Nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu nghe nói giáo chủ Ngũ Độc Giáo lại là nữ, hơn nữa còn có cái tên quê mùa là Hà Tắc Hoa. 

 Đương nhiên lúc này tất cả mọi người đều không chú ý tới Hà Tắc Hoa mà cùng nhìn về phía người sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất và Hà Tắc Hoa. 

 Dạ Thiều Nam mặc một bộ trường bào đơn giản màu trắng, hai chân để trần, lưỡi Nguyệt Nhận dính máu bay quanh người hắn, như một con thú cưng. 

 Đứng hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trên thực tế đã là hạng ba trong thiên hạ, đệ nhất nhân Ma đạo, Dạ Thiều Nam đích thân đến. Giờ khắc này tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt vô số người trong Chính đạo đều lộ vẻ kiêng dè. 

 Dạ Thiều Nam chỉ có một người, nhưng chỉ riêng mình hắn thôi đã không ai ở đây dám khẳng định mình có thể chiến thắng! 

 Hư Từ từng thua trong tay hắn không thể, Lăng Vân Tử vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể. 

 Dạ Thiều Nam nhìn mọi người ở đây, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tránh ra.” 

 Chỉ hai chữ nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi đao sắc treo trên đỉnh đầu bọn họ, khiến ai nấy rùng mình. 

 Hư Từ thở dài một tiếng, dẫn người của Đại Quang Minh Tự rút lui. 

 Dạ Thiều Nam, không ngăn nổi. 

 Trước đó trong Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, bọn Hư Từ đã liên thủ vây công Dạ Thiều Nam, đều không phải đối thủ của hắn. Bây giờ ở đây chỉ có hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền là hắn và Lăng Vân Tử, hơn nữa bên phe Sở Hưu còn đang đứng nhìn. 

 Tông môn Chính đạo vẫn còn lực lượng, đáng tiếc không phải ai cũng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. 

 Lão thiên sư không đến, Rama chắc sẽ đến nhưng đất Nam Man cách Bắc Địa quá xa. Người của Đông Tề và Tây Sở đều đã tới mà bọn họ còn chưa tới. Nhánh Ma đạo Đệ Lục Thiên Ma Tông ở vùng Nam Hải xa xôi cũng chưa tới, chắc còn đang trên đường. 

 Chỉ có ngần này người thì không thể ngăn cản Dạ Thiều Nam, không nhường đường chẳng lẽ ăn thua đủ? 

 Sau khi Đại Quang Minh Tự rút lui, những người khác trong Chính đạo cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, đành phải đi theo. 

 Trước mặt vị đệ nhất nhân Ma đạo này, với lực lượng của bọn họ, không thể ngăn nổi đối phương. 

 Sau khi đám người đi khỏi, Đông Hoàng Thái Nhất mới đắc ý cười lạnh một tiếng, vung tay lên. Một ngọn lửa nóng rực tỏa ra, ấn phong mà Đại Quang Minh Tự gia cố được một nửa ở phía trước Nguyên Thủy Ma Quật đã bị thiêu 

 đốt triệt để. Hắn nghênh ngang đi cùng Dạ Thiều Nam vào bên trong. 

 Thấy cảnh này, những người khác trong Ma đạo cũng theo sau lưng Dạ Thiều Nam, tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật. 

 Cùng là người trong Ma đạo, khó khăn lắm bọn họ mới có chỗ dựa lớn như vậy, đương nhiên phải tận dụng. 

 Bên phía Sở Hưu tuy bị Dạ Thiều Nam đoạt mấy uy thế, nhưng cũng đi vào Nguyên Thủy Ma Quật. 

 Người ta có bản lĩnh chấp nhiếp quần hùng, bản thân mình có gì mà hâm mộ hay ghen tị? 

 Huống chi Dạ Thiều Nam xuất hiện ở đây cũng là chuyện tốt, có thể thu hút thù hận thay Sở Hưu. 

 Trước đó trong số võ giả Ma đạo, người bắt mắt nhất là ai? Đương nhiên là Sở Hưu. 

 Còn bây giờ Dạ Thiều Nam đã đến, lại đổi thành hắn. 

 Sở Hưu thà hành động khiêm nhượng, tích cóp thực lực trong Nguyên Thủy Ma Quật, tìm một số bảo bối. Chuyện đấu đá với đám người Chính đạo cứ để Dạ Thiều Nam, hắn có thực lực. 

 Lúc này ở bên ngoài, thấy đám võ giả Ma đạo đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, mọi người cũng rất bất đắc dĩ. 

 Bọn họ vốn định ngăn cản, nhưng tới cuối cùng vẫn không ra tay. 

 Lăng Vân Tử không nói hai lời, trực tiếp dẫn người vào trong Nguyên Thủy Ma Quật. 

 Ở bên ngoài không ngăn được thì vào trong cản. Tóm lại không thể để người của Ma đạo tùy ý thăm dò nơi này, bất luận bọn họ có sử dụng được bảo vật bên trong hay không, dù sao cũng không thể để đám người Ma đạo tùy tiện hưởng lợi! 

 Sau khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, lần này đám người Sở Hưu không bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới các nơi, vẫn tập trung ở một chỗ. 

 Nguyên nhân rất đơn giản, trong Nguyên Thủy Ma Quật không có trận pháp. 

 Nhưng tất cả mọi người tập trung ở một chỗ cũng không phải chuyện tốt, cho nên mọi người liếc nhìn nhau, vô thức chia nhỏ ra, nhưng không đi cách nhau quá xa. 

 Chỉ có Dạ Thiều Nam mang theo Đông Hoàng Thái Nhất đi thẳng về một hướng, không ai dám đi theo. 


 Sau khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu cũng không vội vàng đi lung tung mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh. 

 Ấn tượng đầu tiên của Sở Hưu về Nguyên Thủy Ma Quật là âm trầm, cực kỳ âm trầm. 

 Nơi này không có mặt trời, bên dưới là bùn đất khô cứng màu đỏ, thậm chí không thấy chút màu xanh của thực vật. 

 Hơn nữa điểm kỳ dị nhất là trên đầu đám người Sở Hưu không phải bầu trời mà là một con sông ngầm, một con sông ngầm treo trên đỉnh đầu mọi người. 

 Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị, xuyên qua sông ngầm này mới có chút ánh sáng màu xanh đậm vẩy xuống, thậm chí còn thấy được một số loài cá khổng lồ diện mạo dữ tợn đang bơi lộ trong đó. Dù sao chắc chắn thứ này không có ở bên ngoài. 

 Sở Hưu nói: “Mọi người có tài liệu gì về địa hình bên trong Nguyên Thủy Ma Quật hay không?” 

 Lục Giang Hà và Ngụy Thư Nhai cùng lắc đầu. 

 Sở Hưu cau mày nói: “Độc Cô Duy Ngã thì thôi, chẳng lẽ bao năm qua không có người thứ hai từ trong Nguyên Thủy Ma Quật đi ra?” 

 Ngụy Thư Nhai nói: “Đương nhiên là có, hơn nữa còn có không ít, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. 

 Ngươi có biết vì sao Nguyên Thủy Ma Quật được gọi là Nguyên Thủy Ma Quật không? 

 Bởi vì từ đầu nơi này không có ai sinh sống, tất cả đều như được thiên địa tạo ra, không có gì để tham chiếu.” 

 Sở Hưu nghi hoặc nói: “Cho dù là thế vẫn có một số thứ tự nhiên để tham chiếu chứ?” 

 “Không có gì cả. Nguyên Thủy Ma Quật không ngừng biến hóa, mỗi lần nó xuất hiện địa hình bên trong lại thay đổi, thậm chí hoàn toàn khác với lần trước. 

 Nếu cầm bản đồ địa hình thăm dò nơi này, không chỉ chậm trễ thời gian, hơn nữa còn chết rất thê thảm.” 

 Sở Hưu gãi đầu, nếu như vậy, nơi này rất khó kết quả, mọi thứ đều chưa biết. 

 Nhưng tuy địa hình ở nơi này đã thay đổi nhưng Ngụy Thư Nhai cũng có một số tư liệu mô tả đại khái tình huống bên trong. 

 Tất cả mọi thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật đều do tự nhiên tạo thành, có trời mới biết vì sao nơi này lại có ma khí cường đại như vậy. 


 Đúng lúc này, trước mặt đám người Sở Hưu bỗng xuất hiện một dòng sông 

 nhỏ, nói chính xác hơn là một dòng suối nhỏ, chỉ rộng có ba trượng. 

 Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy, trong suốt không phải nước thường mà là huyết thủy màu đỏ sẫm! 

 Tuy dòng suối nhỏ không lớn nhưng vẫn đang chảy, có trời mới biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện