Chuyện ở Thương Lan Kiếm Tông đã lan truyền khắp giang hồ, Thương Lan Kiếm Tông có trọng bảo, khiến cả Ngũ Đại Kiếm Phái đồng loạt ra tay. Thế nhưng cuối ngoại trừ những người có quan hệ tốt với Sở Hưu như Phương Thất Thiếu cùng Việt Nữ Cung được Lã Phụng Tiên giúp, những người khác thậm chí không kiếm được chút lợi lộc nào, chuyện này quả ngoài dự liệu.

Đương nhiên đối với phần lớn mọi người trong giang hồ, đây chỉ là chuyện cho bọn họ bàn tán linh tinh, không phải chuyện lớn gì. Nhưng giờ Thẩm Trường Minh là thủ hạ của Sở Hưu, đương nhiên phải chú ý tới chuyện này.

Tính cách Thẩm Trường Minh khác với vị huynh trưởng Triệu Thừa Binh chết trong tay Nhạn Bất Quy, khác biệt như ngày và đêm.

Người trước tính cách chính trực ương ngạnh, người sau lại cực kỳ khôn khéo, mượn gió bẻ măng, có thể nói là điển hình cho không cần thể diện.

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Được rồi, không cần nói mấy lời ca ngợi ấy nữa. Nghe nói ngươi bảt một người của Tụ Nghĩa Trang? Do đối phương nói xấu ta? 

Lần sau không cần để ý tới chuyện như vậy. Thiên hạ này thiếu gì người mắng chửi Sở Hưu ta, thêm hẳn cũng chẳng nhiều. Chỉ cần hẳn không đứng trước mặt ta mảng, vậy không cần quan tâm”

Thẩm Trường Minh vội vàng nói: "Đại nhân, người này không chỉ nhục mạ ngài mà còn để lộ một chút tin tức.

Ngày trước ngài dùng thân phận Ma đạo Lâm Diệp giết chết thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long đã từng cưỡng ép mời một đại sư bói toán ở Bắc Yên là Viên Cát tới bói hành tung của ngài.

Kết quả không chỉ bói ra tung tích của ngài, dường như còn bói được một số thứ khác liên quan tới thân phận ngài. Tại hạ nghe được cảm thấy có vẻ hữu dụng nên mang đối phương tới đây”

Sở Hưu nhíu mày, giờ y đang cực kỳ mẫn cẩm đối với những chuyện phát sinh trên người mình. Nghe xong lời này, Sở Hưu lập tức nói: “Dẫn người kia lên đây cho ta”

Thẩm Trường Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Hắn tốn công tốn sức mang người tới vốn là để tranh công.

Giờ nếu Sở Hưu muốn gặp đối phương, vậy chắc chắn là có công rồi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Trường Minh mới dẫn một người cao to khoảng hơn ba mươi tuổi, có thực lực Tiên Thiên đi tới.

Ngay khi thấy Sở Hưu, người cao to kia lộ vẻ kinh hãi, thân thể không tự chủ được run lên bần bật, trong lòng không ngừng chửi mắng cái miệng không biết điều của mình.

Lúc trước hẳn thật sự là võ giả Tụ Nghĩa Trang, thậm chí còn là người hầu thân cận của Nhiếp Nhân Long.

Nhưng giờ Nhiếp Nhân Long đã chết, Tụ Nghĩ Trang cũng mất, hẳn không trung thành với Nhiếp Nhân Long tới mức báo thù cho vị trang chủ này.

Chỉ có điều từ tâm phúc của trang chủ Tụ Nghĩa Trang biến thành tán tu giang hồ, trong lòng người này cũng thấy mất cân bằng.

Cho nên khi qua lại với một số tán tu khác, hắn còn chửi mắng Sở Hưu. Một là để phát tiết, hai là để thể hiện thân phận bản thân. 

Mặc dù hổ xuống đồng bảng bị chó khinh, nhưng hắn dẫu sao cũng từng là đệ tử đại phái, chính hắn lại ra sức tuyên dương, cho nên trong số võ giả tán tu, hắn. thật sự có chút tiếng tăm.

Chính vì vậy, ngoài chửi mắng Sở Hưu ra, hắn còn thường xuyên nói khoác mấy thứ linh tinh trong Tụ Nghĩa Trang.

Hơn nữa chính do hẳn lảm miệng nói ra mấy thứ linh tỉnh này, kết quả bị người của Thẩm gia nghe được, báo cáo lên cho Thẩm Trường Minh. Thẩm “Trường Minh thấy có cơ hội lợi dụng được, lập tức bắt. lại mạng tới chỗ Sở Hưu.

Sở Hưu lạnh lùng quan sát người cao to kia, giọng điệu bình thản: “Biết gì thì mau nói ra đi, ta không muốn lãng phí thời gian”

Người cao to kia run rẩy nhìn Sở Hưu: “Nếu ta nói ra, Sở đại nhân có thể tha cho ta một mạng không?"

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, giờ ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Thứ hai, hạng người như ngươi, ngay cả hứa ta cũng lười, ngươi nghĩ ta cần phải cam kết gì với ngươi hay sao? Thứ ba, ngươi chỉ cần biết, nếu ngươi không nói, ngươi sẽ chết rất khó coi, vậy là đủ." 

Người cao to kia toàn thân lạnh buốt, không dám nói nhảm linh tỉnh nữa, hẳn run rẩy nói: “Lúc trước sau khi Sở đại nhân ngài giết chết Nhiếp Đông Lưu, trang chủ... À không! Là Nhiếp Nhân Long muốn điều tra tung tích của ngài, hắn cưỡng ép vị đại sư bói toán ở' Bắc Yên là Viên Cát tới tính toán hành tung của ngài.

Có điều trong quá trình bói toán dường như xảy ra chút vấn đề. Viên Cát đại sư kia hộc máu đương trường, còn nói ngài là người không tồn tại gì gì đó, dù sao cũng rất kỳ quái.

Còn lại tôi thật sự không biết. Đại nhân, ngài cứ coi tôi là cái rắm cũng được, xin hãy thả tôi đi!"

Gã cao to kia vẻ mặt cầu xin, rõ ràng đã sợ muốn chết.

Nếu hắn thật sự làm chuyện gì khiến người người oán trách, có bị giết cũng chẳng sao, dù sao đời này coi như đáng giá.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là do không giữ được miệng mà chết, vậy có xuống Địa Ngục hẳn cũng không cam tâm.

Sở Hưu nhíu mày, thế nào gọi là người không tồn tại?

“Vậy Viên Cát kia giờ đang ở đâu?” 

Gã cao to kia vội vàng nói: "Ở Tây Sở!

Viên Cát kia tính toán hành tung của đại nhân xong lập tức trốn sang Tây Sở. Sau này Nhiếp Nhân Long còn muốn tìm hắn, thế nhưng lại không tìm được”

Sở Hưu trầm tư một lát, trong ánh mắt càng lúc càng kinh hãi của gã cao to kia, Sở Hưu khoát tay áo một cái nói: “Được rồi, ngươi đi đi."

Gã ao to kia như trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra ngoài.

Động viên khen ngợi Thẩm Trường Minh một phen, Sở Hưu suy nghĩ một hồi, chuẩn bị tới Tây Sở, một chuyến, gặp Viên Cát này một lần.

Chuyện liên quan tới bí mật trên người mình, Sở Hưu muốn nghiên cứu càng sớm càng tốt. Đáng tiếc y không hề có đầu mối gì

Giờ khó khăn lắm mới có manh mối, Sở Hưu cũng định tới thăm dò một phen.

Sau khi bàn giao một tiếng cho đám người Mai Khinh Liên, Sở Hưu một thân một mình lên đường tới Tây Sở.

Không phải y không muốn mang theo những người khác mà là Tây Sở không phải địa bàn của y, mang nhiều người theo cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa giờ đất Tây Sở quá loạn, quá nguy hiểm, mang nhiều người ngược lại là vướng víu.

Giờ trên giang hồ, nơi rối loạn nhất thật ra chính là Tây Sở.

Sau khi Bái Nguyệt Giáo quật khởi, Dạ Thiều Nam nghênh ngang xuất thủ, liên tục đánh bại lão thiên sư của Long Hổ Sơn cùng Thần Tăng - Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trong tình huống Quân Vô Thường môn chủ Thiên Môn không mấy khi đặt chân trên giang hồ, Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Dạ Thiều Nam chính là người mạnh nhất trên giang hồ này.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện