Lúc này nghe Lâm Thương Long mắng chửi, Huống Tà Nguyệt mới phản ứng lại, hơn nữa hắn cũng không lên tiếng mắng chửi với Lâm Thương Long mà vội vàng giơ thanh loan đao trong tay lên, xuất đao chém xuống. Đao mang nở rộ trong ánh trăng, thậm chí còn hấp thu ma khí cường đại xung quanh, tạo thành một vầng ma nguyệt! 

 Có thể nói thần tướng Thiên Môn không ai là kẻ yếu. 

 Tuy không phải thực lực thần tướng Thiên Môn nào cũng có thể đạt tới cấp bậc Đông Hoàng Thái Nhất hay Hư Vân, nhưng trong võ giả cùng cấp, trình độ của bọn họ đều ở mức cao, thậm chí là mức đỉnh cao. 

 Nhưng với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, cho dù y nói mình là thiên hạ đệ nhất dưới Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ cũng không sai biệt lắm. 

 Thấy đao kia chém xuống, pháp tướng Ma Phật hiện lên sau lưng Sở Hưu. 

 Phật pháp hạo nhiên, mỗi nhát phật ấn giáng xuống lại có phật quang trấn áp hết thảy. Chỉ trong khoảnh khắc đã trấn áp đao chiêu của Huống Tà Nguyệt. 

 Ma uy ngập trời, đấm ra một quyền, ngọn lửa diệt thế vô tận bùng cháy, ngay cả nước sông ngầm đang chảy xiết chạm vào ngọn lửa diệt thế cũng lập tức bốc hơi. 

 Một ma một phật, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt hòa thành một thể, tạo ra uy lực khiến người người biến sắc. 

 Huống Tà Nguyệt tay niết ấn quyết, ánh trăng tỏa ra quanh người hắn, cố gắng chống cự ngọn lửa diệt thế kia ăn mòn. 

 Nhưng có thế nào hắn cũng không hiểu nổi, rốt cuộc tên Sở Hưu này là quái vật gì, mới chưa được bao lâu mà thực lực của y đã tiến bộ tới mức này. 

 Lâm Thương Long cắn răng, trong lòng hắn kinh hãi không kém hơn Huống Tà Nguyệt, dù sao hắn mới tiếp xúc với Sở Hưu gần đây. 

 “Huống Tà Nguyệt, nếu ngươi không muốn chết thì đừng có lưu thủ. Ta giúp ngươi kéo dài thời gian, mau thi triển Tà Nguyệt Đao!” 

 Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thương long màu đen xoay quanh, thân thể hóa thành hình rồng nghênh tiếp thế công của Sở Hưu. 

 Võ đạo của Lâm Thương Long theo hướng áp sát cận chiến, đặc biệt là hóa thân hình rồng, thậm chí đã có chân long chi ý, cực kỳ kinh khủng. 

 Lúc trước Dạ Thiều Nam giao thủ với những người khác đã phá tan con sông ngầm trên bầu trời, nước sông chảy xuống, nơi này đã biến thành vùng ngập nước. 

 Rồng gọi mây ban mưa, trong hoàn cảnh này lực lượng của Lâm Thương Long còn mạnh hơn ở bên ngoài. 

 Thương long nhảy xuống biển, đạp lên cơn sóng vô biên đánh về phía Sở Hưu. Đuôi rồng quét ngang ra, những nơi nó đi qua ngay cả giọt nước cũng bị lực lượng hùng mạnh đó phá tan thành hơi nước! 

 Quanh người Sở Hưu tỏa ra nội lực chân hỏa màu vàng bạc, xét tới lực lượng cơ thể, trong thiên hạ này trừ Trần Thanh Đế ra, hiếm có ai khiến Sở Hưu e ngại! 

 Pháp tướng sau lưng y đã hoàn toàn hóa thành Đại Hắc Thiên Ma Thần ba mắt, ngọn lửa diệt thế lan tỏa, chớp mắt đã khiến cơn sóng vôi biên bốc hơi, hơi nước trải rộng vài dặm, như làn sương dày khiến người ta không thấy được bóng người. 


 Sở Hưu quát khẽ một tiếng, xuất quyền đánh ra. Nội lực chân hỏa xen lẫn với ngọn lửa diệt thế vô biên, kết hợp với thế quyền Sơn Hải Quyền Kinh! đánh ra. Chỉ trong chớp mắt, tiếng rên rỉ vang vọng đất trời, cương khí tạo thành đuôi rồng bị quyền Sở Hưu Sở Hưu đánh nát! 

 Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thân hình rơi từ trong thương long ra, quyền chưởng thối cước, đánh về phía Sở Hưu như điên như dại, mỗi chiêu mỗi thức đều cuồng bạo như rồng đánh nơi đồng nội. 

 Nhưng mỗi lần quyền chưởng tương giao, ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại thiêu đốt một tầng cương khí của hắn, đồng thời lực lượng cường đại cũng ăn sâu tới tận xương tủy. 

 Quyền cuối cùng đánh xuống, không ngờ cương khí hộ thể của Lâm Thương Long lại bị phá tan, thân thể cũng bị đánh bay vài trăm trượng, va vào một ngọn núi nhô khỏi mặt nước, tạo thành một cái hố to. 

 Trong mắt đa số mọi người, thần tướng Thiên Môn luôn rất thần bí và cường đại. 

 Hơn nữa đối với phần lớn mọi người, những gì chưa biết mới là đáng sợ nhất, cho nên người trong giang hồ mới kiêng kỵ người của Thiên Môn như vậy. 

 Nhưng hôm nay Sở Hưu xuất quyền đánh bay Lâm Thương Long, khiến cho mọi người nghĩ tới điều gì đó. 

 Có vẻ như thần tướng Thiên Môn cũng chỉ như vậy thôi. 

 Bọn họ rất lạ lẫm về thần tướng Thiên Môn, nhưng Sở Hưu lại rất quen thuộc. 

 Thấy vị thần tướng Thiên Môn trong truyền thuyết Lâm Thương Long thua trong tay Sở Hưu, lớp vỏ kính sợ và e ngại đã biến mất không còn bóng dáng. 


 Lúc này Lâm Thương Long giãy dụa leo từ trong đỉnh núi ra, cố nén không phun máu tươi. 

 Chỉ xét lực lượng cơ thể đơn thuần, Sở Hưu vượt trên hắn nhiều. 

 “Huống Tà Nguyệt! Rốt cuộc ngươi có đánh được không đây?” 

 Sau tiếng hô của Lâm Thương Long, vầng trăng khuyết đỏ máu bên cạnh Huống Tà Nguyệt đã bay lên không. Chỉ trong chớp mắt, vô số lực lượng bị hút vào, giữa Nguyên Thủy Ma Quật đen kịt này như có một vầng huyết nguyệt 

 hiển hiện. 

 Còn trạng thái của Huống Tà Nguyệt lúc này lại càng quỷ dị. 

 Quanh người hắn bao phủ trong lớp sương máu dày đặc, không ngờ trong đan điền của hắn lại tỏa ra ánh sáng đỏ máu, trông như một thanh loan đao tròn như vầng trăng. 

 Mỗi võ giả Thiên Môn lại có công pháp tu luyện khác biệt. 

 Khi bọn họ chưa trở thành thần tướng Thiên Môn, bọn họ sẽ tiến hành tu luyện trong bí cảnh, nhận phần thưởng nhiệm vụ đổi lấy đủ loại công pháp thượng cổ. 

 Cho nên sau này ngươi có thành tựu gì, phải xem chính ngươi. 

 Trước đây tên của Huống Tà Nguyệt không phải là Huống Tà Nguyệt, cái tên của hắn bắt nguồn từ một thánh hung binh thời thượng cổ, Tà Nguyệt Đao. 

 Thanh hung binh thượng cổ này là binh khí của một vị kiêu hùng ma đạo thời thượng cổ, đã dính vô số máu tươi và giết chóc, người bình thường không cách nào sử dụng. Cho nên cái giá khi đổi lấy Tà Nguyệt Đao thấp hơn thần binh bình thường. 

 Nhưng đầu óc của Huống Tà Nguyệt không được bình thường, khi hắn còn chưa phải Cửu Đại Thần Tướng đã đổi lấy thanh Tà Nguyệt Đao này, rồi dùng bí pháp huyết luyện đặt nó vào trong đan điền của mình, dùng máu thịt bản thân nuôi dưỡng thanh ma binh này. 

 Hành động này thật quá điên cuồng, vì chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ khiến bản thân bị cắn ngược, ma binh này sẽ không nhận chủ, cũng không quan tâm ngươi là ai. 


 Trước kia giết ngươi là ta bóp chết một thiên tài Ma đạo, nhưng bây giờ giết ngươi là ta bóp chết một kiêu hùng Ma đạo tương lai! 

 Cảm giác thành tựu này còn thống khoái hơn lúc trước! 

 Sau khi dứt lời, làn sương máu xung quanh Huống Tà Nguyệt càng thêm kịch liệt, đó đều là tinh huyết của chính hắn biến thành! 

 Vầng huyết nguyệt khổng lồ đập về phía Sở Hưu, những nơi nó đi qua, thiên địa cũng bắt đầu vặn vẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện