Đám người Đường Nha và Thẩm Phi Ưng đã bao vây miếu hoang triệt để,

Nhìn Phương Vân trong miếu hoang, lúc này Thẩm Phi Ưng lại thấy cảm khái.

Từ khi sinh ra Phương Vân đã gọi hẳn là nghĩa phụ, gọi suốt hai mươi năm, thế nhưng giờ mình lại phải đích thân giết chết hắn.

Sau khi phản bội Phương Đại Thông thật ra Thẩm Phi Ưng không có bất cứ cảm xúc hối hận nào. Nhưng đối mặt với Phương Vân, Thẩm Phi Ưng lại thấy hơi áy náy.

Có điều áy náy thì áy náy, Thẩm Phi Ưng cũng biết có giết Phương Vân hay không liên quan trực tiếp tới tiền đồ của mình.

Giờ hắn sát hại đại ca của mình, cấu kết với Trấn 'Võ Đường chiếm đoạt Cự Linh Bang, hẳn không còn đường quay đầu.

Đẩy cửa miếu hoang ra, Thẩm Phi Ưng lạnh lùng nói: “Trần Hổ, trước kia ta thật sự không nhận ra, khả năng diễn kịch của ngươi thật sự không tệ.” 

Gương mặt Trần Hổ lộ vẻ bi ai nói: “Diễn kịch có tốt thì có ích lợi gì? cuối cùng chẳng phải bị các ngươi đùa bỡn, trở thành công cụ để các ngươi chèn ép võ lâm Bắc Yên à?

Trần Hổ ta không thẹn với Cự Linh Bang nhưng lại thẹn với toàn bộ võ lâm Bắc Yên!”

Thẩm Phi Ưng cười lạnh một tiếng, Đường Nha ở bên cạnh lại nói rất sâu xa: “Chính ngươi ngụ, còn trách được?"

Trần Hổ nghe xong, khí huyết công tâm, tức tới mức phun ra một ngụm máu tươi.

Đường Nha nhíu mày nói: “Ai da, sao lại nhỏ nhen vậy. Chậc chậc, kẻ hẹp hồi như ngươi sao lại học đồi người ta diễn kịch? Thẩm bang chủ, đây coi như việc nhà của Cự Linh Bang các ngươi, ta sẽ không xen vào”

Thẩm Phi Ưng nhìn Phương Vân, thở dài một cái nói: “Phương Vân, đừng trách ta. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi là con trai Phương Đại Thông, chỉ có thể trách Trần Hổ nhất quyết mang ngươi bỏ trốn.

Nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại Cự Linh Bang, dẫu sao ta cũng có thể giữ lại mạng cho ngươi. Nhưng giờ, ta lại không thể để ngươi sống nữa.”

Phương Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Phi Ưng, căm hận nói: “Đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Thẩm Phi Ưng, ta có làm quý cũng không tha cho ngươi!"

Thẩm Phi Ưng lắc đầu, cương khí trên tay bộc phát, trực tiếp xuất chưởng đánh lên người Phương Vân.

Có điều đúng lúc này một cơn gió thổi qua, không ngờ lại triệt tiêu toàn bộ uy lực chiêu chưởng này của Thẩm Phi Ưng, đồng thời còn ép hắn lui lại vài bước nhưng không hề thụ thương,

Một lão đạo sĩ mặc đạo bào âm dương màu xám trắng, sau lưng đeo kiếm, tay phải căm phất trần không biết đã đứng trước người Phương Vân từ lúc nào. Hẳn thở dài nói: "Chư vị, các ngươi đã giết nhiều người như vậy rồi, đã ép nhiều thế lực thần phục Trấn 'Võ Đường, thỏa mãn rồi chứ? Đến lúc thụ tay lại rồi.”

Thấy lão đạo sĩ này, hai mắt Trăn Hổ lập tức sáng bừng lên, vui mừng nói: "Phù Vân đạo trưởng! Đa tạ Phù Vân đạo trưởng đã cứu giúp!"

Lão sĩ này không mấy nổi tiếng bên ngoài, nhưng trong võ lâm Bắc Yên lại có thanh danh rất lớn. Nguyên nhân lớn nhất trong đó là do đối phương là tông sư võ đạo tán tu, thứ hai là vì đối phương là đạo sĩ. 

Trong các giáo phái đương thời, lực lượng của Đạo môn trên đất Bắc Yên không lớn. Tam Đại Đạo Môn, hai ở Đông Tề, một ở Tây Sở.

Còn hai đại Phật tông, một ở Nam Man, một ở Bắc Yên. Mặc dù nơi Cực Bắc lạnh lẽo không tính là lãnh địa của Bắc Yên, có điều nơi đó tiếp giáp với Bắc Yên, lại không có quốc gia nào, có coi là khu vực của Bắc Yên cũng rất bình thường.

Cho nên cứ như vậy, lúc này võ lâm đều công nhận Đông Tê là nơi lực lượng Đạo môn cường thịnh, còn Bắc Yên lại là nơi Phật tông hưng thịnh.

'Vị Phù Vân đạo trưởng này có thể trở thành tông sư võ đạo Đạo môn ở Bắc Yên, cũng là chuyện không dễ dàng gì.

Hơn nữa vị Phù Vân đạo trưởng này có thanh danh rất tốt, hầu như không có kẻ thủ, cách làm người cũng như đạo hiệu của hắn, chính là phù vân nhàn tản Trước nay hẳn không kết thù kết oán, cũng không chủ động xen vào chuyện của người khác, chỉ khi chuyện diễn ra ngay trước mắt hẳn mới nhúng tay vào.

Phương Đại Thông trước kia không có giao tình gì với vị cao thủ tán tu Đạo môn Phù Vân đạo trưởng, cho nên Trần Hổ căn bản không nghĩ tới chuyện nhờ vị này hỗ trợ, ai ngờ lần này đối phương lại phá lệ chủ động ra tay.

Thẩm Phi Ưng nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi: "Phù Vân đạo trưởng, trước nay ngài luôn là nhàn vân dã hạc. Nhúng tay vào chuyện như vậy đâu phải phong cách của ngài?"

Phù Vân đạo trưởng cười khổ lắc đầu nói: "Nhiều người tới cầu ta như vậy, e rằng ta không làm nhàn vân dã hạc được nữa.

Ta nói rồi, các ngươi giết người đủ nhiều rồi. Hành động của Trấn Võ Đường cũng đủ uy phong bá đạo rồi, nên dừng tay thôi!

Làm vậy ngươi ta đều thuận tiện, chẳng tốt hơn ư?

Phù Vân đạo trưởng thật sự không phải người thích xen vào việc của người khác. Ngày trước khi tổ chức liên minh trừ ma, Nhiếp Nhân Long thậm chí đích thân mở miệng mời hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

Cho nên giờ hẳn đứng ra thực chất không chỉ là xen vào việc của người ta mà là bị những người khác nói nhiều tới mức phát phiền. Huống hồ hành động

lần này của Sở Hưu thật sự quá lớn, thậm chí khiến cả Phù Vân đạo trưởng luôn nhàn tản cũng cảm thấy uy hiếp.

Nếu Sở Hưu thật sự định khuấy đảo võ lâm Bắc Yên, vậy hắn còn có thể tiếp tục tiêu dao như vậy không?

Cho nên bất luận ra sao, hắn cũng muốn đi một chuyến.

Đường Nha đứng ra cười tủm tỉm nói: “Phù Vân đạo trưởng đúng không? Ngài là tiền bối trên giang hồ, nếu ngài đã đứng ra đương nhiên chúng ta phải nể mặt rồi.

Như vậy, vốn dĩ chúng ta định giết hai người, giờ chỉ giết một là được.

Vậy chọn trong hai người bọn họ ai chết ai sống. Thế nào, đủ nể mặt ngài chưa?”

Nghe xong lời này, Phù Vân đạo trưởng lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Hai người Trần Hổ cùng Phương,

'Vân đã trải qua bao trắc trở rồi, đừng dùng cái trò đùa bỡn lòng người này nữa.

Chư vị, các ngươi thối lui đi, có ta ở đây các ngươi không giết được bọn họ đâu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện