Chưa kịp trả lời Trình Kiệt, cô đã vội vàng đi qua tiếp bệnh nhân cần khám gấp.

Công việc lu bu lên khiến cô rất dễ quên đi thời gian, Anh Đào cũng không biết rằng, Trình Kiệt sau đó cũng không có trở về phòng bệnh của mình.

9 giờ sáng kết thúc giao ban, Anh Đào xoa mày mệt mỏi đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Một cái bánh kem việt quất bỗng nhiên được đưa tới trước mặt cô.

Anh Đào sửng sốt, tầm mắt di chuyển qua, nhìn thấy Trình Kiệt đang dựa vào ven tường nhướng mày cười, anh vẫn mặc bộ quần áo mỏng tối hôm qua.

Lúc này Anh Đào mới ý thức được ngày hôm qua anh không có trở về.

Trình Kiệt đem bánh kem đẩy về phía trước, "Bánh kem mới đặt làm xong, nếm thử?"

Anh Đào không có nhận.

Trình Kiệt bỗng nhiên nhíu mày: "A..." Anh không quá thoải mái che đầu lại.

Anh Đào đỡ lấy anh: "Làm sao vậy?"

"... Đau đầu."

Anh Đào nhíu mày nhẹ giọng mắng: "Anh mặc ít như vậy chắc chắn là không thoải mái rồi, không phải em đã bảo anh về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi sao?"

Trình Kiệt lười biếng dựa vào trên người cô, tiếng nói thấp thấp: "Giúp anh lấy bánh kem."

Anh Đào không nghĩ quá nhiều liền lấy bánh kem đưa qua.

Trong mắt Trình Kiệt nhiễm ý cười, tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Trong áo anh có thuốc, giúp anh lấy đi."

Anh Đào duỗi tay vào trong túi áo anh, lại không có sờ thấy vỉ thuốc nào, mà lại là một tờ giấy, cảm thấy có chút kì quái, cô liền lấy ra nhìn thì phát hiện là một lá thư.

Lá thư này màu lam trong suốt, bên trên vẽ mấy cây hòe già, thiếu nam thiếu nữ ngồi ở dưới tàng cây nói chuyện với nhau, giống như bọn họ nhiều năm về trước.

Đó là do Anh Đào tự tay vẽ, cô đương nhiên là rất quen thuộc.

Tại sao lại...

Lá thư này sao lại ở trong tay Trình Kiệt?

Trong lòng Anh Đào có chút loạn, hoàn toàn không dám xem biểu tình hiện tại của Trình Kiệt.

Trình Kiệt vẫn trước sau chú ý tới biến hóa của cô, đương nhiên có thể cảm giác được cô đang hoảng loạn, vài lần nhấp môi tiết lộ cô đang khẩn trương, thật là quá đáng yêu mà.

"Em..."

"Em không có!" Cô đã giành trước phủ nhận.

Trình Kiệt bị bộ dáng đề phòng của cô chọc cười, "Cái đó..."

"Em không biết, không có liên quan gì tới em!"

"Nhưng..."

"Anh đừng hiểu lầm, sao em có thể viết ra những thứ này!"

Trình Kiệt cũng không phản bác, ánh mắt cười như không cười, "Anh cũng chưa nói bên trong viết cái gì, em khẩn trương như vậy làm gì chứ?"

"..."

Anh Đào xấu hổ vuốt tóc, lúc duỗi tay mới ý thức được mình đang buộc tóc đuôi ngựa, căn bản không thể vuốt xuống được.

Cô ho khan che giấu sự kỳ quái của mình, tận lực ra vẻ thong dong: "Đi thôi, em đưa anh về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Trình Kiệt ý vị thâm trường cười khẽ, "Được."

Tuy rằng anh không có truy hỏi nữa, nhưng Anh Đào lại không dám thả lỏng chút nào.

Loại cảm giác này không thua gì lần đầu tiên cô đứng ở trong phòng giải phẫu.

Sau khi trở về phòng bệnh, Trình Kiệt cũng không có lên giường nằm, ngược lại còn đem Anh Đào ấn ngồi ở bên mép giường: "Nghỉ ngơi chút đi, anh đi gọi cơm hộp."

Anh Đào không nằm: "Em không phải người bệnh."

Trình Kiệt đau lòng cô phải thức đêm trực ban, ôm lấy chân cô để lên giường, đắp chăn đàng hoàng thay cô, đem cô với chăn ôm vào trong ngực, "Anh đau lòng bạn gái anh."

"...?"

"Em trở thành bạn gái anh từ lúc nào?"

Y tá vừa vặn đi vào để tiêm thuốc cho anh, nhìn thấy Trình Kiệt với bác sĩ Dụ khoa tim mạch đang có cử chỉ thân mật, đồng tử tức thì co lại.

Trình Kiệt lúc ở trong phòng bệnh sẽ không đeo khẩu trang, nhân viên y tế biết anh là ai.

Anh Đào đem Trình Kiệt đẩy ra, từ trên giường đứng dậy.

Y tá làm bộ cái gì cũng không thấy, bưng dụng cụ tiêm tới đây.

"Chào anh, tới giờ tiêm rồi."

Trình Kiệt tùy ý ừ một tiếng, không coi ai ra gì thẳng tắp nhìn chằm chằm Anh Đào.

Anh Đào bị anh nhìn đến đứng ngồi không yên, y tá cũng bị từ trường của bọn họ ảnh hưởng đến.

Trong cuộc sống của cô ấy đương nhiên cũng sẽ hóng chuyện linh tinh, hiển nhiên là cũng biết những chuyện tình cảm xảy ra với Trình Kiệt gần đây, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, lúc Trình Kiệt với cô gái khác thân mật thì lại bị mình xông vào đánh vỡ.

Hơn nữa còn là ở trong bệnh viện!

Đây là loại cấm kỵ k1ch thích cỡ nào chứ!

Như vậy nói cách khác...

Bác sĩ Dụ chính là người phụ nữ đã vứt bỏ ảnh đế?!

Ôi đệch.

Mặt ngoài y tá tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm gào thét điên cuồng.

Quả dưa này cũng quá lớn rồi!!

Đáng tiếc, cô là nhân viên y tế, cần phải có hành vi chuẩn mực với đạo đức nghề nghiệp, không thể tiết lộ chuyện cá nhân của người bệnh, nếu không phải vì thế thì cô thật sự muốn lập tức lôi điện thoại ra chụp ba trăm bức ảnh của anh rồi đăng ở trên mạng luôn.

Mọi người cùng nhau ngắm a!

Bầu không khí có chút cổ quái, Anh Đào chủ động nói: "Em đi rửa mặt."

Lúc đứng dậy thì tiện tay đặt điện thoại bên cạnh giường, Trình Kiệt cúi đầu vừa lúc nhìn thấy tin nhắn ở bên trên.

[ Em yêu đang ở đâu đấy? ]

Y tá rút thuốc xong, đang chuẩn bị tiêm cho Trình Kiệt, bỗng nhiên thấy đôi mắt âm trầm của anh, sợ tới mức kim trong tay cũng run lẩy bẩy.

Sao lại thế này?

Vừa mới rồi còn rất vui vẻ mà? Sao đột nhiên giống như muốn cầm đao giết người thế?

"Cái đó... Trình tiên sinh, chúng ta cần tiêm bây giờ."

Trình Kiệt lãnh đạm: "Ừ."

Anh Đào rửa mặt xong quay về, ngồi xuống đối diện Trình Kiệt.

Y tá đang tìm ven ở mu bàn tay Trình Kiệt, thanh âm nghiền ngẫm của anh thình lình vang lên, "Em yêu cách anh xa như vậy làm cái gì?"

Y tá run tay chọc lệch chỗ.

Anh Đào: "..."

Em yêu?

Sao cứ có cảm giác ngữ khí của anh vừa chua vừa âm dương quái khí vậy?

Cô muốn bảo Trình Kiệt đừng nói bậy.

Trình Kiệt lại cười đến lười nhác: "Đau quá, lại đây giúp anh thổi thổi được không?"

Y tá vừa lấy ven lại lại run tay lần nữa chọc vào có chút đau, Trình Kiệt nhẹ "A" một tiếng, thế nhưng còn dùng một loại ánh mắt đáng thương mà nhìn Anh Đào.

"..."

Y tá chột dạ xin lỗi: "Trình tiên sinh, thật ngại quá."

Cô có thể lấy uy tín của mình ra thề, bình thường kỹ thuật tiêm của cô rất tốt, trừ phi gặp phải tình huống đặc thù mà thôi.

Hiện tại ai có thể hạnh phúc hơn so với cô chứ? Thế mà được ăn đường trực tiếp luôn!

Y tá thậm chí còn cùng Trình Kiệt đưa ánh mắt trông mong qua nhìn Anh Đào, hy vọng cô đi qua thổi thổi giúp anh.

Anh Đào: "..."

Cô bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh anh, đè lại tay anh, cũng không có thật sự thổi, "Chỉ cần anh không nói lời nào thì sẽ không ảnh hưởng đến người khác, cũng sẽ không đau."

Anh Đào nhìn về phía y tá: "Tiêm đi."

Nơi vừa bị chọc sai đã hơi sưng lên, y tá dùng tăm bông ấn xuống cho anh, dùng ánh mắt của fan CP chờ mong nhìn Anh Đào.

"..."

Anh Đào yên lặng tiếp nhận tăm bông, thay Trình Kiệt ấn xuống.

Y tá lại tìm ven ở trên tay kia của Trình Kiệt.

Trình Kiệt bỗng nhiên mở miệng: "Này cô y tá, bác sĩ Dụ của các người đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi đó."

Y tá lập tức bại lộ nguyên hình đang hóng chuyện: "Thật sao?"

Anh Đào: "..."

"Khi nào vậy?" Giọng nói của cô ấy sâu kín.

Trình Kiệt lấy điện thoại ra phát một đoạn ghi âm, bên trong truyền ra một đoạn hội thoại.

~ "Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên. Được không? Bảo bối."

Sau đó là một tràng âm thanh ồn ào, tiếng trả lời của Anh Đào vang lên: "Được!"

"?"

Anh Đào dại ra.

Cái từ "Được" này rõ ràng là cô trả lời với y tá cần cô qua khám gấp cho bệnh nhân mà.

... Này cũng tính sao?

**

Không thể hiểu được, Anh Đào đột nhiên trở thành bạn gái "danh chính ngôn thuận" của Trình Kiệt.

Đương nhiên, Anh Đào cho rằng anh chỉ đơn giản là chơi xấu, nhưng ngày đó có người ngoài ở đấy cho nên cô không muốn làm Trình Kiệt thật sự mất mặt, cũng có thể là do khát vọng trong nội tâm khiến cô không phủ nhận nó.

Vì thế bọn họ bắt đầu thứ gọi là hẹn họ.

Hiện tại là ngày thứ hai sau khi hẹn hò.

Anh Đào nhìn tin nhắn Trình Kiệt gửi tới cho mình, lâm vào mờ mịt.

Này cũng không phải cô muốn, vì cái gì sẽ đi tới một bước này?

Mà Trình Kiệt thẳng tới khi kết thúc công việc cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Anh Đào.

Anh buông điện thoại xuống, nhìn Văn Chính đang gặm đùi gà.

Văn Chính cảm giác được có một ánh mắt sắc lạnh bức người đang dừng trên người mình, không cần nghĩ cũng biết là ai, đột nhiên cảm thấy đùi gà trong tay không thơm nữa.

"... Anh Kiệt, anh nhìn em như vậy làm gì?"

"Cậu ăn nhiều như vậy, thân thể có tốt không?" Ngữ khí của anh phiêu phiêu, nghe thế nào cũng đều không có ý tốt.

Văn Chính cho là anh ghét bỏ tố chất thân thể mình, muốn đuổi việc hắn, vội vàng vứt đùi gà sang một bên, tỏ rõ lòng trung thành, "Đừng mà anh Kiệt, thân thể em tốt lắm! Anh bảo em làm gì em cũng làm được."

"Đều được?" Trình Kiệt ngậm lấy điếu thuốc, "Vậy cậu bị bệnh đi."

"... Hả?"

"Tim cậu không thoải mái."

"Có ý gì ạ?"

"Đi tìm Dụ Anh Đào."

Văn Chính nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Trình Kiệt, lập tức che ngực lại: "Anh Kiệt đừng nói nữa, trái tim em hình như thực sự không ổn rồi."

Hắn đỡ tường suy yếu ngồi xuống, dùng hết kỹ thuật diễn ngấm được từ lúc đi theo bên cạnh ảnh đế, lao lực thở d ốc, không quên phát huy ý thức cầu sinh mạnh mẽ của mình: "Làm ơn tìm bác sĩ Dụ xem bệnh giúp em với, chỉ có cô ấy xem em mới có thể yên tâm!"

**

Rất nhanh đã tới giờ tan tầm, lúc này bên trong phòng khám đã không còn người.

Trương Triết An từ trong phòng của mình lượn qua chỗ Anh Đào, Anh Đào vẫn còn đang rất bận.

Ánh mặt trời cuối thu nghiêng dừng trên làn da trơn bóng của cô gái, cả người cô giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận không lẫn tạp chất, ngay cả đầu ngón tay gõ bàn phím cũng lóe lên vụn quang nho nhỏ, tràn ngập mỹ cảm.

Trương Triết An thưởng thức người đẹp, hỏi: "Tý nữa đi ăn gì không?"

Anh Đào xin lỗi nói: "Chị cứ đi ăn trước đi, em còn có chút việc."

Vừa rồi vẫn luôn không trả lời tin nhắn của Trình Kiệt, chắc là cô cần phải trấn an anh một chút.

"Chuyện gì? Cần chị giúp không?"

"Không cần đâu ạ."

Máy tính của Anh Đào hiện lên một thông tin mới.

"Em còn một bệnh nhân nữa thôi."

Trương Triết An giương mắt nhìn đồng hồ trên tường: "Giờ này rồi mà còn có à?"

Cửa phòng khám đột nhiên bị đẩy ra, một bệnh nhân béo khoa trương kêu to đi vào, người đàn ông đi đằng sau hắn đã hấp dẫn lực chú ý của Trương Triết An.

Đối phương mặc một thân đồ đen, quần áo cổ cao dựng thẳng lên, cơ hồ có thể che khuất một nửa cái khẩu trang màu đen của anh. Đôi mắt thâm thúy, có vẻ không dễ tiếp cận. Anh rất cao, tỉ lệ dáng người cũng rất đẹp, khí thế tuấn tú tiêu sái kiệt ngạo lại hoang dã.

Trình Kiệt sau khi tiến vào phòng khám thì ánh mắt nhìn thấy Dụ Anh Đào đầu tiên, sau đó mới phát hiện ra Trương Triết An.

Trong một chớp mắt nhìn thấy Trương Triết An, ý cười trong mắt anh đọng lại, bước chân cũng dừng.

Trương Triết An bị ánh mắt căm thù của anh nhìn chằm chằm, có chút chột dạ nuốt nước miếng, tuy rằng không biết vì cái gì mà mình phải chột dạ.

Cô ấy dịch mắt, sau đó lại lia mắt trở lại, vẫn thấy Trình Kiệt nhìn mình chằm chằm.

"..."

Có cần dọa người như vậy không?

Cô chọc anh ta cái gì hả?

Trương Triết An chưa từng chính thức gặp gỡ Trình Kiệt, lần trước bị anh đột nhiên xông vào ôm Anh Đào cũng không thấy rõ anh có bộ dáng gì, tự nhiên sẽ không biết anh là ai.

"Hai người tới khám bệnh?" Anh Đào thấy Trình Kiệt, cơ bản có thể đoán được mục đích bọn họ tới đây.

Văn Chính gian nan ngồi xuống, che ngực lại thở hồng hộc: "... Bác sĩ Dụ, tim tôi không thoải mái."

"..."

Anh Đào là bác sĩ chuyên nghiệp, sao có thể không nhìn ra hắn giả vờ.

Bất quá cô vẫn là lấy ống ra nghe bệnh: "Để tôi nghe nhịp tim một chút."

Lúc Anh Đào giúp hắn kiểm tra, Văn Chính liều mạng nháy mắt với Trình Kiệt, hắn chỉ phụ trách giả bệnh, không biết đến tột cùng Trình Kiệt có cái kế hoạch gì.

Anh Đào kiểm tra xong, gỡ ống nghe xuống để lên bàn: "Không sao hết."

"Phải không? Nhưng tôi cảm thấy không thở được, anh Kiệt nói cô là bác sĩ giỏi, không có khả năng không trị được mà."

Anh Đào nhìn về phía Trình Kiệt, sắc mặt anh mịt mù, bộ dáng như người sống chớ tới gần.

Anh cho là người đàn ông kia sẽ không xuất hiện ở trong nước, không nghĩ tới hắn còn đuổi tới tận đây. Hiện tại thoạt nhìn thì bọn họ hẳn là sớm chiều làm việc chung với nhau đi, khó trách cả ngày nay cô không trả lời tin nhắn của anh.

Trương Triết An nhìn Anh Đào nhún vai, tỏ vẻ nghi hoặc.

Anh Đào nghĩ tới Trình Kiệt có thái độ đối địch với Trương Triết An, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, "Trình Kiệt, có phải anh..."

"Không sao cả." Anh bỗng nhiên trở nên vân đạm phong khinh.

Anh Đào muốn giải thích, "Anh nghe em nói."

"Anh không muốn nghe." Trình Kiệt xách Văn Chính qua chỗ khác, đem cô từ trên ghế ngồi ôm lên, "Tan làm rồi, muốn ăn cái gì?"

Anh Đào cảm giác được bàn tay trên eo cô đang vuốt v3 qua lại, thanh âm có chút hoảng: "... Không phải tim trợ lý anh không khỏe sao?"

"Cậu ta ổn lắm."

"Hả?"

Văn Chính một giây sau đã thay đổi trạng thái: "Đúng vậy, tôi ổn lắm."

"..."

Trương Triết An nghe được cái tên Trình Kiệt này, tò mò nhìn nhiều thêm vài lần.

Anh Đào hình như là muốn đi hẹn hò với anh, Trương Triết An không tiện quấy rầy, chuẩn bị tự mình đi kiếm đồ ăn.

Sau khi cô ấy rời đi, Trình Kiệt cũng đuổi Văn Chính ra ngoài.

"Bảo cậu ấy ra ngoài làm gì?" Anh Đào nhìn về phía cửa.

"Em nói xem?" Trình Kiệt nắm lấy eo cô, bỗng nhiên bế cô lên ngồi trên bàn làm việc.

"Hôn một cái."

Trình Kiệt dùng sức hôn môi cô.

Anh Đào còn nghe được thanh âm anh hôn mình, mặt xấu hổ đến đỏ lên.

Hôn thật lâu sau mới buông ra, anh còn chưa đã thèm mà li3m li3m khóe môi cô.

Anh Đào thẹn thùng sờ sờ nơi đó, "Đều bị anh hôn đến đau rồi."

Vốn nghĩ muốn trách cứ anh, nhưng lời nói ra trong nháy mắt, cô cũng cảm thấy không ổn.

Trình Kiệt nhẹ giọng cười: "Ừ, anh biết sai rồi."

Anh nâng mặt cô lên, kề sát vào nhìn đôi môi bị hôn cho đỏ bừng của cô, tràn đầy bỡn cợt, "Không thay đổi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện