Này là hoàng hôn vắng lặng.

Này là bụng réo cồn cào.

Bọn ta hai mặt nhìn nhau. Theo ta thấy, Tạ Ngọc Hành nhìn thế nào cũng là gương mặt hồng hào, tinh thần thoải mái. Hay y tính sai thời gian rồi, hôm nay không phải là ngày phát độc, hoặc là…

Tim ta đột nhiên bắt đầu đập mạnh.

Một suy nghĩ cực kỳ tạo bạo lóe lên trong đầu ta, quá tuyệt vời, quá hoàn mỹ, đến mức ta không dám tin. Từ khi đến thế giới này, ta đã bao giờ gặp may đâu? Bị bắt, bị thương, trốn chạy… trải nghiệm chỉ loanh quanh mấy chuyện này. Vận may duy nhất của ta là gặp được Tạ Ngọc Hành, nhưng y lại sắp rời khỏi ta.

Nhưng mà – ta lại nghĩ – nếu y không phải rời đi thì sao? Nếu y có thể sống một cuộc đời tự do tự tại, không còn ưu phiền như ta hằng mong ước thì sao? Nếu ——

“Ọt ọt ọt”

Thôi được rồi, mong muốn lớn lao vĩ đại gì thì cũng phải chờ no bụng cái đã.

Ta thuận theo tự nhiên mà đứng dậy. Đêm qua đi quá gấp, trong đầu chỉ có mỗi chuyện “Tạ Ngọc Hành sắp gặp chuyện chẳng lành”, cả rượu giải sầu cũng quên béng thì nói gì đến món khác.

May mà đã vào thu, trên núi có rất nhiều quả chín. Đi ngược đường xuống núi, bọn ta tìm kiếm một chút đã hái được đầy túi. Vẫn chưa đủ, ta nhìn chằm chằm một chỗ tối, liếm môi nói nhỏ: “Anh đi tìm suối nước đi, tìm được thì ra hiệu cho em.”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta, ta “He he” cười, đẩy y: “Nhanh lên.”

Tạ Ngọc Hành “Chậc” một tiếng, nói: “Em cứ như…”

Cứ như cái gì? Ta có thể đoán được một chút, nhưng y không nói ra, ta cũng xem như không biết. Tạm thời tách ra khỏi Tạ Ngọc Hành, ta nhẹ tay nhẹ chân bước về phía mình vừa nhắm đến, chẳng mấy chốc đã thu hoạch được kha khá.

Ta theo tiếng huýt sáo của Tạ Ngọc Hành tìm được y, tay trái y là trái cây, tay phải là cá. Ta bật cười, khoe với y chiến lợi phẩm của mình: Một con chim rừng và năm, sáu quả trứng.

“Xem ra chúng ta sẽ có một bữa no nê.” Ta vui vẻ nói, “Vừa có đạm, vừa có vitamin, chỉ thiếu tinh bột thôi. Chút nữa em làm trứng chiên đi.”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta, có lẽ cũng không hiểu ta đang nói gì. Nhưng tâm tình ta vẫn rất tốt, lải nhải với y: “Ban nãy em còn thấy có nhiều loại thảo mộc để làm gia vị, tiếc là không có mật ong, èo… Anh xử lý sơ mấy thứ này trước đi, em quay lại hái thảo mộc.”

Ánh mắt Tạ Ngọc Hành càng lúc càng hoang mang hơn, nhưng y cũng có vẻ thoải mái hơn một chút, cười lộ ra tám cái răng: “Tôi sẽ nhóm lửa.”

Ta nói: “Được, vậy tiện đường em sẽ nhặt thêm củi về. À, nhớ dọn cỏ xung quanh trước nhé.”

Tạ Ngọc Hành gật đầu đồng ý. Nhìn vẻ mặt thì có vẻ như y đang cảm thấy ta nói quá nhiều. Cũng phải, với kinh nghiệm bôn ba trong giang hồ, Tạ Ngọc Hành đương nhiên biết những việc này. Lẽ ra ta nên biết thế, nhưng vì y không làm sao hết, ta quá phấn chấn, nhất thời không nhịn được.

Nói đến việc nhận biết loại thực vật nào ăn được, đây cũng là Tạ Ngọc Hành chỉ ta. Ở chỗ ta, hầu hết đều là gia vị dạng bột, nào có cơ hội trải nghiệm hương vị thiên nhiên như thế này.

Ta vừa ngâm nga trong họng, vừa ngồi xuống hái thảo mộc. Hái một lúc, ta lại cúi đầu chôn vào cánh tay, cả người khẽ run lên, tự nhủ với chính mình: “Nhất định là vậy, chắc chắn phải như vậy. Tạ Ngọc Hành không sao nữa rồi, ha ha…”

Nhưng, y đã ổn rồi, còn ta thì sao?

Bình ổn lại tâm tình, đến khi trở lại bên cạnh Tạ Ngọc Hành, ta đã lấy lại dáng vẻ vô tư vô lo như thường, còn hí hửng nói: “Anh cắt trái cây rồi à?”

Trái cây được cắt thành từng miếng cỡ ngón tay cái, bên trên còn cắm một nhánh cây nho nhỏ, giống như cách bày biện mâm trái cây ở nhà ta. Lúc còn ở thị trấn nhỏ kia, ta từng mè nheo đòi Tạ Ngọc Hành làm giống vậy cho mình, không ngờ giờ được nhìn thấy lại cảnh này.

Ta càng vui hơn, ngồi xếp bằng bên cạnh y, xắn tay áo lên: “Được rồi, còn lại để em —— Ặc!”

Chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Tạ Ngọc Hành nhét vào một miếng trái cây. Ta nghi ngờ y đã nếm thử trước rồi, chỉ để lại những miếng ngon nhất. Lúc này vào miệng ta chỉ toàn là hương vị thơm ngọt.

Thích quá!

Tạ Ngọc Hành cũng nhận thấy thái độ của ta, sau đó ta bận tay, y vẫn luôn ở cạnh đút trái cây cho ta, mãi đến khi ta phải chủ động xin tha: “Khoan, từ từ, còn ăn nữa sẽ no mất!”

Tạ Ngọc Hành bấy giờ mới thu tay, nhưng trước đó còn xoa má ta mấy cái. Hai má ta vẫn đang phồng lên vì trái cây trong miệng, y rõ ràng thích ta như thế này, mắt cũng sáng lên. Ta nhìn thấy, trong lòng ngọt ngào đến mức muốn bay lên, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại tên của y, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành… Thôi xong, xuyên không một lần, ta thành kẻ yêu đương mất não luôn rồi.

Ta chẳng hề nghiêm túc mà thầm gào lên với chính mình, tay vẫn không dừng lại. Lúc còn nhỏ, nhà ta không phải là một chuỗi nhà hàng, chỉ là quán ăn nhỏ trong khu phố. Ta tan học, chưa kịp làm bài tập đã chui vào nhà bếp nhìn ba mẹ bận rộn. Họ làm cái gì cũng nhanh nhẹn gọn gàng, ta nhìn, cảm thấy ba mẹ giống mấy đại hiệp thần công cái thế trong ti vi, vậy nên mới có thể lóc xương cá, tách xương gà lưu loát như thế.

Sau đó, quán ăn chuyển sang nơi khác, càng lúc càng lớn, mở càng nhiều chi nhánh hơn, ta vẫn rất thích vào bếp. Ba mẹ nói ta sinh ra là để theo nghề này, lần nào bọn họ cũng nhìn ta với ánh mắt dịu dàng và đầy tự hào…

Ba mẹ thật sự rất yêu thương ta.

Ta sụt sịt mũi, nghĩ, tuy ta không còn nữa, nhưng ba mẹ đều mạnh khỏe, như vậy cũng tốt rồi.

Đến khi chim rừng và cá đều nướng chín, trứng chiên trên phiến đá nóng cũng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, ta rốt cuộc mở miệng nói chuyện với Tạ Ngọc Hành: “Lúc Linh Tê Vệ điều tra Thẩm Thông, hẳn là cũng tìm hiểu thủ đoạn của lão rồi, đúng không?”

Tạ Ngọc Hành gật đầu.

Ta: “Vậy mọi người có biết Thần Tiên Hoàn của lão là thứ gì không?”

Tạ Ngọc Hành trầm ngâm một chút mới nói: “Lão một lòng cầu trường sinh, lúc trẻ từng luyện rất nhiều loại đan dược nhưng đều không thành, đến khi tạo ra được Thần Tiên Hoàn mới dừng tay.”

“Tuy tên gọi là vậy, thực tế tác dụng không khác với Bách Hoa Đan của Linh Tê Vệ là bao. Người uống vào lúc đầu không sao, nhưng lâu ngày sẽ phát độc mà chết. Nghe nói thứ này có thể duy trì hiệu dụng lâu hơn Bách Hoa Đan, chính vì vậy, Thiên Xu từng nói muốn tìm ra công thức.”

Ta gật đầu: “Đúng là có chuyện đó, nhưng mọi người bỏ sót một vấn đề rồi.”

Tạ Ngọc Hành nhướng mày, ta nói tiếp: “Loại thuốc này còn có thể giải bách độc!”

Tạ Ngọc Hành: “Chuyện này…”

Y có vẻ muốn nói gì đó, ta cũng im lặng chờ y sắp xếp câu chữ xong. Một lúc sau y mới nói: “Trước khi lẻn vào Thái Bình Môn, Linh Tê Vệ từng bắt được vài đệ tử ma giáo, đã nghe được chuyện này từ miệng bọn chúng. Nhưng khi đó, bọn tôi phân tích, cảm thấy đây giống như lời ngụy biện của Thẩm Thông. Trực tiếp đầu độc thuộc hạ của mình, bên dưới ắt có kẻ bất mãn, nếu nói nó có thể giải độc thì thuyết phục hơn rất nhiều.”

Ta ngạc nhiên: “Hóa ra còn có thể hiểu theo hướng này…”

Nghĩ như vậy cũng hợp lý. Ta lại trầm ngâm, một lúc sau vẫn lắc đầu: “Vòng đi vòng về, Tạ Ngọc Hành, anh có nhớ mùi hương trên người mình biến mất từ lúc nào không?”

Tạ Ngọc Hành chớp mắt. Y như thế này thật đáng yêu, lại làm ta muốn ngo ngoe nghịch ngợm rồi.

“Không nhớ rõ.” Y đáp, “Bọn tôi đều đã dùng loại thuốc này quá lâu, quen với mùi hương của Bách Hoa Đan rồi, không phân biệt được.”

Cũng phải, lúc còn ở thị trấn nhỏ, nhờ ta nhắc đến, Tạ Ngọc Hành mới nhận ra hương thơm trên người mình đã nồng đến một mức nào đó rồi.

“Có lẽ là sau khi rời khỏi pháp trường.” Ta nói, “Trước khi chúng ta lên núi Bắc Linh, lúc ở quán nhỏ bên đường viết thư.”

Theo lời nói, khung cảnh khi đó tái hiện. Ta chảy máu mũi, Tạ Ngọc Hành giúp ta lau đi, tay áo y phất qua chóp mũi ta, khi đó ta nghĩ, dường như hương thơm trên người y đã khác trước.

“Trước đó nữa,” Ta lẩm bẩm, “Em… cũng không nhớ. Nhưng nếu tính ngược lại từ hôm đó, những sự kiện quan trọng liên quan đến anh thì chỉ có lần vào ám ngục thôi nhỉ?”

Tạ Ngọc Hành gật đầu. Ta nhìn thấy môi y mơi mím lại, sắc mặt có chút căng thẳng, thận trọng, còn loáng thoáng một vẻ vui mừng khó có thể nhận ra. Ta cũng vui lây. Nếu Tạ Ngọc Hành có thể thoát khỏi số mệnh bi thảm, ta nhất định phải đốt pháo ăn mừng.

“Cũng không thể nào có người chợt đại phát từ bi, lén lút nhét thuốc giải cho anh, vậy nên em nghĩ… có lẽ nào, hôm đó anh bị thương, em cũng bị thương…” Ta nhẹ nhàng nói, “Máu của chúng ta hòa vào nhau, Thần Tiên Hoàn đã giải được loại độc trong người anh?”

Tạ Ngọc Hành ngẩn ngơ, hồi lâu sao mới nói: “Còn có thể như vậy sao?”

“Chỉ là suy đoán thôi.” Ta cười, dang tay về phía y, “Anh cũng đâu nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý hơn, đúng không? Vả lại đoán sai cũng chẳng sao, chuyện quan trọng là trên người anh không còn mùi thơm kia nữa, mãi đến giờ em mới nhận ra! Ha ha, Tạ Ngọc Hành, anh thật sự tự do rồi!”

Ta rất vui mừng, rất sung sướng, thậm chí vui đến mức không để ý đến sắc mặt Tạ Ngọc Hành. Mãi đến khi y chợt bắt lấy tay ta, ta mới nghe y nói: “Thẩm Phù, còn em thì sao?”

“Em?”

Ta khó hiểu nhìn y, thấy y hiếm có một lần nói năng lộn xộn: “Nếu thật sự như vậy, vậy hôm đó, hôm đó không chỉ có máu của em dính vào người tôi, máu của tôi cũng dính lây sang em mà, còn em thì sao? Chẳng phải cũng chịu tác dụng của Bách Hoa Đan?”

Ta chậm chạp phản ứng lại: “Cũng đúng —— ừm.”

Tạ Ngọc Hành im lặng nhìn ta, bàn tay nắm tay ta cũng đang phát run. Ta cúi đầu, cố gắng suy xét: “Vậy, Bách Hoa Đan và Thần Tiên Hoàn trộn vào sẽ triệt tiêu lẫn nhau… Ừm, vậy em cũng không sao hết?”

Đương nhiên, cũng còn một khả năng khác.

Tạ Ngọc Hành nhất định cũng nghĩ đến, vậy nên chút vui mừng trên gương mặt nhợt nhạt của y dần phai mờ, sắc mặt đơn thuần chỉ còn nặng nề.

“Ba tháng.” Ta nói, “Đã qua ba tháng kể từ ngày em nuốt viên thuốc đó. Bất kể kết quả thế nào, ba tháng sau chúng ta sẽ biết.”

Tạ Ngọc Hành hít sâu một hơi, gật đầu.

……

……

Khi mặt trời một lần nữa ló dạng, hai ta đã trở lại trong thành, đến quán trọ lấy ngựa, còn thanh toán thêm một khoản tiền cỏ khô cho một ngày qua. Không còn gấp rút như trước nữa, hai ta sóng vai nhau, lần nữa lên đường.

Nếu may mắn, ta có thể sống sót. Nếu không may cho lắm, tối thiểu người ta yêu vẫn có thể bình yên sống tiếp. Nghĩ thế nào cũng thấy thỏa mãn rồi, ngồi trên lưng ngựa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tạ Ngọc Hành ban đầu là bất đắc dĩ, sau đó bị ta lôi kéo, cũng cười theo.

Nhưng đó chỉ là dáng vẻ ban ngày của y. Đến đêm, lần nào nửa mê nửa tỉnh, ta cũng phát giác y đang chăm chú nhìn ta. Bởi vì võ công cao thâm, trực giác nhạy bén, sau khi biết được chuyện này, ta cũng cảm thấy vô cùng khó xử, chỉ có thể nghiêng người, kéo Tạ Ngọc Hành ôm vào lòng.

Đợi đến sáng hôm sau, ta lại huyên thuyên lải nhải, nói bây giờ không còn điều gì phải băn khoăn nữa, y có thể đi tìm người nhà rồi… Bọn ta không nói thẳng, nhưng trong lòng đều có lo lắng. Nếu chỉ có Tạ Ngọc Hành được giải độc, còn ta rốt cuộc vẫn bỏ y mà đi, vậy quãng thời gian tiếp theo y sẽ sống thế nào đây?

Nỗi lo âu đó dâng đến đỉnh điểm vào tháng cuối cùng.

Ngày đó, Tạ Ngọc Hành chẳng thể che giấu được quầng thâm dưới mắt nữa, cả người cũng trở nên hốc hác tiều tụy. Ta thấy vậy, dứt khoát nói: “Chúng ta tìm một căn nhà nhỏ ở lại đi.”

Tạ Ngọc Hành đồng ý. Có lẽ cũng biết tình trạng của mình quá tệ hại, y bắt đầu cố gắng điều chỉnh. Từng ngày trôi quá, sắc mặt cũng khá lên không ít. Nếu không phải số lần ta nửa đêm tỉnh giấc tăng thêm, lần nào cũng thấy y đang thăm mạch cho ta, có khi ta cũng tin y khá hơn thật rồi.

Cứ như thế, một tháng trôi qua. Đến một buổi sáng, ta nói: “Hôm nay bắt đầu ba ngày đếm ngược. Anh làm cho em món bánh cuộn thịt như trước đi.”

Tạ Ngọc Hành đương nhiên đồng ý.

Bọn ta cùng ăn, lại ở trong nhà quấn quýt hồi lâu, bất tri bất giác đã qua hết một ngày. Sáng hôm sau, ta nói mình muốn ăn tiệc củ cải.

Hiện tại không có củ cải trắng như đầu xuân, nhưng loại củ cải địa phương này cũng rất ngon. Hai ta ăn no nê, mấy đứa nhỏ nhà bên còn bị mùi thơm của thịt viên thu hút. Ta cười hì hì chia cho tụi nhỏ một chén, đổi lại mấy lời cảm ơn ríu rít.

Quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ngọc Hành, ta nói: “Ngày mai em muốn ăn bánh trứng.”

Đồng tử Tạ Ngọc Hành hơi co lại, y chậm rãi gật đầu. Hôm sau, trời còn chưa sáng, y đã bận tay bận chân.

Ta bước vào phòng bếp, ôm lấy y từ sau lưng, nói: “Sáng sớm mở mắt ra đã chẳng thấy anh đâu, làm em… Này, Tạ Ngọc Hành, sao lại khóc?”

Y thật sự đang khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, làm ta đau lòng muốn chết.

“Tạ Ngọc Hành,” Ta gọi tên y, “Thật ra… ừm, anh gạt em nhiều lần như vậy, em cũng trả lại một lần, như vậy mới công bằng chứ?”

Y vẫn cứ khóc, ta hoài nghi y chẳng nghe lọt tai lời nào, chỉ có thể nói thật nhanh: ‘Thật ra hôm qua đã là ngày cuối cùng, em thật sự không sao hết, trì hoãn một ngày mới nói chẳng qua là muốn giảm bớt căng thẳng cho anh… Anh… sao còn khóc dữ hơn nữa vậy?”

Không chỉ khóc dữ hơn, y còn xoay người lại ôm lấy ta, đầu vùi vào cổ ta. Chỉ chốc lát sau, ta phát hiện vai áo mình đã ướt đẫm.

Y như vậy làm ta tâm tình kích động, qua hồi lâu mới có thể nói tiếp: “Ở chỗ em, bánh trứng là để ăn mừng. Hôm nay chúng ta cùng ăn, xem như chúc mừng hai ta được sinh ra lần nữa.”

Thật lâu, thật lâu sau đó, Tạ Ngọc Hành mới thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

— HẾT CHÍNH TRUYỆN —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện