Bình tâm xét lại, thân phận của đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Giang Đông Tôn thị không thấp, thứ hạng mười ba trên Long Hổ Bảng cũng rất cao. Nhưng rất đáng tiếc, người hẳn theo đuổi lại là Lạc Phi Hồng. Chuyện này hết sức bất đắc dĩ, bởi vì Lạc Phi Hồng căn bản không để ý tới bất cứ ai.

Hơn nữa sau khi Lạc Phi Hồng kể lại, Sở Hưu cũng hiểu vì sao Lạc Phi Hồng lại tức giận như vậy, thậm chí không nhịn nổi chửi bậy, bởi vì thủ đoạn của Tôn Trường Minh này thật quá bỉ ổi.

Cùng là theo đuổi nữ nhân, như Doanh Bạch Lộc có thể gọi là tình thánh, Tôn Trường Minh thì gọi là thằng ngốc.

Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên không có kết quả, bị cự tuyệt nhiều lăn vẫn ôm mối tình sỉ không đổi, nhưng lại không khiến người ta chán ghét.

Còn Tôn Trường Minh này sau khi bị Lạc Phi Hồng cự tuyệt lại hành xử hết sức quá đáng.

Hắn không chỉ dây dưa không thôi với Lạc Phi Hồng, còn lợi dụng lực lượng của thời Giang Đông Tôn thị chèn ép Cửu Phân Đường, bức bách Lạc Phi Hồng phải gả cho mình. 

Hành động như vậy đã không thể dùng từ tiểu nhân để mô tả nữa, phải gọi là hạ lưu.

Lạc Phi Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Dám chọc tới bà đây, bà cho một thương chết tươi!”

Đương nhiên câu này Lạc Phi Hồng cũng chỉ nói miệng mà thôi.

Mặc dù Lạc Phi Hồng từng làm chuyện điên cuồng hơn nữa, nhưng nàng không như Sở Hưu điên lên là chẳng buồn để ý tới chuyện gì nữa.

Thực lực Giang Đông Tôn thị bày ngay đó, nếu nàng thật sự xuất thương đâm chết Tôn Trường Minh, vậy Cửu Phân Đường chắc chắn sẽ sụp đổ.

Sở Hưu nghe vậy lắc đầu nói: “Chậc chậc, đúng là hồng nhan họa thủy."

Mặc dù dung mạo Lạc Phi Hồng cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn lại một vẻ xinh đẹp hào hùng, nhưng hành động ngày thường của cô nàng này lại chẳng giống đàn bà con gái.

Nhìn lại những mỹ nữ được giang hồ công nhận, như Nhan Phi Yên, lại như thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, số người ngưỡng mộ các nàng rất nhiều, số người thật sự theo đuổi cũng không ít, nhưng lại không có kẻ nào quấn quít dây dưa không ngừng. 

Thế nhưng Lạc Phi Hồng lại gặp chuyện này hết lần này tới lần khác, trước có Hạ Hầu Vô Giang, sau có Tôn Trường Minh.

Đương nhiên chuyện này không nghĩa là mị lực của nàng lớn hơn Nhan Phi Yên hay thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chẳng qua vì hai người đó không thể trêu chọc nổi mà thôi.

Nếu ai dám dây dưa không ngừng với Nhan Phi Yên hay thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, có lẽ kết cục sẽ hết sức thê thảm.

Lạc Phi Hồng trừng mắt với Sở Hưu một cái: “Ngươi đang nói ai đấy?"

Đối với những nữ nhân khác, hồng nhân họa thủy có lẽ còn là lời khen ngợi, nhưng Lạc Phi Hồng lại chẳng thấy hay ho gì.

Sở Hưu vung tay lên nói: “Chẳng phải ngươi luôn kêu ta bỏ mặc Cửu Phân Đường của ngươi à? Vừa hay, để ta giải quyết phiền toái này cho”

Lạc Phi Hồng lập tức nói: “Này, nghe ta bảo, đừng làm gì quá đáng. Ngươi có thể làm thịt tên Phương Kim Ngô bên Bắc Yên kia, nhưng Giang Đông Tôn thị không như Phương Kim Ngô đâu, ngươi đừng nóng vội.” 

Lạc Phi Hồng hiểu rõ tính cách của Sở Hưu, tên này mà điên lên thì người thân gì cũng chẳng nhận, chuyện điên cuồng gì cũng làm ra được.

Bình thường tên Sở Hưu này có vẻ rất tình táo nhưng một khi hẳn nổi điên lên lại cực kỳ đáng sợ.

“Yên tâm, ta tự biết mà. Ta có giống cái loại động một tí lại giết người để giải quyết mọi chuyện không?”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp bước ra ngoài, Lạc Phí Hồng sau lưng vội vàng đuổi theo.

Trong lòng Lạc Phi Hồng, Sở Hưu đương nhiên không giống loại người này, rõ ràng y chính là loại người này!

...

Ngoài cửa chính Kính Hồ Sơn Trang, hai võ giả Mạc gia đang ngăn cản mấy người, không cho bọn họ tiến vào.

Đi trước là một người trẻ tuổi mặc cẩm bào hoa văn đám mây mới khoảng hơn hai mươi, tướng mạo anh tuấn, gương mặt luôn mang một nụ cười, dáng vẻ hiền lành sáng sủa; hoàn toàn không hợp với mô tả theo đuổi không thành quay sang thủ đoạn bỉ ổi mà Lạc Phi Hồng vừa kể. 

Lúc này hai võ giả Kính Hồ Sơn Trang đều khổ sở khuyên nhủ: “Vị công tử này, hôm nay có khách quý tới cho nên lão tổ thật sự không thể gặp người khác”

Tôn Trường Minh gương mặt vẫn mang nụ cười nói: “Ta không gặp lão tổ của các ngươi, ta chỉ muốn thấy Phi Hồng chút thôi, ta biết nàng đang ở đây”

“Phi Hồng tiểu thư cũng không tiếp khách."

Tôn Trường Minh cười cười nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, Kính Hồ Sơn Trang các ngươi cũng thật kiêu ngạo.

Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc các ngươi có biết ta là ai không?

Nghe lời đi, đừng để ta nổi cáu, nếu không cho dù ta làm thịt các ngươi ngay tại đây hậu quả cùng lắm là xin lỗi Mạc lão tiền bối một câu mà thôi. Các ngươi có tin không?”

Hai đệ tử Mạc gia kia nhìn Tôn Trường Minh vẫn đang mỉm cười, toàn thân lạnh toát.

Lúc này mặc dù hắn vẫn đang cười, nói như đang đùa nhưng bọn họ lại biết đối phương có thể làm như vậy thật!

Đúng lúc này, Mạc Dã Tử đi ra thản nhiên nói: 

“Tôn công tử, ngươi đường đường đệ tử Giang Đông Tôn thị lại chạy tới đây dọa dẫm hạ nhân giữ cửa của Kính Hồ Sơn Trang chúng ta, hay ho lắm à?”

Tôn Trường Minh cười tủm tìm chắp tay nói: “Ra mắt Mạc lão tiền bối, ta chỉ đùa với bọn họ mà thôi, không có gì đâu.

Ta chỉ muốn thấy Phi Hồng chút thôi, mong Mạc lão tiền bối đừng ngăn cản."

Mạc Dã Tử hữ lạnh nói: “Không phải ta ngăn cản mà là chuyện tình cảm nam nữ vốn phải do đôi bên tình nguyện mới được. Phi Hồng là con gái nuôi của ta, nó tự nhận không với được tới Giang Đông Tôn thị, cho nên mời Tôn công tử về đi”

Tôn Trường Minh không quan tâm khoát tay áo nói: "Nàng không với cao thì ta cúi thấp, ta không đế tâm?

Thấy Mạc Dã Tử còn định nói gì đó, Tôn Trường Minh mỉm cười lạnh lùng: "Mạc lão tiền bối, làm người là phải nói đạo lý. Lạc Phi Hồng chỉ là con gái nuôi của ngươi chứ không phải con gái ruột của ngươi. Ngươi quản nhiều vậy không thấy nhiều chuyện quá à?



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện