thể tìm ra điểm khiến cô cảm thấy ấm áp.

Gần đến 7 giờ, bọn họ bắt đầu ăn cơm.

Mẹ Hạ làm một bàn đầy đồ ăn, đều là mùi vị Kỷ Tiện Bắc không quen, tuy mẹ Hạ đã cố gắng làm nhạt đi, nhưng Kỷ Tiện Bắc vẫn thấy hơi cay, cố ăn một ít.

Trên bàn cơm, mẹ Hạ với bố Hạ đúng thật đối xử nhiệt tình với Kỷ Tiện Bắc hơn cả Hạ Hàng.

Dùng bữa xong, Hạ Mộc không muốn ở nhà lâu, nói với bố mẹ: “Con mang Tiện Bắc ra ngoài đi dạo.”

“Được được được, hai đứa đi dạo đi thôi.” Mẹ Hạ ước gì bọn họ ra ngoài lâu một chút, để cho toàn bộ người trong thôn biết con rể nhà bà đẹp trai mức nào.

Kỷ Tiện Bắc trở lại phòng của Hạ Mộc, tìm camera đeo lên cổ, lại bảo Hạ Mộc thay váy, nói có mang theo vài bộ váy cho cô.

Hạ Mộc không muốn đổi: “Buổi tối nhiều muỗi, đổi váy làm gì?”

Kỷ Tiện Bắc đáp trả bằng câu nói lần trước của cô: “Chẳng phải em nói em xinh đẹp, thường thì muỗi sẽ không đốt em sao?”

“……” Hạ Mộc đi đến trước mặt anh dẫm chân anh thật mạnh.

Kỷ Tiện Bắc cười, ôm cô trong ngực: “Mau thay quần áo đi, đến trường học của các em rồi anh sẽ chụp cho em mấy tấm ảnh.”

Hạ Mộc nghĩ nghĩ, đến trường học chụp kỷ niệm quả không tồi, mở vali lấy váy thay.

Ra cửa, Kỷ Tiện Bắc chủ động cầm tay cô, Hạ Mộc tránh thoát: “Bọn em bên này không thường như vậy.”

Kỷ Tiện Bắc không dắt tay cô nữa, đổi thành ôm eo cô, cười nói: “Bọn em bên này thường hay như này đúng không?”

Hạ Mộc: “…..” Dùng sức phát tay anh, anh lại ôm cô chặt hơn.

Được anh ôm trong lòng cảm giác rất thích, cũng mặc kệ người trong thôn nghĩ sao, dù gì một năm cô cũng chỉ về có mấy lần.

Đi ngang qua một căn nhà, phòng ở xập xệ, vách tường đổ vỡ, cỏ dại mọc đầy sân, trên tường mọc dây thường xuân, không biết hai con dê nhà ai đi loanh quanh trong sân, thỉnh thoảng ‘be be be’.

“Ở đây không có ai ở à?” Kỷ Tiện Bắc nghiêng mặt hỏi Hạ Mộc.

Hạ Mộc cũng nhìn vào sân: “Ừm, trước kia thôn làng dọn dẹp cho Ôn lão tiên sinh ở, về sau Ôn lão tiên sinh rời đi, phòng này để trống, thời gian dài không có người ở thành ra như vậy.”

Kỷ Tiện Bắc đoán ra: “Ôn lão tiên sinh là bố của Ôn đổng?”

“Ừm, nghe bố em nói Ôn đổng là thanh niên trí thức, năm đó điều về đây, ông cụ Ôn từng tới nơi này một lần, thế nên sau khi ông ấy về hưu mới đến bên này dạy học, ở lại đến năm gần tám mươi tuổi, vì sức khỏe không tốt mà chuyển về Bắc Kinh.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu.

Hạ Mộc nói: “Tên của em do lão tiên sinh đặt, tên của Hạ Nam với Hạ Hàng cũng vậy, trong thôn bọn em hễ nhà ai sinh con thì lại tới tìm lão tiên sinh đặt tên, đối nhân xử thế tốt, học bác uyên thông, tính cách siêu siêu tốt.”

Đang nói, đằng trước có một đám trẻ con chạy về phía này, hô to cái gì đó, Kỷ Tiện Bắc nghe không hiểu.

Hạ Mộc đáp lời bọn họ, “Muốn cho chị cái gì?”

Cậu bé nhà hàng xóm kia đưa cái lồng nhỏ bện bằng rơm cho cô, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc ý bảo.

Sau đó cười chạy đi với nhóm bạn.

Có mấy đứa trẻ trong tay cầm cây chổi lớn.

Kỷ Tiện Bắc hỏi Hạ Mộc: “Bọn trẻ con làm gì thế?”

“Bắt chuồn chuồn.”

“… Cũng muốn chiên dầu ăn?”

“Không phải, chơi thôi, còn có thể thả mấy con trong màn để bắt muỗi nữa.”

“……”

Hạ Mộc đưa lồng rơm nhỏ trong tay cho Kỷ Tiện Bắc: “Nè, bọn họ dán ve tặng anh đó, cánh ve vẫn còn nguyên, anh chơi một lát rồi thả chúng đi cũng được.”

Kỷ Tiện Bắc cầm lấy lồng nhỏ, bên trong có vài con ve màu đen.

Anh nhìn nhìn ve, lúc ngẩng đầu, tụi nhỏ đã chạy đi xa, cầm cái chổi đuổi theo chuồn chuồn, tiếng thét chói tai vui đùa ầm ĩ vang vọng.

Có người già ngồi hóng mát ven đường, cầm quạt hương bồ khẽ phe phẩy.

Kỷ Tiện Bắc đeo camera lên cổ Hạ Mộc, một tay cầm cái lồng rơm nhỏ thô sơ đựng ve, một tay nắm tay Hạ Mộc.

Mặt trời dần dần xuống núi, ánh nắng chiều nhuộm đỏ vùng trời phía Tây, hắt xuống hình ảnh mười ngón tay đan vào nhau.

Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn Kỷ Tiện Bắc, nhất định là cô đã lấy hết toàn bộ vận may của cả đời trước, đời này, lẫn kiếp sau thì mới gặp được người đàn ông ấm áp như vậy.

T1w0sFFXxcXXXXXXXX_0-item_pic(1) Cọc cao lương.

• 26/07/2019 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện