Sở Hưu nghe vậy cũng gật nhẹ đầu. Nói thật y cũng không ngờ thân thế Lý Phi Liêm lại long đong như vậy.

Thế nhân chỉ thấy những tuấn kiệt Long Hổ Bảng bọn họ uy phong cỡ nào, nhưng thật ra thực lực mỗi người không phải tự nhiên mà có.

Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh mặc dù khi mới xuất sinh đã có lôi văn trên tay, nhưng ai biết hắn vì tu luyện lôi pháp thậm chí chấp nhận nguy hiểm trọng thương đứng giữa mưa bão dẫn lôi tu hành, thể ngộ ý cảnh thiên lôi?

Minh Vương - Tông Huyền cơ thể vô địch trong. cùng cấp bậc, nhưng ai biết hết đau đớn khi tu luyện Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân?

Kể cả Sở Hưu cũng không vậy, từ một kẻ không xu dính túi tới năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu chém giết bao nhiêu kẻ địch, lại bao lần lâm vào. đường cùng đầu hết đèn tất?

Thậm chí ngay cả kẻ lắm mồm không đáng tin cậy như Phương Thất Thiếu, mặc dù kiếm đạo thiên thành nhưng cũng từng vì ngộ kiếm đạo mà một mình bế quan khổ tu tám mươi mốt ngày, không ăn không uống không ngủ không nghỉ. Lúc xuất quan thân thể hẳn đã gầy quắt lại

Chịu được nỗi khổ trong khổ mới là người đứng trên người. Câu nói này không chính xác trầm phần trăm, có điều kẻ không phải chịu bất cứ rèn luyện gian khổ gì cũng có lực lượng cường đại, vẫn luôn là số ít

Lục tiên sinh đột nhiên nhìn Sở Hưu cười nói "Nếu nhánh Ẩn Ma thu nhận Lý Phi Liêm, ngươi tưởng giờ ngươi còn có đãi ngộ như hiện tại hay sao? Ngươi không sợ nhánh Ẩn Ma dốc toàn lực bồi dưỡng Lý Phí Liêm?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Kẻ không nhìn được người khác sống tốt, dựa vào việc kéo người khác xuống nước để xưng vương xưng bá, đã định sẵn không thể làm được việc lớn.

Cũng như tên Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành, cho dù không có Phương Thất Thiếu hắn cũng không thể trở thành đệ tử đứng đầu thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành.

Ta không cần kiêng kỵ với bất cứ ai, chỉ cần ta mạnh hơn so với bất cứ kẻ cạnh tranh nào, như vậy là đủ”

Lục tiên sinh âm thầm gật nhẹ đầu. 

Ai cũng nói những lời khoác loác, nhưng hẳn có thể nghe được từ ngữ điệu của Sở Hưu, y không nói khoác mà là tự tin, tự tin tới cực đoan, hơn nữa với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y cũng có tư cách tự tin.

“Đúng rồi, Lục tiên sinh, tranh đoạt trong Cực Lạc Ma Cung rốt cuộc ra sao? Ai lấy được nhiều bảo vật nhất?”

Lục tiên sinh sắc mặt đen kịt nói: “Với năng lực Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của ta, thích hợp nhất là thủ thắng trong lúc hỗn loạn, đáng lẽ ta phải lấy được nhiều bảo vật nhất.

Thế nhưng đám người Chính đạo kia luôn chơi trò lấy nhiều đánh ít. Thấy không cản được ta thì ba người liên thủ, khiến cho số bảo vật ta lấy được ít đi rất nhiều. Có điều cho dù như vậy ta cũng cầm được khoảng hai thành bảo vật trong Cực Lạc Ma Cung.

Đúng rồi, bằng hữu của ngươi Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng, hai người trẻ tuổi kia không yếu, chẳng những chiếm được tiên cơ còn nhân lúc ba người chúng ta giao thủ vơ vét không ít đồ. Chắc cũng gần với bốn tông sư võ đạo chúng ta”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, dù sao không lỗ là được.

Sở Hưu cũng không hỏi Lục tiên sinh lấy được những gì. Cho dù quan hệ giữa y và Lục tiên sinh không tệ, nhưng giao tình là giao tình, quy củ là quy củ.

Cũng như Lục tiên sinh không hỏi tác dụng và lai lịch bảy thanh ma đao của Sở Hưu. Có nhiều thứ ngươi có thể nói nhưng nếu người khác chủ động đặt câu hỏi là phạm vào kiêng kỵ

Mặc dù giờ Lục tiên sinh là tông sư võ đạo nhưng theo hân thấy tiềm lực và sức chiến đấu của Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo.

Lục tiên sinh đương nhiên không vì mấy món bảo vật mà trở mặt với Sở Hưu, như vậy không đáng, cũng chẳng khác gì ném hạt dưa hấu nhặt hạt vừng.

Sở Hưu khôi phục xong thực lực bèn chuẩn bị thì cùng hành động với Lục tiên sinh. Không tới thời điểm tranh đoạt cuối cùng, Sở Hưu không định lộ ra thân phận vốn có. Thân phận Ma đạo trong loạn chiến mặc dù không cách nào phát huy thực lực đỉnh phong nhưng thực chất lại hữu dụng hơn thân phận bên ngoài nhiều.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi Lục tiên sinh: "Lục tiên sinh, ngươi từng nghe tới Lục Đạo Ma Tôn chưa?"

Lục tiên sinh cau mày nói: “Ngươi nói cái tên điên thời thượng cổ à? Sao ngươi lại biết đến hẳn?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta nhận được hóa thân Ngạ Quý Đạo của Lục Đạo Ma Tôn”

"Trước đó Sở Hưu đã thi triển hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, cho nên lúc này y không cần giấu diếm Lục tiên sinh

Huống hồ Sở Hưu còn định nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ giải quyết vấn đề hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.

Lục tiên sinh nghe vậy giật mình la lớn: “Không phải ngươi định tu luyện loại tà pháp này đấy chứ? Tốt nhất ngươi nên bỏ qua suy nghĩ đó đi

Lục Đạo Ma Tôn rõ là tên điên, công pháp truyền thừa của hẳn chỉ có người điên mới đi tu luyện.

Giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta không phải Côn Luân Ma Giáo uy áp giang hồ ngày trước. Nếu ngươi dám luyện loại tà pháp hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này, nhánh Ấn Ma chúng ta cũng chẳng gánh nổi cho ngươi.”

Lục tiên sinh là người trong Ma đạo tiêu chuẩn, những năm gần đây Vô Tướng Ma Tông âm thầm gây chuyện, giết người vô số.

Cho nên Lục tiên sinh không ngại chuyện hóa thân Ngạ Quỷ Đạo tổn thương thiên hòa, nếu là ngày trước Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, Sở Hưu muốn tu luyện thế nào cũng được.

Hân chỉ để ý tới hậu quả khi tu luyện loại tà pháp này. Dù sao hiện nay thế của võ lâm Chính đạo đang lớn, một khi bị bọn họ phát hiện, Sở Hưu chuốc lấy phiền toái ngập trời

Sở Hưu lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải ta muốn tu luyện rồi. Mà thực tế ta cũng chẳng có phương pháp tu luyện thứ này.”

Nói xong Sở Hưu thuật lại chuyện hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cùng Ngọc Hiên cho Lục tiên sinh.

Lục tiên sinh vuốt cằm nói: “Cho nên nói, giờ trong thiên hạ chỉ mình ngươi có hóa thân Ngạ Quỷ Đạo? Đây là cơ duyên của ngươi, đồng thời cũng là một phiền toái”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện