Khi Tô Dương bước ra từ bệnh viện, cô kích động ôm Đinh Thiến nhảy nhót, chỉ cười khanh khách mà không nói lời nào.

Tuy trước đó đã tự kiểm tra, nhưng vì không yên tâm nên cô vẫn tới bệnh viện để xác nhận.

Đinh Thiến nhanh chóng ngăn cô: “Này này này, bà cô ơi, ngài bình tĩnh lại đi.”

Tô Dương khoác vai Đinh Thiến, sau khi nhìn Đinh Thiến hồi lâu, cô cười nói: “Thiến Nhi à, cậu gầy hơn mấy hôm trước rồi đấy.”

Đinh Thiến: “…”

Con mẹ nó, cô còn béo lên mấy cân đấy biết không?

Cô nhìn Tô Dương bằng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa không còn lời nào để nói: “Cậu có dùng não trước khi nói không vậy?”

Tô Dương vẫn cười không khép miệng, hiếm khi nào không vặc lại Đinh Thiến.

Trên đường trở về, Tô Dương gọi cho Tưởng Bách Xuyên nhưng bị anh ngắt máy.

Anh nhắn tin: [Đang bận bàn chuyện công việc, khi nào xong thì anh sẽ gọi lại.]

Tô Dương bĩu môi, thầm oán anh ở trong lòng.

Cô âm thầm quyết định, chút nữa sẽ không nói tin nóng cho anh biết.

Đinh Thiến đang liên hệ khắp nơi về công việc quay chụp, không ngừng bận bịu. Tô Dương chống tay trên cửa sổ xe, nhìn thị trấn nhỏ âm u xinh đẹp vô ngần.

Cô vô thức đặt bàn tay còn lại lên bụng.

Có một sinh mệnh nhỏ ở nơi này.

Đây là con của cô cùng Tưởng Bách Xuyên.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại bật cười.

Càng nhìn càng thấy cảnh sắc bên ngoài đẹp không sao tả xiết.

Cô rút di động, đăng một trạng thái lên Weibo: [Ha ha, [Cười trộm][Cười trộm]]

Đinh Thiến xong việc, cũng nhìn thấy trạng thái kia, quả thực không biết nên nói gì với Tô Dương mới phải.

Cho dù có nói cũng vô ích, hiện tại một chữ người ta cũng không nghe lọt.

“Dương Dương, kế tiếp có sắp xếp gì không? Ý mình là về chuyện công việc ấy.”

Tô Dương quay đầu, “Cứ theo kế hoạch cũ mà làm thôi, khi nào bụng mình lớn tới mức không thể làm việc được nữa thì mình sẽ cho cả tập thể nghỉ mấy tháng.”

Đinh Thiến: “Cậu chịu được cảnh bay qua bay lại chứ?”

Tô Dương: “Không sao đâu, những người làm mẹ trong giới giải trí cũng chỉ nghỉ khi sắp sinh mà? Không sao đâu, thật đấy.”

Đinh Thiến ngẫm nghĩ: “Để cậu nhàn rỗi ở nhà cả ngày cũng không phải cách hay. Thế này đi, chúng ta sẽ nhận ít việc hơn, nhưng vừa đủ để cậu giết thời gian.”

Hiện tại, Tô Dương chẳng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì.

“Ok, cậu cứ xem rồi sắp xếp là được.”

Cô còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khó lòng kiềm chế.

Tới đại sảnh khách sạn, Tô Dương cùng Đinh Thiến trò chuyện về việc quay chụp, không chú ý đến người ngồi trong khu nghỉ ngơi.

Đinh Thiến: “Ngày kia quay phân đoạn ở nhà thờ, cuối tuần về nước bổ sung video tường máy ảnh của cậu nữa thôi là quảng cáo có thể ra mắt vào cuối tháng đấy.”

Lại hỏi Tô Dương: “Tưởng Bách Xuyên có đồng ý làm khách mời không? Mình đã liên hệ với bên thiết bị rồi, chỉ chờ anh ấy vào vị trí thôi.”

Tô Dương: “Lát nữa mình sẽ nói với Bách Xuyên, chắc anh ấy có thể bớt chút thời gian để qua đây, lúc còn ở trong nước mình cũng đánh tiếng rồi.”

Bỗng nhiên, có người gọi tên cô từ phía sau: “Tô tiểu thư.”

Tô Dương và Đinh Thiến cùng quay đầu.

Trông thấy người tới, vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Tô Dương.

Không ngờ mẹ Kiều lại băng qua vạn dặm xa xôi để đến đây.

Bà ăn vận quý phái thanh nhã, khí chất thượng thừa, trong mắt là vẻ lãnh đạm cùng tự cao thành thói.

Nếu Tô Dương không hiểu rõ tính tình của bà, cô cũng sẽ cảm thấy bà là người trong ngoài như một.

Đinh Thiến không biết mẹ Kiều, nhỏ giọng hỏi cô: “Người quen à?”

Tô Dương: “Mẹ của Kiều Cẩn đấy.”

Đinh Thiến vô thức kéo cô về phía sau, đứng chắn trước mặt Tô Dương, nhìn về phía mẹ Kiều: “Chào bác, có chuyện gì không ạ?”

Mẹ Kiều không đáp mà nhìn Tô Dương: “Tô tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với cô không?”

Tô Dương còn chưa kịp mở miệng, Đinh Thiến đã chen lời: “Cháu nghĩ phải gọi là Tưởng phu nhân thì mới thỏa đáng ạ.”

Sắc mặt mẹ Kiều không ngừng thay đổi, bà nhìn Tô Dương với ánh mắt ẩn nhẫn và mong chờ.

Tô Dương: “Xin lỗi dì, cháu bận lắm ạ, nếu dì có chuyện thì đừng ngại nói thẳng.”

Thấy cô không định nói chuyện riêng với mình, mẹ Kiều chỉ có thể nhượng bộ.

“Chúng ta vào khu nghỉ nhé, chuyện này… Không phải chỉ nói một câu là xong.”

Đinh Thiến kéo Tô Dương vào khu nghỉ ngơi.

Cô ngồi sát Tô Dương, vẻ mặt đề phòng.

Tô Dương cười, nhỏ giọng nói: “Này, có phải cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi không?”

Mà lại nghĩ là mẹ Kiều tới tìm cô tính sổ.

Cô đánh mắt ra hiệu, “Vệ sĩ còn đang ở đây mà, không cần căng thẳng đâu.”

Lúc này Đinh Thiến mới thả lỏng.

Mẹ Kiều ngồi ở phía đối diện hai người, bà có chút do dự, song vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Dì đặc biệt đến đây vì chuyện của Kiều Cẩn, về những thị phi trước đó, dì sẽ không thanh minh gì nhiều, dì chỉ muốn xin lỗi thay Kiều Cẩn mà thôi. Dì xin lỗi vì đã để những tin tiêu cực quấn lấy cháu, là người làm bố làm mẹ này không dạy Kiều Cẩn nên thân, mong cháu đừng chấp nhặt với con bé.”

Mẹ Kiều hít sâu một hơi ở dưới đáy lòng, cả đời này, bà chưa từng ăn nói khép nép với ai như vậy, mà người đó còn là một tiểu bối.

Nhưng hiện tại trong nhà đã hoàn toàn rối loạn.

Kiều Cẩn không muốn xin lỗi Tô Dương, chú Kiều chỉ trích, đã ba ngày nay bố Kiều không về nhà vì giận.

Bên nhà dì Kiều lại càng bết bát.

Vì chuyện công ty, dượng oán trách Kiều Cẩn, còn nói nhà mẹ đẻ của dì toàn những kẻ dở hơi, dạy hư cả con trai bọn họ. Nghe thấy dượng hạ thấp người nhà mình, dì Kiều không đồng thuận, hai vợ chồng ầm ĩ túi bụi.

Tất cả mọi người đều chỉ trích bà, nói người làm mẹ như bà không dạy con gái nên thân.

Vì thực sự không còn cách nào, bà mới hạ mình đến thỉnh cầu Tô Dương.

Mẹ Kiều tạm ngừng rồi nói tiếp: “Gần đây, người của hai nhà cũng ồn ào và lúng túng vì chuyện này. Dì thật lòng xin lỗi cháu, cũng cam đoan Kiều Cẩn sẽ không làm chuyện gì khác người nữa, hy vọng cháu có thể tha thứ cho con bé.”

Tô Dương cùng Đinh Thiến nhìn nhau rồi lập tức tách ra.

Tô Dương vốn chẳng ngờ rằng, sẽ có ngày người phụ nữ tự phụ, cao ngạo như mẹ Kiều chủ động đến tìm cô để xin lỗi.

Không thể phủ nhận, trong lòng cô có chút xúc động, nhưng nghĩ đến hành động của Kiều Cẩn, chút xúc động ấy lập tức biến mất.

Nụ cười như có như không treo trên khóe môi Tô Dương: “Dì à, Kiều Cẩn không phải là đứa bé lên ba, đã làm sai mà còn cần bố mẹ mình thu dọn cục diện rối rắm!”

Nói xong, cô cố ý ngừng lại, “Một đứa bé hai, ba tuổi cũng có thể nói bốn chữ ‘Thành thật xin lỗi’, chẳng nhẽ Kiều Cẩn còn không bằng một đứa nhỏ?”

“Cho dù cô ấy là trẻ con, làm sai chuyện thì cũng phải để chính cô ấy tự đối mặt, ít nhất cũng phải cho cô ấy biết mình sai ở đâu, nên nhận hậu quả gì.”

Chưa cho mẹ Kiều cơ hội nói chuyện, Tô Dương lại nói: “Lấy một ví dụ xấu như thế này, nếu một ngày nào đó Kiều Cẩn phạm pháp, dì nói với thẩm phán, ôi chao, là tôi dạy con không đến nơi đến chốn, hãy để tôi chịu phạt thay con bé, dì cảm thấy pháp luật sẽ cho phép dì làm như vậy sao? Đó gọi là vô lý.”

Sắc mặt mẹ Kiều cực kỳ khó coi.

Ngón tay bà cuộn tròn, trong lòng cố gắng nhẫn nhịn. Bị một tiểu bối chỉ trích và trách mắng thẳng thừng như thế, mặt bà cũng nóng bừng bừng.

Tô Dương đứng dậy: “Thật ngại quá, chúng cháu còn có việc khác, mong dì thứ lỗi.”

Thấy cô thực sự muốn đi, không định tha thứ cho Kiều Cẩn dễ dàng như vậy, bà nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt Tô Dương.

“Tô Dương à, dì quả thực chẳng còn cách nào khác, nếu dì có thể thuyết phục Kiều Cẩn xin lỗi cháu thì bà dì luống tuổi này đã chẳng tới đây thỉnh cầu cháu.”

Bà thở dài: “Dì xin cháu đấy, coi như là nể mặt ông nội của Kiều Cẩn, cháu bảo Bách Xuyên đừng chĩa mũi dùi vào nhà dì Kiều nữa được không. Tính tình Tiểu Cẩn rất bướng bỉnh, rất tùy hứng, nhưng thực ra con bé không có ý xấu đâu. Trước đó cháu ngừng theo dõi Weibo nó, danh tiếng bị tổn hại, chắc con bé cảm thấy không thăng bằng nên mới làm chút chuyện cực đoan.”

Mẹ Kiều ngừng lại, có lẽ bà thấy lời mình nói không thỏa đáng, nhanh chóng bổ sung: “Dù thế nào, con bé quả thực đã làm chuyện có ảnh hưởng xấu tới cháu. Cháu xem, dì đã một bó tuổi rồi mà vẫn lặn lội từ xa tới tìm cháu, xin lỗi rất thành tâm, cháu đừng chấp nhặt với Kiều Cẩn nữa nhé.”

Đời này, có lẽ chỉ mình Kiều Cẩn mới có thể khiến người phụ nữ cao ngạo này cúi đầu, ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Dương thấy, dù mẹ Kiều nom phong vận thướt tha, trang điểm tinh xảo, bà vẫn không che được dấu vết của năm tháng.

Cô lập tức nghĩ đến mẹ của chính mình, rồi đột nhiên lại nghĩ đến bản thân, cô cũng đã là một người mẹ.

Dù mẹ Kiều khiến người khác không ưa nổi cỡ nào, dù Kiều Cẩn khiến người khác chán ghét cỡ nào, không thể phủ nhận, mẹ Kiều yêu Kiều Cẩn vô điều kiện.

Cho dù phần tình cảm này ích kỷ tới mức khiến người khác không thể tán thưởng.

Chỉ trong nháy mắt, cô hoàn toàn thấu hiểu tâm tình tiếc thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Cô chỉ không hiểu, Kiều Cẩn đã lớn như vậy, ngay cả đúng sai cùng lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết, vì sao người làm mẹ như bà vẫn có thể lừa mình dối người, cảm thấy Kiều Cẩn trở thành như bây giờ hoàn toàn là vì cô bỏ theo dõi Weibo của cô ta?

Vì sao bà không nghĩ đến lý do cô làm thế?

Thấy Tô Dương yên lặng, mẹ Kiều tưởng lòng cô dao động.

Nào biết Tô Dương đột nhiên mở miệng nói: “Dì à, dì về đi ạ, Kiều Cẩn cùng Hà Gia Dương tùy hứng ức hiếp, tổn thương người khác, đến bây giờ vẫn còn không hối lỗi, cháu không cần phải làm thánh mẫu. Xin lỗi dì.”

Vào thang máy, Tô Dương vẫn chưa thể bình tĩnh.

Cô nhìn Đinh Thiến: “Có phải là mình quá phận không?”

Dù gì mẹ Kiều cũng đã mở miệng  cầu cô.

Đinh Thiến: “Không hề. Nếu là mình, mình sẽ không lảm nhảm với bà ta đâu. Cậu còn không hiểu loại người như bà ta chắc, không những không biết mình mà còn được voi đòi tiên. Trong mắt bà ta, tha thứ cho Kiều Cẩn là chuyện cậu phải làm, bởi vì bà ta đã chừng ấy tuổi mà còn vượt biển tìm cậu nên cậu nhất định phải tha thứ. Nếu cậu không đồng ý, đó chính là không tôn trọng người lớn tuổi!”

Tô Dương cười, không nói thêm gì nữa.

Về đến phòng, Tưởng Bách Xuyên vẫn không gọi đến.

Tô Dương đợi hơn nửa tiếng, điện thoại vẫn không có động tĩnh, cô bèn đi tắm một phen.

Lúc ra ngoài, cô có một cuộc gọi nhỡ.

Là điện thoại của Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương nhanh chóng gọi lại.

“Vừa nãy em tắm.”

Tưởng Bách Xuyên không tập trung mà “Ừ” một tiếng, anh đang nói chuyện một người khác bằng tiếng Đức.

Tô Dương nghe không hiểu, cho rằng anh vẫn còn đang thảo luận với khách hàng nên cô yên lặng chờ đợi.

Nửa phút sau, giọng của Tưởng Bách Xuyên lại truyền đến: “Em ăn tối chưa?”

Tô Dương: “Em chưa ăn, tại không thấy đói lắm, chốc nữa đói thì em gọi cơm sau. Anh thì sao? Đang ở đâu thế? Có còn ở Thượng Hải không?”

Tưởng Bách Xuyên không trả lời mà hỏi cô: “Khi nào bắt đầu quay quảng cáo?”

Tô Dương cười: “Mọi thứ đều xong xuôi hết rồi, chỉ chờ người mẫu nam đến thôi.”

Tưởng Bách Xuyên: “Anh biết rồi.”

Anh bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, đứng chờ taxi trên vỉa hè.

Tuyết rơi đầy đất, thỉnh thoảng có ô tô chạy qua.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Anh đặt di động ở bên tai, hỏi cô: “Mấy ngày nay bên em đang có tuyết lớn nhỉ, chắc ở khách sạn mãi cũng ngột ngạt lắm rồi phải không?”

Gió lạnh thấu xương xen lẫn hoa tuyết rơi xuống cổ, anh duỗi tay khép cổ áo lại.

Tô Dương đang chuẩn bị nói cho anh biết việc cô mang thai, lúc này, một chiếc taxi chạy đến, Tưởng Bách Xuyên nói: “Anh có việc rồi, cúp trước nhé.”

Không đợi cô nói chuyện, anh trực tiếp ngắt máy.

Nhìn cuộc gọi bị treo, Tô Dương xoa xoa lồng ngực nhức nhối vì tức giận.

Sau đó, cô không ngừng hít sâu, tự nói với mình, đừng tức giận, đừng tức giận, cục cưng cần có tâm trạng tốt.

Hai mươi phút sau, chuông điện thoại reo lên.

Tưởng Bách Xuyên gọi đến, cô nhìn máy, không nhận mà nhấn ngắt.

Ngay sau đó, tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên xuất hiện: [Muốn ăn bánh kem phô mai không?]

Nhìn tin nhắn này, Tô Dương ngây ngẩn hồi lâu, sau cô chợt hiểu ra: Anh đã có mặt tại thị trấn nhỏ.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Đồng Đồng? Mở cửa!”

Tô Dương híp mắt, không đi mở cửa.

Tưởng Bách Xuyên lại gửi tin nhắn: [Em tự ra mở cửa hay để anh tìm người mở cửa, sau đó đánh cho em một trận?]

Tô Dương: [… Bây giờ em không sợ bị đánh đâu.]

Cô có bùa hộ mệnh rồi.

Tưởng Bách Xuyên: [Anh sẽ đếm đến ba.]

[Ba]

[Hai]

[Một]

Tô Dương vẫn không mở cửa.

Tưởng Bách Xuyên: [Không]

Sau khi Tô Dương đọc được: “…”

Tưởng Bách Xuyên lại gửi tin nhắn: [Âm một]

Xem xong, Tô Dương không nhịn được mà cười rộ lên, đi mở cửa cho anh.

Thấy khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi vì đi đường, cô nhào vào trong lòng anh.

“Anh mà bận thì không cần tới gặp em đâu.”

Một tay Tưởng Bách Xuyên ôm cô, một tay đẩy hành lý, vất vả bước vào phòng, dùng chân khép cửa.

Vỗ về đầu cô: “Anh không mệt.”

Kỳ thực là đã kiệt sức.

Trên chuyến bay từ New York tới Berlin, anh chỉ ngủ mấy tiếng, dành thời gian còn lại để xử lý công việc

Biết anh mệt mỏi, Tô Dương buông anh ra: “Anh đi tắm trước đi, lát nữa em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Tưởng Bách Xuyên cười, sờ gò má cô, đưa bánh phô mai cho cô rồi lấy quần áo vào phòng tắm.

Khi Tô Dương đang ăn bánh ngọt, Tưởng Bách Xuyên bước ra từ phòng tắm, anh nói: “Ăn xong thì đi ngủ trước đi, anh còn phải xem một số e-mail, chắc phải mất một lúc mới xong.”

Tưởng Bách Xuyên đi làm việc, trong phòng ngủ, Tô Dương ngồi nghe câu chuyện bằng tiếng Đức, nghe đi nghe lại mà không thấy chán.

Cô gối tay sau đầu, ngẩn người nhìn trần nhà.

Sau đó, cô vô thức bật cười.

Không biết lát nữa anh sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin mình sắp làm bố.

Lúc Tưởng Bách Xuyên trở lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn đang đợi anh.

“Đã trễ thế này mà sao em còn chưa ngủ.”

“Em không buồn ngủ.”

Tưởng Bách Xuyên nằm xuống, duỗi tay tắt đèn ở đầu giường rồi ôm cô vào lòng.

Tô Dương hơi hơi ngửa đầu, hôn lên yết hầu anh, “Để em nói cho anh nghe chuyện này.”

Vài ngày không gặp, Tưởng Bách Xuyên cũng muốn cô. Anh đặt cô dưới thân, chống tay ở hai bên, cúi đầu hôn lên cổ cô, có phần không để tâm: “Ừ, là chuyện gì thế?”

Tô Dương: “Là chuyện anh vẫn luôn mong đợi.”

Tưởng Bách Xuyên giật mình, ngừng hôn Tô Dương, ngẩng đầu nhìn cô. Dù đang ở trong bóng tối, anh vẫn có thể thấy rõ đôi mắt của cô.

Nghĩ đến trạng thái không đầu không đuôi cô đăng trên Weibo vào ban ngày, yết hầu anh chuyển động, giọng nói không khỏi có chút run: “Em có rồi phải không?”

Tô Dương ôm cổ anh: “Chúc mừng nhé, bố đứa nhỏ.”

Tưởng Bách Xuyên nở nụ cười.

Anh không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn cô chăm chú hồi lâu.

Sau này, cô chính là mẹ của con anh.

Dường như không có danh xưng nào dễ nghe hơn cái này.

Tô Dương rướn người, hôn lên khóe miệng anh.

Nụ hôn rất nhẹ, lại khiến anh khó lòng kiềm chế.

Tưởng Bách Xuyên bắt đầu đáp lại, quấn lấy lưỡi cô rồi mút thật mạnh.

Chỉ khi hôn cô, anh mới có thể phát tiết sự hưng phấn cùng kích động khó nói thành lời của mình vào lúc này.

Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Tưởng Bách Xuyên bật đèn, xuống giường mặc quần áo.

Tô Dương trố mắt, cô cũng ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm: “Anh làm gì thế?”

Tưởng Bách Xuyên: “Anh xuống nhà mua bao thuốc.”

Tô Dương: “…”

Vui đến mức phải làm điếu thuốc để ăn mừng cơ à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện