Sở Hưu im lặng cả nữa ngày, đột nhiên nói: “Thiên Sư Phủ muốn lợi dụng ta gây ra xung đột giữa nhánh Ẩn Ma và Đại Quang Minh Tự?”

Huyền Long Tử không quan tâm nói: “Đã nhìn ra rồi? Dù sao con lừa trọc này muốn giết ngươi, giờ. ngươi giết hẳn còn có người chống đỡ cho, vậy không tốt à?”

Cương khí quanh người Sở Hưu âm thầm ngưng tụ thân nhiên nói: "Nhưng ta không thích bị người khác lợi dụng!"

Huyền Long Tử nhìn chăm chấm vào Sở Hưu, đột nhiên mỉm cười: “Tiểu tử, không tệ, có cá tính. Ta rất thích ngươi, có điều ta cũng như ngươi, không thích kẻ không nghe lời!

Dứt lời, Huyền Long Tử bước ra một bước, thân hình như tia chớp chí trong khoảnh khắc đã tới trước người Sở Hưu.

Lần đầu tiên Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thậm chí không thể nằm được tung tích đối phương, đây là tốc độ nhanh tới cực hạn.

Trần Kiếm Không ở phía sau cũng trợn tròn hai mắt, Huyền Long Tử lại nối điên rồi. Trước đó hắn còn nói muốn lợi dụng Sở Hưu gây ra xung đột giữa nhánh Ẩn Ma cùng Đại Quang Minh Tự, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã định động thủ giết người. Hắn định gây ra xung đột giữa nhánh Ấn Ma cùng Thiên Sư Phủ hay sao? Rốt cuộc tên này nghĩ vì Thiên Sư Phủ hay định lừa Thiên Sư Phủ?

Huyền Long Tử khép ngón tay làm kiếm, một chỉ hời hợt điểm ra, chớp mắt vô số ánh sét hội tụ, ôi quang màu xanh tím không ngờ hóa thành như chất lỏng, lôi thủy ngưng tụ thành kiếm chém về phía Sở Hưu. Chỉ trong nháy mắt uy thế lôi đình che khuất thiên địa, phương viên vài trăm trượng trời đất u ám, mưa to như trút nước!

Trong mắt Sở Hưu không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Thực lực Huyền Long Tử này quả thật cường đại tới biến thái, uy lực một chiêu thôi đã khiến cả thiên địa biến đối như vậy. Uy thế như vậy ngoại trừ cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu chỉ thấy trong tay tông sư võ đạo như Trần Thanh Đế.

Thực lực Thiên Sư Phủ kinh khủng như vậy , tùy tiện lấy ra một tông sư võ đạo cũng có thực lực như vậy!

Lôi thủy ngưng thành thân kiếm, uy thế nhưng bão tố sấm chớp của thiên địa khiến Sở Hưu cảm thấy áp lực nặng nề.

Không thể sử dụng bảy thanh ma đao nữa, trong cơ thể Sở Hưu còn có hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, thế nhưng thứ đó quả thực hại người hại mình.

Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu đã không kịp suy nghĩ quá nhiều, tất cả lực lượng quanh người y hội tụ lại một điểm, theo một chỉ của Sở Hưu điểm, ra một điểm sáng đen bùng lên trên ngón tay Sở Hưu.

Điểm sáng đen đó chỉ có một điểm nhưng lại từ từ phóng đại. Đó là một lưỡng tử ý cực hạn, hòa tan hết thảy, hủy diệt hết thảy, từ thực thể tới nguyên thần. Có thể nói nó quỷ dị tới cực hạn.

Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!

Môn Đại Bi Phú này có cách dùng cực đoan tới vô cùng, uy lực cũng quỷ dị tới cực hạn.

Theo một chỉ của Sở Hưu điểm ra, thanh kiếm từ lôi thủy của Huyền Long Tử đều bị xâm nhiễm, hoàn toàn tan rã tiêu biển

Có điều theo chỉ này của Sở Hưu điểm ra, thức võ thuật này cũng hoàn toàn rút sạch mọi lực lượng của. Sở Hưu, bất luận cương khí hay tỉnh thần lực đều như vậy. 

Thậm chí giờ Sở Hưu còn đứng được là do ý chí của y cường đại nên mới không ngã xuống.

Huyền Long Tử ồ lên một tiếng, có vẻ hắn đã coi thường tiểu tử Ma đạo này rồi

Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lại có thể ngăn cản một kiếm của hẳn, mặc dù kiếm này là hẳn tùy ý xuất thủ, không dùng tới năm phần sức, nhưng như vậy cũng đủ kinh người rồi.

Trước kia chỉ có một người trẻ tuổi làm được tới mức này, đó chính là Trương Thừa Trinh. Trong thế hệ trẻ của Thiên Sư Phủ, thậm chí là toàn bộ Thiên Sư Phủ ngoại trừ lão thiên sư, đây là người duy nhất khiến Huyền Long Tử thấy thuận mắt.

Huyền Long Tử là người của Đạo môn, có điều hãn lại là một kẻ điên, làm việc hoàn toàn dựa theo hỉ nộ, căn bản không nghĩ tới hậu quả.

Vốn dĩ Thiên Sư Phủ phái hẳn tới là để giải quyết vấn đề nhánh Ẩn Ma, thế nhưng hắn lại nhất thời nổi hứng muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa nhánh Ẩn Ma và Đại Quang Minh Tự.

Thế nhưng giờ thấy thực lực Sở Hưu, hắn lại nổi hứng khác muốn động thủ với Sở Hưu, quả thật không hề suy nghĩ. 

Huyền Long Tử bị nhốt đã mười năm, thậm chí trong Thiên Sư Phủ còn có người nói muốn nhốt hẳn mười năm nưa, xuất tránh cho hẳn nhảy ra ngoài gây sự. Vẫn nhờ vị sư đệ Trương Đạo Linh nói tốt giúp vài câu mới khiến hắn được thả ra.

Thế nhưng chuyện đầu tiên sau khi được thả ra, Huyền Long Tử lại nổi điên.

Lúc này thấy Sở Hưu đã cạn kiệt sức lực, không còn khả năng phản kháng, Huyền Long Tử nhíu mày, vừa định ra tay tiếp lại nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Huyền Long Tử, ngươi bị nhốt lâu quá, nghẹn tới phát điên rồi à? Còn ra tay với một tiền bối, có cần thể diện nữa không?”

Ma khí quét qua, thân hình Chử Vô Kỵ xuất hiện trước người Sở Hưu, khiến y thở phào một hơi.

Thật ra trước đó Sở Hưu đã mơ hồ đoán được, đám người Ngụy Thư Nhai chắc sẽ không vứt y ra mặc kệ không hỏi tới.

Dù sao giờ y cũng đang báo thù cho nhánh Ẩn Ma ba trăm năm trước, có nói trong chuyện này sẽ dẫn tới vị đại nhân nào mà Sở Hưu không thể ngăn cản không.

Có điều trước nay Sở Hưu không thích đặt tính mạng mình vào tay những người khác, cho dù y biết rõ có người âm thầm trợ giúp bản thân nhưng vẫn dốc. hết toàn lực.

Lúc này Huyền Long Tử thấy người tới là vố thuật bèn xoa đầu, lúc này mới như nhớ ra điều gì nói: “A, ngươi là tên hoàng tử xui xéo bị Bắc Yên diệt quốc, tên là Chử Vô Kỵ đúng không?

Có một lời ngươi nói đúng lắm, ta thật sự không cần thể diện. Thể diện là gì? Cần nó thì có ích gì?"

Chử Vô Kỵ sắc mặt giận tới phát đen, cái miệng của Huyền Long Tử đúng là quá thối, đâm thẳng vào chỗ đau nhất trong lòng hắn.

Hắn sống được tới giờ mà không bị người ta đánh chết một là vì thực lực hẳn mạnh, hai là chỗ dựa của hắn cứng.

“Huyền Long Tử! Ngươi muốn chết à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện