*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở một nơi chỉ to như lòng bàn tay này, nhà ai mà có chút chuyện, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp cả thị trấn. Tiếc là rất ít người biết sự thật, chỉ nghe nói Tiền điên ốm nặng tới nỗi không xuống giường được.
Có người đêm qua nghe thấy Tiền điên kêu thảm thiết bèn ra ngoài nhìn, cũng chỉ thấy Chu Kim Dân đưa gã về, gã cũng không chịu ra ngoài gặp ai.
Một kẻ lưu manh vốn đã không được người khác chào đón, như vậy cũng sẽ không có nhiều người quan tâm gã ốm ra sao, rốt cuộc bị bệnh gì.
Vạn Nguyên đã nhắc nhở Chu Kim Dân đừng nói bậy bạ trước mặt bất kỳ ai. Chu Kim Dân cũng nghe lời Vạn Nguyên, ngày thường miệng rộng nhưng lần này quản chặt lắm.
Vạn Linh cẩn thận, nhân lúc không có người hỏi Vạn Nguyên một câu “Tối qua chưa xem hết kịch đã không thấy bóng em và Kim Dân đâu. Chị, bố với bà về nhà rồi, em vẫn chưa về, nước nóng trong phích lại hết, hai đứa đi đâu thế?”
“Hôm nay là năm mới mà? Sao lại tra hỏi em nữa?” Vạn Nguyên nói đùa với chị gái. Thật ra giúp Hứa Tấn Vân cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, hắn chỉ sợ… Chỉ sợ tính tình Hứa Tấn Vân thẳng thắn, nghe được vài tin đồn sẽ không chịu được.
Tết nhất đến nơi rồi, Hứa Tấn Vân chỉ có một mình trong cái sân kia.
Đúng lúc màn thầu và bánh cuốn hấp trên bếp đã chín, Vạn Nguyên nhìn chằm chằm chị gái bưng màn thầu và bánh cuốn hấp đi ra. Thím Hồ nói đến Tết sẽ chuẩn bị cho Hứa Tấn Vân bữa cơm ngon, cũng không biết có nấu hay không. Nếu không nấu thì Hứa Tấn Vân không được ăn một bữa cơm nóng hổi trong đêm giao thừa.
“Chị ơi.” Vạn Nguyên rung chân, ánh mắt chỉ bánh trong lồng hấp, “Cho em lấy mấy cái nhé.”
Vốn là hấp để ăn, nếu Vạn Nguyên ăn chắc chắn sẽ không cố ý nhắc một câu. Vạn Linh hiểu rõ đứa em trai này, giả vờ không đồng ý.
“Làm gì? Nếu em không nói làm gì chị sẽ không cho em lấy.”
Vạn Nguyên nhân lúc chị gái không chú ý giấu mấy cái vào túi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến sân nhà Hứa Tấn Vân.
Xung quanh cái sân bỏ hoang này không có hàng xóm, nhà gần một chút còn phải đi xuống dốc. Những gia đình khác đông vui, tiếng cười nói truyền đến từ trong sân, chỉ có nơi này vắng tanh.
Vạn Nguyên đẩy cửa sân ra, trong sân không có ai. Hắn vừa gọi tên Hứa Tấn Vân vừa đi vào sân, “Hứa Tấn Vân?”
Vào nhà chính, Hứa Tấn Vân ngồi một mình trong góc, trong lòng bưng một bát mì sợi nước suông. Mì đã dính lại, cũng nguội rồi. Đây là một bữa ngon mà thím Hồ nói sẽ nấu chứa Hứa Tấn Vân hả?
Hứa Tấn Vân vẫn không thích nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Vạn Nguyên trên gương mặt chắc chắn sẽ có một chút biểu cảm. Ánh mắt trống rỗng cũng sẽ tập trung trên người Vạn Nguyên.
“Cái này nguội rồi.” Vạn Nguyên giành lấy bát trong lòng Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân vô thức duỗi hai tay ra, lòng bàn tay ấm nóng, được Vạn Nguyên nhét cho một cái màn thầu to. Màn thầu vừa trắng vừa ú nu, xem ra Vạn Nguyên luôn nhét trong lực nên hãy còn nóng hổi, hơi bỏng tay. Ngay sau đó Vạn Nguyên lại lấy bánh cuốn hấp và màn thầu ra như nâng bảo vật.
“Chị tôi làm đấy, thử xem.”
Nhiệt độ nóng bỏng khiến da Hứa Tấn Vân hơi ngứa, y cầm màn thầu cắn một miếng, nhai từ từ. Mới đầu trong miệng không có vị gì, dần dần cái màn thầu kia càng nhai càng ngọt. Lâu lắm rồi y chưa ăn một bữa cơm tử tế, vị giác không nhạy như tỉnh lại trong nháy mắt.
Vạn Nguyên không làm phiền Hứa Tấn Vân ăn, tự đi dạo một vòng trong phòng. Vẫn ngửi thấy mùi lạ khó tin kia, cho dù đã tới đây nhiều lần, hắn vẫn không thể thích nghi được. Cũng không biết Hứa Tấn Vân chịu đựng bằng cách nào, hắn quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân cúi đầu, tóc dài che khuất biểu cảm của y. Quần áo trên người y chắc lại mặc được một khoảng thời gian rồi. Một người bị liệt, ăn ở cũng không trông cậy được vào ai, chẳng phải hành hạ người ta sao?
Ánh mắt trên đỉnh đầu khiến Hứa Tấn Vân rất khó bỏ qua, y biết Vạn Nguyên đang nhìn mình. Y đã thấy nhiều ánh mắt có phần xem thường và giễu cợt rồi, ánh nhìn chăm chú không mang theo sự kỳ thị của Vạn Nguyên lại khiến y không biết làm thế nào.
Thương hại à? Mình thực sự rất đáng thương. Tiếc rằng lòng tự trọng không đáng một đồng của y lại không thể tiếp nhận được sự đồng cảm của Vạn Nguyên.
Bóng người trước mắt vụt qua, khi Hứa Tấn Vân ngẩng đầu lên, Vạn Nguyên đã rời đi mà chẳng nói câu nào. Hứa Tấn Vân cầm màn thầu không ăn nữa, y cũng không muốn ở lại nơi này.
Vạn Nguyên vừa vào nhà đã lục tung nhà lên, “Chị ơi, nhà ta có chăn đệm không dùng không?”
Gia đình bốn người chen chúc trong căn nhà hai phòng, điều kiện trong nhà không tính là khá giả, có được miếng ăn đều do bố và Vạn Nguyên kiếm được, còn chăn đệm không dùng, đâu ra mà không dùng?
Vạn Linh tức giận: “Em lục gì đấy? Em cần chăn đệm làm gì?”
Vạn Nguyên không trả lời thẳng. Hắn không chỉ tìm chăn đệm mà còn nhớ luôn cả chổi, ấm trà và bồn tắm, ném hết những đồ cần dùng vào trong chậu.
“Em mang đi đâu?” Vạn Linh hoảng.
Làm lớn như này chẳng khác gì dọn nhà, chắc chắn không lừa được chị rồi. Vạn Nguyên chỉ có thể thành thật khai báo.
“Em thấy cậu ta suốt ngày im ỉm không lên tiếng, người tâm tư nặng dễ suy nghĩ nhiều, biết đâu sẽ có suy nghĩ tự tử. Em đoán cậu ta còn ít tuổi hơn em, cuộc sống sau này còn dài mà.”
Vừa nghe hắn nói lấy cho Hứa Tấn Vân, Vạn Linh lại nhìn Vạn Nguyên thêm hai lần. Em trai chị là vậy, ngoài miệng không thừa nhận nhưng rất mềm lòng, không thể nhìn người khác chịu khổ.
“Chị đã bảo nước nóng trong phích có người trộm dùng mà.”
Vạn Nguyên nghe xong cười, “Nước trong nhà do em nấu, sao gọi là trộm được?”
Chị gái lại nhắc nhở hắn, mang luôn hai cái phích nước đi.
Vạn Linh cũng không ngăn cản, lấy bộ chăn đệm cất trong rương ra, lại tìm một hộp thuốc mỡ, “Em mang thuốc này cho cậu ấy đi, có cần chị đi cùng em không? Em là đàn ông con trai, làm sao biết dọn phòng?”
“Chị xem thường em quá đấy. Lúc em với Kim Dân ở trong thành phố cũng là em với nó tự dọn dẹp nhé?”
Dù Hứa Tấn Vân không nói gì, Vạn Nguyên cũng có thể cảm nhận được tính cách Hứa Tấn Vân hiếu thắng, cho dù là đồng cảm cũng không phải điều Hứa Tấn Vân muốn.
Hứa Tấn Vân không ăn được nhiều, lúc đang tìm chỗ để phần còn lại thì trong sân vang lên tiếng động. Vạn Nguyên chuyển một cái bồn tắm đến, bên trong đựng khá nhiều đồ.
Vạn Nguyên đặt bồn tắm xuống đất đánh “bịch” một tiếng. Hắn lau mồ hôi, không giải thích nhiều với Hứa Tấn Vân, nhìn xung quanh một vòng như đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Lúc nhìn thấy Hứa Tấn Vân ngồi bên trong cửa, hắn đi thẳng về phía Hứa Tấn Vân di chuyển người ta sang bên cạnh, bàn tay to vỗ bả vai y một cái như đang bảo y yên tâm. Sau đó cầm cái thùng hắn mang đến đi ra sân, không lâu sau Vạn Nguyên gánh thùng nước đầy tràn quay lại.
“Chỗ cậu gần giếng, sau này nếu buổi sáng tôi gánh nước tôi sẽ gánh đầy cho cậu trước.”
Hứa Tấn Vân nhìn Vạn Nguyên với vẻ mặt phức tạp, nhất thời quên mất mình nên nói gì.
Vạn Nguyên không chậm trễ nhiều, đầu tiên mở cửa sổ trong phòng ra, gió lạnh liều mạng chui vào trong tiện thể mang ra ít mùi. Rất nhanh, Vạn Nguyên đã đi đến chỗ giường đệm, tầm nhìn nơi đó bị chặn, Hứa Tấn Vân không nhìn thấy gì cả.
Nhưng y nghe thấy tiếng lạo xạo bên trong, là tiếng rơm rạ rơi xuống đất sau khi ga giường bị xốc lên. Y thấy cổng họng ngứa, trong miệng khô khốc liên tục tiết nước bọt, Hứa Tấn Vân cố sức nuốt xuống. Chẳng mấy chốc, Vạn Nguyên đã quét ra một đống rơm rạ và đồ đạc linh tinh từ trong phòng, lại xách cái ga giường mỏng tanh kia ra, đổ một chậu nước rồi quay vào trong. Nước bẩn trong chậu đã được thay mới, sau mấy lượt đi đi về về, cuối cùng đã lau sạch trong phòng.
Vạn Nguyên vỗ đệm giường mình đem đến, “Sau này cậu ngủ trên cái đệm này, nếu thấy mỏng quá cậu cứ nói với tôi để tôi nghĩ cách khác.”
Hứa Tấn Vân trơ mắt nhìn hắn chuyển đệm vào trong phòng. Sau khi trải giường xong, Vạn Nguyên lại quét dọn sân một lượt, hắn mang đến khá nhiều đồ, nhưng thứ mà Hứa Tấn Vân có thể nhìn thấy ngoài đệm ra còn có một ấm trà và một cái bếp nhỏ hơi rỉ.
“Tôi thấy chỗ cậu ngay cả cái cốc cũng không có, từ nay cậu cứ dùng cái này nấu nước. Nhưng tôi phải nói trước với cậu, lúc nấu tuyệt đối đừng đóng kín cửa sổ, căn phòng của cậu cũng nên thông gió.”
Dứt lời, Vạn Nguyên nhét thêm củi vào bếp, nắm một túm rơm quét ra, lấy que diêm châm lửa. Rơm rất dễ bắt lửa, sau khi bị nhét ngược vào bếp thì bốc khói màu xám trắng. Vạn Nguyên ngồi xổm trên đất thổi vào bếp, một lát sau lửa đã cháy.
May mà cái sân tồi tàn này không rộng, đồ đạc cũng không nhiều, dọn dẹp cũng đơn giản. Khi gió thổi qua, mùi khó ngửi trước kia cũng bay đi nhiều, lúc này mới có chút dáng vẻ có người ở.
Vạn Nguyên quay đầu nhìn lại, Hứa Tấn Vân giơ tay trước bếp lửa, cẩn thận từng li từng tí, không biết sợ bỏng hay không tin rằng nhiệt độ này thực sự tồn tại. Ánh mắt của y vẫn thản nhiên, nhưng ánh lửa trong mắt đang cháy hừng hực.
“Cảm ơn.” Hứa Tấn Vân hiếm khi mở miệng, giọng y rất khẽ, gió thổi hơi mạnh là Vạn Nguyên có thể không nghe thấy.
Vạn Nguyên dùng nước tráng bồn tắm để không, thay nước khác sau đó bê vào nhà. Hắn giữ bả vai Hứa Tấn Vân. “Trong phòng dọn dẹp rồi, cậu cũng nên tắm rửa đi?”
Hứa Tấn Vân ngẩng phắt đầu lên, chưa kịp từ chối đã bị Vạn Nguyên đẩy vào phòng. Bồn tắm đỏ chót đựng đầy nước tắm, hơi nước nóng ẩm khiến căn phòng ấm áp thoải mái.
“Không… đừng…” Hứa Tấn Vân luôn luôn bình tĩnh lần này giãy giụa rất dữ dội.
Vạn Nguyên giữ chặt bả vai y, “Cái đệm kia là bảo bối của chị tôi đấy, không thể cho cậu chà đạp được. Mai là mùng 1, tắm rửa sạch sẽ, cắt tóc, không tốt à?”
Hứa Tấn Vân ngậm miệng, đôi má gầy gò cũng căng thẳng, làm sao cũng không chịu nhượng bộ.
Vạn Nguyên cũng không phải người kiên nhẫn, hắn “chậc” một tiếng, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ trực tiếp lột cậu rồi ném vào chậu tắm.”
Hứa Tấn Vân nhìn hắn chằm chằm đầy khó tin, im lặng há miệng, cuối cùng thỏa hiệp, “Tôi tự tắm.”
Người thành phố ít nhiều cũng khá chú trọng, lòng liêm sỉ cao hơn người nhà quê như mình. Vạn Nguyên hiểu, hắn đẩy người đến bên cạnh bồn tắm.
“Tôi thấy trong tủ của cậu không có quần áo khác, bộ này là của tôi, cậu mặc tạm đi. Tôi ra ngoài nấu nước cho cậu, có chuyện gì cậu cứ gọi tôi.”
Bánh cuốn hấp
Hết chương 5
Ở một nơi chỉ to như lòng bàn tay này, nhà ai mà có chút chuyện, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp cả thị trấn. Tiếc là rất ít người biết sự thật, chỉ nghe nói Tiền điên ốm nặng tới nỗi không xuống giường được.
Có người đêm qua nghe thấy Tiền điên kêu thảm thiết bèn ra ngoài nhìn, cũng chỉ thấy Chu Kim Dân đưa gã về, gã cũng không chịu ra ngoài gặp ai.
Một kẻ lưu manh vốn đã không được người khác chào đón, như vậy cũng sẽ không có nhiều người quan tâm gã ốm ra sao, rốt cuộc bị bệnh gì.
Vạn Nguyên đã nhắc nhở Chu Kim Dân đừng nói bậy bạ trước mặt bất kỳ ai. Chu Kim Dân cũng nghe lời Vạn Nguyên, ngày thường miệng rộng nhưng lần này quản chặt lắm.
Vạn Linh cẩn thận, nhân lúc không có người hỏi Vạn Nguyên một câu “Tối qua chưa xem hết kịch đã không thấy bóng em và Kim Dân đâu. Chị, bố với bà về nhà rồi, em vẫn chưa về, nước nóng trong phích lại hết, hai đứa đi đâu thế?”
“Hôm nay là năm mới mà? Sao lại tra hỏi em nữa?” Vạn Nguyên nói đùa với chị gái. Thật ra giúp Hứa Tấn Vân cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, hắn chỉ sợ… Chỉ sợ tính tình Hứa Tấn Vân thẳng thắn, nghe được vài tin đồn sẽ không chịu được.
Tết nhất đến nơi rồi, Hứa Tấn Vân chỉ có một mình trong cái sân kia.
Đúng lúc màn thầu và bánh cuốn hấp trên bếp đã chín, Vạn Nguyên nhìn chằm chằm chị gái bưng màn thầu và bánh cuốn hấp đi ra. Thím Hồ nói đến Tết sẽ chuẩn bị cho Hứa Tấn Vân bữa cơm ngon, cũng không biết có nấu hay không. Nếu không nấu thì Hứa Tấn Vân không được ăn một bữa cơm nóng hổi trong đêm giao thừa.
“Chị ơi.” Vạn Nguyên rung chân, ánh mắt chỉ bánh trong lồng hấp, “Cho em lấy mấy cái nhé.”
Vốn là hấp để ăn, nếu Vạn Nguyên ăn chắc chắn sẽ không cố ý nhắc một câu. Vạn Linh hiểu rõ đứa em trai này, giả vờ không đồng ý.
“Làm gì? Nếu em không nói làm gì chị sẽ không cho em lấy.”
Vạn Nguyên nhân lúc chị gái không chú ý giấu mấy cái vào túi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến sân nhà Hứa Tấn Vân.
Xung quanh cái sân bỏ hoang này không có hàng xóm, nhà gần một chút còn phải đi xuống dốc. Những gia đình khác đông vui, tiếng cười nói truyền đến từ trong sân, chỉ có nơi này vắng tanh.
Vạn Nguyên đẩy cửa sân ra, trong sân không có ai. Hắn vừa gọi tên Hứa Tấn Vân vừa đi vào sân, “Hứa Tấn Vân?”
Vào nhà chính, Hứa Tấn Vân ngồi một mình trong góc, trong lòng bưng một bát mì sợi nước suông. Mì đã dính lại, cũng nguội rồi. Đây là một bữa ngon mà thím Hồ nói sẽ nấu chứa Hứa Tấn Vân hả?
Hứa Tấn Vân vẫn không thích nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Vạn Nguyên trên gương mặt chắc chắn sẽ có một chút biểu cảm. Ánh mắt trống rỗng cũng sẽ tập trung trên người Vạn Nguyên.
“Cái này nguội rồi.” Vạn Nguyên giành lấy bát trong lòng Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân vô thức duỗi hai tay ra, lòng bàn tay ấm nóng, được Vạn Nguyên nhét cho một cái màn thầu to. Màn thầu vừa trắng vừa ú nu, xem ra Vạn Nguyên luôn nhét trong lực nên hãy còn nóng hổi, hơi bỏng tay. Ngay sau đó Vạn Nguyên lại lấy bánh cuốn hấp và màn thầu ra như nâng bảo vật.
“Chị tôi làm đấy, thử xem.”
Nhiệt độ nóng bỏng khiến da Hứa Tấn Vân hơi ngứa, y cầm màn thầu cắn một miếng, nhai từ từ. Mới đầu trong miệng không có vị gì, dần dần cái màn thầu kia càng nhai càng ngọt. Lâu lắm rồi y chưa ăn một bữa cơm tử tế, vị giác không nhạy như tỉnh lại trong nháy mắt.
Vạn Nguyên không làm phiền Hứa Tấn Vân ăn, tự đi dạo một vòng trong phòng. Vẫn ngửi thấy mùi lạ khó tin kia, cho dù đã tới đây nhiều lần, hắn vẫn không thể thích nghi được. Cũng không biết Hứa Tấn Vân chịu đựng bằng cách nào, hắn quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân cúi đầu, tóc dài che khuất biểu cảm của y. Quần áo trên người y chắc lại mặc được một khoảng thời gian rồi. Một người bị liệt, ăn ở cũng không trông cậy được vào ai, chẳng phải hành hạ người ta sao?
Ánh mắt trên đỉnh đầu khiến Hứa Tấn Vân rất khó bỏ qua, y biết Vạn Nguyên đang nhìn mình. Y đã thấy nhiều ánh mắt có phần xem thường và giễu cợt rồi, ánh nhìn chăm chú không mang theo sự kỳ thị của Vạn Nguyên lại khiến y không biết làm thế nào.
Thương hại à? Mình thực sự rất đáng thương. Tiếc rằng lòng tự trọng không đáng một đồng của y lại không thể tiếp nhận được sự đồng cảm của Vạn Nguyên.
Bóng người trước mắt vụt qua, khi Hứa Tấn Vân ngẩng đầu lên, Vạn Nguyên đã rời đi mà chẳng nói câu nào. Hứa Tấn Vân cầm màn thầu không ăn nữa, y cũng không muốn ở lại nơi này.
Vạn Nguyên vừa vào nhà đã lục tung nhà lên, “Chị ơi, nhà ta có chăn đệm không dùng không?”
Gia đình bốn người chen chúc trong căn nhà hai phòng, điều kiện trong nhà không tính là khá giả, có được miếng ăn đều do bố và Vạn Nguyên kiếm được, còn chăn đệm không dùng, đâu ra mà không dùng?
Vạn Linh tức giận: “Em lục gì đấy? Em cần chăn đệm làm gì?”
Vạn Nguyên không trả lời thẳng. Hắn không chỉ tìm chăn đệm mà còn nhớ luôn cả chổi, ấm trà và bồn tắm, ném hết những đồ cần dùng vào trong chậu.
“Em mang đi đâu?” Vạn Linh hoảng.
Làm lớn như này chẳng khác gì dọn nhà, chắc chắn không lừa được chị rồi. Vạn Nguyên chỉ có thể thành thật khai báo.
“Em thấy cậu ta suốt ngày im ỉm không lên tiếng, người tâm tư nặng dễ suy nghĩ nhiều, biết đâu sẽ có suy nghĩ tự tử. Em đoán cậu ta còn ít tuổi hơn em, cuộc sống sau này còn dài mà.”
Vừa nghe hắn nói lấy cho Hứa Tấn Vân, Vạn Linh lại nhìn Vạn Nguyên thêm hai lần. Em trai chị là vậy, ngoài miệng không thừa nhận nhưng rất mềm lòng, không thể nhìn người khác chịu khổ.
“Chị đã bảo nước nóng trong phích có người trộm dùng mà.”
Vạn Nguyên nghe xong cười, “Nước trong nhà do em nấu, sao gọi là trộm được?”
Chị gái lại nhắc nhở hắn, mang luôn hai cái phích nước đi.
Vạn Linh cũng không ngăn cản, lấy bộ chăn đệm cất trong rương ra, lại tìm một hộp thuốc mỡ, “Em mang thuốc này cho cậu ấy đi, có cần chị đi cùng em không? Em là đàn ông con trai, làm sao biết dọn phòng?”
“Chị xem thường em quá đấy. Lúc em với Kim Dân ở trong thành phố cũng là em với nó tự dọn dẹp nhé?”
Dù Hứa Tấn Vân không nói gì, Vạn Nguyên cũng có thể cảm nhận được tính cách Hứa Tấn Vân hiếu thắng, cho dù là đồng cảm cũng không phải điều Hứa Tấn Vân muốn.
Hứa Tấn Vân không ăn được nhiều, lúc đang tìm chỗ để phần còn lại thì trong sân vang lên tiếng động. Vạn Nguyên chuyển một cái bồn tắm đến, bên trong đựng khá nhiều đồ.
Vạn Nguyên đặt bồn tắm xuống đất đánh “bịch” một tiếng. Hắn lau mồ hôi, không giải thích nhiều với Hứa Tấn Vân, nhìn xung quanh một vòng như đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Lúc nhìn thấy Hứa Tấn Vân ngồi bên trong cửa, hắn đi thẳng về phía Hứa Tấn Vân di chuyển người ta sang bên cạnh, bàn tay to vỗ bả vai y một cái như đang bảo y yên tâm. Sau đó cầm cái thùng hắn mang đến đi ra sân, không lâu sau Vạn Nguyên gánh thùng nước đầy tràn quay lại.
“Chỗ cậu gần giếng, sau này nếu buổi sáng tôi gánh nước tôi sẽ gánh đầy cho cậu trước.”
Hứa Tấn Vân nhìn Vạn Nguyên với vẻ mặt phức tạp, nhất thời quên mất mình nên nói gì.
Vạn Nguyên không chậm trễ nhiều, đầu tiên mở cửa sổ trong phòng ra, gió lạnh liều mạng chui vào trong tiện thể mang ra ít mùi. Rất nhanh, Vạn Nguyên đã đi đến chỗ giường đệm, tầm nhìn nơi đó bị chặn, Hứa Tấn Vân không nhìn thấy gì cả.
Nhưng y nghe thấy tiếng lạo xạo bên trong, là tiếng rơm rạ rơi xuống đất sau khi ga giường bị xốc lên. Y thấy cổng họng ngứa, trong miệng khô khốc liên tục tiết nước bọt, Hứa Tấn Vân cố sức nuốt xuống. Chẳng mấy chốc, Vạn Nguyên đã quét ra một đống rơm rạ và đồ đạc linh tinh từ trong phòng, lại xách cái ga giường mỏng tanh kia ra, đổ một chậu nước rồi quay vào trong. Nước bẩn trong chậu đã được thay mới, sau mấy lượt đi đi về về, cuối cùng đã lau sạch trong phòng.
Vạn Nguyên vỗ đệm giường mình đem đến, “Sau này cậu ngủ trên cái đệm này, nếu thấy mỏng quá cậu cứ nói với tôi để tôi nghĩ cách khác.”
Hứa Tấn Vân trơ mắt nhìn hắn chuyển đệm vào trong phòng. Sau khi trải giường xong, Vạn Nguyên lại quét dọn sân một lượt, hắn mang đến khá nhiều đồ, nhưng thứ mà Hứa Tấn Vân có thể nhìn thấy ngoài đệm ra còn có một ấm trà và một cái bếp nhỏ hơi rỉ.
“Tôi thấy chỗ cậu ngay cả cái cốc cũng không có, từ nay cậu cứ dùng cái này nấu nước. Nhưng tôi phải nói trước với cậu, lúc nấu tuyệt đối đừng đóng kín cửa sổ, căn phòng của cậu cũng nên thông gió.”
Dứt lời, Vạn Nguyên nhét thêm củi vào bếp, nắm một túm rơm quét ra, lấy que diêm châm lửa. Rơm rất dễ bắt lửa, sau khi bị nhét ngược vào bếp thì bốc khói màu xám trắng. Vạn Nguyên ngồi xổm trên đất thổi vào bếp, một lát sau lửa đã cháy.
May mà cái sân tồi tàn này không rộng, đồ đạc cũng không nhiều, dọn dẹp cũng đơn giản. Khi gió thổi qua, mùi khó ngửi trước kia cũng bay đi nhiều, lúc này mới có chút dáng vẻ có người ở.
Vạn Nguyên quay đầu nhìn lại, Hứa Tấn Vân giơ tay trước bếp lửa, cẩn thận từng li từng tí, không biết sợ bỏng hay không tin rằng nhiệt độ này thực sự tồn tại. Ánh mắt của y vẫn thản nhiên, nhưng ánh lửa trong mắt đang cháy hừng hực.
“Cảm ơn.” Hứa Tấn Vân hiếm khi mở miệng, giọng y rất khẽ, gió thổi hơi mạnh là Vạn Nguyên có thể không nghe thấy.
Vạn Nguyên dùng nước tráng bồn tắm để không, thay nước khác sau đó bê vào nhà. Hắn giữ bả vai Hứa Tấn Vân. “Trong phòng dọn dẹp rồi, cậu cũng nên tắm rửa đi?”
Hứa Tấn Vân ngẩng phắt đầu lên, chưa kịp từ chối đã bị Vạn Nguyên đẩy vào phòng. Bồn tắm đỏ chót đựng đầy nước tắm, hơi nước nóng ẩm khiến căn phòng ấm áp thoải mái.
“Không… đừng…” Hứa Tấn Vân luôn luôn bình tĩnh lần này giãy giụa rất dữ dội.
Vạn Nguyên giữ chặt bả vai y, “Cái đệm kia là bảo bối của chị tôi đấy, không thể cho cậu chà đạp được. Mai là mùng 1, tắm rửa sạch sẽ, cắt tóc, không tốt à?”
Hứa Tấn Vân ngậm miệng, đôi má gầy gò cũng căng thẳng, làm sao cũng không chịu nhượng bộ.
Vạn Nguyên cũng không phải người kiên nhẫn, hắn “chậc” một tiếng, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ trực tiếp lột cậu rồi ném vào chậu tắm.”
Hứa Tấn Vân nhìn hắn chằm chằm đầy khó tin, im lặng há miệng, cuối cùng thỏa hiệp, “Tôi tự tắm.”
Người thành phố ít nhiều cũng khá chú trọng, lòng liêm sỉ cao hơn người nhà quê như mình. Vạn Nguyên hiểu, hắn đẩy người đến bên cạnh bồn tắm.
“Tôi thấy trong tủ của cậu không có quần áo khác, bộ này là của tôi, cậu mặc tạm đi. Tôi ra ngoài nấu nước cho cậu, có chuyện gì cậu cứ gọi tôi.”
Bánh cuốn hấp
Hết chương 5
Danh sách chương