Đúng như Sở Hưu đã nói, người muốn giết ta, ta sẽ giết người. Chuyện rất đơn giản, không cần làm phức tạp lên

Bạch Tiềm nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cần răng nói: "Được được được! Sở Hưu ngươi thật uy phong, vừa rõi đánh bại Tông Huyền, giờ lại giết đệ tử Kiếm Vương Thành ta. Ngươi tưởng trong giang hồ này không ai trị được ngươi chắc?”

Mặc dù Bạch Tiềm cũng thầm hận Lâm Khai Vân tự tung tự tác động thủ với Sở Hưu. Có điều Sở Hưu giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy, đây rõ ràng là tát thẳng vào mặt Kiếm Vương Thành. Nếu Kiếm Vương Thành nén giận trong chuyện này, vậy thể diện vứt đâu?

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh cau mày, gọi một tiếng: "Thủ tọa!"

Bạch Tiềm quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị nói: “Thất Thiếu, ta biết quan hệ giữa ngươi và Sở Hưu không tệ, nhưng chuyện này liên quan tới uy danh của Kiếm Vương Thành, không thể để cảm xúc cá nhân của ngươi chỉ phối được. Lần này ngươi không thể tùy hứng được!" 

Trong quá khứ sư trưởng Kiếm Vương Thành quả thật rất yêu chiều Phương Thất Thiếu, không vì gì khác, chỉ vì thực lực và tiềm lực của Phương Thất Thiếu Cho nên dù Phương Thất Thiếu làm ra chuyện hoang đường đến đâu, bọn họ cũng tha thứ.

Nhưng chuyện liên quan tới uy danh Kiếm Vương Thành như vậy, không thể để Phương Thất Thiếu làm ẩu được.

Thấy thái độ này của Bạch Tiềm, Phương Thất Thiếu cũng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Lúc bình thường đúng là hẳn không đúng đản, có điều chuyện đó không có nghĩa là hân ngốc. Lợi ích của tông môn, uy danh quan hệ, gì hẳn cũng hiểu, có điều Phương Thất Thiếu lười nghĩ tới mà thôi.

mọi chuyện đã náo động tới mức hiện tại, cho dù hắn là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành nhưng cũng không thể nhúng tay vào được. Bởi vì hẳn chỉ là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ chứ chưa phải người chấp chưởng Kiếm Vương Thành

Thấy Bạch Tiềm đã đặt tay lên trường kiếm, Quan Tư Vũ từ sau chạy tới, trầm giọng nói: "Bạch đường chủ, tranh đấu giữa tiếu bối trên giang hồ, chẳng lẽ ngươi không nhịn được tự mình ra tay à?”

Quan Trung Hình Đường quả thật không bãng Kiếm Vương Thành, nhưng giờ đang trước mặt mọi người. Đừng nói Sở Hưu đã thể hiện thực lực và tiềm lực kinh khủng của mình, cho dù Sở Hưu chỉ là võ giả Quan Trung Hình Đường bình thường, Quan Tư Vũ cũng không thể nào để mặc Bạch Tiềm động tới.

Nhìn Quan Tư Vũ trước mắt, Bạch Tiềm hữ lạnh một tiếng, buông lỏng thanh kiếm, kéo Phương Thất Thiếu quay người bỏ đi.

Thân là thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, thực lực Bạch Tiềm cũng rất cao trong số tông sư võ đạo. Có điều nếu bảo đối đầu với Quan Tư Vũ, Bạch Tiềm quả thật không có bao nhiêu tin tưởng và nắm chắc.

Trước nay thật ra Quan Tư Vũ luôn bị người ta coi nhẹ, kể cả lần này Quan Tư Vũ tiến vào Tiểu Phàm Thiên, có không ít người dám ra tay với hắn.

Trước lúc Sở Hưu gặp Quan Tư Vũ ở Tam Thanh Điện, thật ra Quan Tư Vũ đã giao thủ với không ít người, trong đó không thiếu người danh tiếng cao hơn Quan Tư Vũ nhiều. Thế nhưng Quan Tư Vũ chưa một lần bại ! 

Kể cả lần cướp đoạt đạo uẩn này, Quan Tư Vũ cũng nhận được một, thậm chí không mấy ai dám tranh đoạt với hẳn.

Bạch Tiềm từng thấy Quan Tư Vũ xuất thủ, hắn không nắm chắc thẳng lợi, thậm chí không dám chắc mình có thể giữ cho không b:

Đệ tử Kiếm Vương Thành bị Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tùy ý chém giết thì cũng thôi. Nêu thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành cũng bại dưới tay Quan Tư Vũ, vậy Kiếm Vương Thành sẽ cực kỳ mất mặt.

Có điều lúc bỏ đi mặc dù Bạch Tiềm không nói lời hung ác gì, nhưng hẳn để lại cho Quan Tư Vũ và Sở Hưu một ánh mắt âm trầm, Rõ ràng hẳn đang nói chuyện này Kiếm Vương Thành sẽ nhớ kỹ, chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy đâu!

Tam Thanh Điện sụp đố, những người lấy được đạo uẩn cùng không lấy được đạo uẩn đều vội vàng rời khỏi, bỏ đi tứ tán.

Quan Tư Vũ sắc mặt bình tĩnh dẫn Sở Hưu đi một đoạn rồi mới chuyển sang mặt đen khá khẽ: "Sao ngươi lại giết người của Kiếm Vương Thành? Lâm Khai Vân kia thân phận ra sao chắng lẽ ngươi không biết à? 

Bản tính Kiếm Vương Thành ra sao chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?

Chẳng lẽ ngươi cho rằng với quan hệ của ngươi và Phương Thất Thiếu, Kiếm Vương Thành sẽ không làm gì ngươi chắc? Thể diện của Phương Thất Thiếu còn chưa lớn tới mức đó!"

Nói thật ra, Quan Tư Vũ đã tức phát điên.

"Trước đó khi Sở Hưu chiến thắng Tông Huyền, Quan Tư Vũ hết sức kiêu ngạo, dù sao Quan Trung Hình Đường bọn họ rốt cuộc cũng có một tuấn kiệt trẻ tuổi đáng để đưa ra cho mọi người thấy, thậm chí áp đảo cả cao thủ tuấn kiệt trên giang hồ thế hệ này.

Thế nhưng không đợi hắn kiêu ngạo bao lâu, Sở Hưu đã gây ra chuyện lớn như vậy, cũng kết thù không chết không thôi với Kiếm Vương Thành.

Sự thật chứng minh, thực lực Sở Hưu tỷ lệ thuận với khả năng gây chuyện của y.

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Lâm Khai Vân kia muốn giết ta, ta giết hẳn có gì không đúng ư? Có một số kẻ cứ muốn chui đầu vào chỗ chết, ta giúp hẳn thôi. Nếu vì đối phương là người của Kiếm Vương Thành, ta lại cố gắng nhẫn nhịn, vậy thứ nhận được chỉ có bị tính toán đánh lén lần nữa.

Lui một bước trời cao biển rộng, nhịn nhất thời chưa hẳn sóng lặng gió êm. Giang hồ biết bao hận thù chém giết, nếu chỉ đưa mỗi chỗ dựa ra là xong, vậy đã chẳng chết nhiều người như vậy.

Huống hồ bao năm qua Quan Trung Hình Đường ta làm việc mặc dù không bá đạo nhưng cũng không quá nhẫn nhịn cầu toàn. Không phải sao?“

Quan Tư Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Giờ ngươi lôi ra nhiều cớ nhỉ, sao vừa rồi lúc giết người không nghĩ nhiều như vậy đi?”

Sở Hưu nói thật, Quan Trung Hình Đường mặc dù kín tiếng giấu tài nhưng trước nay không nhẫn nhịn cầu toàn.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện