Khi đám người Lục tiên sinh làm cỏ hết cứ điểm bí mật này bước ra ngoài đã thấy Sở Hưu đứng chắp tay.

Lúc này Sở Hưu thật sự có chút phong phạm người lãnh đạo, chỉ phụ trách ra lệnh, cấp dưới sẽ giết người.

Đương nhiên những người ở đây không ai nói nhiều, dù sao thực lực Sở Hưu ngay đó, y cũng đủ tư cách chỉ huy.

Lục tiên sinh cau mày nói: "Phân bộ Địa Ma Đường chia ra khắp nơi ở Tây Sở, chuyện này quả thật phiền toái, quá tốn thời gian”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu tách ra thì tốn thời gian, không bằng để bọn chúng tụ tập lại là được”

“Làm sao tụ tập?”

Sở Hưu chỉ phía sau nói: “Để lại hai chữ bằng máu, cứ viết 'đòi nợ là được”

Lục tiên sinh cau mày nghỉ hoặc: “Vậy là được? Ngươi có chắc đám Địa Ma Đường hiểu không?”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Đây là cố ý khiến bọn chúng nữa hiểu nửa không. Ngươi tưởng tượng xem, nếu một phân đà của Võ Tướng Ma Tông ngươi bị tiêu diệt còn để lại mấy chữ khó hiểu, phản ứng đầu tiên của ngươi là sao?“

Lục tiên sinh lập tức hiểu ra, đương nhiên phải triệu tập các đệ tử còn lại tới bàn bạc, thương thảo cách đối phó với chuyện này.

Mặc dù người chết là trong đường khẩu Ám Diệp Tí, nhưng rõ ràng là đang nhâm vào Địa Ma Đường Cho nên dù chức trách của Ám Diệp Tỉ là giám sát toàn bộ võ lâm Tây Sở nhưng đến lúc đó giới cao tầng của Địa Ma Đường cũng sẽ tụ tập lại, bàn bạc kế sách ứng phó.

Thẩm Huyết Ngưng đột nhiên nói: “Vạn nhất nơi tập trung của đối phương không phải ở Giang Đô Thành, vậy chẳng phải chúng ta uổng công chờ đợi à?”

Sở Hưu chỉ chỉ lên trên nói: “Giang Đô Thành còn một vị phó đường chủ là tông sư võ đạo, đối phương là người trong giới cao tầng của Địa Ma Đường, ngày mai chắc chắn hắn sẽ phát hiện. Vạn nhất nơi tập hợp của Địa Ma Đường không phải ở Giang Đô Thành, vậy chắc chắn hắn cũng phải có hành động khác. Cho nên chúng ta chỉ cần để ý tới mình hẳn thôi là được”

Nghe Sở Hưu an bài thỏa đáng như vậy, mọi người ở đây cũng thở dài một hơi.

Thật ra người trong nhánh Ẩn Ma không đến mức đầu óc ngu si. Có điều đại đa số đều chỉ được truyền thừa tán tu, không môn không phái, mỗi chỉ chỉ có vài người, ngoại trừ sư phụ thì là sư huynh đệ, không có nhiều kinh nghiệm làm việc.

Bảo bọn họ ra tay giết người thì được, nhưng xử lý một số sự vụ cụ thể, bọn họ thật sự không bằng những đệ tử đại phái.

Sáng sớm hôm sau, trong đường khẩu Ám Diệp Ti, một người trung niên thân mặc áo đen tướng mạo uy nghiêm nhìn thi thể dưới đất, đang cố nén cơn giận dâng lên tới cực hạn.

Hắn là phó đường chủ Địa Ma Đường, cũng là tổng thủ lĩnh Ám Diệp Ti, Lâm Bảo Hoàng.

Một đường khẩu trong Giang Đô Thành không tới báo cáo, Lâm Bảo Hoàng bèn cho người tới xem không ngờ lại thấy tất cả đều đã chết.

Mấy năm gần đây Địa Ma Đường sống cũng không được tốt

Một phần là vì bọn họ vốn là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo, một phần là vì bọn họ là phản đồ của Côn Luân Ma Giáo. Nói đơn giản hơn bọn họ vốn là Trư Bát Giới soi gương, hai mặt đều không phải người.

Mặc dù trên đất Tây Sở này được Bái Nguyệt Giáo che chở, nhưng Bái Nguyệt Giáo chỉ hứa hẹn sẽ không có người tới gây sự với bọn họ chứ không giúp đỡ bọn họ.

Cho nên mấy năm gần đây Địa Ma Đường chỉ thu. nhận được rất ít đệ tử. Cho dù nhận được đệ tử, thiên phú cũng không được tốt.

Tông sư võ đạo đã có tư cách khai tông lập phái bên ngoài, nhưng trên đất Tây Sở này hắn vẫn phải kín tiếng giấu tài, ngoại trừ chuyện của Ám Diệp Ti, mọi thứ khác đều bỏ mặc.

Không ngờ đã như vậy rồi vẫn xảy ra chuyện.

Lúc này trong đường khẩu không chỉ có người của Địa Ma Đường, còn có một nam tử mặc dù tuổi đã trung niên nhưng tướng mạo văn vô cùng anh tuấn, mặc y phục võ màu xám bó sắt người, sau lưng vác một cây quạt xếp.

Địa Ma Đường cũng là Ám Diệp Ti của Tây Sở, giờ bên phái Địa Ma Đường xảy ra chuyện, bên Tây Sở đương nhiên cũng phái người tới. Nam tử trung niên này là một vị trưởng lão được cung phụng trong Cung Phụng Đường của Tây Sở, tên là Mạnh Kính. Nghe nói hắn còn có một phần huyết mạch hoàng tộc Tây Sở, khi trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã được thăng lên làm trưởng lão Cung Phụng Đường của Tây Sở.

Băng không dựa theo quy củ của triều đình Tây Sở, muốn làm trưởng lão Cung Phụng Đường nhất định phải có cảnh giới tông sư võ đạo.

Lâm Bảo Hoàng cố nén cơn giận nói: "Mạnh đại nhân, lúc trẻ ngài từng phiêu bạt giang hồ, thậm chí còn nhậm chức tại Quan Trung Hình Đường. Chẳng hay ngài có thể nhận ra dấu vết trên thi thể này, biết được ai hạ thủ không?”

Mạnh Kính đi theo con đường dân dã, không nghe nói hẳn có sư thừa gì nhưng khi còn nhỏ tuổi đã xông xáo trên giang hồ, từng gia nhập rất nhiều môn phái dân dã trên giang hồ không yêu cầu xuất thân. Nhưng hắn thường chỉ nán lại một thời gian, đến lúc bên trên định ủy trách trách nhiệm cho hắn, hẳn lại rũ áo ra đi.

Khi Sở Cuồng Ca còn là đường chủ Quan Trung Hình Đường, Mạnh Kính đã từng gia nhập Quan Trung Hình Đường một thời gian, thậm chí đã từng làm tuần sát sứ. Thậm chí mãi tới khi Sở Cuồng Ca chết hắn mới thoát ly Quan Trung Hình Đường.

Mạnh Kính kiểm tra những thi thể kia một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Người ra tay thực lực quá mạnh, hầu như không để lại dấu vết gì.

Một người trong đó bị bóp ch ết, hai người lại bị ma khí truyền vào cơ thể gi ết chết.

Một người còn lại có lẽ trúng ảo thuật hay tinh thần bí pháp, bị g iết chết trong ảo cảnh.

Chỉ có người cuối cùng bị người ta dùng kiếm gi ết chết. Khí tức trên vết thương rất giống một người, tông sư võ đạo của Xích Luyện Ma Tông, Âm Sát Ma Kiếm - Thẩm Huyết Ngưng.

Người này rất ít khi xuất thủ nhưng dưới tay không có người sống, mặc dù hành xử kín tiếng nhưng thực lực không thế coi thường”

Gương mặt Mạnh Kính mang nụ cười như có như không, chỉ vết máu viết hai chữ 'đòi nợ' trên vách tường nói: “Lâm đại nhân, nếu chuyện này là nhằm vào Tây Sở ta chắc chắn triều đình sẽ có hành động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện