Lã Phụng Tiên không nhận thua, Tông Huyền chỉ có thể đánh tới khi đối phương nhận thua.

Chiêu Đại Uy Đức Minh Vương Ấn này ngày trước Tông Huyền cũng sử dụng khi giao thủ với Sở Hưu. Cho dù là Sở Hưu cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản. với lực lượng của Lã Phụng Tiên hiện tại, nếu cứng rắn đối chọi lại chắc chắn sẽ trọng thương.

Đại Uy Đức Minh Vương uy áp thiên địa, lực lượng cường đại khiến cả không gian cũng xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ. Ấn pháp chưa tới phạm vi mười trượng xung quanh Lã Phụng Tiên đã xuất hiện đã chìm sâu xuống vài thước.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên đã thua chắc, Lã Phụng Tiên lại lấy một thanh Phương thiên họa kích từ trong hộp báu không gian ra

Thanh Phương thiên họa kích này cao khoảng một trượng, ma khí đen nhánh bao phủ lấy thân kích, ly long màu đen lượn vòng quanh kích, phát ra một tiếng long ngâm ma khiếu.

Thần binh Vô Song!

Hai tay Lã Phụng Tiên nằm lên Vô Song, chỉ trong khoảnh khá hai mắt hẳn đã phủ một màu đỏ thẫm. 

Còn trên thân kích Vô Song, hai mắt ly long không ngờ cũng trở thành một màu đỏ thẫm như Lã Phụng Tiên.

Một kích đánh ra, đơn giản tới cực hạn nhưng lại bộc phát ra uy thế khiến người ta kinh sợ.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Đại Uy Đức Minh. 'Vương do phật quang lưu ly tạo thành bắt đầu vỡ vụn. Phật quang cũng bị ma khí thôn phệ che lấp, cuối cùng ầm ầm vỡ tan, thậm chí ngay cả Tông Huyền cũng bị đánh lui hơn mười bước.

Mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên đã mang vẻ kính sợ.

Không ngờ Lã Phụng Tiên lại xuất một kích đánh lui Tông Huyền!

Tình hình này khiến tất cả mọi người thậm chí nghĩ ngờ đôi mắt mình.

Uy lực của thần binh cửu chuyển cường đại đến vậy ư?

Có điều mọi người ở đây không ai là hạng tầm thường, sau khi kinh ngạc cũng nhanh chóng nhận ra trạng thái hiện tại của Lã Phụng Tiên cũng không được tốt.

Thần binh Vô Song quả thật rất mạnh, nhưng nếu vận dụng thần binh Vô Song không có bất cứ gánh nặng hay tiêu hao gì chắc Lã Phụng Tiên đã dùng từ sớm, cần gì sử dụng bảo binh lúc trước?

Thần binh cửu chuyển, đặc biệt là thần binh Vô Song mà Lã Ôn Hầu lưu lại tiêu hao thật sự quá lớn.

Vừa rồi Lã Phụng Tiên chỉ xuất một kích, có điều sắc mặt hẳn đã bắt đầu trắng bệch.

Mặc dù lúc trước gương mặt Lã Phụng Tiên cũng rất trắng, có điều màu trắng hiện tại là màu nhợt nhạt của bệnh tật, suy yếu.

Tông Huyền xoa xoa cánh tay nhìn về phía Lã Phụng Tiên, dùng giọng nói không mang theo chút tình cảm nào nói: "Vì sao không nhận thua? Ngươi không dùng được lực lượng như vậy bao lần đâu.”

Lã Phụng Tiên căm Vô Song trong tay trầm giọng nói: “Ta muốn xem xem cực hạn của chính ta ở dâu?”

Tông Huyền nói: "Nhưng sau khi ngươi thấy cực. hạn của mình, có lẽ ngươi sẽ bị thương. Ngươi biết bị thương trong Tiểu Phàm Thiên này đại biểu cho điều gì rồi đấy.”

Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ cầm Võ Song trong tay chỉ về phía Tông Huyền.

Tông Huyền gật nhẹ đầu, hẳn hiểu ý Lã Phụng Tiên. Thân hình Tông Huyền lại lao tới, phía sau là phật quang rực rỡ ngưng tụ thành một pháp tướng Dược Sư Vương Phật từ bi trang nghiêm, ngưng tụ như thật. Pháp tướng được đúc bằng cương khí này tựa như lưu ly, vô cùng chói mắt!

Uy thế này đừng nói võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù một số tông sư võ đạo yếu một chút cũng không đạt được tới trình độ này, có thể thấy lực lượng căn cơ của Tông Huyền đã cường đại tới mức nào.

Đối mặt với uy thế này, quanh người Lã Phụng Tiên bừng bừng ma khí, tay cầm thần binh. Ma Thần Vô Song Kích được hẳn thi triển, chỉ trong chốc lát đã khuấy động cả phong vân biến sắc, ma khí mãnh liệt đánh tới, tôn lên Lã Phụng Tiên như thần như ma, vô cùng cuồng bạo.

Giờ đám người Thủy Vô Tướng không ở đây, nếu họ chứng kiến cảnh tượng Lã Phụng Tiên hiện tại có lẽ sẽ càng thêm trung thành, càng cho răng Lã Phụng Tiên là Ôn Hầu đại nhân chuyển thế.

Không vì điểm gì khác, chỉ vì bộ dáng Lã Phụng Tiên hiện tại quả thật quá giống Lã Ôn Hầu năm xưa. 

Nếu nói trước đó Lã Phụng Tiên chỉ giống Lã Ôn Hầu tám thành nhưng giờ hắn vận dụng thần binh Vô Song, dùng Ma Thần Vô Song Kích chém giết chính diện, quả thật giống Lã Ôn Hầu tới chín thành chín.

Thần binh cửu chuyển phối hợp với Ma Thần Vô Song Kích, Lã Ôn Hầu như thần như ma chém giết kịch liệt với Tông Huyền cùng pháp tướng Dược Sư Vương Phật phía sau. Có điều sau mỗi chiêu giao thủ sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm một phần, sau mười chiêu mặt đất dưới chân hai người đã bị đánh nát. Pháp tướng Dược Sư Vương Phật đã bi đánh nát nhưng sắc mặt Lã Phụng Tiên dã như tờ giấy trắng, cánh tay cầm Vô

Song cũng bắt đầu run rẩy, rõ ràng đã tiêu hao quá độ.

Thần sắc Tông Huyền vẫn lạnh lùng tới cực điểm, không chút thay đổi, thậm chí hắn chưa tiêu hao bao nhiêu.

Đây mới là điểm kinh khủng của Tông Huyền, lần trước khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền, y đã phát hiện.

Sự kinh khủng của Tông Huyền không ở thân thể mạnh mẽ cũng không ở Minh Vương Ấn xuất thần nhập hóa mà mà ở căn cơ nội tình thâm hậu của hắn.

Khi ngươi dốc hết toàn lực nhưng tới cuối cùng lại phát hiện đối phương vẫn còn lực lượng, lúc đó sẽ tuyệt vọng tới mức nào?

Có điều lúc này thần sắc Tông Huyền tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại âm thầm chấn động.

Lực lượng chân chính của Lã Phụng Tiên kém xa chính mình.

Nhưng trên người Lã Phụng Tiên lại có tính chất vô cùng dẻo dai, bẻ không cong đánh không nát, gặp mạnh càng mạnh.

Cũng như ngày trước khi Lã Phụng Tiên bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, mặc dù người tới mỗi lúc một mạnh nhưng Lã Phụng Tiên vẫn có thể giết ra khỏi vòng vây. Cho dù hắn đã trọng thương tới cực hạn nhưng vẫn như đánh mãi không chết.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện