Mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều là kẻ già đời trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ không chọc tới Sở Hưu, Sở Hưu đương nhiên không động tới bọn họ. Nếu giết sạch hết người, ai tới làm việc cho y nữa?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng yên tâm sử dụng hai người đó, người của y phải chiếm đa số mới được.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Châu phủ của Vệ Trường Lăng trước đó giao cho Dương Lăng quản lý.”

Chuyện này Dương Lăng đã bỏ công rất lớn, đồng thời cũng chứng minh lòng trung thành của hắn đối với Sở Hưu, cho nên châu phủ này là Dương Lăng nên có.

Thực lực Dương Lăng mặc dù không được tốt, nhưng lại thắng ở chỗ làm người cơ trí linh hoạt, năng lực cũng có. Hắn theo làm tùy tùng cho Ngụy Cửu Đoan đã lâu, giúp Ngụy Cửu Đoan xử lý nhiều tạp vụ, đều chu đáo rõ ràng, bằng không hắn đã chẳng thể ở cạnh Ngụy Cửu Đoan lâu như vậy.

Dương Lăng nghe vậy lập tức đứng dậy thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ đại nhân!”

Tiếng cám ơn này của hắn là thật tâm thật lòng, từ điểm này đã đủ nhìn ra điểm khác biệt giữa Sở Hưu và Ngụy Cửu Đoan.

Ngày trước hắn theo Ngụy Cửu Đoan lâu như vậy, Ngụy Cửu Đoan lại chỉ hứa hươu hứa vượn, không cho hắn chút lợi lộc thực tế nào.

Thậm chí cho dù tuyệt kỹ thành danh của Ngụy Cửu Đoan là Truy Long Thủ, tới chết hắn cũng chẳng truyền cho Dương Lăng một chiêu nửa thức.

Còn sau khi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, hắn lại liên tục nhận được hai châu phủ, mặc dù mọi chuyện quả thật rất nguy hiểm, thế nhưng lợi ích lại vô cùng to lớn.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Khương Đào Nhiên tạm thời không thể đảm nhiệm tuần sát sứ, thu hồi hai châu phủ dưới tay hắn. Phân cho Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng quản lý.”

Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng luôn là hai người xử lý nhiều việc nhất trong hai thế lực dưới trướng Sở Hưu. Hai người này mặc dù thực lực võ đạo không phải mạnh nhất, nhưng năng lực tổng hợp lại là cao nhất.

“Còn vị trí tuần sát sứ Kiến Châu Phủ do Đường Nha nắm giữ.”

Trong số thủ hạ của Sở Hưu, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy là hai người mạnh nhất. Có điều Sở Hưu cảm giác được thực lực Đường Nha không phải chỉ có như vậy, hắn đang giấu tài, còn thủ đoạn cuối chưa hề sử dụng.

Sở Hưu không có thói quen nhìn lén tư mật của người khác, thực lực của Đường Nha như vậy đã đủ ngồi lên vị trí tuần sát sứ.

Thật ra theo lý mà nói Nhạn Bất Quy cũng đủ thực lực lên làm tuần sát sứ, lúc này hắn đang bế quan, sau khi xuất quan sẽ là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Nhưng tính cách Nhạn Bất Quy vẫn đó, bảo hắn giết người còn được, làm tuần sát sứ thì thôi.

Sau khi phong thưởng xong, đất Quan Tây có sáu tuần sát sứ thì bốn là tâm phúc của Sở Hưu. So với khi Ngụy Cửu Đoan cầm quyền, giờ Sở Hưu mới tính là thật sự khống chế toàn bộ Quan Tây.

Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, giọng nói mang theo ý lạnh: “Giờ đất Quan Tây đang có loạn trong giặc ngoài. Lúc trước ta đã nói, muốn diệt giặc ngoài trước trừ thù trong. Giờ những vấn đề nội bộ đều đã được giải quyết, cũng đã tới lúc xử lý vấn đề bên ngoài. Mấy ngày tới các ngươi chấn chỉnh lại lực lượng trong tay mình, tập trung lại, giải quyết một lần cho xong đi.”

Mọi người trong lòng run sợ, đất Quan Tây này muốn bình tĩnh sợ là còn phải trải qua một trận chém giết.

Hành động của Sở Hưu trong phân bộ Hình Đường không ảnh hưởng gì tới thế lực võ lâm, đây chỉ là điều chỉnh nội bộ Quan Tây, không dính dáng gì tới thế lực võ lâm.

Cho nên theo Trương gia và những thế lực võ lâm khác thấy, thời gian này chắc hẳn Sở Hưu đang củng cố thế lực bản thân, cố gắng tiêu hóa lực lượng mà vị chưởng hình quan tiền nhiệm Ngụy Cửu Đoan để lại, tạm thời sẽ không tới gây sự với họ.



Vì vậy mấy ngày sau, Trương gia bắt đầu sắp xếp tổ chức tiệc mừng đại thọ một trăm tám mươi tám tuổi cho lão tổ Trương gia Trương Vạn Sơn.

Trên giang hồ, bình thường ngoại trừ những tiền bối giang hồ tuổi tác đã khá cao hay đức cao vọng. một số võ giả tông môn thế gia thật ra rất ít khi tổ chức tiệc mừng thọ.

Võ giả tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất có tới hai trăm năm tuổi thọ, nếu mỗi năm đều chúc một lần, vậy còn ra thể thống gì? Quả thật là cố ý đòi tiền mừng thọ của những người khác.

Cho nên phần lớn võ giả chỉ tổ chức tiệc mừng thọ trong điều kiện tuổi thọ sắp hết nhưng vẫn giữ được sức chiến đấu nhất định.

Năm nay Trương Vạn Sơn một trăm tám mươi tám tuổi, là con số may mắn, lại thêm khí huyết của hắn còn chưa suy bại tới mức không thể đánh nổi, có tổ chức tiệc mừng thọ cũng rất bình thường.

Đương nhiên Trương gia tổ chức tiệc mừng thọ như vậy cũng một phần là do bị Sở Hưu bức ép.

Trước đó Sở Hưu thăng chức làm chưởng hình quan, người của Trương gia cúi đầu nhận thua, không dám gây sự nữa, điều này cũng khiến uy danh của Trương gia giảm sút.

Còn lần này Trương gia tổ chức mừng thọ, mời tất cả thế lực võ lâm Quan Tây tới đây cũng là muốn họ chứng kiến: Trương gia ta mặc dù nhượng bộ thối lui trước mặt Sở Hưu, nhưng đó là vì thân phận Sở Hưu. Trương gia bọn họ không phải cố kỵ Sở Hưu mà là cố kỵ Quan Trung Hình Đường.

Hiện giờ Vệ gia đã bị hủy diệt, Trương gia bọn họ đã thật sự trở thành đại tộc đệ nhất Quan Tây. Trương gia gia có thể nhận thua lui bước trước mặt Sở Hưu nhưng vẫn là danh gia vọng tộc mà các thế lực võ lâm Quan Tây khác chỉ có thể ngước nhìn.

Ba ngày sau, tiệc mừng thọ Trương Vạn Sơn chính thức bắt đầu. Nguyên Châu Phủ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người võ lâm tới tham gia đại tiệc chúc thọ Trương Vạn Sơn.

Vệ gia bị diệt, Trương gia đã là thế lực võ lâm mạnh nhất Quan Tây, Trương gia tự mình phát thiệp mời, thế lực võ lâm Quan Tây ai dám không nể mặt?

Còn các võ giả tán tu khác đại đa số tới tham gia náo nhiệt, đương nhiên cũng có một số người định lẩn vào tạo thêm các mối quan hệ mới.

Lúc này trong một quán rượu phía đông Nguyên Châu Phủ, một võ giả tuổi chưa tới hai mươi sắc mặt nhàm chán xoay xoay chén rượu.

Võ giả kia mặc dù chưa tới hai mươi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, đặt trên giang hồ, tu vi đó trong tầm tuổi này đã là khá nhanh.

Một người trung niên Ngoại Cương cảnh bên cạnh hắn cau mày nói: “Thiếu gia, giữa trưa là tiệc mừng thọ lão tổ bắt đầu rồi, giờ ngài còn chưa chịu về à? Đã chuẩn bị xong lễ mừng thọ chưa?”

Người trẻ tuổi kia chính là đệ tử được sủng ái nhất trong thế hệ trẻ của Trương gia, Trương Đông Lai. Hắn không phải con cháu của Trương Khôn Trạch nhưng thiên tư lại là xuất sắc nhất, từ nhỏ đã được Trương Vạn Sơn yêu mến.

Khi còn bé các đệ tử Trương gia thấy Trương Vạn Sơn đều run lẩy bẩy, không dám nói một lời, chỉ hắn mới có thể ngồi trên đùi Trương Vạn Sơn nũng nịu gọi lão tổ.

Theo tuổi tác Trương Đông Lai lớn dần, thiên phú cũng càng ngày càng xuất sắc, ngoại trừ tính cách khá lười biếng ăn chơi, Trương Vạn Sơn vẫn rất hài lòng. Thậm chí nếu không phải lo gia chủ Trương Khôn Trạch bất mãn, Trương Vạn Sơn còn muốn chọn Trương Đông Lai làm người thừa kế gia chủ.

Lúc này nghe võ giả trung niên kia nói vậy, Trương Đông Lai lười biếng nói: “Gấp cái gì, cho dù tiệc mừng thọ kết thúc ta mới tới lão tổ cũng không trách móc gì ta.”

Thấy bộ dáng biếng nhác này của Trương Đông Lai, võ giả trung niên kia không khỏi lo lắng: “Thiếu gia, mấy vị công tử khác đều vắt hết óc nghĩ đủ loại lễ vật muốn lấy lòng lão tổ, ngài lại ở đây uống rượu vui chơi, bị những người khác đoạt mất danh tiếng thì sao?”

Trương Đông Lai khinh thường nói: “Đám rác rưởi kia mà cũng đòi đoạt mất danh tiếng của ta chắc? Khôn thúc, không cần lo lắng, cho dù ta không tặng gì thì người lão tổ sủng ái nhất vẫn là ta.”



Thấy Khôn thúc còn định lải nhải, Trương Đông Lai vội vàng nói: “Thôi, Khôn thúc, đừng nói nữa, ta đã sớm có ý tưởng về lễ mừng thọ rồi.

Trần gia tại Lăng Châu Phủ gần đây vừa nhận được một thanh tiểu kiếm bằng hàn ngọc không tệ, nghe nói họ định hiến lên cho lão tổ, đổi lấy sự ủng hộ giúp đỡ của Trương gia ta.

Ta chuẩn bị đoạt thanh kiếm đó lại làm quà cho lão tổ.”

Khôn thúc chần chừ rồi nói: “Nhưng thiếu gia, thanh kiếm hàn ngọc đó rất quý giá, Trần gia còn muốn nhân cơ hội này gây ít tiếng tăm, họ sẽ đưa thứ này cho ngươi ư?”

Trương Đông Lai cười lạnh nói: “Không cho á? Trần gia nếu dám không cho, ta chỉ cần nói xấu trước mặt lão tổ vài câu là khiến Trần gia gặp xui xẻo ngay!

Ta muốn xem xem, rốt cuộc trước mặt lão tổ phân lượng của thanh kiếm hàn ngọc đó nặng hơn, hay lời của Trương Đông Lai ta nặng hơn?

Nếu Trần gia thức thời, sau này ta sẽ nói tốt cho Trần gia vài câu. Nếu không, ta sẽ khiến lễ vật của Trần gia thành ra tặng không!”

Lúc này dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Đường Nha vừa vỗ tay vừa chậc chậc thở dài: “Trương công tử quả nhiên biết chơi, đoạt quà chúc thọ lão tổ của người khác coi như quà chúc thọ của mình. Thế này gọi là mượn hoa hiến Phật à? Không đúng, mượn hoa hiến lão tổ mới đúng. Lão già Trương Vạn Sơn đâu đủ tư cách thành Phật.”

Nghe xong lời này, Khôn thúc cùng Trương Đông Lai đồng loạt biến sắc.

Trương Đông Lai quát lớn: “To gan! Ngươi là ai?”

Đường Nha chậm rãi đáp: “Tuần sát sứ tân nhiệm Kiến Châu Phủ Đường Nha, vừa hay đại nhân nhà ta định tới tham gia tiệc mừng thọ của Trương Vạn Sơn, cho nên cố ý tới đây mượn một thứ của Trương công tử làm lễ vật mừng thọ.”

Khôn thúc biến sắc, hắn đương nhiên biết Đường Nha là ai, đây là một con chó dữ dưới trướng Sở Hưu, còn là con chó dữ thực lực vô cùng kinh khủng, Vệ Trường Lăng chết ngay trên tay hắn!

Có điều Trương Đông Lai lại chưa kịp phản ứng lại, còn vô thức hỏi: “Mượn cái gì?”

Đường Nha mặt vẫn mỉm cười biếng nhác, nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình: “Mượn đầu của Trương công tử làm lễ mừng!”

“Thiếu gia chạy mau!”

Khôn thúc nghe vậy lập tức xuất thủ, kéo Trương Đông Lai định bỏ trốn. Đáng tiếc tốc độ này trước mặt Đường Nha, bọn họ muốn trốn cũng chỉ là chuyện cười.

Hai mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu lóng lánh kéo theo một đường cong kỳ dị bắn về phía Khôn thúc, trong nháy mắt đã phá tan cương khí hộ thể của hắn. Trường đao trên tay Khôn thúc dùng hết khí lực mới chém được hai mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu này xuống.

Có điều không đợi hắn buông lỏng, thân hình đột nhiên ngưng bặt, thần sắc không thể tin nổi. Một mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu không biết từ lúc nào đã xuyên qua sau lưng hắn!

Thân hình Đường Nha phát lực, chớp mắt đã lao tới trước người Trương Đông Lai.

Trương Đông Lai ánh mắt hoảng sợ hô lớn: “Đừng giết ta! Ta là…”

Hắn còn chưa dứt lời, thanh đoản đao trong tay Đường Nha đã lướt qua cổ hắn, chỉ trong chớp mắt đã bêu đầu, cất vào một hộp gấm, không nhiễm chút máu nào.

Khép chiếc hộp lại, khóe miệng Đường Nha nhếch lên thành một nụ cười lười biếng: “Lễ mừng tới tay, hoàn mỹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện