Không ai biết tôn chỉ của Thiên Môn là gì, cũng không ai biết Thiên Môn muốn gì. Dù sao bao năm như vậy Thiên Môn vẫn luôn rất mạnh, chưa bao giờ suy yếu.

Cho dù là Côn Luân Ma Giáo trong thời kỳ cường thịnh nhất cũng không thể đuối hẳn Thiên Môn ra khỏi Tây Côn Luân, độc bá dãy núi Côn Luân.

Phải biết mặc dù dãy núi Tây Côn Luân rất lớn, đừng nói chứa cả Côn Luân Ma Giáo cùng Thiên Môn, cho dù thêm mười mấy thế lực cũng được. Nhưng bên cạnh giường nằm sao có thể để người khác ngủ ngáy, với uy thế của Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng không cách nào độc bá dãy núi Côn Luân, vẫn phải nhìn Thiên Môn qua dãy núi. Từ điểm này cũng có thế thấy thực lực của Thiên Môn.

Nếu là La Thăn Quân trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên môn xuất thủ, vậy đối phương quả thật có thực lực giết chết Sở Cưỡng Ca, cũng có tư cách không sợ phiền phức. Hơn nữa cũng đúng là bọn họ không thể nhận ra võ thuật của võ giả Thiên Môn.

Nhưng Quan Tư Vũ nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người của Thiên Môn lại giết chết Sở Cuồng Ca? 

Quan Tư Vũ ngưng thần nhìn đan dược, lạnh lùng nói: “Thiên Môn rõ ràng không có giao tiếp gì với cuối cùng đại nhân, vì sao lại giết chết Sở Cuồng Ca đại nhân? Dương Công Độ, ngươi vội vàng muốn thoát thân, bịa chuyện cũng phải có giới hạn chứ?”

Sở Hưu lén lút khôi phục chân khí, thân hình cũng lặng lẽ lui lại phía sau.

Y cũng rất tò mò về chuyện này, trong lúc sống chết thế này hẳn Dương Công Độ không dám nói dối lừa gạt Quan Tư Vũ.

Có điều mọi chuyện đã tới nước này, là thật hay giả đã chẳng quan trọng, nghĩ cách thoát thân mới là chuyện cấp bách nhất.

Dương Công Độ vội vàng nói: “Đã tới nước này rồi sao ta dám bịa chuyện lừa ngươi? Lúc đó trận chiến diễn ra ở Đông Tẽ, mặc dù không mấy ai chứng kiến nhưng người khác không biết, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy xảy ra ở Đông Tê mà bản thân Đông Tê lại không biết hay sao?

Chỉ có điều hai bên một là thần tướng của Thiên Môn, một là Sở Cuồng Ca cho nên chuyện này không. được tuyên truyền mà bị ghi lại trong sách mật của. Đông Tê, được cất giấu cẩn thận. Chuyện này là ta tình cờ phát hiện.

Vị La Thần Quân của Thiên Môn kia có vẻ muốn thứ gì đó, thậm chí không tiếc ra tay đại khai sát giới với một thế lực nhưng lại bị Sở Cuồng Ca ngăn cản. Cuối cùng hai bên kịch chiến, vật kia hẳn không phải bị La Thần Quân lấy được, hơn nữa La Thần Quân cũng trọng thương, lại ngại quy củ Thiên Môn, hẳn nhất định phải trở về Thiên môn trong thời hạn, cho nên chỉ có thế để mặc Sở Cuồng Ca sắp chết, rời khỏi.

Hơn nữa ta cũng phân tích ra quy luật mà thăn tướng ra khỏi Thiên Môn. Nếu ta không tính sai thời gian tới vị La Thần Quân của Thiên môn sẽ ra khỏi Tây Côn Luân lăn nữa, chắc chẩn hắn sẽ tới Quan Trung Hình Đường đồi lại thứ kia!

Quan đường chủ, ngươi tha cho ta một lần, ta nguyện đứng ra điều tiết giúp ngươi và Thiên Môn, kết thúc chuyện này. Mặc dù Thiên Môn rất cường đại, nhưng phía sau ta là triều đình Đông Tê, chắc chắn Thiên Môn sẽ nể mặt!”

Thật ra chuyện này Dương Công Độ đã biết từ lâu, hắn cũng hiếu kỳ rốt cuộc lúc trước Sở Cuồng Ca giành được thứ gì từ La Thần Quân của Thiên Môn.

Có điều kẻ ngu cũng đoán được, thứ khiến Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn phải ra tay cướp đoạt chắc chắn không phải vật phàm.

Quan Tư Vũ nhíu mày, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có phần vượt ngoài dự liệu của hẳn, không ngờ lộn xộn tới cuối lại xuất hiện cả Thiên Môn trong truyền thuyết.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên ngoài: "Nể mặt Đông Tẽ ngươi? Thiên Môn ta không cần nể mặt bất cứ ai. Cho dù lão hoàng đế Đông Tề đích thân tới cũng vậy cả thôi!”

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một kẻ ăn mặc kỳ quái đang đứng bên ngoài không biết từ khi nào.

Hắn mặc một bộ áo đen, trên người còn có giáp đen hoa văn rồng.

Tướng mạo hẳn không anh tuấn nhưng cũng chẳng xấu xí, chỉ là một người trung niên dáng vẻ bình thường, nhưng nửa mặt bên phải hắn có khắc hình rồng tỉnh xảo, giống hệt hoa văn rồng trên giáp đen, càng tôn thêm vẻ kỳ dị.

Mọi người xung quanh đánh nhau nửa ngày, cho dù cả Quan Tư Vũ cũng không phát hiện rốt cuộc người này đến đây từ bao giờ! 

“La... La Thần Quân!"

Dương Công Độ trợn tròn hai mắt, nói ra cái tên này.

Ngay bản thân Dương Công Độ cũng không ngờ La Thần Quân lại tới đây thật, cái miệng của hẳn thật quá lĩnh nghiệm.

Nhìn trận pháp dâng lên bên ngoài đình viện, khóe miệng Lâm Tự Quyết nhếch lên thành một nụ cười, đó là một nụ cười bao hàm vẻ khinh thường.

Hân giơ một ngón tay nhàng điểm lên trận pháp kia, một vãng sáng kỳ dị lan tỏa như gợn sóng. Lần tiếp theo điểm xuống, gợn sóng càng kịch liệt. Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, đại trận hộ tông của Quan Trung Hình Đường đã lập tức vỡ vụn!

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần!

Vị La Thần Quân của Thiên Môn này là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y nhanh chóng ích góp lực lượng, thân hình lặng lẽ di chuyển về phía sau, nháy mắt ra hiệu với Mai Khinh Liên bị khóa trong trận bàn.

Mãi tới lúc này Sở Hưu mới chợt nhớ ra, đại sự xảy ra với Quan Trung Hình Đường trong cốt truyện gốc rốt cuộc là vì sao.

Trước đó Sở Hưu vẫn luôn cho rằng đại sự của Quan Trung Hình Đường trong cốt truyện gốc là vì Mai Khinh Liên âm mưu đoạt lấy Quan Trung Hình Đường.

Có điều giờ xem ra vị thánh nữ đại nhân này thật quá ngây thơ. Nàng cho rằng mình đang đùa bỡn kẻ khác, không ngờ tất cả đều bị Quan Tư Vũ nhìn hết trong mắt.

Giờ có Sở Hưu, Quan Tư Vũ còn có thể dùng lực lượng bản thân hoàn toàn ổn định cục diện. Nếu không có Sở Hưu, Dương Công Độ sẽ phải đối đầu trực diện với Quan Tư Vũ, có lẽ đã chết bảy tám lần rồi

Chuyện đại sự gây ra biến cố ở Quan Trung Hình Đường là vị La Thần Quân của Thiên Môn trước mặt. Cho dù có Sở Hưu xuất hiện làm sản sinh hiệu ứng cánh bướm nhưng rõ ràng không ảnh hưởng tới thế lực như Thiên Môn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện