Sau một hồi xúc động, Tô Dương lại nằm trên ghế sô pha, kéo tay Tưởng Bách Xuyên qua rồi gối lên, cọ qua cọ lại.
“Tưởng Bách Xuyên, em thấy mình như Nobita phiên bản nữ ấy.”
Tưởng Bách Xuyên bật cười: “Anh không lợi hại như Doraemon đâu.”
Tô Dương nhắm mắt, chế nhạo: “Thì ra khi còn bé anh cũng xem phim hoạt hình, em còn tưởng anh là thần tiên tỷ tỷ, không ăn khói lửa nhân gian đấy.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh nhẹ nhàng bóp má cô, đoạn nói: “Khi ấy anh còn xem cả cảnh sát trưởng mèo đen và Transformers cơ.”
Tô Dương cười ha ha.
Tưởng Bách Xuyên: “Em cười cái gì!”
Thật lâu sau, Tô Dương mới ngừng cười, xoa xoa lồng ngực cười đến phát đau của mình.
“Em vẫn luôn cho rằng một tiểu ca học giỏi, trời sinh lạnh lùng như anh sẽ tự học tiếng Anh, máy tính từ lúc năm, sáu tuổi gì đó cơ. Đúng là không thể tưởng tượng ra bộ dạng anh ngồi trước TV xem cảnh sát trưởng mèo đen mà.”
Nói xong, cô lại vô thức bật cười, tự tưởng tượng vô vàn hình ảnh ở trong đầu.
Tô Dương đưa tay vỗ cánh tay anh: “Ầy, lần sau về nhà tổ thì cho em xem ảnh anh hồi bé nhé, em rất muốn xem bộ dạng của anh khi còn là một bánh bao nhỏ đấy.”
Cô lại không nhịn được cười ha ha.
Bánh bao nhỏ?
Tưởng Bách Xuyên chớp mắt, yên lặng nhìn cô đăm đăm.
Một lát sau, anh nói: “Không phải anh đã cho em xem rồi sao?”
Tô Dương liếc anh: “Trước đây anh chỉ cho em xem ảnh hồi tiểu học, bây giờ em muốn xem ảnh anh lúc ba bốn tuổi ấy. Không đúng, em muốn xem tất cả ảnh chụp anh từ lúc sinh ra tới trước khi học tiểu học.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương lắc lắc cánh tay anh: “Anh nghe rõ chưa! Anh đã xem hết ảnh em hồi nhỏ rồi, em còn chưa thấy bộ dạng của anh lúc chỉ cao một mét đâu, thế là không công bằng!”
Tưởng Bách Xuyên mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Hồi nhỏ, anh thường bị mẹ trang điểm thành bộ dáng khó có thể diễn tả bằng một lời, sau đó, bà sẽ quay chụp vô số ảnh và video của anh mà không biết mệt.
Anh tuyệt đối không thể để Tô Dương thấy những tấm ảnh kia.
Hình tượng của anh sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Anh từng chuyển nhà một lần vào lúc học cấp hai, mất hết album ảnh hồi bé rồi.”
Tô Dương cười xấu xa, mang vẻ mặt em tin anh mới là lạ.
Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa.
Anh đăm chiêu nhìn cô.
Tô Dương gãi gãi mu bàn tay anh, “Đang nghĩ gì thế?”
Còn có thể nghĩ gì? Nghĩ anh phải về nhà một chuyến, trộm hết những tấm hình kia rồi gửi vào ngân hàng, để không ai có thể thấy chúng ngoài anh.
Tưởng Bách Xuyên đổi chủ đề rất đúng lúc: “Anh đang nghĩ xem nên mua bộ báo âm thanh ở đâu.”
Tô Dương giật mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Bộ báo âm thanh là thứ gì?”
Anh giải thích: “Là thứ phát nhạc trong thiệp chúc mừng ấy.”
Cô nghiêng đầu suy ngẫm rồi hỏi: “Có phải tự làm thiệp âm nhạc rất phiền phức không?”
Còn phiền hơn so với dự đoán.
Tưởng Bách Xuyên: “Anh cũng không biết, có lẽ sẽ không quá khó đâu. Sáng mai anh sẽ đi mua bộ báo âm thanh, mua về rồi, chờ em làm xong thiệp, anh kết nối mạch của bộ báo thì thiệp sẽ hoạt động.”
Tô Dương cười: “Còn chuyện gì anh không biết làm không?”
“Nhiều lắm.”
“Ví dụ như?”
“Sinh con.”
“…”
Tô Dương ngồi xuống, dịch người về phía Tưởng Bách Xuyên, ôm cổ anh, bờ môi khẽ kề bên tai anh thổi hơi nóng. Cô cố ý trêu trọc: “Cũng không nhất định đâu, hay để em thử xem nhé? Biết đâu em lại làm cho anh mang thai thì sao.”
Tưởng Bách Xuyên: “…” Anh bóp mạnh một cái ở bên hông cô: “Em thử nói bừa nữa xem!”
Tô Dương sợ ngứa, chui tọt vào trong lòng anh, “Em sai rồi, em sai rồi.”
Tưởng Bách Xuyên buông tay, bế bổng cô lên. Hai chân Tô Dương quấn lấy eo anh theo thói quen, đưa mắt nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Không phải là muốn trừng trị cô đấy chứ? Sau mỗi lần cô nói bừa, anh sẽ đặt cô lên giường rồi không ngừng cù chân cô.
Người đàn ông này cũng có thời điểm ác liệt như thế.
Tưởng Bách Xuyên bước nhanh về phía phòng ngủ, im lặng một lát rồi mới nói; “Sinh con.”
Tô Dương: “…”
Anh đá văng cửa phòng nhưng không bật đèn. Ánh đèn dìu dịu từ phòng khách xuyên qua khe cửa khép hờ.
Trong phòng ngủ mờ ảo, tăm tối, không khí ái muội lan tràn.
Tưởng Bách Xuyên đặt Tô Dương lên giường, đẩy cô xuống rồi kéo tuột chiếc quần ngủ.
“Anh nhẹ một chút!” Tô Dương bất mãn nói, còn đưa chân đá anh hai cái.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, mặc cô càn quấy. Chờ cô náo loạn đủ, anh kéo cô dậy.
Tô Dương ngồi quỳ trên giường ngửa đầu nhìn anh cười: “Vội vã muốn sinh con cho em như vậy sao?”
Tưởng Bách Xuyên không nhìn cô, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của cô: “Tô Dương, lát nữa em sẽ phải khóc.”
Tô Dương: “…”
Sau mỗi lần trêu chọc anh, cô sẽ nhanh chóng tỏ vẻ yếu thế. Đôi môi cô tiến gần môi anh, hơi hơi hé mở, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của anh, sau đó hôn dọc xuống cổ, vừa liếm mút vừa khẽ cắn yết hầu.
Tưởng Bách Xuyên không khỏi hô hấp nhanh hơn, anh hôn lên cần cổ cô, ôm chặt cô vào lòng. Cả người Tô Dương không nhịn được mà run rẩy, cảm giác tê dại truyền từ gan bàn chân tới đầu ngón tay. Cô cúi đầu, cắn lên vai anh. Chỉ khi làm thế, cô mới có thể phóng thích cảm giác run rẩy khó nói thành lời.
Tưởng Bách Xuyên nhịn đau, càng ôm chặt cô hơn. Kỳ thực anh cũng chẳng làm chuyện gì quá kịch liệt, ngón tay vẫn chỉ chôn ở nơi đó như vừa rồi. Anh nhẹ nhàng đong đưa, từ từ cọ xát nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô.
Tô Dương cảm thấy mình như đang phiêu bạt trong biển rộng tăm tối, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mà Tưởng Bách Xuyên là chiếc bè gỗ duy nhất của cô. Cô đã chẳng còn tâm tư vào việc hôn anh, cả người tựa vào lòng anh, không thể khống chế tiếng rên rỉ tràn ra từ trong miệng.
Nhưng rồi Tô Dương lại không chịu nổi, ngẩng đầu muốn hôn anh để kiếm tìm chút an ủi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chăm chú mà thâm thúy của Tưởng Bách Xuyên chiếm lấy tầm mắt cô. Anh chỉ nhìn cô mà không nói chuyện, cũng không chủ động hôn cô.
Trái tim cùng thân thể của Tô Dương không khỏi run rẩy, hai tay bám chặt bờ vai anh. Cảm giác kích thích dục tiên dục tử này là thể nghiệm mà anh mang lại cho cô trong mỗi lần hoan ái.
Cực hạn.
Xâm nhập tới từng tế bào.
Khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tô Dương lại ngẩng đầu, Tưởng Bách Xuyên trao cho cô một nụ hôn, tạm thời hóa giải sự trống rỗng trong thân thể, nhưng cô vẫn khó chịu muốn chết. Cô duỗi tay tóm chặt tay anh, muốn ngăn đôi tay đang ra vào trong cơ thể mình, nhưng lại không tài nào xê dịch nổi cánh tay ấy.
Anh càng ngày càng làm mạnh hơn. Móng tay cô trượt dài trên lưng anh, cảm thấy mình như sắp phát điên, thực sự không nhịn nổi nữa: “Tưởng Bách Xuyên, bây giờ em… Muốn.”
Anh còn cố ý hỏi: “Em muốn cái gì?”
“Biến thái!”
Tưởng Bách Xuyên thấp giọng bật cười.
Khi anh lấp đầy cơ thể cô, Tô Dương mới cảm thấy mình sống lại. Cô ôm cổ anh, hỏi: “Anh biết mới nãy em nghĩ gì không?”
Cơ thể Tưởng Bách Xuyên không ngừng chuyển động, phụ họa hỏi: “Nghĩ gì?”
Tô Dương nói: “Nghĩ tới lần đầu tiên của chúng ta.”
Dù chẳng có kinh nghiệm, tạo nên một mớ hỗn độn, nhưng cả hai lại rất thỏa mãn.
Có lẽ là bởi vì, cuối cùng bọn họ cũng hoàn toàn thuộc về nhau.
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn Tô Dương, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Mà cô như sắp phát điên, cả thân thể thừa nhận sự chiếm hữu gần như điên cuồng của anh.
***
Sau một hồi triền miên kịch liệt, Tô Dương thoáng lấy lại ý thức. Hô hấp không ổn định, đã không phân rõ trên người là mồ hôi của ai. Tô Dương chợt nghĩ tới một chuyện, đẩy đẩy vai anh: “Ôi chao, anh không mang bao hả.”
Tưởng Bách Xuyên: “Về sau sẽ không mang nữa.” Anh hôn nhẹ lên mắt cô: “Sinh một đứa con gái cho anh nhé.”
Khi tuổi tác dần gia tăng theo năm tháng, khát vọng có một đứa con của anh lại càng mãnh kiệt hơn, đặc biệt là khát vọng có con gái.
Trước kia, vì bận tâm tới sự nghiệp của cô, mà cô cũng không muốn có con sớm như vậy nên anh đã ngầm đồng ý. Thế nhưng, khi tới trung tâm thương mại để mua quà Giáng Sinh cho Lâm Lâm vào hôm nay, trông thấy nhiều búp bê Barbie xinh đẹp như vậy, anh đã nghĩ, nếu chính mình có một đứa con gái, có lẽ anh sẽ mua toàn bộ búp bê ở trong cửa hàng về nhà.
Có lẽ, anh còn có thể tự tay may búp bê vải cho con.
Mà cũng có lẽ, anh sẽ không phải là một người bố đủ tư cách, nhưng nhất định sẽ là một người bố cực kỳ chiều con.
Tựa như anh nuông chiều Tô Dương vậy.
Kích tình mãnh liệt trôi qua, Tô Dương mệt mỏi nằm liệt trên giường, Tưởng Bách Xuyên duỗi tay ôm chặt cô vào lòng. Mãi cho tới khi hô hấp của cô đã ổn định, anh mới buông cô ra, lại hôn cô một chút: “Có muốn cùng tắm với anh không?”
Tô Dương lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng mình. Tưởng Bách Xuyên hiểu ý, tới phòng bếp lấy nước ấm cho cô.
Tô Dương ngồi dậy, uống hết một cốc nước lớn, cổ họng mới thoải mái hơn một chút, đoạn nói: “Em sẽ tắm ở trong này, anh ra phòng ngoài mà tắm.”
Cô không muốn tắm chung với anh, nhỡ lát nữa anh lại hứng lên, cái mạng già của cô sẽ bị giày vò tới chết.
Tưởng Bách Xuyên cười, cầm quần áo ra phòng tắm ngoài. Sau khi tắm xong, anh qua phòng khách cầm hai chiếc di động rồi vào phòng ngủ.
Tô Dương đang ngâm bồn trong phòng tắm.
“Đồng Đồng?” Anh đứng cạnh cửa gọi cô.
“Sao thế?”
“Không có gì, anh sợ em ngủ gật khi đang ngâm bồn thôi.”
“Không sao đâu, em sắp tắm xong rồi.”
Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, xoay người lên giường. Anh tựa lên đầu giường, mở di động lên, sợ bỏ lỡ cuộc gọi công việc quan trọng. Ngoài báo cáo công việc mà Giang Phàm gửi đến cho anh cùng những cuộc gọi của người nhà họ Tưởng mà anh tự động xem nhẹ thì không còn gì khác.
Anh tắt di động đi.
Tô Dương chậm rãi bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa liếc di động trên tủ đầu giường: “Anh mở di động giúp em xem có cái gì quan trọng không.”
“Được.”
Tưởng Bách Xuyên cầm di động của cô, lúc này mới nhớ tới một chuyện: “Em đổi di động từ lúc nào thế?”
Khi ghi âm chuyện xưa cho cô tại thành phố nhỏ ở Đức, anh phát hiện cô đã thay di động, nhưng khi đó chưa kịp hỏi nhiều.
Tô Dương ngồi bên giường, vắt khăn lên vai, đáp: “Chắc là hơn hai tháng trước, em không nhớ cụ thể là khi nào nữa. Em không cẩn thận ngồi hỏng cái di động kia nên Đinh Thiến mới mua cho em cái mới.”
“Cái này không có vân tay của anh.” Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở cô.
Tô Dương vén chăn lên, ghé vào lòng anh, “Để em nhập giúp anh, em còn chưa hiểu rõ công năng của cái này đâu, bình thường chẳng có thời gian mà nghiên cứu nữa. Anh tải phần mềm sửa ảnh giúp em nhé.”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên nhập vân tay, anh xóa sạch những tin nhắn rác ở trong di động cô rồi cài đặt phần mềm diệt vi rút, sau đó hỏi: “Đồng, tải phần mềm sửa ảnh cũ mà em hay dùng ấy hả?”
Không có ai đáp lời.
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, Tô Dương đã ngủ say trong lòng anh. Anh kéo chăn lên, đắp kín người cô, tiếp tục tải phần mềm cho di động.
Nửa tiếng sau, khi đã tải hết toàn bộ phần mềm, xóa bỏ những thứ không cần thiết, anh đổi hình nền của cô thành ảnh chụp chung của hai người.
Thiết lập xong, Tưởng Bách Xuyên nhìn màn hình như có điều suy nghĩ, sau đó đăng nhập Weibo của Tô Dương, tìm Weibo của chính mình rồi nhấn nút “Theo dõi”.
Trước đó, Tô Dương chưa bao giờ theo dõi anh.
Sau khi xong việc, Tưởng Bách Xuyên vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, lại đổi từ chế độ “Theo dõi” sang “Theo dõi đặc biệt.”
Trong cột theo dõi đặc biệt của Tô Dương chỉ có mình anh.
Chăm chú nhìn cột theo dõi đặc biệt hồi lâu, Tưởng Bách Xuyên mới rời khỏi Weibo của Tô Dương.
“Tưởng Bách Xuyên, em thấy mình như Nobita phiên bản nữ ấy.”
Tưởng Bách Xuyên bật cười: “Anh không lợi hại như Doraemon đâu.”
Tô Dương nhắm mắt, chế nhạo: “Thì ra khi còn bé anh cũng xem phim hoạt hình, em còn tưởng anh là thần tiên tỷ tỷ, không ăn khói lửa nhân gian đấy.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh nhẹ nhàng bóp má cô, đoạn nói: “Khi ấy anh còn xem cả cảnh sát trưởng mèo đen và Transformers cơ.”
Tô Dương cười ha ha.
Tưởng Bách Xuyên: “Em cười cái gì!”
Thật lâu sau, Tô Dương mới ngừng cười, xoa xoa lồng ngực cười đến phát đau của mình.
“Em vẫn luôn cho rằng một tiểu ca học giỏi, trời sinh lạnh lùng như anh sẽ tự học tiếng Anh, máy tính từ lúc năm, sáu tuổi gì đó cơ. Đúng là không thể tưởng tượng ra bộ dạng anh ngồi trước TV xem cảnh sát trưởng mèo đen mà.”
Nói xong, cô lại vô thức bật cười, tự tưởng tượng vô vàn hình ảnh ở trong đầu.
Tô Dương đưa tay vỗ cánh tay anh: “Ầy, lần sau về nhà tổ thì cho em xem ảnh anh hồi bé nhé, em rất muốn xem bộ dạng của anh khi còn là một bánh bao nhỏ đấy.”
Cô lại không nhịn được cười ha ha.
Bánh bao nhỏ?
Tưởng Bách Xuyên chớp mắt, yên lặng nhìn cô đăm đăm.
Một lát sau, anh nói: “Không phải anh đã cho em xem rồi sao?”
Tô Dương liếc anh: “Trước đây anh chỉ cho em xem ảnh hồi tiểu học, bây giờ em muốn xem ảnh anh lúc ba bốn tuổi ấy. Không đúng, em muốn xem tất cả ảnh chụp anh từ lúc sinh ra tới trước khi học tiểu học.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương lắc lắc cánh tay anh: “Anh nghe rõ chưa! Anh đã xem hết ảnh em hồi nhỏ rồi, em còn chưa thấy bộ dạng của anh lúc chỉ cao một mét đâu, thế là không công bằng!”
Tưởng Bách Xuyên mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Hồi nhỏ, anh thường bị mẹ trang điểm thành bộ dáng khó có thể diễn tả bằng một lời, sau đó, bà sẽ quay chụp vô số ảnh và video của anh mà không biết mệt.
Anh tuyệt đối không thể để Tô Dương thấy những tấm ảnh kia.
Hình tượng của anh sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Anh từng chuyển nhà một lần vào lúc học cấp hai, mất hết album ảnh hồi bé rồi.”
Tô Dương cười xấu xa, mang vẻ mặt em tin anh mới là lạ.
Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa.
Anh đăm chiêu nhìn cô.
Tô Dương gãi gãi mu bàn tay anh, “Đang nghĩ gì thế?”
Còn có thể nghĩ gì? Nghĩ anh phải về nhà một chuyến, trộm hết những tấm hình kia rồi gửi vào ngân hàng, để không ai có thể thấy chúng ngoài anh.
Tưởng Bách Xuyên đổi chủ đề rất đúng lúc: “Anh đang nghĩ xem nên mua bộ báo âm thanh ở đâu.”
Tô Dương giật mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Bộ báo âm thanh là thứ gì?”
Anh giải thích: “Là thứ phát nhạc trong thiệp chúc mừng ấy.”
Cô nghiêng đầu suy ngẫm rồi hỏi: “Có phải tự làm thiệp âm nhạc rất phiền phức không?”
Còn phiền hơn so với dự đoán.
Tưởng Bách Xuyên: “Anh cũng không biết, có lẽ sẽ không quá khó đâu. Sáng mai anh sẽ đi mua bộ báo âm thanh, mua về rồi, chờ em làm xong thiệp, anh kết nối mạch của bộ báo thì thiệp sẽ hoạt động.”
Tô Dương cười: “Còn chuyện gì anh không biết làm không?”
“Nhiều lắm.”
“Ví dụ như?”
“Sinh con.”
“…”
Tô Dương ngồi xuống, dịch người về phía Tưởng Bách Xuyên, ôm cổ anh, bờ môi khẽ kề bên tai anh thổi hơi nóng. Cô cố ý trêu trọc: “Cũng không nhất định đâu, hay để em thử xem nhé? Biết đâu em lại làm cho anh mang thai thì sao.”
Tưởng Bách Xuyên: “…” Anh bóp mạnh một cái ở bên hông cô: “Em thử nói bừa nữa xem!”
Tô Dương sợ ngứa, chui tọt vào trong lòng anh, “Em sai rồi, em sai rồi.”
Tưởng Bách Xuyên buông tay, bế bổng cô lên. Hai chân Tô Dương quấn lấy eo anh theo thói quen, đưa mắt nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Không phải là muốn trừng trị cô đấy chứ? Sau mỗi lần cô nói bừa, anh sẽ đặt cô lên giường rồi không ngừng cù chân cô.
Người đàn ông này cũng có thời điểm ác liệt như thế.
Tưởng Bách Xuyên bước nhanh về phía phòng ngủ, im lặng một lát rồi mới nói; “Sinh con.”
Tô Dương: “…”
Anh đá văng cửa phòng nhưng không bật đèn. Ánh đèn dìu dịu từ phòng khách xuyên qua khe cửa khép hờ.
Trong phòng ngủ mờ ảo, tăm tối, không khí ái muội lan tràn.
Tưởng Bách Xuyên đặt Tô Dương lên giường, đẩy cô xuống rồi kéo tuột chiếc quần ngủ.
“Anh nhẹ một chút!” Tô Dương bất mãn nói, còn đưa chân đá anh hai cái.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, mặc cô càn quấy. Chờ cô náo loạn đủ, anh kéo cô dậy.
Tô Dương ngồi quỳ trên giường ngửa đầu nhìn anh cười: “Vội vã muốn sinh con cho em như vậy sao?”
Tưởng Bách Xuyên không nhìn cô, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của cô: “Tô Dương, lát nữa em sẽ phải khóc.”
Tô Dương: “…”
Sau mỗi lần trêu chọc anh, cô sẽ nhanh chóng tỏ vẻ yếu thế. Đôi môi cô tiến gần môi anh, hơi hơi hé mở, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của anh, sau đó hôn dọc xuống cổ, vừa liếm mút vừa khẽ cắn yết hầu.
Tưởng Bách Xuyên không khỏi hô hấp nhanh hơn, anh hôn lên cần cổ cô, ôm chặt cô vào lòng. Cả người Tô Dương không nhịn được mà run rẩy, cảm giác tê dại truyền từ gan bàn chân tới đầu ngón tay. Cô cúi đầu, cắn lên vai anh. Chỉ khi làm thế, cô mới có thể phóng thích cảm giác run rẩy khó nói thành lời.
Tưởng Bách Xuyên nhịn đau, càng ôm chặt cô hơn. Kỳ thực anh cũng chẳng làm chuyện gì quá kịch liệt, ngón tay vẫn chỉ chôn ở nơi đó như vừa rồi. Anh nhẹ nhàng đong đưa, từ từ cọ xát nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô.
Tô Dương cảm thấy mình như đang phiêu bạt trong biển rộng tăm tối, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mà Tưởng Bách Xuyên là chiếc bè gỗ duy nhất của cô. Cô đã chẳng còn tâm tư vào việc hôn anh, cả người tựa vào lòng anh, không thể khống chế tiếng rên rỉ tràn ra từ trong miệng.
Nhưng rồi Tô Dương lại không chịu nổi, ngẩng đầu muốn hôn anh để kiếm tìm chút an ủi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chăm chú mà thâm thúy của Tưởng Bách Xuyên chiếm lấy tầm mắt cô. Anh chỉ nhìn cô mà không nói chuyện, cũng không chủ động hôn cô.
Trái tim cùng thân thể của Tô Dương không khỏi run rẩy, hai tay bám chặt bờ vai anh. Cảm giác kích thích dục tiên dục tử này là thể nghiệm mà anh mang lại cho cô trong mỗi lần hoan ái.
Cực hạn.
Xâm nhập tới từng tế bào.
Khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tô Dương lại ngẩng đầu, Tưởng Bách Xuyên trao cho cô một nụ hôn, tạm thời hóa giải sự trống rỗng trong thân thể, nhưng cô vẫn khó chịu muốn chết. Cô duỗi tay tóm chặt tay anh, muốn ngăn đôi tay đang ra vào trong cơ thể mình, nhưng lại không tài nào xê dịch nổi cánh tay ấy.
Anh càng ngày càng làm mạnh hơn. Móng tay cô trượt dài trên lưng anh, cảm thấy mình như sắp phát điên, thực sự không nhịn nổi nữa: “Tưởng Bách Xuyên, bây giờ em… Muốn.”
Anh còn cố ý hỏi: “Em muốn cái gì?”
“Biến thái!”
Tưởng Bách Xuyên thấp giọng bật cười.
Khi anh lấp đầy cơ thể cô, Tô Dương mới cảm thấy mình sống lại. Cô ôm cổ anh, hỏi: “Anh biết mới nãy em nghĩ gì không?”
Cơ thể Tưởng Bách Xuyên không ngừng chuyển động, phụ họa hỏi: “Nghĩ gì?”
Tô Dương nói: “Nghĩ tới lần đầu tiên của chúng ta.”
Dù chẳng có kinh nghiệm, tạo nên một mớ hỗn độn, nhưng cả hai lại rất thỏa mãn.
Có lẽ là bởi vì, cuối cùng bọn họ cũng hoàn toàn thuộc về nhau.
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn Tô Dương, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Mà cô như sắp phát điên, cả thân thể thừa nhận sự chiếm hữu gần như điên cuồng của anh.
***
Sau một hồi triền miên kịch liệt, Tô Dương thoáng lấy lại ý thức. Hô hấp không ổn định, đã không phân rõ trên người là mồ hôi của ai. Tô Dương chợt nghĩ tới một chuyện, đẩy đẩy vai anh: “Ôi chao, anh không mang bao hả.”
Tưởng Bách Xuyên: “Về sau sẽ không mang nữa.” Anh hôn nhẹ lên mắt cô: “Sinh một đứa con gái cho anh nhé.”
Khi tuổi tác dần gia tăng theo năm tháng, khát vọng có một đứa con của anh lại càng mãnh kiệt hơn, đặc biệt là khát vọng có con gái.
Trước kia, vì bận tâm tới sự nghiệp của cô, mà cô cũng không muốn có con sớm như vậy nên anh đã ngầm đồng ý. Thế nhưng, khi tới trung tâm thương mại để mua quà Giáng Sinh cho Lâm Lâm vào hôm nay, trông thấy nhiều búp bê Barbie xinh đẹp như vậy, anh đã nghĩ, nếu chính mình có một đứa con gái, có lẽ anh sẽ mua toàn bộ búp bê ở trong cửa hàng về nhà.
Có lẽ, anh còn có thể tự tay may búp bê vải cho con.
Mà cũng có lẽ, anh sẽ không phải là một người bố đủ tư cách, nhưng nhất định sẽ là một người bố cực kỳ chiều con.
Tựa như anh nuông chiều Tô Dương vậy.
Kích tình mãnh liệt trôi qua, Tô Dương mệt mỏi nằm liệt trên giường, Tưởng Bách Xuyên duỗi tay ôm chặt cô vào lòng. Mãi cho tới khi hô hấp của cô đã ổn định, anh mới buông cô ra, lại hôn cô một chút: “Có muốn cùng tắm với anh không?”
Tô Dương lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng mình. Tưởng Bách Xuyên hiểu ý, tới phòng bếp lấy nước ấm cho cô.
Tô Dương ngồi dậy, uống hết một cốc nước lớn, cổ họng mới thoải mái hơn một chút, đoạn nói: “Em sẽ tắm ở trong này, anh ra phòng ngoài mà tắm.”
Cô không muốn tắm chung với anh, nhỡ lát nữa anh lại hứng lên, cái mạng già của cô sẽ bị giày vò tới chết.
Tưởng Bách Xuyên cười, cầm quần áo ra phòng tắm ngoài. Sau khi tắm xong, anh qua phòng khách cầm hai chiếc di động rồi vào phòng ngủ.
Tô Dương đang ngâm bồn trong phòng tắm.
“Đồng Đồng?” Anh đứng cạnh cửa gọi cô.
“Sao thế?”
“Không có gì, anh sợ em ngủ gật khi đang ngâm bồn thôi.”
“Không sao đâu, em sắp tắm xong rồi.”
Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, xoay người lên giường. Anh tựa lên đầu giường, mở di động lên, sợ bỏ lỡ cuộc gọi công việc quan trọng. Ngoài báo cáo công việc mà Giang Phàm gửi đến cho anh cùng những cuộc gọi của người nhà họ Tưởng mà anh tự động xem nhẹ thì không còn gì khác.
Anh tắt di động đi.
Tô Dương chậm rãi bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa liếc di động trên tủ đầu giường: “Anh mở di động giúp em xem có cái gì quan trọng không.”
“Được.”
Tưởng Bách Xuyên cầm di động của cô, lúc này mới nhớ tới một chuyện: “Em đổi di động từ lúc nào thế?”
Khi ghi âm chuyện xưa cho cô tại thành phố nhỏ ở Đức, anh phát hiện cô đã thay di động, nhưng khi đó chưa kịp hỏi nhiều.
Tô Dương ngồi bên giường, vắt khăn lên vai, đáp: “Chắc là hơn hai tháng trước, em không nhớ cụ thể là khi nào nữa. Em không cẩn thận ngồi hỏng cái di động kia nên Đinh Thiến mới mua cho em cái mới.”
“Cái này không có vân tay của anh.” Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở cô.
Tô Dương vén chăn lên, ghé vào lòng anh, “Để em nhập giúp anh, em còn chưa hiểu rõ công năng của cái này đâu, bình thường chẳng có thời gian mà nghiên cứu nữa. Anh tải phần mềm sửa ảnh giúp em nhé.”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên nhập vân tay, anh xóa sạch những tin nhắn rác ở trong di động cô rồi cài đặt phần mềm diệt vi rút, sau đó hỏi: “Đồng, tải phần mềm sửa ảnh cũ mà em hay dùng ấy hả?”
Không có ai đáp lời.
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu, Tô Dương đã ngủ say trong lòng anh. Anh kéo chăn lên, đắp kín người cô, tiếp tục tải phần mềm cho di động.
Nửa tiếng sau, khi đã tải hết toàn bộ phần mềm, xóa bỏ những thứ không cần thiết, anh đổi hình nền của cô thành ảnh chụp chung của hai người.
Thiết lập xong, Tưởng Bách Xuyên nhìn màn hình như có điều suy nghĩ, sau đó đăng nhập Weibo của Tô Dương, tìm Weibo của chính mình rồi nhấn nút “Theo dõi”.
Trước đó, Tô Dương chưa bao giờ theo dõi anh.
Sau khi xong việc, Tưởng Bách Xuyên vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, lại đổi từ chế độ “Theo dõi” sang “Theo dõi đặc biệt.”
Trong cột theo dõi đặc biệt của Tô Dương chỉ có mình anh.
Chăm chú nhìn cột theo dõi đặc biệt hồi lâu, Tưởng Bách Xuyên mới rời khỏi Weibo của Tô Dương.
Danh sách chương