Bị người khác ngắt đứt chuyện bế quan, Sở Hưu nhíu mày không vui, lần bế quan này y thu hoạch rất lớn, thậm chí có cảm giác đắm chìm trong đó.

Tu hành võ đạo là chuyện rất nhàm chán, tối thiểu với phần lớn võ giả là như vậy.

Đối với bọn họ mà nói, võ đạo chỉ là một con đường để bọn họ sinh sống, mặc dù buồn tẻ nhưng họ chỉ có thể kiên trì, khắc khổ tu luyện.

Có điều đối với một bộ phận võ giả, trong mắt bọn họ tu hành võ đạo lại là một loại hưởng thụ, mỗi khi đột phá một cảnh giới, bước lên phía trước một bước sẽ có cảm giác sảng khoái cực độ, trên giang hồ gọi những người này là võ sỉ.

Sở Hưu không phải là võ si, có điều lần bế quan tu hành này lại cho hắn cảm giác võ sỉ.

Khi tham gia Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu liên tiếp giao †hủ thăm dò cùng Cửu Tương Tử và Diệp Thiên Tà, còn trong Đại chiến chính ma, hắn lại liên tiếp chém giết ba người Cửu Tương Tử, Hạ Hầu Vô Giang cùng Tuệ Chân, trước đó còn liên tục giao chiến với cao thủ Đại Quang Minh Tự cùng so đấu đạo về Nhân Quả với Phương Thất Thiếu. Những thứ này đối với Sở Hưu đều là kinh nghiệm, kinh nghiệm phong phú trên võ đạo.

Đương nhiên lần Đại chiến chính ma này mang tới rung động lớn nhất cho Sở Hưu vẫn là giao thủ giữa những tông sư võ đạo Chân Đan cảnh cùng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Trước đó mặc dù Sở Hưu không đến nỗi ếch ngồi đáy giếng nhưng kiến thức vẫn hơi ít, còn giờ y thật sự thấy được cao thủ cường giả đỉnh cao trên giang hồ xuất thủ sẽ ra sao, chuyện này mang tới thể ngộ kinh người cho Sở Hưu.

Cho nên trong thời gian này phần lớn thời giờ Sở Hưu đều dùng để bế quan tiêu hóa những kinh nghiệm cùng thể ngộ này, dần dần khiến y đắm chìm trong đó.

Lúc này bị người ta ngắt đứt bế quan, mặc dù Sở Hưu khá khó chịu nhưng vẫn xuất quan đi ra. Bởi vì y biết, bất luận Quan Trung Hình Đường hay Đường Nha đều không phải người liều lĩnh, nếu họ đã đánh động ngắt đứt chuyện bế quan của mình, vậy chắc chắn là có đại sự quan trọng hơn vừa diễn ra.

Ra khỏi mật thất bế quan, Sở Hưu trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Quỷ Thủ Vương đưa viên Cửu Long Tệ kia cho Sở Hưu rồi nói: “Ngoài cửa phân bộ Quan Tây có một võ giả Bắc Yên tới, cố gắng xông vào, luôn miệng nói muốn gặp đại nhân ngài. Chúng ta hỏi hắn hắn lại không nói là chuyện gì, chỉ đưa vật này ra nói là đại nhân ngài nhìn thấy chắc chắn sẽ gặp hắn.”

Sở Hưu nhận lấy viên công tử kia, đây là tiêu chí của Cửu Phân Đường của y, hơn nữa bên trên còn vẽ một cây Phương thiên họa kích, khí tức này giống hệt với Lã Phụng Tiên lưu lại, vậy viên Cửu Long Tệ này chắc chắn đại biểu cho Lã Phụng Tiên.

Cầm viên Cửu Long Tệ, phản ứng đầu tiên của Sở Hưu chính là Lã Phụng Tiên xảy ra chuyện rồi!

Cho nên y trực tiếp nói với công tử: “Gọi người kia tới đây gặp ta, lập tức!”

Gương mặt Quỷ Thủ Vương lộ vẻ kỳ dị, xem ra người này không nói dối. Có điêu kẻ này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bằng hữu cũ của đại nhân tại Bắc Yên?

Sau khi võ giả kia được đưa tới đại sảnh, mặc dù hắn rất lo lắng nhưng vẫn nhìn sang phía Quỷ Thủ Vương và Đường Nha một chút.

Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha đều là kẻ mặt có nhãn lực, lòng có tâm tư, nhìn bộ dáng này của hắn lập tức biết có ý gì. Không cần Sở Hưu phân phó, cả hai trực tiếp đi ra cửa, tiện tay đóng cửa lại.

Võ giả trẻ tuổi kia trực 'phập' một tiếng quỳ xuống trước mặt Sở Hưu hô lớn: “Sở đại nhân, van ngài mau cứu Lã đại cai”

Sở Hưu giơ tay lên, luồng chân khí nâng võ giả trẻ tuổi dậy, cau mày nói: “Nếu Lã huynh đã giao viên Cửu Long Tệ đó cho ngươi, vậy ngươi chắc chắn là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm. Ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa ta và Lã huynh. Giờ cứ nói đi, rốt cuộc Lã huynh xảy ra chuyện gì?” 

 Dưới thái độ trấn định này của Sở Hưu, võ giả kia cũng bình tâm tĩnh khí, thuật lại mọi chuyện cho Sở Hưu.

Võ giả trẻ tuổi này tên là Trần Thăng, là võ giả tán tu bên đất Yến Tây của Bắc Yên, tuổi còn trẻ nhưng thực. lực không yếu, có thể coi là tuấn kiệt trẻ tuổi bản xứ.

Lã Phụng Tiên cũng là người Yến Tây, ngày trước sau khi từ biệt ở Thông Thiên Tháp, Lã Phụng Tiên bèn tới Yến Tây gặp mặt bạn bè, đồng thời hồi hương thăm người thân, cũng tình cờ kết giao với Trần Thăng này.

'Trần Thăng mặc dù làm người dễ xúc động nhưng lại có nhiệt huyết tuổi trẻ, lấy chuyện giúp người làm niềm vui, rất hợp khẩu vị của Lã Phụng Tiên, hai người nhanh chóng trở thành bằng hữu.

Hơn nữa nhân cách mị lực của Lã Phụng Tiên bày tại đó, Trần Thăng chỉ quen biết Lã Phụng Tiên vài ngày đã hoàn toàn coi Lã Phụng Tiên là đại ca gắn bó sinh tử, vô cùng kính nể. Mà trên phương diện võ đạo Lã Phụng Tiên cũng không tàng tư, chỉ điểm hắn không ít thứ.

Vốn dĩ nếu không có gì bất ngờ, Lã Phụng Tiên còn định ở lại bên Bắc Yên một thời gian rồi mới đi, có điều lúc này lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Vì bằng hữu ngày trước, Lã Phụng Tiên bị kéo vào một thảm án diệt môn. Chuyện này vốn không thể nào do Lã Phụng Tiên làm, bất luận tính cách hay động cơ Lã Phụng Tiên đều không có lý do gì đi giết người diệt môn, nói thẳng ra hắn chỉ đơn giản là người qua đường mà thôi. 

Thế nhưng không biết sự tình diễn ra thế nào, cuối cùng Lã Phụng Tiên lại thành hung thủ, thậm chí bị Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang ra mặt chỉ trích, hiệu triệu võ lâm Bắc Yên truy sát Lã Phụng. Tiên. Trong đó Tụ Nghĩa Trang còn xuất động một lực lượng rất lớn, thậm chí có không ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cứ như đã coi rõ Lã Phụng Tiên là hung thủ diệt môn, muốn giết hắn để dẹp yên cơn thịnh nộ của bách tính.

Trần Thăng hai mắt đỏ bừng nói: “Công phu của Lã đại ca cao cường, cho dù vô số kẻ muốn đuổi giết cũng không bắt được hắn. Có điều đối phương thật sự quá nhiều người, khi ta rời khỏi, Lã đại ca đã không kiên trì nổi, thụ thương. Cho nên hắn mới bảo ta tới †ìm Sở đại nhân ngài.

Hắn nói chỉ cần ta đưa thứ này tới, Sở đại nhân chắc: chắn sẽ không bỏ mặc.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu đầu nhưng trong mắt lại bừng bừng sát khí.

Nhiếp Đông Lưu!

Nói Lã Phụng Tiên giết người diệt môn? Sở Hưu căn bản không tin. Với tính cách của Lã Phụng Tiên, cho dù có người đắc tội với hắn cùng lắm hắn cũng chỉ giết kẻ thủ ác mà thôi, sẽ không gây họa tới người nhà.

Kẻ thích phá gia diệt môn là Sở Hưu chứ không phải Lã Phụng Tiên. 

Hơn nữa sau khi nghe được cả Tụ Nghĩa Trang và Nhiếp Đông Lưu cũng có tham dự, Sở Hưu lập tức đoán được chuyện này là Nhiếp Đông Lưu cố ý hại Lã Phụng Tiên.

Tụ Nghĩa Trang không phải Quan Trung Hình Đường, chẳng lẽ chỗ nào có người chết bọn họ cũng phải nhúng tay?

'Trên giang hồ chuyện phá gia diệt môn thật sự nhiều lắm. Tụ Nghĩa Trang quản hết chắc? Giờ Tụ Nghĩa Trang nhúng tay vào việc này rõ ràng là đối phương đang nhắm vào Lã Phụng Tiên!

Nhiếp Đông Lưu trước nay không phải kẻ rộng lượng, theo Sở Hưu thấy lần này Lã Phụng Tiên thật ra là bị y làm liên lụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện