Anh Đào với Trương Triết An rất thân thiết với nhau, hơn nữa từ trước tới nay Trương Triết An đều có bộ dáng là một người đàn ông giả mạo, có rất nhiều đồng nghiệp trong bệnh viện đều cho rằng bọn họ đang hẹn hò.

Nhưng cũng không có nhiều người tán đồng cho lắm, bởi vì tính tình bác sĩ Dụ quá tốt, quá mềm mại, mà nhìn Trương Triết An lại giống kiểu người đào hoa, lăng nhăng.

Mới vào bệnh viện chưa được bao lâu mà đã trở thành bạn bè tốt của tất cả chị em phụ nữ trong bệnh viện rồi.

Tần Tự thỉnh thoảng còn nhìn thấy "hắn" thế mà còn sờ s0ạng eo với mông y tá nữ! Quả thực cực kỳ bi3n thái!

Ngay ở lúc Tần Tự rối rắm không biết làm cách nào mới có thể khiến Anh Đào tránh xa người như vậy thì Trương Triết An đi rải hoa đào ở khắp nơi đã quay trở lại.

"Hắn" đem một túi hoa quả đặt ở trên bàn làm việc của Anh Đào.

Anh Đào cười hỏi: "Vừa đi đâu thế?"

Trương Triết An tiêu sái lắc lắc tóc mái: "Mới bên khoa nội qua, bác sĩ bên đó nhiệt tình thật sự, một hai cứ bắt chị phải nhận, cho em đó."

Trương Triết An nhìn thấy Tần Tự ngồi ở bên cạnh Anh Đào, "Bác sĩ Tần thích gì thì cứ lấy nhé, đừng khách sáo."

Tần Tự không mặn không nhạt nói: "Không cần."

Trương Triết An nhún vai: "Vậy thôi."

"Hắn" cầm một quả táo từ trong túi lên, dùng dao gọt vỏ đi rồi đưa cho Anh Đào.

Anh Đào cũng không có khách khí với "hắn".

Dư quang Tần Tự vẫn luôn chú ý tới bọn họ, thấy vậy, ngón tay gõ bàn phím càng thêm dùng sức, khiến cho Anh Đào chú ý tới.

Anh Đào đem táo đưa cho cô ấy: "Bác sĩ Tần, cô ăn đi."

"Thật sự không cần." Tần Tự lạnh lùng liếc Trương Triết An, trong mũi nhẹ hừ một tiếng.

Trương Triết An không thể hiểu được: "Bác sĩ Tần có ý kiến với tôi sao?"

"Không dám." Chỉ là ngón tay gõ bàn phím càng ngày càng nặng.

Trương Triết An quay lại bàn làm việc của mình, Tần Tự lập tức sát lại gần Anh Đào, "Bác sĩ Dụ."

Anh Đào chuyển mắt: "Hửm?"

"Sao cô có thể như vậy chứ!"

"Sao thế?"

"Cô đã có Trình Kiệt của chúng tôi rồi, vì sao cứ đi gần người đàn ông khác như vậy?" Thanh âm đè thấp của cô nàng cực kỳ phẫn uất.

Anh Đào cong môi, má lúm đồng tiền hai bên má lộ ra, bộ dáng mềm mại ôn nhu. Nhìn cô cười ở khoảng cách gần như vậy, một cô gái như Tần Tự cũng nhịn không được phải hoảng hốt, khó trách Trình Kiệt bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng.

"Cô hiểu lầm rồi."

"Trương Triết An là con gái, đó là sư tỷ của tôi."

"... Cái gì? What??" Tần Tự lập tức nhìn về phía Trương Triết An, người kia đang cúi đầu xử lý công việc, toàn thân đều lộ ra khí chất của hoa hoa công tử, rốt cuộc có điểm nào giống con gái?

Ngoại hình không giống, chiều cao không giống, ngay cả thanh âm cũng không giống!

Rõ ràng chính là một người đàn ông mà!

Tần Tự không hiểu nổi, thật sự quá sốc!

"Này... Chị ta... Tại sao... Thật à!!??" Cô ấy đã không thể sắp xếp nổi từ ngữ của mình.

Anh Đào lấy từ trong túi ra mấy quả táo đặt ở trên mặt bàn cô nàng, mỉm cười: "Thật đó."

Anh Đào đem trái cây còn lại chia cho các đồng nghiệp khác trong văn phòng, để lại cho Trương Triết An nhiều nhất.

Trương Triết An muốn ôm eo cô, lại bị Anh Đào vỗ vào tay: "Ở bệnh viện không được làm bậy."

Cô ấy nhăn cái mũi: "Chỉ biết quản chị thôi, rốt cuộc thì chị là chị hay em mới là chị hả."

Tần Tự nhìn thấy cảnh này, không thể không cảm thán Chúa ơi cuộc sống thật là thần kỳ...

Anh Đào ngồi trở lại chỗ, Tần Tự lại thử lần nữa: "Cái đó... cô ấy có phải cái kia không?"

Anh Đào không hiểu lắm.

Tần Tự ám chỉ nửa ngày cô cũng không hiểu, cuối cùng bất đắc dĩ nhỏ giọng hỏi: "Les?"

"Les là cái gì?"

"..."

Xem ra bác sĩ Dụ của bọn họ thật sự đúng là chỉ một lòng đọc sách thánh hiền rồi.

"Là đồng tính nữ luyến ái đó."

Anh Đào cười khẽ: "Tôi không rõ lắm."

Tần Tự cảm thấy vẫn là nên đề phòng Trương Triết An một chút, vạn nhất cô ta có ý với Anh Đào thì sao, nhỡ cô ta muốn bẻ cong cô?

Vì thế, Tần Tự liền suy nghĩ cách không để hai người ở chung một mình.

Ví dụ như lúc nghỉ trưa sẽ cường ngạnh chen vào giữa hai người, hay như lúc làm việc nhóm sẽ xung phong ghép mình vào trong cái nhóm ba người này.

Tần Tự ngẫm lại cũng thấy cảm động, trên thế giới này còn có fans nào ngóng trông thần tượng với chị dâu của mình tương thân tương ái hơn cô đâu cơ chứ? Cô thật sự là đã trả giá quá nhiều!

***

Lúc Anh Đào tan tầm thì đã muộn, một mình đi tới trạm giao thông công cộng.

Người đi đường thưa thớt, đèn phố chớp động, mưa phùn cuối thu lất phất mang theo không khí hiu quạnh.

Anh Đào mua một ly cafe nóng ở cửa tiệm ven đường, nhân viên cửa hàng nói mua một cốc nữa thì sẽ giảm giá một nửa cho cô.

Từ trước tới nay khi gặp phải cách thức đẩy mạnh tiêu thụ như thế này, Anh Đào sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại không cự tuyệt nữa.

"Cho tôi hai ly đi."

Cô xách theo hai ly nước nóng đi tới trạm giao thông công cộng.

Xe 75 vài phút nữa mới tới, điện thoại của cô nhận được tin nhắn từ Trình Kiệt.

Anh nói đoàn phim có hơi bận, không thể tới đây đón cô.

Anh Đào nhìn hai cốc cafe trong tay mình, cảm giác trong lòng hơi mất mát.

Nhưng cô lại trả lời: "Được."

Xe 75 đã tới, Anh Đào quẹt thẻ lên xe.

Trong xe trống vắng, chỉ có một mình cô là khách.

Anh Đào đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.

Đường về nhà đã trôi qua được nửa tiếng, Anh Đào sau khi uống cafe nóng xong liền có chút mệt, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, lại không cẩn thận ngủ mất.

Chờ lúc tỉnh lại thì trong xe đã chật ních người, bên người cô cũng có người ngồi mà cô lại dựa lên vai người ta.

Những người trong xe đang nói chuyện, có chút ồn, Anh Đào muốn xin lỗi người bên cạnh thì một cái tai nghe đã nhét vào trong tai cô.

Anh Đào thấy đối phương đè thấp vành mũ, dưới đó là một đôi mắt nghiền ngẫm cười quen thuộc.

Phong cảnh ngoài xe lướt qua, mọi người bên trong nói đủ thứ chuyện.

Chỉ có bọn họ an tĩnh nhìn nhau.

Lời hát trong tai nghe đúng lúc vang lên ~

Cause it s hard for me to lose

In my life I ve found only time will tell

And I will figure out that we can baby

We can do a one night stand, yeah...

***

"Đây là bài gì?"

Theo như lời đã hứa, Anh Đào đã tới dưới cây hòe già để giảng bài cho Trình Kiệt.

Trình Kiệt đã đứng dưới tàng cây chờ cô, bên người đặt một cái loa cũ rích, âm thanh truyền ra là một bài hát tiếng Anh.

Trình Kiệt dựa lưng vào cây, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào không mở ra được, hơi hơi híp mắt nhìn cô.

"Không quản được âm thanh."

Anh Đào ôm sách đi tới bên cạnh anh, "Thật dễ nghe."

Lá thu trên đầu thổi sàn sật, lời ca tiếng Anh nhiệt liệt vang.

Trình Kiệt bỗng nhiên nói: "Anh cũng biết hát."

"Thật sao?" Anh Đào kinh ngạc, "Vậy anh hát một câu em nghe đi."

Trình Kiệt ngoắc ngón tay, Anh Đào tò mò tới gần.

Thiếu niên nghiêng đầu ngừng ở bên tai cô, thanh âm khàn khàn lười biếng, "I won"t see you tonight, so I can keep from going insane..."

~ "Đêm nay nếu nhìn thấy em, có khả năng anh sẽ không thể khống chế chính mình."

Tiếng Anh của Anh Đào rất tốt, đương nhiên nghe hiểu lời bài hát này.

Cô đỏ mặt, vội vàng ngồi ra xa.

Trình Kiệt cười nhẹ hỏi: "Sao tới muộn thế? Anh chờ một tiếng rồi."

"Không có mà, em xem đồng hồ rồi, không có tới trễ, là anh tới sớm."

Trình Kiệt chậc một tiếng: "Khó trách..."

"Khó trách cái gì?"

Anh chỉ cái loa: "Anh cảm thấy bài hát này không nên gọi là [Không quản được âm thanh]"

"Thế gọi là gì?"

"Gọi là..." Ngữ khí Trình Kiệt chậm rãi, "Không quản được trái tim."

Mặt Anh Đào càng đỏ hơn: "Sao anh lại như vậy?"

Anh nhướng mày: "Anh làm sao?"

Rõ ràng là rất hư mà, biết rõ cô không chịu nổi mấy lời này.

Anh Đào xấu hổ giận dữ mở sách ra: "Em muốn bắt đầu giảng bài, anh có muốn nghe hay không?"

"Em cách xa như vậy, anh không thấy được sách."

Anh Đào còn lâu mới tới gần anh, cô đem sách giơ lên, hơn nữa còn không cho anh tới gần.

Trình Kiệt bị cô chọc cười: "Nào có ai giảng bài như em chứ."

"Anh không muốn nghe sao?"

"Muốn muốn muốn." Trình Kiệt thu lại vẻ vô lại của mình, lấy giấy bút ra.

Vốn dĩ Anh Đào giảng bài cho anh là bởi vì lúc nhỏ anh không có tiền để đi học.

Kỳ thật Trình Kiệt rất thông minh, có rất nhiều thứ Anh Đào nói xong anh sẽ nhớ kỹ.

Gần đây mỗi ngày sau khi tan học cô đều sẽ bớt thời gian tới giảng bài cho anh, bắt đầu từ kiến thức tiểu học, Trình Kiệt rất nhanh đã nắm được hết.

Sau đó giảng tới cấp hai, với anh mà nói cũng không quá khó khăn.

Hiện tại cô đang giảng tới kiến thức cấp ba, nói lại cho anh bài thi Toán mình vừa mới làm xong một lần nữa.

Vốn tưởng là Trình Kiệt sẽ gặp chút khó khăn, rốt cuộc thì bài cuối cùng cô cũng phải mất không ít thời gian mới làm ra được. Không nghĩ tới Trình Kiệt lại có thể kết hợp với những kiến thức toán học anh đã biết, rất nhanh đã giải ra đáp án chính xác.

Anh Đào sợ ngây người: "Anh thông minh thật đấy!"

Anh Đào xem quá trình giải toán của anh, cực kỳ rõ ràng nhanh gọn lại có logic.

"Nếu anh có thể đi học đàng hoàng thì nhất định sẽ đạt được thành tựu rất lớn!"

Anh Đào mếu máo: "Đáng tiếc..."

Trình Kiệt nắm lấy cằm cô bóp nhẹ: "Anh còn chưa đau khổ, em đau khổ cái gì hả?"

Anh Đào nói chuyện không rõ ràng, ánh mắt chân thành: "Thế anh có đau khổ không?"

Đầu quả tim của Trình Kiệt run lên, giơ tay xoa đầu cô: "Không có gì hết, bây giờ em dạy anh cũng như nhau thôi."

Tuy không đọc quá nhiều sách, nhưng anh hiểu một chuyện, về sau Anh Đào đi theo anh thì anh nhất định sẽ không để cô phải chịu khổ. Anh sẽ kiếm tiền nuôi cô, sẽ nỗ lực xứng đôi với cô.

Bởi vì Anh Đào, Trình Kiệt lại có dục vọng phấn đấu mãnh liệt mà trước đây chưa từng có. Anh không hề thỏa mãn với công việc nhỏ bé ở trấn Cố Thủy, anh bắt đầu muốn trở nên nổi bật. Anh đem tất cả tiền mình kiếm được trích ra một phần để lão già nuôi anh có thể dưỡng lão, một phần tiền mang đi xây dựng sự nghiệp tài chính của mình, còn lại đều để dành cho Anh Đào.

Rất nhanh đã tới Tết, trấn bên cạnh có mở một rạp chiếu phim loại nhỏ, Trình Kiệt hẹn Anh Đào đi xem.

Anh Đào đồng ý ngay lập tức, nhưng ngày chiếu phim, Trình Kiệt lại không chờ được Anh Đào tới.

Ngày hôm sau, Trình Kiệt cố ý lái xe đến con đường cô hay đi học để chờ cô.

Anh Đào ngồi ở ghế sau xe Dụ Thiên Minh, một ánh mắt cũng không cho anh.

Trình Kiệt đem mũ bảo hiểm đưa qua cho cô: "Anh đưa em tới trường."

Anh Đào siết chặt áo của Dụ Thiên Minh, thúc giục: "Anh ơi, chúng ta đi thôi."

Trình Kiệt dùng sức đè lại tay lái xe đạp của Dụ Thiên Minh. Trong lòng anh rất phiền loạn, bởi vì bị Anh Đào ngó lơ cùng lạnh nhạt.

Trước nay cô không như vậy.

Anh thừa nhận bản thân thật sự hoảng hốt.

"Anh chọc em chỗ nào sao? Chúng ta nói rõ đi."

Anh Đào lắc đầu.

Trình Kiệt giúp cô đeo vòng tay trân châu mình mua lên, Anh Đào vội vàng cởi ra trả lại anh.

Trình Kiệt cười lạnh: "Chơi anh?"

Anh Đào không nhìn anh: "Ừ, chơi anh."

"..."

"Sau khi trầm mặc, anh mạnh mẽ bắt lấy tay cô mang vòng lên, cũng không cho cô cởi ra.

"Tiếp tục chơi."

***

Bài hát tiếng Anh kết thúc cũng là lúc xe tới trạm.

Anh Đào phát hiện nơi này không phải là nhà cô.

Trình Kiệt dắt cô xuống xe.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Em vẫn nợ anh một lần xem phim."

Anh Đào ngẩn người, anh thế nhưng vẫn còn nhớ rõ.

Năm ấy dở dĩ cô không thực hiện lời hứa là bởi vì bệnh tim tái phát. Cũng là sau chuyện đó cô mới hiểu được cô không phải người bình thường, cô không thể có những mối quan hệ như một người bình thường được.

Khi đó cô mới có được những bước ý thức đầu tiên, nhất định không thể chậm trễ Trình Kiệt.

Tám năm sau, Anh Đào cùng Trình Kiệt đi xem phim điện ảnh ~ [Con tim rung động]

Trong rạp chiếu phim, Trình Kiệt cũng đeo một chiếc vòng tay trân châu cùng loại với năm đó lên cho cô, chẳng qua là chất liệu của nó sang trọng hơn rất nhiều.

Không nghĩ tới thiếu niên kiệt ngạo năm đó lại thật sự rút đi vẻ bình phàm, cả người tỏa ra vinh hoa lóa mắt, lại vẫn sẽ cúi đầu cẩn thận làm những việc nhỏ như vậy vì cô.

Cô nghe được lời thoại kinh điển trong bộ phim kia ~ "Nhớ người như cầu vồng, gặp gỡ mới biết có."

Trình Kiệt giương mắt, phát giác Anh Đào đang nhìn mình đến xuất thần.

Anh ghé sát vào, để cô xem rõ hơn, "Thích sao?"

"Thích."

"Hôn anh?"

Đối với chuyện cô có thể chủ động trong chuyện này hay không, kỳ thật Trình Kiệt cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng trên môi đột nhiên mềm mại.

Cô thế mà lại thật sự hôn!

Trình Kiệt kinh ngạc sửng sốt.

Anh Đào học bộ dáng thường ngày của anh nhẹ nhàng li3m, trong mắt Trình Kiệt dần dần có ý cười.

Cô hôn xong liền thẹn thùng lui về, hai tay che mặt lại.

Không dám nhìn anh.

Phim kết thúc, trên đường về nhà, Anh Đào còn đang suy nghĩ rốt cuộc tới khi nào Trình Kiệt mới lên xe?

"Không phải anh nói..."

"Bận?" Trình Kiệt cắt đứt lời nói của cô, không chút để ý trêu chọc: "Bác sĩ nhỏ còn chưa có tan tầm thì anh đã tới rồi đấy."

Anh Đào càng kinh ngạc hơn, "Tới sớm như vậy làm gì?"

"Anh cũng không ngờ..." Trình Kiệt giơ lên cái cốc cafe thứ hai cô mua.

"Không quản được trái tim."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện