Năm trăm năm, Thiên La Bảo Sát chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ đang giao chiến với Phạn giáo, điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là đại phái Phật môn thời thượng cổ Thiên La Bảo Sát vẫn tồn tại. Ít nhất năm trăm năm trước bọn họ vẫn tồn tại ở nơi tên là Đại La Thiên. 

 Thật ra tới giờ, đám người cũng rất tò mò về hướng đi của các tông môn và các cường giả thượng cổ sau đại kiếp nạn. 

 Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, bọn họ không tìm được chứng cứ trực tiếp chứng minh các tông môn thượng cổ đã đi đâu, chỉ có một số ghi chép riêng lẻ. Lại thêm bọn họ tự suy đoán, có thể nói đã đưa ra được một kết luận, đó là một số tông môn thời thượng cổ đã thật sự tránh được đại kiếp nạn. 

 Còn bây giờ trong cuộn sách này lại ghi chép chứng cứ trực tiếp nhất. Kế hoạch Khai Thiên của các tông môn thượng cổ đã thành công. Bọn họ tìm được một nơi tên là Đại La Thiên, hơn nữa có vẻ bọn họ sinh sống không tệ. 

 Kết luận sống không tệ rất đơn giản, bọn họ còn tâm tư đánh đấm lẫn nhau, còn có tâm tư thờ cúng thần phật, vậy chắc chắn là sống không tệ rồi. 

 Nếu cuộc sống sa sút tới mức như Lục Đô, vậy có sống cũng tốn công rồi, lấy đâu ra tâm tư đánh đấm với lạy Phật? 

 Hiển nhiên mọi người ở đây đều bị tin tức này làm cho chấn động, người duy nhất tỉnh táo một chút là Lý Thu Dịch và Lâm Thương Long. 

 Lý Thu Dịch bình tĩnh là vì vốn dĩ mụ chẳng quan tâm tới những thứ này. Đối với mụ mấy thứ bí ẩn linh tinh thời thượng cổ đều không quan trọng, quan trọng là chuyến đi lần này mụ sẽ kiếm được bao nhiêu lợi ích. 

 Còn Lâm Thương Long bình tĩnh như vậy lại khiến Sở Hưu cảm thấy nghi hoặc. Y vẫn luôn cảm thấy từ khi đi vào nơi này, Lâm Thương Long có vẻ như đã biết trước mọi chuyện. Hắn chỉ cần một thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng chỉ muốn lấy thứ đồ này, cái khác đều không quan trọng. 

 Mọi người đứng một lúc tiêu hóa tin tức vừa nhận được rồi mới quay lại thăm dò hai cánh cửa khác. 

 Trong cánh cửa thứ hai không có đồ gì hiếm, chỉ có từng cung điện nho nhỏ riêng lẻ. Trong mỗi cung điện đều có một bức tượng thần, bên trên còn có lư hương thờ cúng. 

 Nơi này lại rất bình thường, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều có những nơi như này, thờ cúng một số Phật Đà Bồ Tát. 

 Hơn nữa chuyện này còn gián tiếp chứng minh nhánh Phật môn có liên hệ thâm sâu với Phạn giáo, trong đó có một số vị thần rất giống với Phật Đà, Bồ Tát, hộ pháp của Phật môn. 

 Đến khi bước vào cánh cửa thứ ba, thứ xuất hiện trước mặt mọi người lại là một cánh cửa đồng lớn phủ kín trận pháp. 

 Trước đó kiến trúc xung quanh đều làm bằng loại đá đen bản địa, chỉ có nơi này được khóa bằng cửa đồng, hiển nhiên không phải vị trí bình thường. 

 Y Ba Tuần đi qua đi lại, quan sát một lúc lâu rồi nói: “Hư Tĩnh đại sư và Tiêu Ma Kha đại sư, phải nhờ hai vị rồi. Nơi này được bố trí trận pháp bảo vệ, nếu cố tình dùng sức phá hủy sẽ khiến nó phản ngược lại. 


 Chắc hai vị tinh thông trận pháp nhất rồi, trực tiếp dùng trận pháp trận, mở cánh cửa này ra.” 

 Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha cũng không nhiều lời, trực tiếp ra tay, sử dụng một số công cụ rất đơn sơ bố trí vài tòa trận pháp, va chạm với trận pháp trên cánh cửa đồng xanh, cuối cùng hủy diệt nó. 

 Xem ra lúc đầu người của Đại Hắc Thiên Ma Giáo cực kỳ vội vã, tuy bỏ chút công sức bố trí cánh cửa này nhưng cường độ trận pháp cũng không mạnh. 

 Đẩy cửa bước vào, thứ đập vào mắt mọi người là một tòa nhà tương tự như Tàng Bảo Các. 

 Hai mắt mọi người ở đây lập tức sáng bừng lên, bọn họ đang tìm chính nơi này! 

 Cho dù Đại Hắc Thiên Ma Giáo đi đến đây vội vàng đến mức nào đi nữa chắc chắn họ cũng phải xây dựng một nơi như vậy, để những vật phẩm quý giá ở đây, tránh cho lúc mang theo bên người lại xảy ra chuyện, bảo vật sẽ lưu lạc hoặc rơi vào tay người khác. 

 Mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình của Lâm Thương Long đã lao tới như đạn pháo, chớp mắt đã xuất hiện trong Tàng Bảo Các, chộp thẳng vào một vật. 

 Trước đó vị thần tướng Thiên Môn này có vẻ rất kín tiếng, ngoài Sở Hưu để ý tới hắn, những người khác thiếu chút nữa là quên mất hắn. 


 Lúc này Lâm Thương Long ra tay trước tiên, Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha cũng lập tức xuất thủ ngăn chặn. 

 Bất luận Lâm Thương Long muốn thứ gì, tóm lại không thể để Lâm Thương Long chiếm tiên cơ là được. 

 Hư Tĩnh tay niết phật ấn, ngay khoảnh khắc Lâm Thương Long hạ xuống, hắn đã chủ động bước vào một đóa kim liên, chớp mắt phật quang đã che kín người. 

 Cùng lúc đó, Tiêu Ma Kha niệm Phật kinh, tiếng Phật âm Phật xướng ngân vang, Phật ảnh mông lung hạ xuống, như trấn áp toàn thân hắn. 

 Lâm Thương Long hừ lạnh một tiếng, thân hóa đại long, thương lòng gầm hét giận dữ, chém giết giữa không trung! 

 Quyền ý cường đại tới mức kinh người xé tan hết thảy, trong tiếng long ngâm, kim liên vỡ vụn, phật ảnh cũng bị một quyền của Lâm Thương Long phá tan. 

 Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đều biến sắc, bọn họ không ngờ thực lực thần tướng Thiên Môn lại kinh khủng tới mức này. Hai người bọn họ cũng không ra tay ngăn cản. 

 Vốn dĩ Sở Hưu cũng định xuất thủ, nhưng khi thấy món đồ mà Lâm Thương Long cướp lấy, y lại ngừng chân. 

 Vị trí Lâm Thương Long lao tới chỉ có một thứ, đó là một cái hộp, trên hộp đặt một viên đá, trên đá lại có hoa văn hết sức phức tạp, vừa giống người khác khắc họa, nhưng cũng vừa giống trời sinh. 

 Sở Hưu rất quen thuộc với thứ này, chính là chìa khóa Thông Thiên trong đan điền của y. 


 Lần trước chìa khóa rơi vào tay Sở Hưu khiến cho nhiệm vụ của Huống Tà Nguyệt thất bại cho nên mới tới lượt Lâm Thương Long xuất hiện trên giang hồ. 

 Nhưng điều khiến Sở Hưu kinh ngạc là rốt cuộc chiếc chìa khóa này là để làm gì? 

 Trước mắt Sở Hưu chỉ biết chìa khóa Thông Thiên có năng lực đi xuyên không gian, có thể giúp y phá vỡ rào chắn không gian, đi qua đi lại qua ốc đảo không gian. 

 Bây giờ xem ra chìa khóa Thông Thiên không chỉ có tác dụng đơn giản như vậy, chẳng lẽ nó thật sự giúp người ta thông thiên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện