Sở Hưu đứng trên đài, khí định thần nhàn đảo mắt một vòng.

Trên thực tế vừa rồi y ra tay đánh bại Doanh Bạch Hổ cũng không mất bao sức lực.

Doanh Bạch Hổ xuất thân Thương Thủy Doanh thị, bản thân có nội tình, có cảnh giới, nhưng rất đáng tiếc, kinh nghiệm thực chiến của hắn quá kém, khiến cho lực chiến đấu của cũng rất kém.

Kinh nghiệm thực chiến phải trải qua liều mạng tranh đấu mới rèn luyện ra được. Cho dù không bước vào giang hồ nhưng một số đại môn phái cũng có những bí cảnh hung hiểm để đệ tử nhà mình trải nghiệm cảm giác liều mạng tranh đấu, từ đó rèn luyện bản thân.

Có điều, rõ ràng Doanh Bạch Hổ không trải qua loại rèn luyện này, chỉ cho rằng một lòng khổ tu là có thể thu được lực lượng cường đại.

Lời này cũng không sai, nếu gặp võ giả lực lượng không bằng hẳn như Tạ Tiểu Lâu, Doanh Bạch Hổ đương nhiên có thể áp đảo hoàn toàn, chỉ dùng lực lượng đã đủ chiến thắng đối phương.

Nhưng nếu đối mặt với những kẻ có sức mạnh cùng khả năng chiến đấu vượt ngoài cảnh giới như Sở Hưu, vậy quá trình này lại phải đảo ngược, biến thành Sở Hưu áp chế hắn. 

Doanh Bạch Lộc nhìn Doanh Bạch Hổ lộ rõ vẻ thất bại và không dám tin tưởng, thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi còn định khiêu chiến ta à? Chút ngăn cản đó đã khiến ngươi không chịu nổi rồi?

Không bước vào giang hồ thì không biết trời cao đất rộng. Ngươi tưởng những người có tên trên Long Hổ Bảng đều là hạng tôm tép chắc?

Với chút thực lực đó của ngươi, thẳng được Tạ Tiểu Lâu kém ngươi một cảnh giới còn khá miễn cưỡng. Mười hạng đầu Long Hổ Bảng có võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng cho dù ngươi cao hơn họ một cảnh giới nhưng chưa chắc đã thắng được họ.”

Doanh Bạch Hổ không nói một lời đứng sau lưng Doanh Bạch Lộc. Có điều từ hai nắm tay xiết chặt của hắn không khó nhận ra sau khi trở lại Thương Thủy Doanh thị hắn chắc chắn sẽ khổ tu một phen, mong sớm có ngày đuổi kịp Doanh Bạch Lộc.

Lúc này trên đài, Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, có điều Doanh Bạch Lộc lại chẳng hề có ý xuất thủ. Chuyện này khiến Lạc Cửu Niên không khỏi lo lắng.

Doanh Bạch Lộc đang có ý gì? Chẳng lẽ chướng mắt với Lạc Phi Hồng thật à? Hơn nữa đệ đệ hắn bị Sở Hưu áp đảo nặng nề như vậy, hắn không định báo thù cho đệ đệ hay sao?

Ngay cả Phúc bá sau lưng cũng chần chừ truyền âm cho Doanh Bạch Lộc: “Đại công tử, ngài định không ra tay thật à? Nếu ngài ra tay, ở đây không ai cản được ngài. Lạc Phi Hồng chắc chắn sẽ là của đại công tử.

Ngô Quận Lạc gia mặc dù suy yếu nặng nề nhưng chính ngài đã nói Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, tiền đồ không thể ước lượng cơ mà.”

Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Lạc Phi Hồng là một viên minh châu, nhưng đáng tiếc nàng ta không phải viên minh châu trong lòng ta. Cho nên viên minh châu này ta không muốn lấy, cũng không cầm đi được.

Phúc bá, không cần nói nhiều. Ngươi biết tâm tư của ta mà, gia tộc và phụ thân ta cũng sẽ không can thiệp đâu.”

Phúc bá thở dài một cái, đại công tử là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà hắn từng thấy. Theo Phúc bá cho dù là Trương Thừa Trinh của Thiên Sư Phủ cùng Minh Vương - 'Tông Huyền cũng chẳng sánh nổi đại công tử. Một chỉ biết vẽ bùa, một chỉ biết tụng kinh.

Nhưng đáng tiếc viên minh châu trong lòng đại công tử đã định sẵn là không thể lấy được. Nữ đệ tử Việt Nữ Cung chưa bao giờ gả ra ngoài, cho dù thật sự lấy ai đó cũng không người nào có kết cục tốt.

Còn chưa nói tới Nhan Phi Yên là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Việt Nữ Cung, còn là người thừa kế Việt Nữ Cung. Cho dù Nhan Phi Yên thật sự có ý với Doanh Bạch Lộc, Việt Nữ Cung cũng chẳng thả người.

Hơn nữa Phúc bá cũng từng gặp Nhan Phi Yên một lần. Hắn thấy cô gái kia chẳng phải hạng vô danh, trong lòng mưu toan quá nhiều, ngược lại người như Lạc Phi Hồng này mới là lựa chọn thích hợp.

Doanh Bạch Lộc không muốn ra tay, Sở Hưu đứng ngạo nghễ toàn trường, mọi người xung quanh

Chỉ với thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, ai dám xông lên chịu chết?

Nhiếp Đông Lưu là kẻ luôn đối đầu với Sở Hưu, lúc này đương nhiên không nhảy ra tự tìm phiền toái.

Nếu không có tin tưởng tuyệt đối, Nhiếp Đông Lưu sẽ không đấu cứng một chọi một cùng Sở Hưu.

Bên phía Đông Tề mặc dù Lý Nguyên luôn miệng nói muốn dạy dỗ cho Sở Hưu một hồi, trút giận cho thái tử điện hạ. Có điều hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, biết mình có bao nhiêu năng lực. Một chọi một chắc chắn là không thắng nổi Sở Hưu, âm thầm gây phiền toái cho y còn tạm được.

Cho nên trong thời gian ngắn xung quanh lặng ngắt như tờ.

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lạc Cửu Niên, cuối cùng nói: “Ta nói này Lạc tiền bối, xem ra ở đây đã không ai lên lôi đài nữa. Nói vậy là ta thắng trận tỷ võ kén rể lần này rồi?” 

Lạc Cửu Niên nhìn về phía Doanh Bạch Lộc, nhưng Doanh Bạch Lộc lại coi như không thấy, hoàn toàn không có ý xuất thủ.

Lần này Lạc Cửu Niên coi như hiểu, hắn cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ nhưng lần này bị Doanh Bạch Lộc lừa gạt đến thảm.

Chẳng trách trước đó khi bọn họ liên lạc với Doanh thị, Doanh thị lại không trực tiếp nói tới chuyện đính hôn mà nhất định muốn tỷ võ kén rể.

Chỉ cần không đính hôn, Doanh thị có thể tiến lùi tự nhiên, chỉ có Lạc gia bọn họ bị kẹt lại ở đây.

Lạc Cửu Niên nhìn về phía Sở Hưu, cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng đứng đó quấy rối nữa, cho dù ngươi thăng ván này thì đã sao? Đừng tưởng ta không biết quan hệ giữa các ngươi. Các ngươi chỉ là hảo hữu mà thôi, Chẳng lế ngươi còn cưới Lạc Phi Hồng hay sao?

Sở Hưu xòe ta ra nói: “Ai nói hảo hữu thì không thể lấy về nhà? Nàng coi ta là hảo hữu nhưng giờ ta coi Phi Hồng như người yêu, không được à?

Mọi người đều còn trẻ tuổi, lâu ngày sinh tình chẳng quá bình thường ư? Hay lão tổ Lạc gia cho rằng ta không xứng với Lạc gia nhà ngươi, Lạc gia nhà ngươi định đổi ý à?”

Sở Hưu hỏi liên tiếp có đủ lý do chứng cứ, có điều Lạc Cửu Niên lại trực tiếp vung tay hừ lạnh nói: “Sở Hưu, rõ ràng là ngươi đang quấy rối! Chuyện này không tính tỷ võ kén rể tạm thời đình chỉ.”

Mọi người ở đây đều đã nhìn ra Lạc Cửu Niên đang giở trò chơi xấu.

Có điều một gia tộc, một tông sư võ đạo cho dù có chơi xấu thì ngươi làm gì được nào? Chẳng lẽ còn cưỡng ép mang Lạc Phi Hồng đi hay sao?

Nhưng đúng lúc Lạc Phi Hồng vẫn luôn ngồi yên bên phía Lạc gia không nói gì lại đột nhiên mở bừng hai mắt nói: “Lạc Cửu Niên, các ngươi thật sự coi ta là một món hàng, lần đầu không bán được giá tốt lại muốn tìm cơ hội bán thêm lần nữa hay sao?”

Lạc Thiên Dương sắc mặt trầm xuống, quát lớn: “Làm càn! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của lập tức? Còn không mau xin lỗi lão tổ?”

Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Xin lỗi, Lạc Thiên Dương, từ ngày ngươi ra tay với ta, ta và Lạc gia đã chẳng có quan hệ gì nữa. Từ nay về sau ngươi và ta mỗi người một ngả. Còn lão già mà không chịu chết kia, ta gọi thẳng tên hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện