Sau khi Đàm Uyên đại sư mở miệng, trận chiến giữa Sở Hưu và Tông Huyền đã không đánh tiếp được.

Dù sao Đàm Uyên đại sư cũng là người sắp chết, nếu Đại Quang Minh Tự vẫn cố bức ép hắn thu hồi lại công pháp đã truyền cho Sở Hưu, như vậy thật rất quá đáng.

Cho nên Minh Kỳ đành bịt mũi nói: “Tông Huyền, đừng đánh nữa, thu tay lại đi.”

Thế nhưng lúc này Tông Huyền lại không lập tức nghe lời Minh Kỳ ngừng tay lại, mà hai mắt bừng bừng phật quang, tới nửa ngày sau mới thôi.

Phương Thất Thiếu phía sau vuốt cằm, Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất xong sức chiến đấu thật sự không yếu. Không ngờ ép được Tông Huyền đến mức phải chăm chú.

Có điều cũng rất rõ ràng, ván này thật ra vẫn là Sở Hưu thua.

Sau khi Tông Huyền thu tay lại, ánh sáng đại nhật xung quanh Sở Hưu tiêu tán, có điều sắc mặt y cũng tái nhợt.

Tạm thời Sở Hưu còn chưa thể tùy ý thi triển uy lực của Hoán Nhật Đại Pháp. Một khi khống chế không được uy lực của Hoán Nhật Đại Pháp, rất có thể sẽ tự hại người hại mình. 

Ngược lại bên phía Tông Huyền chỉ vừa mới chăm chú, nếu Đàm Uyên đại sư không ra mặt, người thua cuối cùng vẫn là Sở Hưu.

Minh Kỳ sắc mặt khó coi chắp tay với Đàm Uyên đại sư nói: “Đàm Uyên đại sư, ngài là Thánh Tăng mà giới Phật tông chúng ta công nhận. Ngài muốn truyền công pháp cho ai, chuyện này đương nhiên chúng ta không xen vào.

Chỉ có điều tên Sở Hưu này hung danh lan khắp giang hồ, ngày sau nếu hắn dùng công pháp ngài dạy làm việc ác, nhân quả này sẽ tính lên đầu ngài, làm bại hoại thanh danh sau này của ngài. Ta làm vậy cũng chỉ vì nghĩ tốt cho ngài thôi.”

Đàm Uyên đại sư cuối cùng nói: “Hảo ý của Đại Quang Minh Tự, lão tăng xin khắc ghi trong lòng. Nhân quả phức tạp vô cùng, nào phải thứ hai người chúng ta có thể thấy rõ ngay lúc này?

Về phần thanh danh, cái gọi là danh hiệu Thánh Tăng là do chư vị nâng đỡ mà thôi, có hỏng thì hỏng. Đến lúc đó e rằng lão tăng đã thành đống xương vụn, sao phải quan tâm thanh danh gì nữa?”

Nghe Đàm Uyên đại sư nói vậy, Minh Kỳ đành ra vẻ bình tĩnh, miễn cưỡng chắp tay cáo từ, quay người rời khỏi.

Thấy thái độ đó của Minh Kỳ, Sở Hưu không khỏi nhíu mày. 

Đại Quang Minh Tự này đúng là quen hành xử bá đạo rồi, không ngờ còn phái kẻ như vậy đến đây, đúng là tự rước lấy phiền phức cho mình.

Mặc dù Đàm Uyên đại sư chỉ một thân một mình nhưng dẫu sao hắn cũng có danh tiếng Thánh Tăng, thậm chí không riêng gì Phật môn mà là Thánh Tăng mà toàn bộ võ lâm công nhân.

Đại Quang Minh Tự bá đạo với ai khác còn được, nhưng bắt đầu với một người thanh danh cực lớn lại sắp viên tịch như Đàm Uyên đại sư, rõ ràng là tự bôi xấu thanh danh của mình.

Minh Kỳ này xuất thân Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự. Đừng nói trên giang hồ, cho dù trong Đại Quang Minh Tự, địa vị của Nhân Quả Thiện Đường cũng rất cao.

Thậm chí có thể nói trong Đại Quang Minh Tự, mặc dù sức chiến đấu của Nhân Quả Thiện Đường không phải mạnh nhất nhưng địa vị lại vượt qua những nơi khác.

Nếu Đại Quang Minh Tự chỉ phái mình Minh Kỳ đến còn dễ nói, thế nhưng còn kèm theo một tên Tông Huyền ngoan cố đến cùng, bảo động thủ là động thủ, căn bản không hiểu cách ứng xử. Cuối cùng mọi chuyện loạn tới nước này cũng không có gì là lạ.

Sau khi Tông Huyền và Minh Kỳ đi khỏi, Đàm Uyên đại sư đi về phía đám người Long Thiên Anh, thở dài nói: _“Long hôi trưởng, liên luy tới moi người rồi.”

Long Thiên Anh vội vàng lắc đầu nói: “Đại sư đừng nói vậy chứ, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đừng nói chúng ta chỉ bị chút vết thương nhọ, cho dù liều chết ngăn cản người của Đại Quang Minh Tự cũng đáng giá mà.”

Đàm Uyên đại sư lắc đầu nói: “Lão tăng đã sắp tới nước dầu hết đèn tắt rồi nhưng Long hội trưởng vẫn còn trẻ mà, đừng nói tới cái chết làm gì.

Giờ tâm nguyện của ta đã hoàn thành, ta sẽ vê quê hương, lá rụng về cội. Long hội trưởng, mời ngươi về thôi.”

Long Thiên Anh nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: “Ơn nghĩa năm xưa mỗ tuyệt đối không quên. Kình Thiên Hội đã phát triển theo nề nếp rồi, ta không có mặt một thời gian cũng không có vấn đề gì lớn. Mong đại sư có thể để †a tiễn ngài đoạn đường cuối cùng này.”

Nghe Long Thiên Anh nói vậy, Đàm Uyên đại sư không ngăn cản, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu, lâu rồi ta không đến Trung Nguyên, có thể phiền tiểu hữu đưa ta về quê nhà không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Được thôi!”

Mặc dù công pháp là y lừa tới nhưng dù sao Đàm Uyên đại sư cũng là người truyền công cho y. Chút yêu cầu đó đương nhiên Sở Hưu không cự tuyệt.

Ngay lúc Đàm Uyên đại sư chuẩn bị rời đi, hắn lại chứng kiếm Phương Thất Thiếu mang theo bầu rượu, cũng chuẩn bị đi khỏi. 

“Vị tiểu hữu này khoan hãng đi. Xin hỏi tiểu hữu là người của Kiếm Vương Thành?” Đàm Uyên đại sư đột nhiên hỏi.

Phương Thất Thiếu hơi bưồn bực hỏi lại: “Đúng vậy, đại sư có gì căn dặn?”

Vừa rồi trong đám người hắn đại biểu cho Kiếm Vương Thành tặng lễ cho Đàm Uyên đại sư. Có điều giờ xem lại rõ ràng vị Đàm Uyên đại sư này chẳng nhớ gì. Có lẽ từ đâu hắn đã không chú ý tới mình.

Hắn đường đường Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu, không ngờ lại có ngày bị người khác coi nhẹ, cảm giác này đương nhiên không tốt.

Đàm Uyên đại sư dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Thất Thiếu. Hắn cuối cùng nói: “Vị tiểu hữu này chớ trách, trước đó khi vừa lên bờ lão tăng vẫn luôn canh cánh chuyện truyền thừa lại võ công của mình, cho nên hơi lo lắng, mất tập trung.”

Nghe Đàm Uyên đại sư nói vậy, Phương Thất Thiếu ngược lại thấy ngượng ngùng, hắn khoát tay áo nói: “Ta không có ý trách tôi đại sư ngài.”

Đàm Uyên đại sư cười cười, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc giản đưa cho Phương Thất Thiếu nói: “Đây là một môn bí điển kiếm đạo ta tình cờ nhận được, là ghi chép tập kiếm của một đại tông môn kiếm đạo vài ngàn năm trước ở Đông Hải. Trong đó chỉ có vài kiếm kỹ rải rác, kiếm pháp không hoàn chỉnh. Có điều phần nhiều trong đó lại là cảm ngộ của đông đảo cường giả trong đại tông môn kiếm đạo kia lưu lại. Ta tin thứ này sẽ rất hữu dụng với tiểu hữu!”

Phương Thất Thiếu nhân lấy ngọc giản, vẻ mặt kinh ngạc.

Thứ này với hắn nào chỉ là hữu dụng, quả thật là chí bảo.

Đối với Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành, thật ra hắn đã chẳng thiếu kiếm pháp. Vả lại Nhân Quả Kiếm Đạo của hắn đã chẳng cần mấy thứ kiếm pháp linh tỉnh kia nữa.

Nhưng thứ này có thể tham khảo. Đối với hắn tâm đắc của cường giả thời thượng cổ lưu lại mới là quý giá nhất. Đọc xong thứ này chắc chắn sẽ khiến hắn có thêm lĩnh ngộ mới về kiếm đạo.

Phương Thất Thiếu chần chừ nói: “Đại sư, sao ngài lại đưa ta thứ này?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện