Về sau Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội biến thành Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, khắp nơi đều vô cùng hỗn loạn, Nhiếp Đông Lưu đành tạm nhịn cơn tức này xuống!

Có điều sau khi hắn về Bắc Yên lại thấy Lã Phụng Tiên, đương nhiên cũng biết quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, cho nên mới mượn cơ hội này lừa Lã Phụng Tiên một phen.

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ âm trầm, mình còn chưa tới gây sự với Nhiếp Đông Lưu thì thôi, hắn lại dám khiêu khích mình! Tưởng Bắc Yên là sân nhà của Tụ Nghĩa Trang, mình không làm gì được chắc?

Lúc này thấy Sở Hưu không lên tiếng, Trần Thăng lo lắng nói: “Sở đại nhân, giờ Lã đại ca còn dang bị Tụ Nghĩa Trang cùng những võ giả bọn họ mời chào đuổi giết. Ngài không mau ra tay, Lã đại ca sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

Sở Hưu vung tay nói: “Lã Phụng Tiên là bằng hữu của ta, giờ hắn gặp chuyện đương nhiên ta sẽ không bỏ mặc rồi.

Có điều tới cấp bậc này của ta, rút dây động rừng, có một số việc phải bố trí một chút.

Hơn nữa sau lưng đối phương là Nhiếp Nhân Long, lần này thậm chí chúng ta có thể phải đối mặt với một vị tông sư võ đạo, cho nên càng phải chú ý cẩn thận. Ta phải đi tìm cách khắc chế Tụ Nghĩa Trang đã rồi mới chính thức xuất thủ được."

Có lẽ được sự trấn định của Sở Hưu lây nhiễm, Trần 'Thăng vẫn luôn gấp gáp rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

An bài sự vụ trên đất Quan Tây xong, Sở Hưu dẫn theo vài người lên đường.

Lần này tới Bắc Yên cứu người, rất có thể Sở Hưu phải đối mặt với Tụ Nghĩa Trang, cho nên hẳn đem theo những người tinh nhuệ xuất thủ Thanh Long Hội, để lại bọn Đỗ Quảng Trọng canh giữ ở Quan Tây.

Hơn nữa trước khi tới Bắc Yên Sở Hưu cũng phải tới báo cáo cho Quan Tư Vũ một chút.

Mặc dù giờ toàn bộ Quan Trung Hình Đường đều đã chấp nhận Sở Hưu là người đại diện cho Quan Trung Hình Đường, có thể tùy ý ra ngoài hành tẩu. Có điều thủ tục cơ bản vẫn phải làm.

Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu định tới gặp Mai Khinh Liên mượn một vật, là thứ có thể đè ép được. Tụ Nghĩa Trang.

Sau khi dẫn người tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu báo cáo với Quan Tư Vũ rồi tới tìm Mai Khinh Liên.

Lúc này Mai Khinh Liên đang rất nhàn nhã, trêu chọc. chim chóc trong hoa viên. Đó là một con chim nhỏ đáng yêu toàn thân có màu xanh da trời, chỉ có một đỉnh đầu có vệt màu xanh biếc, lớn cỡ lòng bàn tay, không bị nhốt trong lồng nhưng luôn vây quanh Mai Khinh Liên kêu lên líu ríu, có vẻ rất đáng yêu.

Thấy Sở Hưu tới, Mai Khinh Liên dùng giọng điệu biếng nhác nói: “Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì à?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bên ta xảy ra chút phiền phức cho nên cân mượn Thánh nữ đại nhân một vật.”

“Ồ, phiền phức gì vậy?”

Sau khi Sở Hưu thuật lại chuyện Lã Phụng Tiên cho Mai Khinh Liên, nàng lại lộ vẻ quái dị nói: “Sở Hưu ngươi mà cũng chủ động đi cứu người á? Lại còn cứu một nam nhân, đây đâu phải tác phong của ngươi?

Người người đều nói xung quan giận dữ vì hồng nhan, giờ Sở Hưu ngươi lại định vì một nam nhân mà ra †ay với Tụ Nghĩa Trang?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không phải người đơn độc. không thích tiếp xúc với ai, đương nhiên có bằng hữu chứ. Huống hồ kết giao với Lã Phụng Tiên ta sẽ không lỗ.

Hôm nay ta cứu hắn một lần, ngày sau hắn sẽ đưa lại ta mười lần, trăm lần. Hắn là người không bao giờ để bằng hữu thấy trong lòng nguội lạnh.”

Mai Khinh Liên giờ còn chưa hiểu, nhưng sau này nàng sẽ biết kết giao với Lã Phụng Tiên tuyệt đối là chuyện mua bán có lời nhất trên giang hồ. 

Mai Khinh Liên không biết Lã Phụng Tiên, có điều nàng lại biết Sở Hưu là loại người không bao giờ chịu thiệt, y nhìn người cũng rất chuẩn. Nếu Sở Hưu đã nói cứu Lã Phụng Tiên sẽ không lỗ, vậy chắc chắn sẽ không lỗ.

Hơn nữa Mai Khinh Liên còn rất hiếu kỳ, người được. Sở Hưu tôn sùng như vậy rốt cuộc là nhân vật ra sao?

Mặc dù bề ngoài Sở Hưu không mấy cuồng ngạo, nhưng trên thực tế Mai Khinh Liên lại biết tên này thậm chí còn chẳng để cường giả trẻ tuổi như Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền trong mắt.

Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi xuất thủ ngươi phải biết, Tụ Nghĩa Trang không dễ chọc.

Mặc dù Tụ Nghĩa Trang chỉ có một tông sư võ đạo là Nhiếp Nhân Long, nhưng điểm khiến người ta thật sự kiêng ky Tụ Nghĩa Trang không phải thực lực của Nhiếp Nhân Long, mà là thanh danh cùng quan hệ của Tụ Nghĩa Trang.

Ở nơi khác mấy cái quan hệ với thanh danh đó còn chẳng tác dụng, nhưng tại Bắc Yên, nơi đó là địa bàn của Tụ Nghĩa Trang, Tụ Nghĩa Trang không đến mức nhất hô bách ứng nhưng chí ít cũng có uy danh không nhỏ trong địa bàn của mình.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Ta biết, cho nên ta mới tới mượn Thánh nữ đại nhân một vật.”

Mai Khinh Liên chớp chớp hai hàng mi thanh nói: 

“Mượn cái gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Người!” “Người?”

Sở Hưu gật đầu: “Đúng là người. trong nhánh Ẩn Ma chắc chắn có không ít cao thủ cấp bậc tông sư đang ẩn nấp, cũng giống như thân phận hai chúng ta lúc này. Ta muốn mượn người như vậy.

Ta sẽ không để người này trực tiếp giúp ta đối phó với Tụ Nghĩa Trang, người khác trong Tụ Nghĩa Trang ta sẽ tự mình giải quyết. Ta chỉ hy vọng nếu Nhiếp Nhân Long thật sự không để ý tới thanh danh định ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với ta, người này sẽ ra mặt giúp ta chống đỡ Nhiếp Nhân Long.”

Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Hóa ra là vậy. Nếu thế thì cũng có không ít người đâu, giao cho ta.”

Lần trước Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu đã được chứng kiến lực lượng của nhánh Ẩn Ma cùng thể diện của Mai Khinh Liên.

Vị thánh nữ đại nhân này có địa vị không thấp trong nhánh ẩn ma, những người của Vô Tướng Ma Tông như Lục tiên sinh cũng phải nể mặt nàng, ngay cả lão quái vật Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng nhận ra nàng.

Cho nên lần này Sở Hưu tin rằng quan hệ của Mai Khinh Liên không chỉ đơn giản như vậy, tông sư võ đạo nhánh Ẩn Ma bên Bắc Yên cũng sẽ nể mặt nàng. Giờ xem ra quả thật là vậy.

Mai Khinh Liên thoải mái đáng ứng, không yêu cầu Sở Hưu giao thứ gì ra trao đổi, cứ như chỉ là câu nói thuận miệng của nàng mà thôi.

“Đa tạ Thánh nữ đại nhân.”

Sở Hưu chắp tay tông sư võ đạo Mai Khinh Liên một cái, y cũng không tiện lưu lại ở chỗ này lâu hơn, khách sáo đôi câu rồi trực tiếp quay người rời khỏi.

Trong Ngụy Thư Nhai, Nhạc Bình Quận, Bắc Yên.

Nhiếp Đông Lưu bị Nhiếp Nhân Long gọi tới thư phòng, nhưng trước mắt Nhiếp Nhân Long chỉ xử lý một số công văn của Tụ Nghĩa Trang trong thư phòng, không hề hỏi tới Nhiếp Đông Lưu vừa bị hắn gọi tới, không khí ngột ngạt tới cực hạn.

Nhiếp Đông Lưu biết chắc chắn do hắn đã làm sai điều gì nên mới khiến Nhiếp Nhân Long tức giận như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện