Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Một con chim bồ câu trắng bay ra khỏi Lý gia.

Bồ câu trắng bay qua từng con phố dài, lướt khắp các tòa nhà cao, bay một lúc lâu mới dừng lại trên một mái nhà, móng vuốt nhỏ của nó nhảy qua nhảy lại vài cái, sau đó tiếp tục giương cánh, bay vào trong viện.

Ngay lúc này, đô đốc Thiên Xu doanh Cố Trì đang cưỡi ngựa đi từ chùa Minh Đài vào tới cửa nhà, hắn xuống ngựa rồi ném dây cương cho người gác cổng, hỏi Ngô quản sự đang bước tới: “Ca của ta đâu?”

Ngô quản sự vừa đón hắn vào nhà vừa đau khổ đáp lời Cố Trì: “Hôm nay vương gia không ra ngoài, đang ngồi trong hoa viên.”

Cố Trì nhíu mày, gương mặt vốn lạnh lùng lại càng trở nên đáng sợ hơn: “Trời lạnh như vậy mà huynh ấy không ở trong phòng, ra hoa viên làm gì chứ?”

Cố Trì bước nhanh vào phòng, Ngô quản sự vội theo sau tố khổ: “Thì đó, ngài ấy ra ngoài lỡ bị trúng gió là một, lại còn cứ nằng nặc sai người tới phủ trưởng công chúa lấy rượu, nếu để trưởng công chúa biết thì phải làm sao đây chứ.”

Hai người đi vào hoa viên, bước qua một cánh cửa trăng tròn, Cố Trì chỉ liếc mắt một cái đã thấy huynh trưởng mình khoác áo lông chồn, ngồi nấu rượu ngắm tuyết.

Hai huynh đệ bọn họ lớn lên không hề giống nhau, hắn giống mẫu thân với ông ngoại, gương mặt gần như in rõ bốn chữ “không dễ sống chung”, huynh trưởng thì lại giống phụ thân hơn, cho dù lúc này tóc tai có không được chỉnh tề, để mặc những lọn tóc đen buông xuống trên vai, chỉ dùng một dải lụa mỏng manh cột lại để ngăn không cho gió lạnh thổi loạn, tựa như một vị công tử tao nhã, nét mặt cũng dịu dàng như ngọc.

Trùng hợp hơn là từ nhỏ hắn đã theo họ Cố của mẫu thân, huynh trưởng theo họ Lâm của phụ thân, điều này cứ như là số phận sắp xếp vậy.

Quản sự đứng nghỉ chân bên hồ nước, chỉ có mỗi Cố Trì là bước vào đình hóng gió ở giữa hồ, huynh trưởng còn chưa phản ứng gì, hắn đã rút đao vung lên, cắt đứt mấy sợi dây đang bó màn trúc vào một chỗ.

Màn trúc buông xuống cũng cản bớt gió tuyết lạnh lẽo, che khuất cả phong cảnh cùng ánh sáng ngoài đình.

Cũng theo cùng với màn trúc, một bóng râm phủ xuống gương mặt của huynh trưởng Cố Trì – Lâm Khước.

Lâm Khước cầm một ly rượu đặt qua phía đối diện: “Cảnh đẹp như thế mà không được xem thì quả là đáng tiếc.”

Cố Trì tra đao vào vỏ một cái “xoẹt”, giọng nói của hắn còn lạnh lùng hơn cả đao nhọn: “Đợi cơ thể của huynh khỏe lại rồi xem.”


Lâm Khước mỉm cười dịu dàng, khóe mắt trái của y có một nốt ruồi màu nâu đậm, khiến gương mặt y càng thêm vẻ lịch sự nho nhã, hết sức vô hại: “Lỡ như không khỏe mà cứ thế chết đi, chẳng phải là sẽ hối tiếc cả đời sao?”

Cố Trì đen mặt: “Đừng có nói bậy.”

Lâm Khước cười khẽ, cầm vò rượu đã ấm lên, rót vào ly cho hắn: “Qua đây, thử Bạch Ngọc Tha quý giá của nương đi, ta đã sai người qua phủ trưởng công chúa lấy đấy, uống nhanh lên, đợi nương biết là không được uống nữa đâu.”

Chất lỏng trong suốt rơi vào ly sứ, Cố Trì gỡ đao bên hông ra, ngồi xuống đối diện với huynh trưởng.

Lâm Khước rót rượu cho đệ đệ xong, lại tiếp tục rót cho mình một ly: “Nương không bảo đệ ở lại chùa Minh Đài thêm vài ngày hả?”

Cố Trì nhìn chăm chú vào chén rượu: “Nói đó là Phật môn thanh tịnh, bảo đệ mau biến đi.”

Lâm Khước cười thành tiếng, y còn chưa kịp buông bình rượu xuống thì chén rượu của mình đã bị Cố Trì lấy mất.

“Huynh không được uống.” Cố Trì nói.

Câu trả lời của Lâm Khước là lôi một cái chén sạch sẽ khác ra.

Gân xanh trên trán Cố Trì nổi lên, còn chưa kịp nổ tung thì một người trong Cạp Xá đã vội vàng chạy đến, nâng một chiếc khóa kim loại đeo trên chân bồ câu lên, nhỏ giọng bẩm báo: “Là tin tới từ phủ của Binh Bộ tả thị lang Lý Văn Đạo.”

Cố Trì cố nén lửa giận, thay huynh trưởng bóp nát khóa kim loại kia, lấy ra một tờ giấy mỏng để bên trong, sau khi xem xong thì gương mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.

“Bức mật tin Ôn Bỉnh Nhân lén lút đưa cho Lý Văn Đạo đã bị nữ nhi của Lý Văn Đạo lấy mất rồi.” Hắn suy nghĩ một lát, hỏi: “Lý Văn Đạo có nữ nhi hả?”

Lâm Khước rót đầy một ly rượu cho mình, chất lỏng ấm áp lóng lánh đó tỏa ra một mùi hương thơm ngát say lòng người: “Dưới gối Lý Văn Đạo có hai nam một nữ, nữ nhi duy nhất đó đứng thứ năm trong nhà.”

Có thể nói rằng Lâm Khước biết hết những chuyện lớn bé trong nhà của các quan lại ở kinh thành này, gương mặt y vẫn nở nụ cười hiền hòa, tâm trạng vô cùng tốt, vừa thưởng thức rượu vừa dùng một câu đơn giản để miêu tả vị ngũ cô nương Lý gia này…

“Nghe đồn nàng ta là một cô ngốc không biết nói.”




Trên xe ngựa tới chùa Minh Đài, Lý Mộ ôm chiếc lò sưởi nhỏ, hắt xì một cái.

Lão phu nhân đi cùng trên xe “ai da” một tiếng, ôm lấy cơ thể mảnh khảnh dù đã được bọc hàng đống y phục của Lý Mộ: “Chắc là bị cảm lạnh mất rồi, đợi vào chùa rồi, con với hai nha đầu Vân Khê, Doanh Nhi hãy vào khách xá đợi đi, đừng ra ngoài để bị trúng gió.”

Lý Mộ cao hơn lão phu nhân rất nhiều, lúc này nàng đang hơi khom người, cúi đầu dựa vào lòng lão phu nhân, cũng không biết nàng nên nói cảm ơn vì được chăm sóc hay là nói lời xin lỗi vì đã làm lão phu nhân phải lo lắng nữa.

Mật tin bày mưu ám sát Yến Vương vẫn còn được giấu trong y phục nàng, sau khi bị Lý Văn Đạo bắt gặp trong thư phòng, Lý Mộ đã bình tĩnh nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy biến. Mãi tới khi Lý Văn Đạo ở phía sau gầm lên một tiếng: “Con còn muốn chạy đi đâu nữa hả!” thì Lý Mộ mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ ông ta nói rất đúng, nàng cũng không còn nơi nào khác để chạy, cho nên nàng dừng bước, ngoan ngoãn bị các nha hoàn, ma ma vây quanh, đưa về chỗ lão phu nhân.

Lý Văn Đạo cũng không phát hiện ra chuyện nữ nhi lấy mất mật tin từ tập thơ, ông ta quay lại thư phòng chỉ là chuyện trùng hợp, thấy nàng xuất hiện ở đó cũng chỉ cho rằng nàng vô tình chạy vào mà thôi.

Lớp áo bông và vạt váy bên ngoài cùng đã bị những bông tuyết rơi làm ướt, Triệu ma ma vội vàng mang y phục đã chuẩn bị lúc trước ra cho nàng thay, Phi Tinh thì nhanh nhẹn đi nấu một chén canh gừng.

Lão phu nhân ở bên cạnh thúc giục nàng uống nhanh, sau đó hỏi nàng sao đang êm đẹp lại chạy tự nhiên ra ngoài.

Tình huống khi đó không khác nào là địa ngục với Lý Mộ… toàn bộ mọi người trong phòng dù là quan tâm thật hay không cũng đều đang nhìn vào nàng.

Mỗi một tế bào trên người Lý Mộ đều đang kêu gào “muốn chết”, trái tim đập 120 lần trên một phút như có bão táp sắp tới, âm thanh của lão phu nhân cứ chen vào đầu khiến nàng thấy hết sức ồn ào, phải mất tới mấy giây nàng mới kịp phản ứng lại lão phu nhân đang nói cái gì.

May mắn rằng mọi người đều biết nàng là đồ ngốc, cho nên dù nàng có cúi đầu uống canh gừng và không nói gì thì cũng chẳng có ai ép nàng phải trả lời.

Sau đó lão phu nhân lại quay sang hỏi Triệu ma ma và Phi Tinh Tiêm Vân phụ trách chăm sóc Lý Mộ, thái độ lúc đó của bà khắc nghiệt hơn nhiều, còn muốn phạt đánh các nàng để răn đe.

Lý Mộ vội vàng vươn tay, kéo lấy ống tay áo của lão phu nhân.

Nhị thẩm và tam thẩm của Lý Mộ ngồi bên cạnh cũng mở miệng khuyên can, một người thì nói đủ loại mê tín, rằng đều là vì suy nghĩ cho lão phu nhân, hôm nay không nên trách phạt hạ nhân, một người thì tính tình hiền lành vô hại, bình thường nhìn thấy ai bị phạt cũng đều mở miệng khuyên nhủ một câu.


Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy ống tay áo mình của Lý Mộ, cuối cùng cũng sửa lời, chỉ phạt đám Triệu ma ma hai tháng tiền lương.

Lý Mộ thầm tính trong lòng, dùng tiền mừng tuổi của nàng có lẽ cũng đủ để bù lại.

Tóm lại, mọi chuyện cứ thế mà bình yên trôi qua.

Cả nhà cùng xuất phát tới chùa Minh Đài.

Lý Mộ và lão phu nhân ngồi một xe, trên xe còn có Kiều ma ma đã hầu hạ lão phu nhân suốt nhiều năm.

Đợi tới nơi, lão phu nhân sai Kiều ma ma đưa Lý Mộ tới khách xá nghỉ ngơi trước.

Người bị đuổi tới khách xá còn có Lý Doanh đứng hàng thứ bảy và Lý Vân Khê đứng hàng thứ tám.

Lý Doanh mười tuổi, Lý Vân Khê chín tuổi có quan hệ lúc tốt lúc xấu, mấy ngày hôm trước cả hai còn vì chuyện cây trâm của ai đẹp hơn mà cãi nhau tới mức mặt đỏ tía tai, hôm nay đã trở thành vì “hiếm có dịp ra ngoài, vậy mà lại chỉ có thể ở lại khách xá, đúng là buồn chán” cho nên đang tụm lại với nhau tìm trò vui để giết thời gian.

Lý Mộ biết lão phu nhân làm gì cũng chú ý đến công bằng, không muốn cho người khác thấy nàng không được ưa thích, cho nên mới cố ý bảo hai vị đường muội ở lại khách xá chung với nàng.

Vì điều này nên Lý Mộ mới thấy vô cùng áy náy với hai tiểu cô nương, cho nên khi các nàng kéo Lý Mộ qua, muốn nàng xem các nàng chơi xúc xắc, Lý Mộ cũng không từ chối, im lặng nhìn cả hai chơi vài ván.

Đợi chán xúc xắc rồi, các nàng lại lấy ra bài ngà chơi trò đoán, nói rằng ai thua thì phải lấy ra hết đống đồ đón tết mình có, cho người thắng lựa chọn xem như đánh cược.

Ngoài phòng tuyết vẫn đang rơi, Lý Mộ ngồi im một bên nhìn hai tiểu cô nương mải mê chơi đùa, mấy nha hoàn và ma ma thì pha trà, bưng điểm tâm, còn có vài người lười biếng vây quanh một đống bếp lò, nói chuyện phiếm với nhau.

Bình thường bên cạnh Lý Mộ luc nào cũng có Triệu ma ma và Tiêm Vân Phi Tinh đi cùng, lần này Phi Tinh không đi chung, Tiêm Vân lại nhát gan, chỉ biết ngồi canh ở cạnh giường cùng một nha hoàn tên Ngân Bình hầu hạ Lý Vân Khê.

Không khí trong phòng quá ấm áp, Lý Mộ bắt đầu thấy buồn ngủ, nằm tựa người sang bên cạnh, mơ một giấc mơ.

Trong sách từng nói, nữ chủ Lý Vân Khê có ba vị đường tỷ, người lớn tuổi nhất là nhị đường tỷ đã xuất giá trước khi Lý gia bị tịch thu tài sản, sau khi Lý gia gặp nạn, nhị đường tỷ cũng bị hưu, trở thành ni cô. Ngũ đường tỷ Lý Mộ – nguyên chủ – bị bệnh chết trước thời điểm Lý gia bị tịch thu tài sản một năm, khi chết chỉ mới mười sáu tuổi. Thất đường tỷ Lý Doanh và Lý Vân Khê cùng nhau bị sung thành tội nô đưa vào cung cấm, mấy năm sau, Lý Doanh đắc tội với quý nhân nên bị đánh chết, sau khi chết chỉ có một chiếc chiếu đắp thân, ném ra khỏi cung.

Lý Mộ mơ thấy mình xuyên tới nơi này, không thành công ngăn cản Lý gia bị xét nhà, cùng vào cung làm cung nữ với hai đứa trẻ, chính vì quá ngu ngốc nên chết còn sớm hơn cả Lý Doanh, hơn nữa còn là cách chết kinh điển nhất trong truyện cung đấu… bị người khác ném xuống giếng diệt khẩu.

Giếng rất tối, lạnh lẽo, Lý Mộ bừng tỉnh, mới nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.


Nàng vẫn đang ở trong khách xá của chùa Minh Đài, Lý Vân Khê và Lý Doanh trước mặt vẫn là tiểu thư nhà quan, vui chơi đùa giỡn trước sự hầu hạ của nô bộc… hửm?

Lý Mộ chớp chớp mắt, xác định bản thân không hề nhìn nhầm… bên cạnh Lý Vân Khê và Lý Doanh đột nhiên xuất hiện thêm một thiếu nữ lạ mặt không quen biết.

Là ma quỷ hả?

Từ y phục, Lý Mộ có thể đoán được tiểu nữ hài này cũng là tiểu thư nhà ai đó, từ vẻ ngoài, tuổi tác của nàng không khác hai người Lý Vân Khê là bao, vì mới để tóc không lâu nên độ dài còn chưa đủ, không thể búi lên được, thế nên nàng vẫn giữ nguyên tóc mái, một nửa đầu tóc phía sau buông xõa xuống.

Tiểu nữ hài thấy Lý Mộ tỉnh dậy, cố ý chào hỏi nàng: “Tỷ tỷ tỉnh rồi sao?”

Lý Mộ không đáp, hoảng loạn né tránh ánh mắt của nàng ta, nhìn về phía Kiều ma ma.

Kiều ma ma kiên nhẫn nói cho Lý Mộ rằng lúc nàng đang ngủ, tiểu cô nương này đã lạc mất người nhà, tình cờ xông vào khách xá của bọn họ.

Tiểu cô nương rất lanh lợi, hỏi nàng lạc ở đâu, lạc lúc nào đều đáp được, có điều khi hỏi nàng là tiểu thư nhà ai, tên họ là gì, ở nơi nào thì lại ấp úng không đáp, nói kiểu gì cũng không rõ.

Kiều ma ma không còn cách nàokhác, chỉ đành gọi người qua mời sư thầy ở chùa miếu tới giúp đỡ tìm kiếm người thân của tiểu cô nương.

Trước khi sư thầy trong chùa miếu tìm được, tiểu cô nương sẽ ở tạm chỗ bọn họ.

Tiểu cô nương rất hướng ngoại, dù Lý Mộ có không để ý tới mình thì nàng vẫn không buồn chút nào, tiếp tục nói chuyện với Lý Vân Khê, còn trò chuyện hết sức vui vẻ.

Lý Mộ thì ngược lại, nàng vì hành động tránh né xã giao theo bản năng, cộng thêm hành vi làm lơ đối phương mà thấy cực kỳ ảo não, sau đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng thất lễ của mình không biết bao nhiêu lần, cả người nàng như đang đứng đống lửa, ngồi đống than, chỉ hận thời gian sao không xoay ngược lại một phút trước, để nàng có thể thay đổi phản ứng kia của mình.

Tiểu nữ hài và Lý Vân Khê trò chuyện một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới gì đó nên đi tới gần Lý Mộ, ngẩng đầu hỏi nàng: “Sao tỷ tỷ lại không nói gì cả thế?”

Lý Mộ tiếp tục né tránh ánh nhìn của tiểu cô nương, có điều lần này nàng cố ép mình di chuyển tầm mắt trở lại, nhìn lại tiểu cô nương trước mặt, thành công đối diện với nàng ta.

Tiểu cô nương sở hữu đôi mắt rất xinh đẹp, vì tuổi còn nhỏ nên có vẻ trong sáng lấp lánh hơn, sâu trong đó chứa chút ít cảm xúc không sợ trời không sợ đất của con trẻ. Bên trên đôi mắt là phần tóc mái ngoan ngoãn, vì nàng hơi ngẩng đầu nên để lộ chiếc trán trắng tinh và… một vết hồng xinh đẹp bên thái dương.

Lý Mộ sững sờ tại chỗ.

Bởi vì đó là một vết bớt đỏ như màu phượng hoàng, trong quyển sách “Túy Thanh Loan” này, nữ phụ đã cầm đao muốn gi ết chết nam chính cũng có một vết bớt đỏ bên thái dương giống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện