Minh với Sở Hưu đâu có thù oán gì lớn, chẳng qua là cướp đoạt truyền thừa kiếm ý này với y mà thôi, đây là chuyện rất bình thường cơ mà. Chuyện này đâu đáng để Sở Hưu nổi nóng như vậy, vừa ra tay đã liều mạng với mình?

Sở Hưu muốn liều mạng, nhưng hẳn lại không muốn đồng quy vu tận với Sở Hưu ở đây.

Cho nên khoảnh khắc này, trên người Hàn Đình Nhất lóe lên ánh sáng trắng sắc bén.

Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư tập kiếm pháp, hiểu kiếm lý, thông kiếm ý, tu luyện theo đạo ngộ kiếm, căn cơ vô cùng vững chắc.

Hàn Đình Nhất đã lĩnh ngộ kiếm ý đồng thăng kiếm ý này lên tới cực hạn, đúc thành kiếm hồn bất diệt cũng riêng mình!

Tỉnh khí thần và khí huyết toàn thân hợp nhất, ánh mắt Hàn Đình Nhất không còn thần thái, nhưng trường kiếm trong tay lại rực sáng.

Một kiếm chém ra, uy lực giam cầm hư không của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm bắt đầu buông lỏng.

Nhưng lúc này đao của Sở Hưu cũng chém xuống, như: một tấm gương. Bên ngoài là Sở Hưu chém vào, bên trong là Hàn Đình Nhất chém ra. Vụ nổ lặng lẽ lan truyền, không gian như bị xé nứt, tất cả như tấm kính vỡ nát.

Ánh mắt Hàn Đình Nhất khôi phục thần thái, nhìn thân thể mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Phép Kiếm Hồn này là kiếm kỹ cường đại mà giờ hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được, thậm chí chỉ sơ sót một chút thôi rất có thể sẽ bị phế bỏ võ công.

Huống chỉ cho dù không bị phế bỏ võ công, bản thân chắc chắn cũng bị phản phệ.

Thế nhưng giờ mình liều mạng một chiêu với Sở Hưu, thế nhưng bản thân lại không tổn hại chút nào, tình huống thế này là sao?

Lúc này Hàn Đình Nhất cũng thấy Sở Hưu rõ ràng đã thiêu đốt khí huyết kịch liệt nhưng vẫn lao về phía truyền thừa kiếm ý, không khỏi biến sắc.

Hàn Đình Nhất không phải kẻ ngu, sau khi thấy cảnh này lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Có điều lúc này đã chậm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu đoạt lấy truyền thừa kiếm ý màu đen vào tay. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, truyền thừa kiếm ý kia đã dung nhập vào cơ thể Sở Hưu.

Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, cả Lã Phụng Tiên và Phương Thất Thiếu đều vậy.

Thực lự Phương Thất Thiếu vốn đã sánh vai với một số tông sư võ đạo, hắn lại đối đầu với Trình Đình Phong. Dưới Nhân Quả Kiếm Đạo, Trình Đình Phong

vô thức tránh lui, khiến hắn nhận được truyền thừa kiếm ý làn sương mông lung kia.

Còn Lã Phụng Tiên lại trực tiếp lấy thần binh Vô Song ra. Chỉ một đòn đập xuống đơn giản tới cực điểm nhưng uy thế lại như kinh thiên động địa, cực kỳ kinh khủng, trực tiếp dọa lui võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng. Hắn cũng thoải mái cầm được truyền thừa kiếm ý kia.

Vốn truyền thừa kiếm ý này có thể trực tiếp tiến vào tinh thần bọn họ, nhưng Lã Phụng Tiên lại vung tay, trực tiếp đưa truyền thừa kiếm ý vào cơ thể Nhan Phi Yên. Chuyện này khiến sắc mặt Nhan Phi Yên bỗng trở nên phức tạp.

Thấy Lã Phụng Tiên cùng Phương Thất Thiếu rõ ràng đang thiêu đốt tỉnh huyết nhưng lại chẳng việc gì, mọi người ở đây lập tức nhận ra mọi chuyện không đúng.

Ba người Thu Đông Ninh nhìn về phía đám người Sở Hưu, ánh mắt trở nên võ công âm trầm, tính sai rồi!

Ba người bọn họ đều là kẻ lão luyện trên giang hồ, người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lâu nhất cũng đã mười mấy năm. Thế nhưng giờ lại hay rồi, bị ba hậu bối liên thủ tính kế, thật quá mất mặt!

Đúng lúc, giữa không trung vang lên tiếng thở dài, mọi thứ trước mắt bọn họ như tấm gương, trực tiếp vỡ vụn.

Sau khi mọi người mở mắt ra, bọn họ vẫn trong hang động ở Thương Lan Kiếm Tông, ngay vị trí cũng không hề thay đổi.

Điểm duy nhất thay đổi là bộ xương trắng như bạch ngọc vốn tràn ngập kiếm ý lúc này đã hóa thành màu xám hoang tàn, theo làn gió lướt qua, không ngờ lại trực tiếp tan thành bột phấn.

Bình tâm xét lại, vị cường giả kiếm đạo này quả thật là người phúc hậu.

Có rất nhiều cường giả thượng cổ lưu lại truyền thừa, nhưng đồng thời họ cũng lưu lại đủ loại khảo hạch, kiểm tra xem ngươi có tư cách kế thừa truyền thừa của hắn hay không.

Hơn nữa những khảo hạch này đại đa số rất nguy hiểm, không để ý thậm chí không còn cả tính mạng.

Còn vị cường giả kiếm đạo này quả là phúc hậu trong số cường giả thượng cổ, hắn không để lại khảo hạch gì, chỉ bố trí một chút cảnh tượng năm xưa, nói cho hậu nhân báo thù cho hắn rồi ném truyền thừa lại, thậm chí không có ước thúc gì. Cho dù ngươi nhận được truyền thừa nhưng không báo thù cho hắn cũng chẳng sao.

Người phúc hậu như vậy bất luận xưa hay nay đều rất ít. Chỉ tiếc là những thế lực như Tọa Vong Kiếm Lư chỉ nhận được một chút tàn thiên của Vạn Kiếm Quy Tông, truyền thừa kiếm ý có giá trị nhát lại chẳng nhận được chút nào.

Nhìn ba người Sở Hưu, đám người Hàn Đình Nhất sắc mặt âm trầm bao vậy lại.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Sao nào, nãy động thủ là giả, giờ muốn đánh thật à? Vậy tốt, chúng ta cũng phụng bồi tới cùng!”

Ba người Hàn Đình Nhất liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không xuất thủ, thậm chí không buông lời đe dọa gì, trực tiếp quay người bỏ đi.

Không phải bọn họ hèn nhất, chỉ là giờ ra tay thật sự không đáng.

Truyền thừa kiếm ý đều đã bị đám người Sở Hưu hấp thu vào cơ thể, bọn họ có giết chết Sở Hưu cũng không nhận được.

Quan trọng nhất là trong thế giới tinh thần vừa rồi mặc dù mọi thứ đều là hư ảo, nhưng hư ảo này lại căn cứ theo sự thật.

Chỉ khi đám người Sở Hưu có lực lượng đó, bọn họ mới phát huy được lực lượng cấp bậc như vậy trong thế giới hư ảo.

Lúc giao chiến vừa rồi bọn họ đã hiểu, cho dù trong thế giới hiện thực đám người Sở Hưu sử dụng thủ đoạn liều mạng đó, bọn họ cũng không ngăn cản nổi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện