Hơn nữa Hoàng Phủ Duy Minh nói rất đúng, cho dù hắn có tức giận hơn nữa cũng phải để ý tới tính mạng Trần Kim Đình.

Thật ra Phương Kim Ngô thật sự rất quan tâm tới tên đệ tử quan môn này.

Trong mắt đám người Sở Hưu, Phương Kim Ngô có vẻ không biết nhìn người, không ngờ lại thu nhận hạng người như Trần Kim Đình làm đệ tử.

Nhưng thực tế ngày trước khi Phương Kim Ngô thu nhận Trần Kim Đình làm đệ tử, hẳn không như vậy.

Xuất thân của Trần Kim Đình rất giống Phương Kim Ngô, đều là tán tu nhưng lòng mang chí lớn, phấn đấu không ngừng, cho dù bị người ta ức hiếp hay chế giễu vẫn cố gắng tiến về phía trước.

Khi đó Phương Kim Ngô thấy Trần Kim Đình như thấy được mình khi còn trẻ, cho nên hẳn mới nhận Trần Kim Đình làm đệ tử quan môn. Thậm chí lúc bình thường, hắn còn coi trọng Trần Kim Đình hơn Nhậm Thiên Lý nhiều.

Chỉ đáng tiếc, Trần Kim Đình chỉ trong một đêm đã thành đệ tử Phương Kim Ngộ, thân phận chuyển biến một trời một vực khiến hẳn như đang nằm mơ. Trong lúc vui sướng đó, hẳn đã hoàn toàn lạc mất bản thân, không còn là Trần Kim Đình cố gắng phấn đấu giữa đám võ giả tán tu đông đảo kia nữa.

Nhưng Phương Kim Ngô lại không biết những thứ này, hắn còn tưởng đệ tử mình vẫn chưa hề thay đổi

“Giao đồ trước trả người sau, Trấn Võ Đường ta ngay đây, còn trước mặt bao người, chẳng lẽ các ngươi sợ ta lừa gạt hay sao?" Sở Hưu lạnh nhạt đáp.

Phương Kim Ngô hừ lạnh một cái, trực tiếp ném Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ cho Sở Hưu.

Căm công pháp của hắn, mối thù này xem như đã kết, Phương Kim Ngô trước nay chưa từng hận một ai như vậy.

Trừ phi cả đời Sở Hưu này không ra khỏi Yên Kinh Thành, nếu không chắc chắn sẽ có ngày y đẹp mặt!

Sở Hưu vươn tay, trực tiếp nắm lấy môn Đại Bỉ Phú này, còn chưa lật xem y đã biết đây chắc chắn là Đại Bi Phú bản chính.

Nguyên nhân rất đơn giản, những thứ khác còn mô phỏng được nhưng cảm xúc kỳ lạ trên thứ như da người kia cùng văn tự như dùng máu tươi viết thành, tất cả đều nói cho Sở Hưu, đây là hàng thật.

Nhìn Đại Bi Phú, trong lòng Sở Hưu đã tràn ngập vui mừng.

Sau bao năm cuối cùng môn tuyệt thế ma công Đại Bi Phú này cũng được Sở Hưu tập hợp đủ. Nếu không phải đang trong cục diện trước mắt, y thậm chí muốn giở ra xem, tu luyện thử.

Có điều nếu tiếp tục trì hoãn, nhìn ánh mắt Phương Kim Ngô e rằng hắn muốn ăn thịt người rồi.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay, để Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên mang Trần Kim Đình tới, trực tiếp thả ra.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Phương lão tiền bối kiểm. tra kỹ một lượt đi. Mặc dù tên này to gan mắng chửi ta, nhưng ta không làm gì thương tổn đến hắn đâu”

“Sư phụ..."

“Im miệng!”

Trần Kim Đình hô lên một tiếng định kêu khổ, nhưng lại bị Phương Kim Ngô ngất lời

Tay hắn đặt lên đầu Trần Kim Đình, dò xét một phên. Bất luận bên ngoài hay bên trong cơ thể đúng là không tổn thương gì. 

Chỉ có điều khi nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt Trần Kim Đình lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng Phương Kim Ngô không để ý.

Hân còn tưởng Sở Hưu nói lời hung ác gì đó khiến 'Trần Kim Đình sợ hãi mà thôi

Phương Kim Ngô lạnh lùng liếc nhìn Sở Hưu một cái rồi nói: "Đừng tưởng có chút thực lực, có chút chỗ. dựa là có thể cuồng vọng phách lối như vậy!

Sở Hưu, lần này cho ngươi chiếm lợi, lão phu tạm tha cho ngươi một lần. lần sau ngươi không còn may mắn như vậy đâu!"

Nói xong Phương Kim Ngô trực tiếp mang Trần Kim Đình đi khỏi, nhưng lại không thấy khóe miệng nhếch lên của Sở Hưu phía sau.

Câu nói đó là: Không có lần sau!

Sắc mặt Phương Kim Ngô vẫn luôn cau có, mã tới khi ra khỏi Yên Kinh Thành, Nhậm Thiên Lý tiễn bọn họ đi khỏi, Trần Kim Đình mới dám nói với Phương Kim Ngô.

“Sư phụ..."

Có điều hắn chỉ vừa thốt lên hai chữ này thôi, Phương Kim Ngô đã trực tiếp tát thắng tới, đánh cho Trần Kim Đình chảy máu nơi khóe miệng, thần sắc không thể tin nổi

Thật ra bất luận Nhậm Thiên Lý hay Trần Kim Đình, bọn họ theo học võ chỗ Phương Kim Ngô đều không ít lần bị đánh.

Phương Kim Ngô là loại võ giả bảo thủ, không chỉ tính cách cứng nhắc, ngay khi dạy đệ tử cũng vậy. Hở ra chút không đánh thì mắng, mặc dù dụng tâm nhưng lại nghiêm ngặt hà khắc tới cực điểm, cho nên cả Nhậm Thiên Lý cùng Trần Kim Đình đều hơi sợ hắn.

Có điều trong quá khứ đánh thỉ đánh nhưng Phương Kim Ngô chưa bao giờ nặng tay như vậy.

Nhìn Trần Kim Đình, Phương Kim Ngô lạnh lùng nói: "Cái tát này là bài học. Trước kia vi sư đã dạy ngươi ra sao, thế nào là họa từ miệng mà ra! Thế này chính là họa từ miệng mà ra!"

Một bộ Đại Bi Phú mà thôi, Phương Kim Ngô. không quan tâm. Thứ hắn quan tâm là chuyện mình mất mặt dưới tay tiểu bối Sở Hưu này, còn mất mặt ngay trước mắt giới võ lâm Bắc Yên!

Đến tuổi của Phương Kim Ngô, hoặc là đã nhìn thấu danh lợi thị phi, hoặc là muốn tranh thủ thời gian trước lúc chết làm thêm chút chuyện. 

Phương Kim Ngô không có đã tâm quá lớn, nhưng trong hai chữ danh lợi, hẳn đã không để ý tới lợi ích nữa, hắn chỉ còn quan tâm tới thanh danh của bản thân.

Cho nên lần này hắn mới tức giận như vậy, giận vì mình mất mặt.

“Vâng thưa sư phụ, đệ tử biết sai rồi”

Trần Kim Đình che mặt, không dám nói thêm một lời

Tịnh Viễn cũng khuyên nhủ: “Phương huynh, hay là thôi đi, Kim Đình còn trẻ tuổi mà. Ngày xưa khi ngươi với ta còn nhỏ tuổi cũng cực kỳ bốc đồng, làm việc không suy nghĩ tới hậu quả, nếu không có sư trưởng nhắc nhở cũng sẽ phạm sai lăm như vậy thôi.”

Hoàng Phủ Duy Minh cũng khuyên nhủ: “Mọi chuyện đều qua rồi, Phương tiền bối có tức giận nữa cũng vô dụng. Ta tin rằng sau chuyện này Kim Đình sẽ nhận được giáo huấn, chắc chắn sẽ hối cải.”

Hai người thay nhau khuyên can, lúc này Phương Kim Ngô mới bớt giận, có điều hẳn vẫn chỉ vào Trần Kim Đình quát lớn: "Lát nữa về Không Sơn Cốc ngươi lập tức bế quan tu luyện cho ta. Không đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không cho phép bước khỏi Không Sơn Cốc một bước!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện