“Hôm trước đại sư huynh bước vào cảnh giới Chân Đan, ngưng tụ ra ba mươi sáu luồng Linh Bảo Hào Quang. Sư phụ nói võ công của đại sư huynh đã đạt tới tiểu thành, có tư cách hành tẩu giang hồ. Thật hâm mộ đại sư huynh, lúc nào ta mới ngưng tụ được Chân Đan đây? Chắc phải rất lâu nữa. Dù sao trong quan đại sư huynh là người tu luyện khắc khổ nhất, lúc chúng ta đang chơi đại sư huynh cũng tu luyện. Khi nhị sư huynh nhìn lén Vương quả phụ tẩm rửa, đại sư huynh cũng vẫn tu luyện.”

'Vốn dĩ Sở Hưu còn đang vui vẻ đọc nhật ký, có điều khi tới đoạn này y lại chợt giật mình

Trong nhật ký này đại sư huynh chỉ là đệ tử lứa trẻ, nhưng hắn lại bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo. Cho dù như vậy sư phụ hẳn mới chỉ nói võ công của hẳn tiểu thành, có tư cách hành tẩu giang hồ. Rốt cuộc là trong thời thượng cổ đạo quan này uy danh hiển hách hay võ đạo thời thượng cổ kinh khủng như vậy, tông sư võ đạo mới xem như tiểu thành?

Có điều theo suy nghĩ của Sở Hưu, hẳn là trường hợp trước, vì đám người Thủy Vô Tướng cũng đã nói trong thời thượng cổ nguyên khí nồng đậm, trình độ bình quân của võ giả khi đó mạnh hơn hiện tại một chút nhưng lại không tới mức trái với lẽ thường như vậy. Chí ít thời đỉnh phong đám người Thủy Vô Tướng nằm giữa cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần.

Đẳng cấp võ đạo thời thượng cổ cũng có chút khác biệt so với hiện tại, tối thiểu trong thời thượng cổ cảnh giới Chân Đan chỉ là cảnh giới Chân Đan, không ai gọi võ giả cảnh giới Chân Đan là tông sư võ đạo.

Sở Hưu tiếp tục xem, nội dung tiếp đó khiến y càng hứng thú

“Đại sư huynh bước vào cảnh giới Chân Đan có vẻ càng kích thích các vị sư huynh khác. Nhị sư huynh không lén lút đi tìm Vương quả phụ nữa, ban đêm cũng bất đầu tu luyện. Tam sư huynh không đi nghiên cứu những võ công trận pháp lung tung nữa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Bọn họ đều cố gắng khắc khổ như vậy, ta cũng nên cố gắng mới đúng!”

“Hôm nay sư phụ giảng tới Thiên Nhân Hợp Nhất, nói muốn hiểu rõ thiên địa trước hết phải hiểu rõ bản thân. Tam Hoa Tụ Đỉnh vốn là ảo, đẳng vân dưới chân cũng không phải thật. Tu hành vốn do chính bản thân mình, không nhìn thấu chính mình sao thấy rõ được thiên địa..”

Đoạn nhật ký này rất dài, cũng may chủ nhân quyển nhật ký vốn là người lảm lời cho nên hẳn ghi lại tất cả những lời sư phụ đã nói không sót một chữ, khiến Sở Hưu xem tới nhập thần.

Trước nay Sở Hưu xuất thân dân dã, không có sư phụ chỉ điểm, con đường võ đạo y theo đuổi là đạo chiến đấu sát phạt, nhưng hạch tâm bản nguyên võ đạo lại hơi yết

Sở Hưu đồng tu ba nhà đạo phật ma, thế nhưng thú phù hợp với tâm tính căn cơ của y chỉ có ma công. Riêng điểm này Sở Hưu không căn người dạy.

Vài thứ trong võ công Phật môn khi Sở Hưu tiếp nhận truyền thừa của Đàm Uyên đại sư cũng bù đắp đôi chút, chỉ có võ công Đạo môn Sở Hưu học được ít, lĩnh ngộ lại càng ít.

Lần duy nhất Sở Hưu có lĩnh ngộ là khi y tham gia Thần Binh Đại Hội, đi ngang qua Thủy Vân Quan nghe Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan giảng, đạo về Ngũ Khí Triều Nguyên, từ đó mới có lĩnh ngộ.

Còn sư phụ chủ nhân quyển nhật ký này cũng là quan chủ Linh Bảo Quan. Người này rõ ràng là một vị cao nhân trong Đạo gia, lý giải đối với Đạo gia đã tới mức phản phức quy chân. 

Trong nhật ký này chỉ ghi chép một số cảm ngộ của sư phụ hẳn đối với chân lý của Đạo gia, không phải công pháp, thế nhưng lại cho Sở Hưu một cảm giác như thể hồ quán đỉnh, khiến cho khí thế quanh người Sở Hưu cũng dần đần sôi trào, từng luồng chân khí lượn lờ lay động. Toàn thân Sở Hưu chìm vào một trạng thái kỳ dị.

Khí tức mờ ảo lượn lờ quanh người Sở Hưu, Thiên -Tử Vọng Khí Thuật bất giác thỉ triển, có điều không phải nhìn người khác mà là nhìn bản thân.

Tam Hoa Tụ Đỉnh vốn là ảo, đằng vân dưới chân cũng không phải là thật.

Một giấc mộng dài rồi cũng tỉnh, vô căn vô cực bản quy trần.

Đại đạo chí lý, phiêu miếu hư vô, chỉ có bản thân mới là tồn tại chân thật nhất.

Từ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tới Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu kiểm tra lại hai cảnh giới quan trọng nhất đối với bản thân.

Khí thế trên người Sở Hưu cũng từ Thiên Nhân Hợp Nhất rơi xuống Ngũ Khí Triều Nguyên, lại rơi xuống tới Tam Hoa Tụ Đinh, cuối cùng lại nhảy trở lại Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều lúc này khí thế của y càng thêm ngưng thực thâm hậu hơn hẳn trước kia, hơn nữa tai họa ngâm về nguyên thần của y đã đột ngột bù đắp.

Thần y Phong Bất Bình nói Sở Hưu phải đột phá tới tông sư võ đạo hoặc dựa vào linh dược hoặc công pháp, thế nhưng giờ Sở Hưu không dùng cả ba cách này đã chữa trị được tai họa ngầm, có thể nói đây cũng là một cơ duyên.

Cuốn nhật ký này tăng cường thực lực Sở Hưu còn nhiều hơn một bộ công pháp.

Nhật ký sắp bị Sở Hưu lật hết, thế nhưng những trang cuối nhật ký lại khiến Sở Hưu rợn cả tóc gáy. Đại kiếp nạn thượng cổ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Đại sư huynh trở về mang theo tin tức của Tam Thanh Điện. Sắc mặt sư phụ rất khó coi, mấy sư huynh khác cũng rất bối rối. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

“Địa long xoay người, Thanh Cương Trấn hoàn toàn bị hủy diệt, còn có đá lửa từ trên bầu trời đánh xuống thôn nhưng đều bị Linh Bảo Hào Quang của sư phụ đánh tan. Người trong thôn tới bái tạ sư phụ, nói sư phụ là thần tiên sống, nhưng sắc mặt sư phụ vẫn rất khó coi”

“Sư phụ nói, kiếp' đã bắt đầu. Linh Bảo Quan được hương hỏa một phương che chở, giờ kiếp nạn bắt đầu vậy phải che chở cho những người khác. Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh... Bọn họ đi cả rồi, ta cũng muốn đi nhưng sư phụ nói ta còn nhỏ, đi chỉ thêm phiền."

“Chết Nhị sư huynh chết rồi, trước khi chết còn bảo ta đem di vật giao cho Vương quả phụ."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện