Hôm sau., trong phòng hội nghị của tập đoàn đa phương tiện Laca.
Đoàn người Tưởng Bách Xuyên đến phòng hội nghị trước mười phút, lúc bọn họ đến, phía Bàng Việt Hy đã ngồi ở bên cạnh bàn họp.
Lúc này, đại biểu cổ đông của Laca cùng tầng quản lý cấp cao cũng lần lượt đi vào.
Nghe thấy tiếng, Bàng Việt Hy ngước mắt, dừng tầm mắt ở trên sườn mặt lạnh lùng của Tưởng Bách Xuyên, anh chẳng hề cho cô ta ánh mắt dư thừa nào, đi về phía vị trí của tổng giám đốc Laca.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên hàn huyên cùng người phụ trách của Laca xong, liền ngồi xuống.
Bàn họp dài hơn mười mét, bên cạnh vị trí màn hình chiếu là nhà đại biểu cho cổ đông lớn cùng thành viên của hội đồng quản trị, phía sau là giám đốc điều hành toàn cầu của Laca.
Tưởng Bách Xuyên, Bàng Việt Hy cùng cấp trên của cô ta ngồi ở đầu bàn họp, những nhân viên đi theo đều ngồi thành một hàng ở phía sau.
Bàng Việt Hy vẫn nhìn anh, lúc Tưởng Bách Xuyên lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc đụng vào cô ta, trong chớp mắt kia, Bàng Việt Hy cảm thấy tim mình đập rộn lên, như bị chọc trúng tâm sự.
Cô ta cười yếu ớt, gật đầu cùng anh, Tưởng Bách Xuyên cũng khách sáo gật nhẹ rồi lập tức thu tầm mắt lại.
Cảm giác rung động của Bàng Việt Hy vẫn còn chưa tiêu tan.
Cô ta sờ sờ tai, có chút nóng.
Hội nghị được chủ trì bởi phó tổng giám đốc của Laca, Tưởng Bách Xuyên nghe hiểu tiếng Đức, không cần mang người phiên dịch. Bàng Việt Hy có thể nghe hiểu một chút, nhưng cô ta không nghe ra rất nhiều từ chuyên nghiệp lạ lẫm, người phiên dịch luôn nhỏ giọng truyền đạt bên tai cô ta.
Bàng Việt Hy ngồi đối diện với Tưởng Bách Xuyên, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy anh ở khoảng cách gần. Trong trường hợp vừa nghiêm túc vừa tàn khốc, thỉnh thoảng cô ta vẫn sẽ phân tâm, vô thức liếc anh một cái.
Trước mặt Tưởng Bách Xuyên đặt một quyển sổ da trâu màu đen, anh dùng bút máy mang theo bên người, liên tục ghi chép trên quyển sổ.
Bàng Việt Hy từng nghe người khác nói chữ viết tay bằng bút máy của anh rất xinh đẹp, nhưng bản thân cô ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Không biết hiện tại anh đang viết gì, chắc chắn không phải là bản tóm tắt về cuộc họp của Laca.
Cuộc họp ngắn kết thúc, kế tiếp là thời gian đàm phán của hai công ty cạnh tranh, bọn họ muốn mỗi bên nói rõ chi tiết về kế hoạch thu mua cùng chiến lược đầu tư phát triển Laca trong tương lai.
Mới đầu, tổng giám đốc của Laca nghiêng về phía tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, tài lực của Doãn Lâm vốn hùng hậu, cũng có kinh nghiệm khá phong phú trong lĩnh vực kinh doanh toàn cầu, hơn nữa, bọn họ còn hợp tác với Morgan Stanley(*), chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu đối với Laca.
(*) Morgan Stanley (mã số tại NYSE – MS): là một ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán có trụ sở chính tại Hoa Kỳ. Đây là một trong những thể chế tài chính lớn nhất của thể giới, phục vụ những nhóm đối tượng là chính phủ, tổ chức tài chính khác và cá nhân.
Nhưng nửa đường lại xuất hiện ngân hàng đầu tư Hải Nạp, ông không nghĩ Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ cảm thấy hứng thú với Laca, cá nhân ông rất thưởng thức Tưởng Bách Xuyên, liền cho anh một cơ hội, cũng xem như tăng thêm một con đường lựa chọn cho tương lai của Laca.
Nếu có cơ hội hợp tác, coi như hai bên cùng có lợi.
Về phần cuối cùng sẽ nghiêng về phương án thu mua của nhà nào, cũng không phải chỉ do mình ông định đoạt, phần lớn cổ đông đang ngồi ở đây đều ôm ấp tình cảm với Laca, đều là những người say mê Laca nhiều năm.
Bọn họ muốn chọn một con đường phát triển thích hợp đối với Laca và thiết lập quan hệ lợi ích, nhưng lại càng liên quan tới thứ tình cảm mà họ ôm ấp.
Phó tổng giám đốc Laca trưng cầu ý kiến của hai bên, hỏi ai sẽ bắt đầu trước, đàm phán có tính cạnh tranh như vậy, người mở đầu sẽ càng có nhiều ưu thế hơn một chút.
Bàng Việt Hy chưa từng khiêm nhường trong trường hợp như vậy, cô ta đang muốn mở miệng nói bên mình sẽ trình bày trước, không ngờ Tưởng Bách Xuyên lại dùng tiếng Đức nói: “Ưu tiên phái nữ.”
Bàng Việt Hy khẽ giật mình, từ lúc nào thì anh trở nên thân sĩ như vậy rồi?
Không kịp nghĩ nhiều, cô ta liền mở laptop, bắt đầu triển lãm đồ án của kế hoạch thu mua cho cổ đông cùng tầng quản lý của Laca, cũng giải thích rõ bản đồ quy hoạch cho việc phát triển Laca trong vòng mười năm.
Trọng điểm trong chiến lược hợp tác của bọn họ chính là ưu thế nổi bật của Doãn Lâm trong lĩnh vực kinh doanh toàn cầu, dưới tình huống Laca còn chưa thành lập mạng lưới tiêu thụ trong thị trường quốc gia, họ có thể giúp Laca tránh được sai lầm khi ra quyết sách trọng đại.
Cuối cùng là giá mua vào cổ phần của công ty hiện thời, dùng 2.3 triệu đô la để mua 41% cổ phẩn của công ty Laca cùng sự đầu tư trong tương lai.
Thuyết minh xong tất cả, Bàng Việt Hy buông con chuột, khẽ ngẩng đầu.
Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang viết lách trên quyển sổ, có chút thờ ơ, đối với anh mà nói, đồ án cho kế hoạch thu mua của cô ta tựa như một tiết âm nhạc khi còn học tiểu học, nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao.
Cổ đông của Laca tiêu hóa phương án thu mua này một phen, kế tiếp là Tưởng Bách Xuyên, vốn là do tổng giám đốc của Hải Nạp phụ trách giải thích, nhưng anh biết tiếng Đức, liền giảm bớt phiền toái của việc phiên dịch.
Tưởng Bách Xuyên không biểu diễn phương án thu mua một cách chi tiết trên màn ảnh, anh chỉ trình bày bằng miệng: “Thứ nhất, quyền kinh doanh của máy ảnh Laca truyền thống sẽ được bảo lưu, Hải Nạp chúng tôi không tham dự vào việc này, hàng năm còn có thể đầu tư 5000 vạn đô la cho việc nghiên cứu phát triển máy ảnh kiểu mới.”
Hàng năm đầu tư 50 triệu đô la cho việc nghiên cứu phát triển máy ảnh truyền thống?
Bàng Việt Hy nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt khó tin, anh chính là nhà kinh doanh khắc nghiệt nhất, cũng chẳng hào phóng tới mức đi làm từ thiện, vậy mà bây giờ anh lại tự móc tiền túi để đi đầu tư cho chi phí nghiên cứu phát triển?
Rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì thế?
Tưởng Bách Xuyên nói tiếp: “Hải Nạp là ngân hàng đầu tư bản địa tại Trung Quốc, là người hợp tác chiến lược tốt nhất của tập đoàn Laca để tiến quân vào Châu Á cùng thị trường Trung Quốc.”
Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Không ai sánh bằng.”
Không phải trong lời nói của ai cũng có được sự tự tin cuồng vọng như vậy.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt của Bàng Việt Hy chỉ dừng trên khuôn mặt anh, thần sắc vân đạm phong khinh, đôi mắt sâu không thấy đáy, thanh âm từ tính trầm thấp, khí tràng sắc bén lan tỏa từ trong ra ngoài của anh.
Bất kể là thứ gì, cũng đều khiến cô ta muốn ngừng mà không được.
Tưởng Bách Xuyên vẫn tiếp tục: “Từ ba đến năm năm trong tương lai, Trung Quốc sẽ là một trong những thị trường tiêu dùng lớn nhất của Laca, Hải Nạp sẽ vạch ra kế hoạch trợ giúp Laca tại thành phố của các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương cùng thành phố ven biển của Trung Quốc, mở ra 52 cửa hàng Laca, cũng cung cấp các dịch vụ sau khi bán hàng tương ứng.”
Anh nói xong, trong phòng hội nghị liền có chút âm thanh kinh ngạc rất nhỏ, không đủ để ảnh hưởng đến anh, nhưng anh vẫn cố ý dừng lại để các cổ đông có thời gian thảo luận.
Anh biết tất cả cổ đông cảm thấy hứng thú nhất với phần này.
Ngừng khoảng một phút đồng hồ, anh bắt đầu nội dung tiếp theo: “Thứ ba, trước đó không lâu, tập đoàn Trung Xuyên, tập đoàn của nhà họ Tưởng chúng tôi vừa nhập cổ phần vào một sản phẩm di động trong nước, sau này, Laca có thể kết hợp với điện thoại di động trên phương diện kỹ thuật số thông minh, sản xuất ra camera di động.”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên biểu đạt xong những điểm mình muốn nói, còn sót lại phương diện về giá cả thu mua, anh ra hiệu để thư ký phát một phần tư liệu giấy đã in từ trước cho từng cổ đông, dùng bảng kê khai đối chiếu tường tận chi phí và kim ngạch đúng hạn định.
Đây không phải là lần đầu tiên Bàng Việt Hy giao phong chính diện với anh, trên sân buôn bán, thắng thua khó lường, có thắng cũng có thua, khi thua, anh chẳng hề bận tâm, mà khi thắng anh cũng chẳng hề bận tâm.
Giống như hôm nay, nhất định tỷ lệ thắng của anh lớn hơn so với bọn họ, bởi trong phương án thu mua của bọn họ không đề cập đến việc kết hợp di động cùng camera.
Ưu thế của bọn họ đã rất rõ ràng, nhưng lúc này, anh vẫn mang dáng vẻ không liên quan đến mình, ghi ghi chép chép trên cuốn sổ.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể không quan tâm hơn thua.
Morgan có câu danh ngôn: Cách thức hạng nhất sẽ tạo nên việc kinh doanh hạng nhất.
Bàng Việt Hy cảm thấy anh làm được.
Dù là thắng hay thua, anh đều làm được.
Trước khi cuộc họp kết thúc, có cổ đông hỏi Tưởng Bách Xuyên: “Sao anh lại có hứng thú với việc kinh doanh truyền thống?” Không chỉ không tham dự quyền kinh doanh, mà hàng năm còn đầu tư cho bọn họ.
Tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người Tưởng Bách Xuyên, Bàng Việt Hy càng nhìn anh không chớp mắt, cô ta cũng tò mò.
Tưởng Bách Xuyên cười cười, do dự đấu tranh vài giây, cuối cùng vẫn nói: ” My first love is… a Laca fan.”
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên trong phòng hội nghị.
Trên mặt các cổ đông cùng tầng quản lý đều mang nụ cười chúc phúc, bọn họ yêu Laca tha thiết, cũng yêu cả những câu chuyện liên quan đến tình yêu ở phía sau Laca.
Tưởng Bách Xuyên hơi gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Bàng Việt Hy cũng vỗ tay, nhưng ý cười nơi khóe miệng đã cứng đờ.
Cô ta không nghĩ người đàn ông lạnh lùng, thậm chí là vô tình này còn có một mặt dịu dàng như vậy.
Mối tình đầu của anh cũng say mê Laca sao?
Cho nên anh yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích người phát ngôn của Laca là Tô Dương?
Sau cùng, chưa thể quyết định là sẽ chọn ai, Laca muốn mở cuộc họp cổ đông vào buổi chiều để quyết định đối tác cuối cùng.
Cuộc họp kết thúc, cổ đông của Laca lục tục ra ngoài.
Lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên rung lên, là tin nhắn do Tô Dương gửi đến: [Ông xã, trưa nay em sẽ bay tới Hồng Kông, Đinh Thiến vừa gọi cho em, nói kế hoạch quay chụp sẽ bắt đầu trước thời hạn, trước khi quay còn cần gặp tổng giám đốc của nữ trang KING, tổng giám đốc rất chú trọng chi tiết trong lần quay chụp này, có người nói khoản chi phí đầu tư cho lần quảng cáo này là lớn nhất trong lịch sử của KING, em phải tới văn phòng chính của KING vào 9 giờ sáng mai. Em đã đặt vé máy bay rồi, sẽ lập tức đón xe ra sân bay, anh cứ làm dự án thu mua đi, không cần lo cho em đâu. Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, yêu anh.]
Tưởng Bách Xuyên giật mình nhìn màn hình vài giây, đặc biệt là câu cuối cùng, anh không thể nói rõ trong lòng mình mang cảm thụ gì. Anh cất di động, sau khi đứng dậy bắt tay tạm biệt tổng giám đốc của Laca, bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị.
Bàng Việt Hy nhìn cuốn sổ vẫn còn đang ở trên chỗ ngồi của Tưởng Bách Xuyên, cô ta vẫn luôn tò mò chữ của anh đẹp tới mức nào, liền đứng dậy.
Trước khi Giang Phàm thu hồi cuốn sổ, cô ta liếc nhìn chữ ở bên trong, chi chít từ “Đồng”, ý nghĩ duy nhất của cô ta chính là, mối tình đầu của anh mang họ Đồng sao?
Tưởng Bách Xuyên ra khỏi phòng hội nghị, gọi vào số của Tô Dương.
“A lô, em đang ở đâu thế?”
Tô Dương đã đẩy hành lý ra khỏi thang máy, “Em đang ở đại sảnh của khách sạn, sắp gọi xe taxi rồi.”
“Có thể chờ anh nửa tiếng được không?” Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, lịch bay là buổi trưa, hiện tại đã là mười rưỡi, nửa tiếng dường như có chút xa xỉ.
Tô Dương tính toán thời gian: “Miễn cưỡng có thể, anh muốn về đây sao? Đừng chậm trễ chuyện của bản thân đấy nhé.”
“Sẽ không đâu, bên này vừa mới kết thúc, anh cúp máy trước đây.” Tưởng Bách Xuyên đã đến cửa tòa nhà, tổng giám đốc của Laca đã cho bọn họ một chiếc xe thương vụ, chuyên đưa đón bọn họ trong mấy ngày này.
Anh không kịp chờ Giang Phàm, gửi tin nhắn cho cô, để bọn họ đón xe về khách sạn.
Ngồi trên xe, anh nói tình huống với tài xế, hy vọng có thể tiết kiệm một chút thời gian, lái xe tỏ vẻ có thể đưa Tô Dương tới sân bay.
Tưởng Bách Xuyên cảm kích nói hai chữ cảm ơn, cứ như vậy, anh có thể nói thêm mấy câu cùng Tô Dương.
Bay từ Đức tới Hồng Kông, lại là đường dài.
Một mình cô, phỏng chừng lại là một đường không chợp mắt.
Sau 25 phút, ô tô chạy đến cửa khách sạn.
Tô Dương ngồi trên xe đẩy, ánh mắt vẫn nhìn giao lộ.
Hôm nay, tuyết đã ngừng rơi ở thành phố nhỏ, mặt trời chiếu sáng ở trên cao, bầu trời xanh biếc như được gột rửa.
Cô ngồi ở đằng đó, yên tĩnh như một bức họa.
Tưởng Bách Xuyên xuống xe, Tô Dương lập tức đứng lên, chạy qua nghênh đón.
Tưởng Bách Xuyên nâng tay: “Đưa di động cho anh.”
Tô Dương khẽ giật mình: “Để làm gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên trực tiếp lấy di động ra từ trong túi áo lông của cô: “Ghi âm một câu chuyện bằng tiếng Đức cho em, có thể lấy ra nghe lúc không ngủ được, biết đâu nghe rồi lại có thể ngủ.”
Trước đây anh không nghĩ tới biện pháp này, bất kể được hay không, thử rồi nói sau.
Tưởng Bách Xuyên mở màn hình di động, giữ ngón tay cô tại dấu vân tay, mở khóa, bắt đầu tìm phần mềm ghi âm.
Tô Dương đến gần anh nửa bước, đưa hai tay vào trong túi áo khoác của anh để sưởi ấm, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh: “Vội vã trở về như thế chỉ để ghi âm một câu chuyện cho em thôi sao?”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, tìm được phần mềm ghi âm, anh hắng giọng một cái, bắt đầu ghi âm.
Cô đã nghe câu chuyện xưa bằng tiếng Đức ấy cả trăm lần, mặc dù không hiểu rốt cuộc nó nói về cái gì, nhưng toàn bộ câu chữ đều mang vẻ quen thuộc.
Cảm giác có thứ gì chảy xuống từ trên mặt, Tô Dương nhanh chóng nghiêng mặt đi, nâng tay xoa nhẹ.
Đây là lần đầu tiên cô khóc ở trước mặt anh, ngay cả khi anh cầu hôn cô cũng không khóc, lúc ấy vui tới choáng váng, không biết phải khóc thế nào.
Hiện tại, một đoạn chuyện ngắn ngủi này lại khiến cô xúc động, hai mắt đẫm lệ.
Âm thanh dịu dàng của anh vẫn đang tiếp tục, cô nhìn ánh nắng chiếu xuống bồn hoa ở dưới tuyết đọng, đẹp đến lạ lùng.
Trong trời đông giá rét ở nơi này, vào buổi trưa đầu tiên sau khi tuyết rơi, cô lại cảm nhận được gió xuân mười dặm của tháng ba.
Dường như thành phố nhỏ này cũng đang nghênh đón mùa xuân.
Đoàn người Tưởng Bách Xuyên đến phòng hội nghị trước mười phút, lúc bọn họ đến, phía Bàng Việt Hy đã ngồi ở bên cạnh bàn họp.
Lúc này, đại biểu cổ đông của Laca cùng tầng quản lý cấp cao cũng lần lượt đi vào.
Nghe thấy tiếng, Bàng Việt Hy ngước mắt, dừng tầm mắt ở trên sườn mặt lạnh lùng của Tưởng Bách Xuyên, anh chẳng hề cho cô ta ánh mắt dư thừa nào, đi về phía vị trí của tổng giám đốc Laca.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên hàn huyên cùng người phụ trách của Laca xong, liền ngồi xuống.
Bàn họp dài hơn mười mét, bên cạnh vị trí màn hình chiếu là nhà đại biểu cho cổ đông lớn cùng thành viên của hội đồng quản trị, phía sau là giám đốc điều hành toàn cầu của Laca.
Tưởng Bách Xuyên, Bàng Việt Hy cùng cấp trên của cô ta ngồi ở đầu bàn họp, những nhân viên đi theo đều ngồi thành một hàng ở phía sau.
Bàng Việt Hy vẫn nhìn anh, lúc Tưởng Bách Xuyên lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc đụng vào cô ta, trong chớp mắt kia, Bàng Việt Hy cảm thấy tim mình đập rộn lên, như bị chọc trúng tâm sự.
Cô ta cười yếu ớt, gật đầu cùng anh, Tưởng Bách Xuyên cũng khách sáo gật nhẹ rồi lập tức thu tầm mắt lại.
Cảm giác rung động của Bàng Việt Hy vẫn còn chưa tiêu tan.
Cô ta sờ sờ tai, có chút nóng.
Hội nghị được chủ trì bởi phó tổng giám đốc của Laca, Tưởng Bách Xuyên nghe hiểu tiếng Đức, không cần mang người phiên dịch. Bàng Việt Hy có thể nghe hiểu một chút, nhưng cô ta không nghe ra rất nhiều từ chuyên nghiệp lạ lẫm, người phiên dịch luôn nhỏ giọng truyền đạt bên tai cô ta.
Bàng Việt Hy ngồi đối diện với Tưởng Bách Xuyên, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy anh ở khoảng cách gần. Trong trường hợp vừa nghiêm túc vừa tàn khốc, thỉnh thoảng cô ta vẫn sẽ phân tâm, vô thức liếc anh một cái.
Trước mặt Tưởng Bách Xuyên đặt một quyển sổ da trâu màu đen, anh dùng bút máy mang theo bên người, liên tục ghi chép trên quyển sổ.
Bàng Việt Hy từng nghe người khác nói chữ viết tay bằng bút máy của anh rất xinh đẹp, nhưng bản thân cô ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Không biết hiện tại anh đang viết gì, chắc chắn không phải là bản tóm tắt về cuộc họp của Laca.
Cuộc họp ngắn kết thúc, kế tiếp là thời gian đàm phán của hai công ty cạnh tranh, bọn họ muốn mỗi bên nói rõ chi tiết về kế hoạch thu mua cùng chiến lược đầu tư phát triển Laca trong tương lai.
Mới đầu, tổng giám đốc của Laca nghiêng về phía tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, tài lực của Doãn Lâm vốn hùng hậu, cũng có kinh nghiệm khá phong phú trong lĩnh vực kinh doanh toàn cầu, hơn nữa, bọn họ còn hợp tác với Morgan Stanley(*), chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu đối với Laca.
(*) Morgan Stanley (mã số tại NYSE – MS): là một ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán có trụ sở chính tại Hoa Kỳ. Đây là một trong những thể chế tài chính lớn nhất của thể giới, phục vụ những nhóm đối tượng là chính phủ, tổ chức tài chính khác và cá nhân.
Nhưng nửa đường lại xuất hiện ngân hàng đầu tư Hải Nạp, ông không nghĩ Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ cảm thấy hứng thú với Laca, cá nhân ông rất thưởng thức Tưởng Bách Xuyên, liền cho anh một cơ hội, cũng xem như tăng thêm một con đường lựa chọn cho tương lai của Laca.
Nếu có cơ hội hợp tác, coi như hai bên cùng có lợi.
Về phần cuối cùng sẽ nghiêng về phương án thu mua của nhà nào, cũng không phải chỉ do mình ông định đoạt, phần lớn cổ đông đang ngồi ở đây đều ôm ấp tình cảm với Laca, đều là những người say mê Laca nhiều năm.
Bọn họ muốn chọn một con đường phát triển thích hợp đối với Laca và thiết lập quan hệ lợi ích, nhưng lại càng liên quan tới thứ tình cảm mà họ ôm ấp.
Phó tổng giám đốc Laca trưng cầu ý kiến của hai bên, hỏi ai sẽ bắt đầu trước, đàm phán có tính cạnh tranh như vậy, người mở đầu sẽ càng có nhiều ưu thế hơn một chút.
Bàng Việt Hy chưa từng khiêm nhường trong trường hợp như vậy, cô ta đang muốn mở miệng nói bên mình sẽ trình bày trước, không ngờ Tưởng Bách Xuyên lại dùng tiếng Đức nói: “Ưu tiên phái nữ.”
Bàng Việt Hy khẽ giật mình, từ lúc nào thì anh trở nên thân sĩ như vậy rồi?
Không kịp nghĩ nhiều, cô ta liền mở laptop, bắt đầu triển lãm đồ án của kế hoạch thu mua cho cổ đông cùng tầng quản lý của Laca, cũng giải thích rõ bản đồ quy hoạch cho việc phát triển Laca trong vòng mười năm.
Trọng điểm trong chiến lược hợp tác của bọn họ chính là ưu thế nổi bật của Doãn Lâm trong lĩnh vực kinh doanh toàn cầu, dưới tình huống Laca còn chưa thành lập mạng lưới tiêu thụ trong thị trường quốc gia, họ có thể giúp Laca tránh được sai lầm khi ra quyết sách trọng đại.
Cuối cùng là giá mua vào cổ phần của công ty hiện thời, dùng 2.3 triệu đô la để mua 41% cổ phẩn của công ty Laca cùng sự đầu tư trong tương lai.
Thuyết minh xong tất cả, Bàng Việt Hy buông con chuột, khẽ ngẩng đầu.
Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang viết lách trên quyển sổ, có chút thờ ơ, đối với anh mà nói, đồ án cho kế hoạch thu mua của cô ta tựa như một tiết âm nhạc khi còn học tiểu học, nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao.
Cổ đông của Laca tiêu hóa phương án thu mua này một phen, kế tiếp là Tưởng Bách Xuyên, vốn là do tổng giám đốc của Hải Nạp phụ trách giải thích, nhưng anh biết tiếng Đức, liền giảm bớt phiền toái của việc phiên dịch.
Tưởng Bách Xuyên không biểu diễn phương án thu mua một cách chi tiết trên màn ảnh, anh chỉ trình bày bằng miệng: “Thứ nhất, quyền kinh doanh của máy ảnh Laca truyền thống sẽ được bảo lưu, Hải Nạp chúng tôi không tham dự vào việc này, hàng năm còn có thể đầu tư 5000 vạn đô la cho việc nghiên cứu phát triển máy ảnh kiểu mới.”
Hàng năm đầu tư 50 triệu đô la cho việc nghiên cứu phát triển máy ảnh truyền thống?
Bàng Việt Hy nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt khó tin, anh chính là nhà kinh doanh khắc nghiệt nhất, cũng chẳng hào phóng tới mức đi làm từ thiện, vậy mà bây giờ anh lại tự móc tiền túi để đi đầu tư cho chi phí nghiên cứu phát triển?
Rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì thế?
Tưởng Bách Xuyên nói tiếp: “Hải Nạp là ngân hàng đầu tư bản địa tại Trung Quốc, là người hợp tác chiến lược tốt nhất của tập đoàn Laca để tiến quân vào Châu Á cùng thị trường Trung Quốc.”
Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Không ai sánh bằng.”
Không phải trong lời nói của ai cũng có được sự tự tin cuồng vọng như vậy.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt của Bàng Việt Hy chỉ dừng trên khuôn mặt anh, thần sắc vân đạm phong khinh, đôi mắt sâu không thấy đáy, thanh âm từ tính trầm thấp, khí tràng sắc bén lan tỏa từ trong ra ngoài của anh.
Bất kể là thứ gì, cũng đều khiến cô ta muốn ngừng mà không được.
Tưởng Bách Xuyên vẫn tiếp tục: “Từ ba đến năm năm trong tương lai, Trung Quốc sẽ là một trong những thị trường tiêu dùng lớn nhất của Laca, Hải Nạp sẽ vạch ra kế hoạch trợ giúp Laca tại thành phố của các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương cùng thành phố ven biển của Trung Quốc, mở ra 52 cửa hàng Laca, cũng cung cấp các dịch vụ sau khi bán hàng tương ứng.”
Anh nói xong, trong phòng hội nghị liền có chút âm thanh kinh ngạc rất nhỏ, không đủ để ảnh hưởng đến anh, nhưng anh vẫn cố ý dừng lại để các cổ đông có thời gian thảo luận.
Anh biết tất cả cổ đông cảm thấy hứng thú nhất với phần này.
Ngừng khoảng một phút đồng hồ, anh bắt đầu nội dung tiếp theo: “Thứ ba, trước đó không lâu, tập đoàn Trung Xuyên, tập đoàn của nhà họ Tưởng chúng tôi vừa nhập cổ phần vào một sản phẩm di động trong nước, sau này, Laca có thể kết hợp với điện thoại di động trên phương diện kỹ thuật số thông minh, sản xuất ra camera di động.”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên biểu đạt xong những điểm mình muốn nói, còn sót lại phương diện về giá cả thu mua, anh ra hiệu để thư ký phát một phần tư liệu giấy đã in từ trước cho từng cổ đông, dùng bảng kê khai đối chiếu tường tận chi phí và kim ngạch đúng hạn định.
Đây không phải là lần đầu tiên Bàng Việt Hy giao phong chính diện với anh, trên sân buôn bán, thắng thua khó lường, có thắng cũng có thua, khi thua, anh chẳng hề bận tâm, mà khi thắng anh cũng chẳng hề bận tâm.
Giống như hôm nay, nhất định tỷ lệ thắng của anh lớn hơn so với bọn họ, bởi trong phương án thu mua của bọn họ không đề cập đến việc kết hợp di động cùng camera.
Ưu thế của bọn họ đã rất rõ ràng, nhưng lúc này, anh vẫn mang dáng vẻ không liên quan đến mình, ghi ghi chép chép trên cuốn sổ.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể không quan tâm hơn thua.
Morgan có câu danh ngôn: Cách thức hạng nhất sẽ tạo nên việc kinh doanh hạng nhất.
Bàng Việt Hy cảm thấy anh làm được.
Dù là thắng hay thua, anh đều làm được.
Trước khi cuộc họp kết thúc, có cổ đông hỏi Tưởng Bách Xuyên: “Sao anh lại có hứng thú với việc kinh doanh truyền thống?” Không chỉ không tham dự quyền kinh doanh, mà hàng năm còn đầu tư cho bọn họ.
Tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người Tưởng Bách Xuyên, Bàng Việt Hy càng nhìn anh không chớp mắt, cô ta cũng tò mò.
Tưởng Bách Xuyên cười cười, do dự đấu tranh vài giây, cuối cùng vẫn nói: ” My first love is… a Laca fan.”
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên trong phòng hội nghị.
Trên mặt các cổ đông cùng tầng quản lý đều mang nụ cười chúc phúc, bọn họ yêu Laca tha thiết, cũng yêu cả những câu chuyện liên quan đến tình yêu ở phía sau Laca.
Tưởng Bách Xuyên hơi gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.
Bàng Việt Hy cũng vỗ tay, nhưng ý cười nơi khóe miệng đã cứng đờ.
Cô ta không nghĩ người đàn ông lạnh lùng, thậm chí là vô tình này còn có một mặt dịu dàng như vậy.
Mối tình đầu của anh cũng say mê Laca sao?
Cho nên anh yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích người phát ngôn của Laca là Tô Dương?
Sau cùng, chưa thể quyết định là sẽ chọn ai, Laca muốn mở cuộc họp cổ đông vào buổi chiều để quyết định đối tác cuối cùng.
Cuộc họp kết thúc, cổ đông của Laca lục tục ra ngoài.
Lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên rung lên, là tin nhắn do Tô Dương gửi đến: [Ông xã, trưa nay em sẽ bay tới Hồng Kông, Đinh Thiến vừa gọi cho em, nói kế hoạch quay chụp sẽ bắt đầu trước thời hạn, trước khi quay còn cần gặp tổng giám đốc của nữ trang KING, tổng giám đốc rất chú trọng chi tiết trong lần quay chụp này, có người nói khoản chi phí đầu tư cho lần quảng cáo này là lớn nhất trong lịch sử của KING, em phải tới văn phòng chính của KING vào 9 giờ sáng mai. Em đã đặt vé máy bay rồi, sẽ lập tức đón xe ra sân bay, anh cứ làm dự án thu mua đi, không cần lo cho em đâu. Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, yêu anh.]
Tưởng Bách Xuyên giật mình nhìn màn hình vài giây, đặc biệt là câu cuối cùng, anh không thể nói rõ trong lòng mình mang cảm thụ gì. Anh cất di động, sau khi đứng dậy bắt tay tạm biệt tổng giám đốc của Laca, bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị.
Bàng Việt Hy nhìn cuốn sổ vẫn còn đang ở trên chỗ ngồi của Tưởng Bách Xuyên, cô ta vẫn luôn tò mò chữ của anh đẹp tới mức nào, liền đứng dậy.
Trước khi Giang Phàm thu hồi cuốn sổ, cô ta liếc nhìn chữ ở bên trong, chi chít từ “Đồng”, ý nghĩ duy nhất của cô ta chính là, mối tình đầu của anh mang họ Đồng sao?
Tưởng Bách Xuyên ra khỏi phòng hội nghị, gọi vào số của Tô Dương.
“A lô, em đang ở đâu thế?”
Tô Dương đã đẩy hành lý ra khỏi thang máy, “Em đang ở đại sảnh của khách sạn, sắp gọi xe taxi rồi.”
“Có thể chờ anh nửa tiếng được không?” Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, lịch bay là buổi trưa, hiện tại đã là mười rưỡi, nửa tiếng dường như có chút xa xỉ.
Tô Dương tính toán thời gian: “Miễn cưỡng có thể, anh muốn về đây sao? Đừng chậm trễ chuyện của bản thân đấy nhé.”
“Sẽ không đâu, bên này vừa mới kết thúc, anh cúp máy trước đây.” Tưởng Bách Xuyên đã đến cửa tòa nhà, tổng giám đốc của Laca đã cho bọn họ một chiếc xe thương vụ, chuyên đưa đón bọn họ trong mấy ngày này.
Anh không kịp chờ Giang Phàm, gửi tin nhắn cho cô, để bọn họ đón xe về khách sạn.
Ngồi trên xe, anh nói tình huống với tài xế, hy vọng có thể tiết kiệm một chút thời gian, lái xe tỏ vẻ có thể đưa Tô Dương tới sân bay.
Tưởng Bách Xuyên cảm kích nói hai chữ cảm ơn, cứ như vậy, anh có thể nói thêm mấy câu cùng Tô Dương.
Bay từ Đức tới Hồng Kông, lại là đường dài.
Một mình cô, phỏng chừng lại là một đường không chợp mắt.
Sau 25 phút, ô tô chạy đến cửa khách sạn.
Tô Dương ngồi trên xe đẩy, ánh mắt vẫn nhìn giao lộ.
Hôm nay, tuyết đã ngừng rơi ở thành phố nhỏ, mặt trời chiếu sáng ở trên cao, bầu trời xanh biếc như được gột rửa.
Cô ngồi ở đằng đó, yên tĩnh như một bức họa.
Tưởng Bách Xuyên xuống xe, Tô Dương lập tức đứng lên, chạy qua nghênh đón.
Tưởng Bách Xuyên nâng tay: “Đưa di động cho anh.”
Tô Dương khẽ giật mình: “Để làm gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên trực tiếp lấy di động ra từ trong túi áo lông của cô: “Ghi âm một câu chuyện bằng tiếng Đức cho em, có thể lấy ra nghe lúc không ngủ được, biết đâu nghe rồi lại có thể ngủ.”
Trước đây anh không nghĩ tới biện pháp này, bất kể được hay không, thử rồi nói sau.
Tưởng Bách Xuyên mở màn hình di động, giữ ngón tay cô tại dấu vân tay, mở khóa, bắt đầu tìm phần mềm ghi âm.
Tô Dương đến gần anh nửa bước, đưa hai tay vào trong túi áo khoác của anh để sưởi ấm, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh: “Vội vã trở về như thế chỉ để ghi âm một câu chuyện cho em thôi sao?”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, tìm được phần mềm ghi âm, anh hắng giọng một cái, bắt đầu ghi âm.
Cô đã nghe câu chuyện xưa bằng tiếng Đức ấy cả trăm lần, mặc dù không hiểu rốt cuộc nó nói về cái gì, nhưng toàn bộ câu chữ đều mang vẻ quen thuộc.
Cảm giác có thứ gì chảy xuống từ trên mặt, Tô Dương nhanh chóng nghiêng mặt đi, nâng tay xoa nhẹ.
Đây là lần đầu tiên cô khóc ở trước mặt anh, ngay cả khi anh cầu hôn cô cũng không khóc, lúc ấy vui tới choáng váng, không biết phải khóc thế nào.
Hiện tại, một đoạn chuyện ngắn ngủi này lại khiến cô xúc động, hai mắt đẫm lệ.
Âm thanh dịu dàng của anh vẫn đang tiếp tục, cô nhìn ánh nắng chiếu xuống bồn hoa ở dưới tuyết đọng, đẹp đến lạ lùng.
Trong trời đông giá rét ở nơi này, vào buổi trưa đầu tiên sau khi tuyết rơi, cô lại cảm nhận được gió xuân mười dặm của tháng ba.
Dường như thành phố nhỏ này cũng đang nghênh đón mùa xuân.
Danh sách chương