Giờ lành 6 giờ sáng, Vạn Nguyên và Kim Dân phải đưa Vạn Linh đi lấy chồng, Hứa Tấn Vân hành động bất tiện, Vạn Nguyên giao y cho bố chăm sóc, y ngồi trong sân nhà họ Vạn đưa mắt nhìn đội đón dâu rời đi.
Tiếng kèn chúc mừng ngày càng bay xa, hàng xóm xung quanh cũng đến góp vui, sân nhà Vạn Nguyên vắng tanh. Hứa Tấn Vân nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt chú Vạn dần nhạt đi, còn láng máng nghe thấy bà nội Vạn Nguyên khóc trong phòng.
Y ghen tị với Vạn Nguyên, ghen tị với chị gái của Vạn Nguyên. Một gia đình như nhà Vạn Nguyên là thứ mà có công việc vẻ vang đến đâu, gia tài bạc triệu đến mấy cũng không đổi được.
Vạn Phúc An lau mặt, sợ bị con cháu nhìn thấy nước mắt, mắt đỏ hoe cười khan một tiếng, đẩy Hứa Tấn Vân vào phòng, “Tối nay chúng ta lại đi ăn cưới.”
Phòng cưới nằm ngay trên phố, được phụ huynh học sinh ở trường trang trí giúp. Trên trấn không có nhà hàng nên rượu mừng được bố trí ở bãi tập của trường, vẫn là bí thư làm người chứng hôn cho Trương Tuần và Vạn Linh, người nhiều đến mức đi hết một lượt bữa tiệc vẫn chưa được ngồi.
Vạn Nguyên tính giờ rồi chờ ở cổng trường, cuối cùng gần đến trưa cũng nhìn thấy ba bóng người quen thuộc.
Dưới sự sắp xếp của Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân ngồi cùng bàn với hắn, có món gì ngon Vạn Nguyên liên tục gắp cho Hứa Tấn Vân. Kim Dân bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được chú ý đến Hứa Tấn Vân nhiều hơn.
Gần đây vì mẹ cậu ta bệnh nặng quá, cậu ta vừa phải lo cho mấy em gái trong nhà vừa phải để ý bệnh của mẹ. Dạo này Kim Dân và Vạn Nguyên không hay gặp nhau, cũng vì Vạn Linh kết hôn cậu ta mới đến giúp.
Vạn Nguyên trông cẩu thả nhưng thật ra rất giỏi chăm sóc người khác, cậu ta đã nhận nhiều sự quan tâm từ Vạn Nguyên, nhưng cậu ta và Vạn Nguyên có quan hệ gì, từ nhỏ mặc chung quần lớn lên, cậu ta nên ngồi cùng bàn với Vạn Nguyên, còn Hứa Tấn Vân này thân với Vạn Nguyên như vậy từ khi nào?
Đúng lúc Trương Tuần và Vạn Linh đi ra mời rượu, gọi Vạn Nguyên và Kim Dân đi khiêng đồ giúp, để lại một mình Hứa Tấn Vân trên bàn, Vạn Nguyên không yên tâm lắm.
Hứa Tấn Vân cũng ăn gần xong rồi, “Tôi ăn no rồi, tôi sang bên cạnh chờ anh, anh đi làm việc đi.”
Vạn Nguyên còn cố tình tìm cho Hứa Tấn Vân chỗ ngồi yên tĩnh, lấy nước ngọt và hạt dưa, lại dặn dò Hứa Tấn Vân đừng đi đâu mới yên tâm rời đi cùng Kim Dân.
Kim Dân nhìn thấy mà nổi cả da gà da vịt, quay đầu liếc nhìn người ngồi trên xe lăn, cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu với Vạn Nguyên, “Anh Nguyên, anh thân với hắn từ lúc nào?”
Giọng Kim Dân không lớn, nhưng Hứa Tấn Vân thính tai vẫn nghe rõ ràng, song y không nghe thấy câu trả lời của Vạn Nguyên, chỉ thấy hai người rẽ qua góc tường, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
“Ai? Hứa Tấn Vân? Làm sao?”
Ấn tượng của Kim Dân về Hứa Tấn Vân không tốt lắm, một con ma bệnh từ nơi khác đến, phần lớn lời đồn thổi liên quan đến y cũng không tốt, lại thêm mình tận mắt chứng kiến y làm cho Tiền điên máu thịt be bét.
“Em thấy hắn… hơi u ám.”
Có à? Hứa Tấn Vân không thích nói chuyện, chẳng phải vì trước đó không có ai nói chuyện với y sao? Sau khi rửa sạch sự u ám đó, Hứa Tấn Vân trắng đến phát sáng.
“Anh quên chuyện Tiền điên lúc trước rồi hả? Sợ bỏ mẹ.”
“Chứ không phải Tiền điên đáng đời hả? May mà Hứa Tấn Vân không chịu thiệt nhiều.”
Kim Dân cũng không biết nói thế nào, dù sao đó là cảm giác. Tiền điên đáng đời, nhưng một người bị liệt còn có thể khiến người khác ra nông nỗi đó, trái tim cũng ác độc.
“Em thấy dạo này anh thân với hắn lắm, cũng không phải người biết gốc biết rễ, chân thành quá đấy. Anh không biết trong lòng hắn nghĩ gì, anh lại móc tim móc phổi, rồi sau này hắn tính kế anh cũng không biết.”
Vạn Nguyên chả hiểu gì, “Mày bị sao đấy? Cậu ấy không nghĩ nhiều như thế, mày xem một mình cậu ấy ở trong sân, người khác không ăn hiếp cậu ấy đã xem như Bồ tát phù hộ rồi, mày so đo những cái này với cậu ấy làm gì? Cậu ấy đắc tội mày hả?”
Kim Dân dừng một lát, có một chuyện cậu ta giấu trong lòng lâu rồi, nếu không phải Vạn Nguyên che chở Hứa Tấn Vân như thế, cậu ta cũng không có ý định nói cho Vạn Nguyên.
“Lần trước có thằng bé rơi xuống giếng, em đang vội về nhà, đi ngang qua cửa nhà hắn, thấy hắn ngồi im tại chỗ không nói tiếng nào, em nghe thấy có trẻ con kêu, chưa kịp phản ứng. Sau đó mới nghe người ta nói đến chuyện này, anh nói xem lúc đó trong đầu hắn nghĩ gì?”
Càng nói càng kỳ quặc, Vạn Nguyên nhíu mày, nhớ đến ngày đó bố mẹ thằng bé kêu la Hứa Tấn Vân thấy chết không cứu.
“Quá máu lạnh.” cuối cùng Kim Dân cũng tìm được một từ thích hợp.
Vạn Nguyên không thích đánh giá của Kim Dân đối với Hứa Tấn Vân, trong mắt hắn, Hứa Tấn Vân đáng thương, y có thể làm được gì? Y không làm gì cũng bị người ta soi mói, Kim Dân chưa từng tiếp xúc với Hứa Tấn Vân, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, dựa vào lời bàn tán của người khác đã xem như tận mắt chứng kiến, chưa chắc đã là thật.
“Giúp đỡ thì được, đừng đối xử với hắn quá tốt, cha mẹ hắn còn không cần hắn, biết đấu có bệnh gì đó, với lại chúng ta còn phải đi xa mà.”
Vạn Nguyên nhíu mày sâu hơn, thậm chí không tiếp lời Kim Dân.
Kim Dân nhận ra có gì đó là lạ, cậu ta quan sát vẻ mặt Vạn Nguyên, “Anh Nguyên, chẳng lẽ anh định dẫn hắn đi cùng? Chúng ta ra ngoài làm việc bôn ba, hắn là cục nợ to đùng.”
“Chậc.” lời nói ngày càng khó nghe, Vạn Nguyên hơi mất hứng ngắt lời Kim Dân. Hắn thực sự nghĩ đến việc dẫn Hứa Tấn Vân theo, hắn hy vọng chân Hứa Tấn Vân có thể khôi phục, có thể tự nuôi sống bản thân, “Được rồi, mày nói những cái này làm gì? Gọi mày đến để khiêng đồ, khiêng nhanh lên.”
Biết Vạn Nguyên không thích nghe, Kim Dân cũng không nói nữa, hai người đều sơ ý, lúc khiêng đồ ra không chú ý vết xe lăn đè lên mặt đất.
Chuyển đồ xong, vẫn còn việc khác chờ Vạn Nguyên và Kim Dân, bận rộn cái là qua nửa ngày, đến khi làm xong việc, Vạn Nguyên lo lắng chạy đi tìm Hứa Tấn Vân.
Nước ngọt trên ghế đá đã vơi một nửa, vỏ hạt dưa chất thành núi nhỏ, nhân hạt dưa đã bóc đều được Hứa Tấn Vân đựng trong vạt áo. Hứa Tấn Vân chỉ ngồi một mình ở đó, nghe thấy tiếng bước chân mới quay đầu lại nhìn, thấy người đến là Vạn Nguyên, đôi mắt trống rỗng lập tức phát sáng.
Lời nói của Kim Dân vẫn văng vẳng bên tai Vạn Nguyên, nhưng nhìn thấy Hứa Tấn Vân như vậy, hắn vẫn không tin. Gì mà máu lạnh, hắn chỉ cảm thấy xót xa.
Vạn Nguyên đi đến trước mặt Hứa Tấn Vân ngồi xổm xuống, nhón hai hạt dưa cho vào miệng, “Sao cậu không ăn đi? Nước ngọt cũng không uống hết.”
Hứa Tấn Vân cụp mắt, lộ vẻ lúng túng, giọng rất khẽ, “Tôi muốn đi tiểu.”
Nơi này không thể so với sân nhà Hứa Tấn Vân, sân kia dù cũ nát đến đâu, Hứa Tấn Vân cũng quen thuộc, y vẫn đủ khả năng đi tiểu. Nhưng ra ngoài, Hứa Tấn Vân đâu chịu mở miệng với người khác, không muốn tìm người giúp đỡ, chỉ có thể nhịn, bóc ít hạt dưa để phân tâm, nếu Vạn Nguyên vẫn chưa quay lại, y cũng không còn cách nào.
Vạn Nguyên gội vàng nhét nhân hạt dưa vào trong túi, bế Hứa Tấn Vân lên đi thẳng đến nhà xí của trường, như dỗ trẻ con, “Cậu phải nhịn đấy, nếu không tôi chỉ có thể cởi quần cho cậu thay. Hôm nay chị tôi lấy chồng, tôi mà hở mông thì sau này sẽ bị người ta cười cho thối mũi.”
Vừa rồi Vạn Nguyên uống chút rượu trên mâm cỗ, lúc sốt ruột sẽ dễ đổ mồ hôi, gió thổi qua có thể ngửi được mùi rượu nhạt trên người hắn. Hứa Tấn Vân cuộn tròn trong ngực hắn, tham lam ngửi mùi trên người hắn.
Nhiều người đến căn cỗ, nhưng ít người đi nhà xí, có vài người ngại phiền phức, tìm bừa chỗ vắng người rồi tiểu, nhưng vẫn có người duỗi cổ quan sát Hứa Tấn Vân.
Vạn Nguyên dùng cơ thể ngăn cách ánh mắt của người ngoài, bế Hứa Tấn Vân, an ủi: “Từ từ thôi.”
Người như vậy làm gì kinh khủng như Kim Dân nói, Kim Dân vì không biết mới có thể suy đoán lung tung.
Tiếng nước xè xè một lúc lâu mới dừng lại, Vạn Nguyên biết Hứa Tấn Vân dễ xấu hổ, tiểu xong hắn vội vàng bế người rời đi.
Quay lại chỗ không có người, Vạn Nguyên mới như trút được gánh nặng thay Hứa Tấn Vân, hắn đặt người lên xe lăn, “Còn có thể ăn cơm tối nữa, quẩy động phòng xong chúng ta về, cậu đói không?”
Hứa Tấn Vân ngồi không cử động nhiều, không đói nhanh đến vậy, y lắc đầu.
Vạn Nguyên định đưa hạt dưa trong túi cho Hứa Tấn Vân ăn, người ta bóc hơn nửa ngày trời, mình không thể hưởng lợi hết được.
Tay định thò vào túi thì cổ tay bị Hứa Tấn Vân siết chặt kéo lại, lại nghe y nhỏ giọng nhắc: “Rửa tay đi.”
Cần gì kỹ tính thế, ngày thường toàn… Vạn Nguyên lập tức phản ứng lại, hắn vừa sờ cái kia của Hứa Tấn Vân.
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến, Vạn Nguyên cảm thấy là lạ, sốt ruột cho Hứa Tấn Vân đi vệ sinh, quên mất cảm giác đỡ trong tay là gì.
Giày vò xong, Vạn Nguyên cũng không dám đi quá lâu, cách Hứa Tấn Vân quá xa, cứ sợ y lại có chuyện gì sẽ không có ai giúp đỡ.
Trời tối đen, tiệc cưới mới xem như ăn xong, mọi người cũng giải tán ai về nhà nấy. Đến cửa nhà mình, Vạn Nguyên không vào nhà theo bố và bà nội, hắn phải đưa Hứa Tấn Vân về trước mới được.
Trong sân tối như mực, Vạn Nguyên sợ Hứa Tấn Vân không tiện, cũng không vội đi. Sau khi châm đèn, hắn đổ nước nóng trong phích ra rửa mặt, lại nấu một phích nước nóng cho Hứa Tấn Vân.
Chăm sóc Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên làm rất thuận tay, nghĩ bụng giờ trời ấm rồi, hoạt động một chút dễ đổ mồ hôi, theo thói quen bảo Hứa Tấn Vân đi tắm.
Cũng không biết là ma quỷ ám ảnh hay là chuyện xảy ra hôm nay, lúc cởi quần cho Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên vô thức liếc qua, cái thứ rủ xuống giữa háng Hứa Tấn Vân trông không nhỏ đâu.
Trước kia làm gì chú ý đến cái này, nghĩ rằng Hứa Tấn Vân là người bệnh, chỉ lo tắm rửa sạch sẽ cho y.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân trần như nhộng ngồi trên xe lăn, chờ mãi cũng không thấy Vạn Nguyên bế vào bồn tắm.
Vạn Nguyên vội ho một tiếng, đứng dậy bế người lên, nhưng một khi đã để ý sẽ không thể làm như trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện gì khác, Vạn Nguyên luôn không kìm lòng được liếc trộm.
Hứa Tấn Vân gầy lắm mà nhỉ? Không ngờ đồ ăn toàn vào chỗ kia, tay Vạn Nguyên mất tự nhiên bóp tay Hứa Tấn Vân.
Không đúng, hình như cũng không gầy lắm, bóp cánh tay không cộm tay, có da có thịt từ khi nào vậy? Vạn Nguyên không tin, tay vừa bóp cánh tay Hứa Tấn Vân vừa di chuyển xuống.
Hành động trên cánh tay không giống đang kỳ cọ, Hứa Tấn Vân ngờ ngực nhìn Vạn Nguyên, “Sao thế?”
Vạn Nguyên có phần không phục, Hứa Tấn Vân là người lịch sự… Người lịch sự cũng xem mấy thứ bậy bạ, hắn vốc nước tắm dội lên mặt Hứa Tấn Vân.
Sao hắn lại quên mất quyển sách kia.
Hết chương 17
Tiếng kèn chúc mừng ngày càng bay xa, hàng xóm xung quanh cũng đến góp vui, sân nhà Vạn Nguyên vắng tanh. Hứa Tấn Vân nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt chú Vạn dần nhạt đi, còn láng máng nghe thấy bà nội Vạn Nguyên khóc trong phòng.
Y ghen tị với Vạn Nguyên, ghen tị với chị gái của Vạn Nguyên. Một gia đình như nhà Vạn Nguyên là thứ mà có công việc vẻ vang đến đâu, gia tài bạc triệu đến mấy cũng không đổi được.
Vạn Phúc An lau mặt, sợ bị con cháu nhìn thấy nước mắt, mắt đỏ hoe cười khan một tiếng, đẩy Hứa Tấn Vân vào phòng, “Tối nay chúng ta lại đi ăn cưới.”
Phòng cưới nằm ngay trên phố, được phụ huynh học sinh ở trường trang trí giúp. Trên trấn không có nhà hàng nên rượu mừng được bố trí ở bãi tập của trường, vẫn là bí thư làm người chứng hôn cho Trương Tuần và Vạn Linh, người nhiều đến mức đi hết một lượt bữa tiệc vẫn chưa được ngồi.
Vạn Nguyên tính giờ rồi chờ ở cổng trường, cuối cùng gần đến trưa cũng nhìn thấy ba bóng người quen thuộc.
Dưới sự sắp xếp của Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân ngồi cùng bàn với hắn, có món gì ngon Vạn Nguyên liên tục gắp cho Hứa Tấn Vân. Kim Dân bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được chú ý đến Hứa Tấn Vân nhiều hơn.
Gần đây vì mẹ cậu ta bệnh nặng quá, cậu ta vừa phải lo cho mấy em gái trong nhà vừa phải để ý bệnh của mẹ. Dạo này Kim Dân và Vạn Nguyên không hay gặp nhau, cũng vì Vạn Linh kết hôn cậu ta mới đến giúp.
Vạn Nguyên trông cẩu thả nhưng thật ra rất giỏi chăm sóc người khác, cậu ta đã nhận nhiều sự quan tâm từ Vạn Nguyên, nhưng cậu ta và Vạn Nguyên có quan hệ gì, từ nhỏ mặc chung quần lớn lên, cậu ta nên ngồi cùng bàn với Vạn Nguyên, còn Hứa Tấn Vân này thân với Vạn Nguyên như vậy từ khi nào?
Đúng lúc Trương Tuần và Vạn Linh đi ra mời rượu, gọi Vạn Nguyên và Kim Dân đi khiêng đồ giúp, để lại một mình Hứa Tấn Vân trên bàn, Vạn Nguyên không yên tâm lắm.
Hứa Tấn Vân cũng ăn gần xong rồi, “Tôi ăn no rồi, tôi sang bên cạnh chờ anh, anh đi làm việc đi.”
Vạn Nguyên còn cố tình tìm cho Hứa Tấn Vân chỗ ngồi yên tĩnh, lấy nước ngọt và hạt dưa, lại dặn dò Hứa Tấn Vân đừng đi đâu mới yên tâm rời đi cùng Kim Dân.
Kim Dân nhìn thấy mà nổi cả da gà da vịt, quay đầu liếc nhìn người ngồi trên xe lăn, cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu với Vạn Nguyên, “Anh Nguyên, anh thân với hắn từ lúc nào?”
Giọng Kim Dân không lớn, nhưng Hứa Tấn Vân thính tai vẫn nghe rõ ràng, song y không nghe thấy câu trả lời của Vạn Nguyên, chỉ thấy hai người rẽ qua góc tường, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
“Ai? Hứa Tấn Vân? Làm sao?”
Ấn tượng của Kim Dân về Hứa Tấn Vân không tốt lắm, một con ma bệnh từ nơi khác đến, phần lớn lời đồn thổi liên quan đến y cũng không tốt, lại thêm mình tận mắt chứng kiến y làm cho Tiền điên máu thịt be bét.
“Em thấy hắn… hơi u ám.”
Có à? Hứa Tấn Vân không thích nói chuyện, chẳng phải vì trước đó không có ai nói chuyện với y sao? Sau khi rửa sạch sự u ám đó, Hứa Tấn Vân trắng đến phát sáng.
“Anh quên chuyện Tiền điên lúc trước rồi hả? Sợ bỏ mẹ.”
“Chứ không phải Tiền điên đáng đời hả? May mà Hứa Tấn Vân không chịu thiệt nhiều.”
Kim Dân cũng không biết nói thế nào, dù sao đó là cảm giác. Tiền điên đáng đời, nhưng một người bị liệt còn có thể khiến người khác ra nông nỗi đó, trái tim cũng ác độc.
“Em thấy dạo này anh thân với hắn lắm, cũng không phải người biết gốc biết rễ, chân thành quá đấy. Anh không biết trong lòng hắn nghĩ gì, anh lại móc tim móc phổi, rồi sau này hắn tính kế anh cũng không biết.”
Vạn Nguyên chả hiểu gì, “Mày bị sao đấy? Cậu ấy không nghĩ nhiều như thế, mày xem một mình cậu ấy ở trong sân, người khác không ăn hiếp cậu ấy đã xem như Bồ tát phù hộ rồi, mày so đo những cái này với cậu ấy làm gì? Cậu ấy đắc tội mày hả?”
Kim Dân dừng một lát, có một chuyện cậu ta giấu trong lòng lâu rồi, nếu không phải Vạn Nguyên che chở Hứa Tấn Vân như thế, cậu ta cũng không có ý định nói cho Vạn Nguyên.
“Lần trước có thằng bé rơi xuống giếng, em đang vội về nhà, đi ngang qua cửa nhà hắn, thấy hắn ngồi im tại chỗ không nói tiếng nào, em nghe thấy có trẻ con kêu, chưa kịp phản ứng. Sau đó mới nghe người ta nói đến chuyện này, anh nói xem lúc đó trong đầu hắn nghĩ gì?”
Càng nói càng kỳ quặc, Vạn Nguyên nhíu mày, nhớ đến ngày đó bố mẹ thằng bé kêu la Hứa Tấn Vân thấy chết không cứu.
“Quá máu lạnh.” cuối cùng Kim Dân cũng tìm được một từ thích hợp.
Vạn Nguyên không thích đánh giá của Kim Dân đối với Hứa Tấn Vân, trong mắt hắn, Hứa Tấn Vân đáng thương, y có thể làm được gì? Y không làm gì cũng bị người ta soi mói, Kim Dân chưa từng tiếp xúc với Hứa Tấn Vân, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, dựa vào lời bàn tán của người khác đã xem như tận mắt chứng kiến, chưa chắc đã là thật.
“Giúp đỡ thì được, đừng đối xử với hắn quá tốt, cha mẹ hắn còn không cần hắn, biết đấu có bệnh gì đó, với lại chúng ta còn phải đi xa mà.”
Vạn Nguyên nhíu mày sâu hơn, thậm chí không tiếp lời Kim Dân.
Kim Dân nhận ra có gì đó là lạ, cậu ta quan sát vẻ mặt Vạn Nguyên, “Anh Nguyên, chẳng lẽ anh định dẫn hắn đi cùng? Chúng ta ra ngoài làm việc bôn ba, hắn là cục nợ to đùng.”
“Chậc.” lời nói ngày càng khó nghe, Vạn Nguyên hơi mất hứng ngắt lời Kim Dân. Hắn thực sự nghĩ đến việc dẫn Hứa Tấn Vân theo, hắn hy vọng chân Hứa Tấn Vân có thể khôi phục, có thể tự nuôi sống bản thân, “Được rồi, mày nói những cái này làm gì? Gọi mày đến để khiêng đồ, khiêng nhanh lên.”
Biết Vạn Nguyên không thích nghe, Kim Dân cũng không nói nữa, hai người đều sơ ý, lúc khiêng đồ ra không chú ý vết xe lăn đè lên mặt đất.
Chuyển đồ xong, vẫn còn việc khác chờ Vạn Nguyên và Kim Dân, bận rộn cái là qua nửa ngày, đến khi làm xong việc, Vạn Nguyên lo lắng chạy đi tìm Hứa Tấn Vân.
Nước ngọt trên ghế đá đã vơi một nửa, vỏ hạt dưa chất thành núi nhỏ, nhân hạt dưa đã bóc đều được Hứa Tấn Vân đựng trong vạt áo. Hứa Tấn Vân chỉ ngồi một mình ở đó, nghe thấy tiếng bước chân mới quay đầu lại nhìn, thấy người đến là Vạn Nguyên, đôi mắt trống rỗng lập tức phát sáng.
Lời nói của Kim Dân vẫn văng vẳng bên tai Vạn Nguyên, nhưng nhìn thấy Hứa Tấn Vân như vậy, hắn vẫn không tin. Gì mà máu lạnh, hắn chỉ cảm thấy xót xa.
Vạn Nguyên đi đến trước mặt Hứa Tấn Vân ngồi xổm xuống, nhón hai hạt dưa cho vào miệng, “Sao cậu không ăn đi? Nước ngọt cũng không uống hết.”
Hứa Tấn Vân cụp mắt, lộ vẻ lúng túng, giọng rất khẽ, “Tôi muốn đi tiểu.”
Nơi này không thể so với sân nhà Hứa Tấn Vân, sân kia dù cũ nát đến đâu, Hứa Tấn Vân cũng quen thuộc, y vẫn đủ khả năng đi tiểu. Nhưng ra ngoài, Hứa Tấn Vân đâu chịu mở miệng với người khác, không muốn tìm người giúp đỡ, chỉ có thể nhịn, bóc ít hạt dưa để phân tâm, nếu Vạn Nguyên vẫn chưa quay lại, y cũng không còn cách nào.
Vạn Nguyên gội vàng nhét nhân hạt dưa vào trong túi, bế Hứa Tấn Vân lên đi thẳng đến nhà xí của trường, như dỗ trẻ con, “Cậu phải nhịn đấy, nếu không tôi chỉ có thể cởi quần cho cậu thay. Hôm nay chị tôi lấy chồng, tôi mà hở mông thì sau này sẽ bị người ta cười cho thối mũi.”
Vừa rồi Vạn Nguyên uống chút rượu trên mâm cỗ, lúc sốt ruột sẽ dễ đổ mồ hôi, gió thổi qua có thể ngửi được mùi rượu nhạt trên người hắn. Hứa Tấn Vân cuộn tròn trong ngực hắn, tham lam ngửi mùi trên người hắn.
Nhiều người đến căn cỗ, nhưng ít người đi nhà xí, có vài người ngại phiền phức, tìm bừa chỗ vắng người rồi tiểu, nhưng vẫn có người duỗi cổ quan sát Hứa Tấn Vân.
Vạn Nguyên dùng cơ thể ngăn cách ánh mắt của người ngoài, bế Hứa Tấn Vân, an ủi: “Từ từ thôi.”
Người như vậy làm gì kinh khủng như Kim Dân nói, Kim Dân vì không biết mới có thể suy đoán lung tung.
Tiếng nước xè xè một lúc lâu mới dừng lại, Vạn Nguyên biết Hứa Tấn Vân dễ xấu hổ, tiểu xong hắn vội vàng bế người rời đi.
Quay lại chỗ không có người, Vạn Nguyên mới như trút được gánh nặng thay Hứa Tấn Vân, hắn đặt người lên xe lăn, “Còn có thể ăn cơm tối nữa, quẩy động phòng xong chúng ta về, cậu đói không?”
Hứa Tấn Vân ngồi không cử động nhiều, không đói nhanh đến vậy, y lắc đầu.
Vạn Nguyên định đưa hạt dưa trong túi cho Hứa Tấn Vân ăn, người ta bóc hơn nửa ngày trời, mình không thể hưởng lợi hết được.
Tay định thò vào túi thì cổ tay bị Hứa Tấn Vân siết chặt kéo lại, lại nghe y nhỏ giọng nhắc: “Rửa tay đi.”
Cần gì kỹ tính thế, ngày thường toàn… Vạn Nguyên lập tức phản ứng lại, hắn vừa sờ cái kia của Hứa Tấn Vân.
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến, Vạn Nguyên cảm thấy là lạ, sốt ruột cho Hứa Tấn Vân đi vệ sinh, quên mất cảm giác đỡ trong tay là gì.
Giày vò xong, Vạn Nguyên cũng không dám đi quá lâu, cách Hứa Tấn Vân quá xa, cứ sợ y lại có chuyện gì sẽ không có ai giúp đỡ.
Trời tối đen, tiệc cưới mới xem như ăn xong, mọi người cũng giải tán ai về nhà nấy. Đến cửa nhà mình, Vạn Nguyên không vào nhà theo bố và bà nội, hắn phải đưa Hứa Tấn Vân về trước mới được.
Trong sân tối như mực, Vạn Nguyên sợ Hứa Tấn Vân không tiện, cũng không vội đi. Sau khi châm đèn, hắn đổ nước nóng trong phích ra rửa mặt, lại nấu một phích nước nóng cho Hứa Tấn Vân.
Chăm sóc Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên làm rất thuận tay, nghĩ bụng giờ trời ấm rồi, hoạt động một chút dễ đổ mồ hôi, theo thói quen bảo Hứa Tấn Vân đi tắm.
Cũng không biết là ma quỷ ám ảnh hay là chuyện xảy ra hôm nay, lúc cởi quần cho Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên vô thức liếc qua, cái thứ rủ xuống giữa háng Hứa Tấn Vân trông không nhỏ đâu.
Trước kia làm gì chú ý đến cái này, nghĩ rằng Hứa Tấn Vân là người bệnh, chỉ lo tắm rửa sạch sẽ cho y.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân trần như nhộng ngồi trên xe lăn, chờ mãi cũng không thấy Vạn Nguyên bế vào bồn tắm.
Vạn Nguyên vội ho một tiếng, đứng dậy bế người lên, nhưng một khi đã để ý sẽ không thể làm như trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện gì khác, Vạn Nguyên luôn không kìm lòng được liếc trộm.
Hứa Tấn Vân gầy lắm mà nhỉ? Không ngờ đồ ăn toàn vào chỗ kia, tay Vạn Nguyên mất tự nhiên bóp tay Hứa Tấn Vân.
Không đúng, hình như cũng không gầy lắm, bóp cánh tay không cộm tay, có da có thịt từ khi nào vậy? Vạn Nguyên không tin, tay vừa bóp cánh tay Hứa Tấn Vân vừa di chuyển xuống.
Hành động trên cánh tay không giống đang kỳ cọ, Hứa Tấn Vân ngờ ngực nhìn Vạn Nguyên, “Sao thế?”
Vạn Nguyên có phần không phục, Hứa Tấn Vân là người lịch sự… Người lịch sự cũng xem mấy thứ bậy bạ, hắn vốc nước tắm dội lên mặt Hứa Tấn Vân.
Sao hắn lại quên mất quyển sách kia.
Hết chương 17
Danh sách chương