Thế nào là giang hồ? Nói trắng ra giang hồ là khúc mắc về lợi ích, chém chém giết giết mà thôi. 

 Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta không lớn không nhỏ, vốn đã là lăn lộn trên giang hồ, cũng là cách giang hồ gần nhất.” 

 Tâm ma trong đầu Sở Hưu nghe Lâm Nhai Tử nói vậy, nếu không phải nó vốn không có nhiều cảm xúc của loài người, không khéo đã cười ra tiếng. 

 Hắn còn ở đây nói chuyện giang hồ lợi ích với Sở Hưu, đúng là nực cười. 

 Tâm ma sống trong Nguyên Thủy Ma Quật bao nhiêu lâu như vậy, có thể coi là chứng kiến vô số lòng người. Sở Hưu tuyệt đối là người đặc thù nhất, tâm tư phức tạp tới mức khó lòng tưởng tượng. 

 Lúc này gương mặt Sở Hưu không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như đang thụ giáo, lẳng lặng nghe Lâm Nhai Tử khoác lác. 

 Y có thể nói ra những lời giang hồ chỉ là chém chém giết giết, đủ chứng minh tầm mắt của bản thân. 

 Chỉ là thông minh vặt mà thôi, không thể nhìn nhận thấu triệt về đại cục. 

 Lâm Nhai Tử tiếp tục nói: “Cho nên nếu Sở huynh đệ muốn rèn luyện trên giang hồ, chẳng bằng gia nhập Cửu Phượng Kiếm Tông của ta đi? 

 Đương nhiên với thực lực và sư thừa của Sở huynh đệ, ta cũng không dám nói là Sở huynh đệ bái vào Cửu Phượng Kiếm Tông, mà là Cửu Phượng Kiếm Tông ta mời Sở huynh đệ làm khách khanh, địa vị gần như chỉ dưới ta, toàn bộ tông môn sẽ nghe lệnh của Sở huynh đệ!” 

 Sở Hưu nhíu mày nói: “Khách khanh? Một khách khanh mà có quyền lực lớn vậy à?” 

 Tuy tầm mắt của Lâm Nhai Tử không đủ cao, nhưng vẫn có chút thông minh vặt, giao quyền lực lớn như vậy cho một khách khanh, có phải điên rồi không? 

 Ở hạ giới, khách khanh và môn khách linh tinh là thứ mà chỉ hoàng thất và thế gia mới có, nhưng cũng là người ngoài, được trả nhiều tiền của mời tới, tương đương với tay sai cao cấp, không thể có quyền lực lớn như vậy được. 

 Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Sở Hưu, Lâm Nhai Tử vỗ đầu một cái nói: “Tại hạ quên mất, Sở huynh đệ chính là truyền nhân của Cổ Tôn, trước giờ chưa từng đặt chân vào giang hồ nên không hiểu nhiều về mấy chuyện này. 

 Trong Đại La Thiên hiện tại, việc chiêu mộ khách khanh đang rất phổ biến, ngay cả một số đại phái còn chiêu mộ khách khanh, hơn nữa phong trào này tình cờ là do một vị truyền nhân của Cổ Tôn hơn ba trăm năm trước. 

 Hơn ba trăm năm trước, trong số Cổ Tôn, đệ tử của Võ Tiên Tinh Hà Nhân là Mạnh Tinh Hà xuất thế hành tẩu giang hồ, kết bái huynh đệ với người nối nghiệp đương thời của thế lực Hàn Giang Thành ở Đông Vực là Diệp Duy Không. 

 Khi đó Hàn Giang Thành còn chưa phải đại phái đỉnh phong trong Đông Vực, chỉ có thể nói là không yếu thôi, đương nhiên cũng mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông này nhiều. 

 Sau này Hàn Giang Thành vô tình đắc tội với đại phái đứng đầu Nam Vực là Đại Thiên Môn, thậm chí ngay cả thành chủ đương thời của Hàn Giang Thành cũng gặp bất trắc. 


 Diệp Duy Không vội vàng tiếp quản Hàn Giang Thành, gạt bỏ lời ong tiếng ve của đám người, để Mạnh Tinh Hà lên làm khách khanh, còn giao cho hắn quyền lợi cực lớn. 

 Sư phụ của Mạnh Tinh Hà là Tinh Hà Tán Nhân, không chỉ am hiểu võ đạo mà tinh tượng thuật sợ, mưu lược kế sách không gì không biết. 

 Dưới sự lãnh đạo của Mạnh Tinh Hà và lòng tín nhiệm của Diệp Duy Không, Hàn Giang Thành tung hoành tại Đông Vực, vừa chống cự lại Đại Thiên Môn, vừa tích cóp lực lượng. Đợi tới khi thực lực của họ đạt tới trình độ nhất định là bắt đầu phản công lại Đại Thiên Môn, cuối cùng thắng trận, khiến cho Đại Thiên Môn bị trọng thương. Hàn Giang Thành cũng nhảy lên thành thế lực đứng đầu Đông Vực, có thể sánh vai với những môn phái tồn tại từ vạn năm trước. 

 Sau này Mạnh Tinh Hà cảm giác mình rèn luyện trên giang hồ đã đủ nên tặng cho Diệp Duy Không một môn công pháp rồi thản nhiên rời khỏi, trở lại trong núi rừng tiếp nhận đạo thống của chi phái Tinh Hà Tán Nhân. 

 Sự tích của hai người này đã thành một truyền thuyết nổi danh trên giang hồ, từ đó trở đi các thế lực cũng quen dần với việc chiêu mộ khách khanh. 

 Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Nếu phát huy tác dụng của khách khanh, thậm chí còn có hiệu quả hơn đệ tử của bổn môn. 

 Mạnh Tinh Hà đảm nhiệm chức vụ khách khanh cho Hàn Giang Thành, bản thân cũng được rèn luyện, nhận được đủ loại cơ duyên bảo vật... Cuối cùng thậm chí Mạnh Tinh Hà được tôn là vị có thực lực mạnh nhất trong số các đời Tinh Hà Tán Nhân.” 

 Lâm Nhai Tử không giấu diếm Sở Hưu về chuyện này, dù sao đây là chuyện mà mọi người trên giang hồ đều biết. 

 Nhưng trong lời nói của Lâm Nhai Tử cũng có ý dụ dỗ. 


 Mạnh Tinh Hà gia nhập Hàn Giang Thành trợ giúp Hàn Giang Thành trở thành đại phái đứng đầu ở Đông Vực, nhưng bản thân cũng trở thành người mạnh nhất trong các đời Tinh Hà Tán Nhân, thậm chí không thua kém sư tổ. 

 Bây giờ nếu Sở Hưu ngươi giúp đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông ta, không khéo cũng đạt được cảnh giới của Mạnh Tinh Hà năm xưa? 

 Nói đoạn, Lâm Nhai Tử còn nhìn về phái Lâm Phượng Vũ, đây là lần đầu tiên 

 hắn cảm thấy đứa con gái thiên phú xuất chúng nhưng hay gây chuyện này làm được một việc đúng đắn. 

 Chẳng qua hắn cũng không nghĩ đến, nếu giúp ai cũng là rèn luyện hồng trần trên giang hồ, vậy vì sao Sở Hưu lại phải giúp Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn? Chẳng lẽ là vì con gái hắn ngực to? Trong toàn bộ Đông Vực, số tông môn mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông nhiều vô số kể. 

 Sở Hưu chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười khó lòng nắm bắt nói: “Được, sau khi ta rời núi, người đầu tiên gặp được là Lâm cô nương, đây là nhân quả cũng là duyên phận, không chừng trong cõi u minh tự có thiên ý.” 

 Lâm Nhai Tử lập tức cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chính là thiên ý!” 

 Thấy Sở Hưu đáp ứng, Lâm Nhai Tử mặt mày hớn hở hẳn ra, nhìn con gái mình càng thấy thuận mắt, đúng là con gái tìm được một đại cơ duyên. 

 Nhưng Lâm Nhai Tử lại không hề nghĩ tới chuyện tác hợp Lâm Phượng Vũ và Sở Hưu. 

 Nguyên nhân rất đơn giản, truyền nhân của Cổ Tôn vô tình vô dục, chỉ truy tìm cực hạn của võ đạo, tình dục và con cháu sẽ ảnh hưởng tới điều này. 

 Rèn luyện hồng trần trong giang hồ, cũng là khảo nghiệm xem truyền nhân có chịu được sự mê hoặc của thất tình lục dục hay không. 

 Nếu có truyền nhân của Cổ Tôn nào không qua nổi khảo nghiệm này, vậy ngươi không phải truyền nhân hợp cách, tự động bị loại. Chi phái Cổ Tôn đó cũng thu nhận đệ tử khác. 


 Chỉ có Triệu Lương Ngọc sắc mặt âm trầm, có vẻ không hề cao hứng. 

 Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triệu Lương Ngọc còn kéo Lâm Phượng Vũ đang định rời khỏi nói: “Sư muội, muội tới khuyên sư phụ đi, sao lại tùy tiện để Sở Hưu làm khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, còn cho hắn quyền lợi lớn như vậy?” 

 Lâm Phượng Vũ bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, huynh đừng như vậy có được không? Sở tiền bối là truyền nhân của Cổ Tôn, trong lòng chỉ có võ đạo cực hạn, không có những tình cảm phàm tục. Cho dù ta để ý tới người ta, người ta cũng chướng mắt với ta, ta và hắn thật sự không có quan hệ gì.” 

 Triệu Lương Ngọc lo lắng nói: “Sư muội! Không phải vì điều này nên ta nói hắn không tốt mà vì tên Sở Hưu kia thật sự không phải người tốt lành gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện