Sở Hưu xuất quyền giết chết Minh Trần khiến mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả ngây ngốc đứng nhìn, biến hóa liên tiếp khiến bọn họ cũng không phản ứng kịp.

Trước đó thất thúc xuất thủ đánh lén đã khiến bọn họ hết sức kinh ngạc. Bọn họ thật sự không ngờ Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia mà lại âm thầm đánh lén như vậy, hơn nữa còn do võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như thất thúc ra tay đánh lén tiểu bối như Sở Hưu.

Có điều không đợi bọn họ kinh ngạc xong, lại có cường giả trẻ tuổi xuất hiện, lấy thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên đỡ được mũi tên của thất thúc, thực lực cũng hết sức cường đại.

Đương nhiên, điều khiến họ kinh ngạc nhất là vẻ tàn nhẫn quả quyết của Sở Hưu khi xuất thủ.

Đối thủ của y là giáo đầu võ tăng của Đại Quang Minh Tự, mặc dù không có danh tiếng gì trên giang hồ nhưng dẫu sao cũng là đệ tử tinh anh của Đại Quang Minh Tự, thế nhưng Sở Hưu nói giết là giết, quyết đoán vượt xa người thường.

Sở Hưu quay đầu lại, chắp tay với Lã Phụng Tiên của nói: “Lã huynh, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Lã Phụng Tiên cũng mỉm cười nói: “Sau lần từ biệt ở Bắc Yên, Sở huynh trải qua đủ chuyện đặc sắc. Mặc dù ngươi ta đã lâu không gặp, nhưng giang hồ vẫn không ngừng bàn tán về ngươi đấy.”

Sở Hưu lại chào hỏi với Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm rồi hỏi: “Hai người các ngươi cũng nghe được lời đồn nên tới đây à?”

Tạ Tiểu Lâu cầm Cửu Long Tệ đại biểu cho Cửu Phân Đường ra, không buồn để ý tùy tiện thưởng thức một chút rồi nói: “Sau khi ta về Tây Sở vừa vặn gặp được Lã huynh, liền dẫn Lã huynh tới tìm Mạc Thiên Lâm. Hắn vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, được Mạc gia thả ra, không bị cấm túc nữa.

Hiếm lắm chúng ta mới gặp nhau như vậy nên định tới Quan Trung Hình Đường tìm ngươi, ai ngờ trên đường lại gặp chuyện thế này.”

Thấy hành động của Tạ Tiểu Lâu, Sở Hưu cũng hiểu, Tạ Tiểu Lâu gặp Lã Phụng Tiên, thuận tiện kéo hắn vào Cửu Phân Đường.

Thực lực Lã Phụng Tiên tuyệt đối không kém hơn mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, quan trọng nhất hắn là tán tu, sau lưng không có gì đáng lo ngại, là người thích hợp nhất để kéo vào Cửu Phân Đường. Cho dù Tạ Tiểu Lâu không lôi kéo Lã Phụng Tiên, Sở Hưu cũng sẽ tìm cơ hội khác liên lạc với Lã Phụng Tiên.

Hơn nữa giờ đám người Tạ Tiểu Lâu chỉ thấy được thực lực Lã Phụng Tiên nhưng Sở Hưu lại biết, người trẻ tuổi này trông thì rất hiền hòa, luôn khiến người ta có cảm giác ấm áp như làn gió xuân, nhưng tiềm lực lại kinh khủng tới nhường nào. Tương lai chắc chắn là đại nhân vật chúa tể một phương trên giang hồ.

Hàn huyên hai câu với đám người, Sở Hưu cười lạnh với Hạ Hầu Vô Giang: “Ta đã nói rồi, ngươi muốn ra tay, ta sẽ quang minh chính đại chơi với ngươi đến cùng. Kết quả giờ ngươi lại tiếp tục nấp trong bóng tối bắn lén, đúng là hèn hại”

Hạ Hầu Vô Giang cau mày, sắc mặt khá khó coi.

Nghe Sở Hưu mỉa mai như vậy, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Vì vừa rồi thất thúc đã truyền âm cho Hạ Hầu Vô Giang, nói hắn phải tỉnh táo, chỉ dựa vào mình mình không chắc đối phó được với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên liên thủ.

Vừa rồi thất thúc rất tự tin có thể băn chết Minh Trần trong vòng bảy mũi tên, nhưng muốn giết Sở Hưu, cho dù bắn hết mười ba mũi tên hắn cũng không nắm chắc, cùng lắm chỉ khiến Sở Hưu trọng thương rút lui.

Còn giờ lại thêm Lã Phụng Tiên không rõ sâu cạn, vừa rồi còn ngăn cản một mũi tên của hắn. Hai người này đều là đỉnh cao trong võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, hai người liên thủ, thất thúc càng không nắm chắc.

Hơn nữa bên kia còn Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm, cùng một loạt thủ hạ của Sở Hưu. Nếu thật sự đánh nhau cùng lắm là lưỡng bại câu thương.

Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái là một lão hồ ly, vừa rồi bọn họ giao thủ kịch liệt như vậy nhưng Sầm Phu Tử không hề động thủ, rõ ràng định chiếm lợi cuối cùng.

Sở Hưu nhìn thái độ của Hạ Hầu Vô Giang, không khỏi nhíu mày, xem ra trong thời gian vừa qua Hạ Hầu Vô Giang cũng thay đổi rất lớn.

Một Hạ Hầu Vô Giang kiêu ngạo tự phụ không đáng sợ. Cũng như khi gặp Hạ Hầu Vô Giang ở Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu chỉ coi hắn như một tên hề mà thôi, cùng lắm là một tên hề thực lực tương đối cường đại, bối cảnh cũng khá có trọng lượng.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang lại có thể buông bỏ thể diện, lúc nên xuất thủ quả quyết nhờ thất thúc đánh lén y, sau khi thất bị bị chế nhạo cũng không thẹn quá hóa giận. Hạ Hầu Vô Giang như vậy còn đáng sợ gấp mấy chục lần kẻ tự cao tự đại chỉ có thiên phú lúc trước.

Có điều Hạ Hầu Vô Giang không mở miệng, Sở Hưu cũng không chủ động xuất thân. Thất thúc kia chỉ bắn một mũi tên ra nhưng cũng đủ chứng minh thực lực bản thân, giao thủ chính diện, Sở Hưu cũng không nắm chắc tất thắng.

Cho nên trận chém giết này ngừng ở đây, mọi người cùng lâm vào bầu không khí yên tĩnh tới quỷ dị.

Đám người Sở Hưu chiếm cứ vị trí tốt nhất gân cửa Thông Thiên Tháp, còn lại bất luận Sầm Phu Tử hay Hạ Hầu Vô Giang đều không đứng ra khiêu khích Sở Hưu, càng không nói tới người khác.

Mọi người chờ đợi Thông Thiên Tháp mở cửa trong không khí yên tĩnh quỷ dị. Sở Hưu quay sang truyền âm với Lã Phụng Tiên nói: “Thời gian vừa qua chắc Lã huynh cũng gặp không ít kỳ ngộ ở Tây Sở?”

Sở Hưu cảm thấy tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã từ Tiên Thiên lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên, tốc độ này vượt qua phần lớn võ giả trên Long Hổ Bảng.

Thế nhưng tốc độ của Lã Phụng Tiên không hề kém cạnh Sở Hưu, kể cả nội lực bản thân cũng tích lũy hết sức hùng hồn. Điểm này khiến Sở Hưu không thể không cảm thán, mặc dù y nhúng tay vào khiến vận mệnh Lã Phụng Tiên xảy ra chút thay đổi, nhưng đại khí vận vẫn luôn trên người hắn, không hề giảm sút.

Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Không tính là kỳ ngộ gì, có điều cũng không ít đồ tốt. Hơn nữa Trần minh chủ của Thiên Hạ Minh đối đãi với ta không tệ. ta

chỉ giúp Thiên Hạ Minh làm chút chuyện nhỏ, Trần minh chủ lại cho ta rất nhiều thứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện