Hách Cửu Tiêu quên không được ánh mắt lạnh lẽo của người nam nhân trong lòng hắn mỗi khi tỉnh dậy.
Bỗng nhiên cười dữ tợn, bỗng nhiên nhìn chắm chú người đang mê man, đó không bao giờ còn là đệ đệ Hách Thiên Thần của hắn, không phải huyết mạch tương liên, cũng không còn là Hách Thiên Thần tâm ý tương thông của hắn.
Hách Thiên Thần rốt cục suy sụp, bị lạc lỏng trong từng mảnh nhỏ hỗn độn của tư tưởng.
Hách Cửu Tiêu cố gắng hết sức, hắn ôm lấy Hách Thiên Thần để kéo trở về, ít nhất mỗi lần ôm nhau thì Hách Thiên Thần sẽ thanh tỉnh một chút, khi ở dưới thân của hắn thì ánh mắt sẽ nói cho hắn biết là Hách Thiên Thần vẫn tỉnh, nhưng thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, Hách Thiên Thần sắp hoàn toàn lâm vào điên cuồng, lâm vào rối loạn đa nhân cách.
Hách Thiên Thần sắp biến mất khỏi thế gian này.
So với biến mất như vậy, không bằng biến mất trong tay hắn.
“Cửu Tiêu! Ngươi không thể!” Diễm Hoa xông lên phía trước, nàng không thể nhìn thấy chuyện này xảy ra, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn hắn chết trong tay ngươi?”
“Thiên Thần sẽ không hận ta, hắn hiểu được.” Hách Cửu Tiêu giải thích ngắn ngủi, nhưng Diễm Hoa cũng không thể chấp nhận, nàng không thể tin chính mình vừa nhìn thấy cái gì, cả người run rẩy, nàng khóc không thành tiếng, hung hăng quát mắng, “Ngươi tỉnh lại đi! Hắn vẫn chưa chết! Chẳng lẽ ngươi thật sự điên rồi hay sao? Ngươi muốn trực tiếp giết chết đệ đệ của mình, giết chết người yêu của mình?”
Ý đồ của nàng là ngăn cản, nhưng ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đã nói cho nàng biết nàng ngăn cản không được, nàng không thể thay đổi, hắn đã hạ quyết định, không ai có thể ngăn cản, kháng cự, cho dù quyết định này có điên cuồng như thế nào đi nữa.
Đôi mắt hắc ám chỉ còn lại điên cuồng thác loạn, trống rỗng tịch mịch.
“Những gì ta đã nói thì ta sẽ làm được, hiện tại ngươi còn nhận ra ta, ta sẽ làm cho thời gian ngừng ngay tại đây. Thiên Thần, chờ ta giết ngươi, sau đó ta sẽ đi theo ngươi.” Đột nhiên trở nên lãnh tĩnh, Hách Cửu Tiêu vừa ôm Hách Thiên Thần vừa ôn nhu lên tiếng, “Ngươi sẽ chờ ta?”
Cổ họng khó khăn nuốt xuống, nhẹ nhàng rung động dưới bàn tay của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đang tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt giống như đại dương bao la, tựa hồ có một chút bất đắc dĩ, một chút bi thương, lại lộ ra vài phần ý cười, bình thản ấm áp, “Ngươi lại uy hiếp ta….dùng chính sinh mạng của mình….”
“Ngươi còn muốn dùng mạng của mọi người….để uy hiếp ta….” Hách Thiên Thần nói một cách đứt quãng, bàn tay bắt lấy mép giường đang run rẩy, tựa hồ cực lực kiềm chế cái gì đó, ánh mắt vẫn thủy chung không biến đổi, chỉ chăm chú nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cũng biết ta sẽ không chịu thua….Ngươi cứ như vậy mà dồn ép ta?”
“Ta không ép ngươi, ta biết ngươi vất vả.” Hạ thấp giọng, thấy hắn thanh tỉnh, băng hàn trong mắt của Hách Cửu Tiêu tan rã, hòa tan thành nước, rốt cục có một giọt dừng trên bả vai của Hách Thiên Thần, cũng nóng rực như ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, bàn tay bắt lấy mép giường của Hách Thiên Thần run mạnh.
Hách Cửu Tiêu vẫn bóp cổ Hách Thiên Thần, ấn xuống cổ họng của hắn, dùng ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu hết thảy, thấp giọng ghé vào bên tai của hắn, “Ngươi luôn chán ghét dị lực của mình, ngươi nhìn thấy quá nhiều, ngươi chán ghét thế gian này, chán ghét con người trên đời này, ngươi vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng dị lực và lòng người, ngươi tình nguyện hoàn toàn không biết bất luận điều gì, như vậy thì ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Ta không ép ngươi, nếu có thể giải thoát cho ngươi thì ta sẽ tình nguyện đi cùng với ngươi.” Bàn tay của Hách Cửu Tiêu chậm rãi di chuyển trên cổ của Hách Thiên Thần, vuốt ve hôn ấn khắc sâu như máu, “Ta nói rồi, mặc kệ kết quả như thế nào thì ta đều đi cùng với ngươi.”
Sắc mặt của Hách Thiên Thần trắng bệch, gắt gao cắn môi, hắn nhắm mắt lại, “Ngươi đang ép ta, ngươi ép ta phải tỉnh lại….ép ta phải đối mặt…”
“Cho dù ép ngươi thì một lúc cũng tốt, mặc kệ bằng phương pháp gì! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi rời ta mà đi!” Cắn răng nói nhỏ, Hách Cửu Tiêu cắn xuống cổ của Hách Thiên Thần, ý cười ôn nhu nổi lên ám sắc điên cuồng.
Ngữ thanh khàn khàn của hắn làm tim người ta đập kịch liệt, giống như ác ma đến từ địa ngục, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại bi thương khó tả, những người khác sửng sờ đứng tại chỗ, nói không nên lời, không thể nhúc nhích, giờ khắc này cho dù Hách Cửu Tiêu thật sự giết chết Hách Thiên Thần thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn, nhìn hết thảy những chuyện này xảy ra.
Đây là chuyện mà bọn họ không thể xen vào, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay.
“Ngươi thắng.” Sau một lúc im lặng đáng kể, Hách Thiên Thần mở miệng nói ra những lời này, đôi mắt khép lại, hắn ngã vào trong lòng Hách Cửu Tiêu, không còn tiếp tục lên tiếng.
“Thiên Thần–” Diễm Hoa bừng tỉnh, nàng kêu to rồi xông đến, bỗng nhiên có một cỗ khí lực đập đến, nàng té trên mặt đất, rèm che không ngừng phất phơ, người sau rèm che đang ôm Hách Thiên Thần, cúi đầu nhìn chăm chú, không ai có thể nhìn thấy biểu tình của Hách Cửu Tiêu.
“Rốt cục là sao? Lời của hắn là có ý gì?” Hoa Nam Ẩn không hiểu, hắn xông lên vài bước nhưng lại bị một bức tường vô hình nào đó ngăn cản, không thể tiếp tục tiến lên. Hách Cửu Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt vô bi vô hỉ, đôi mắt kết sương như muốn xé nát người ta, “Đi ra ngoài.”
Khi hắn nói chuyện thì bàn tay không còn bóp cổ Hách Thiên Thần, đó là chuyện tốt? Hoa Nam Ẩn bất an lui ra phía sau, Diễm Hoa được Hạ Tư Nhân nâng dậy, nàng cũng không hiểu.
Không ai hiểu được lời đối thoại của hai người cất giấu ý tứ gì. Ngoại trừ Hách Thiên Thần thì không ai hiểu được phản ứng hiện tại của Hách Cửu Tiêu là tốt hay là không, tựa như ngoại trừ Hách Thiên Thần thì không ai có thể ngăn cản sự điên cuồng của hắn.
Diễm Hoa chuẩn bị rời đi, nhưng nàng hoàn toàn lo lắng, do dự có muốn phái người canh gác hay không, Hách Cửu Tiêu tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nàng, “Ta sẽ không tổn thương hắn, chỉ cần hắn muốn lưu lại thì vẫn còn hy vọng.”
Thiên Thần, vì ta, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Vuốt ve bên cổ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu ôm người trong lòng, kiềm chế sự khó chịu, hắn điên cuồng là vì Thiên Thần, hắn bình tĩnh và nhẫn nại cũng là vì Thiên Thần.
Nếu như Hách Thiên Thần dùng hết toàn lực, cố gắng ngăn chặn những ký ức như linh hồn lượn lờ trong đầu, nếu ý chí của hắn đủ mạnh để cố gắng vứt bỏ hết thảy hỗn loạn. Ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần rồi nằm xuống.
Nhưng nếu hết thảy không như hắn suy nghĩ thì hắn thật sự sẽ làm như vậy…Ngón tay ôn nhu vuốt ve trên dấu vết bên cổ, ám sắc dưới đáy mắt vẫn chưa lui xuống, hỏa diễm ẩn bên trong đang phập phồng nổi lên.
Nếu Hách Thiên Thần không còn là Hách Thiên Thần thì hết thảy còn có ý nghĩa gì nữa? Không còn. Hết thảy, tất cả, hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Nghe thấy Hách Cửu Tiêu bảo rằng Hách Thiên Thần còn có hy vọng thì mọi người rốt cục thả lỏng tâm tư vẫn chưa được bình ổn, do dự rời đi, trong phòng đã không còn những người khác, chỉ có hai bóng dáng đang ôm nhau ở trên giường, hơi thở tình dục cũng dần dần tiêu tán, trở thành một loại mùi vị thâm trầm quỷ bí.
Hết thảy đều thật khó lường.
Ngày lại trôi qua, Hách Thiên Thần vẫn chưa tỉnh lại, nhưng khi hắn không tỉnh lại thì sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn, không thể nhận thức ra người bên cạnh là ai, có lẽ điều này xem như là một hiện tượng tốt. Hiện tại tựa hồ có hai lực lượng đang đấu tranh, khi hắn đang ngủ sẽ có tiếng nỉ non, khi thì điên cuồng, khi thì si mê.
Nhìn hắn như thế thì không ai có thể ngồi yên, mọi người cũng không nỡ nhìn thấy hắn như vậy, không thể đối mặt với người nam nhân đã từng cường đại đến mức không có chuyện gì có thể lay động được hắn, nhưng lúc này lại bị tra tấn như thế, chỉ có một người cơ hồ không hề rời đi, vô luận Hách Thiên Thần mê man nói cái gì trong mộng, lộ ra vẻ mặt khiến người ta sợ hãi như thế nào thì Hách Cửu Tiêu vẫn không rời đi.
Hách Cửu Tiêu vẫn đang chờ, chờ một kết quả.
Hách Cửu Tiêu tắm rửa cho Hách Thiên Thần, cũng giống như dĩ vãng, ôm hắn ngồi trong dục dũng, thay hắn lau khô tóc, thay hắn mặc y phục, mớm thuốc cho hắn uống, rửa sạch hết thảy những vật ô uế.
Đến ban đêm, Hách Cửu Tiêu sẽ ôm Hách Thiên Thần đi vào giấc ngủ, ghé vào bên tai mà cảnh cáo mà nhắc nhở Hách Thiên Thần, vẫn dùng những lời nói đầy bá đạo, chẳng qua người nằm trong lòng của hắn không còn giống như trước kia, không còn nhíu mày trách cứ hắn làm xằng làm bậy, vì tính ngang ngược của hắn mà bất đắc dĩ thở dài. Phản ứng duy nhất của Hách Thiên Thần chính là hô hấp, chỉ cần hô hấp của Hách Thiên Thần vững vàng, không nói mê thì trong lòng của Hách Cửu Tiêu sẽ có thêm một tia hy vọng.
U Hồng tiểu trúc có tin tức truyền đến, Nhược Hành và thủ hạ của hắn thường xuyên báo tin cho bọn họ biết Mục Thịnh đã đến đâu.
Lúc này cách kỳ hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Mục Thịnh vẫn chưa đến, hắn vẫn còn trên đường chạy đến Hách Cốc, mà từ Hách Cốc đến Trì Nham Hạp là nơi Sở Thanh Hàn đã ước hẹn, ít nhất cần ba ngày.
Bọn họ phải xuất phát. Đây là quyết định của Hách Cửu Tiêu.
Nếu đợi Mục Thịnh đến Hách Cốc, ít nhất phải mất bảy ngày, so với chờ ở nơi này thì không bằng đi gặp Sở Thanh Hàn, đây là ý nguyện của Hách Thiên Thần, mặc dù hắn không lên tiếng, vẫn còn đang ngủ say, nhưng Hách Cửu Tiêu biết, nếu là Hách Thiên Thần thì nhất định sẽ lựa chọn quyết định này.
Hách Cửu Tiêu là người hiểu Hách Thiên Thần nhất ở trên thế gian này, Diễm Hoa phi thường lo lắng nhưng cũng không thể phản bác, nàng cũng biết với tính tình của Hách Thiên Thần thì nhất định hắn sẽ không lùi bước, chỉ cần hắn còn có thể bước đi, cho dù trên người có bao nhiêu đau đớn, cho dù biết chính mìnhnhất định sẽ bại trận thì hắn vẫn đến nơi ước hẹn.
Đây là Hách Thiên Thần.
Không ai có thể ngăn cản, người của Hách Cốc bắt đầu chuẩn bị, chuyện này vốn quan hệ trọng đại, liên lụy triều đình và giang hồ, nhưng tại thời điểm này thì hết thảy tựa hồ cũng không còn trọng yếu.
Gió thu nổi lên, bánh xe bên ngoài Hách Cốc đang lăn đều, Hách Cửu Tiêu dẫn người khởi hành, người trong xe vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mái tóc của hắn đã được chải chuốc rất ngay ngắn, trên thân mặc thanh y nhã nhặn, cũng không quá phận đẹp đẽ quý giá, nhưng khoác lên người hắn lại có một loại khí chất ung dung tao nhã, bất luận kẻ nào mặc vào thanh y cũng không thể đẹp mắt như Hách Thiên Thần.
Hách Cửu Tiêu ôm hắn, hắn phải dựa vào trong lòng Hách Cửu Tiêu, tựa như chỉ đang đánh một giấc ngủ ngắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, đây chính là nguyện vọng của Hách Cửu Tiêu, xuất môn đối với Hách Thiên Thần không hẳn là chuyện xấu, hắn là người mạnh mẽ như vậy, không muốn bại bởi người khác, hắn nhất định không muốn yếu thế trước mặt người khác.
“Ba ngày sau chúng ta sẽ đến Trì Nham Hạp, ngươi còn có ba ngày để ngủ.” Siết chặt cánh tay, Hách Cửu Tiêu nói với hắn như vậy, Hách Thiên Thần không đáp lại, gần đây hắn thậm chí rất ít khi nói mê, Hách Cửu Tiêu lại theo thói quen, tiếp tục lên tiếng, “Khoảng cách từ Trì Nham Hạp đến Thiên Cơ Các không xa, tin tức truyền đến cũng thập phần thuận tiện, nghe nói nơi đó còn có một làng chài, còn có biển…”
Tiếng sóng đập vào đá ngầm không ngừng vang lên, làng chài yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều ly khai, nghe nói nơi này sắp gặp chuyện bất lành, không ai dám ở lại trong nhà, những mảnh lưới đánh cá phơi trên bờ cát vẫn còn đang chờ được vá lại, vài cái lỗ thủng bị gió biển thổi hất lên, mùi mằn mặn của biển xông vào khoang mũi.
Mới đến bên ngoài khe núi thì liền cảm giác được độ ẩm trong gio1, xe ngựa chậm rãi đi vào bên trong, Hách Cửu Tiêu không dẫn theo nhiều người, hắn không dùng người của Thiên Cơ Các, đó là của Hách Thiên Thần, hắn phải đợi Hách Thiên Thần tỉnh lại rồi tự mình hạ lệnh, còn trước đó hắn sẽ không giải tán Thiên Cơ Các, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không sử dụng bất kỳ người nào.
Mặc dù là như thế nhưng vẫn có người tiến vào đội ngũ của hắn, đó là những thủ hạ của Thiên Cơ Các đã sớm chờ ở ngoài khe núi, nghe nói Sở Thanh Hàn ước hẹn nên âm thầm tiến đến, biết Hách Thiên Thần khác thường nên lo lắng đi theo.
Cứ như thế mà yên lặng tiến lên, người đến càng lúc càng nhiều, đội ngũ chậm rãi đi phía trước, bao vây hai bên hông xe ngựa, Hách Cửu Tiêu không mở miệng cũng không để cho bọn họ dừng lại, đoàn người tiến vào bên trong, chờ đến khi vào đến nơi thì đã thấy phía sau Sở Thanh Hàn dẫn theo cũng không kém bao nhiêu nhân mã.
Một người một ngựa, đứng trước đội ngũ, Sở Thanh Hàn mặc ngân khải, phía sau mang theo một số đông nhân mã, gió biển theo khe núi thổi đến, mái tóc đen tung bay tứ phía, khí phách ngất trời, “Các ngươi đã đến.”
Đôi mắt phía dưới ngân khôi đang chăm chú nhìn xe ngựa, hắn chờ bọn họ đáp lời, bàn tay ghìm chặt dây cương.
Hắn biết Hách Thiên Thần xảy ra chuyện, nhưng không biết nghiêm trọng như thế nào, lúc này đến đây là xe ngựa, hắn hoàn toàn nhìn không ra tình hình bên trong, cũng đợi không được Hách Thiên Thần đáp lại, Hách Thiên Thần chấp nhận lời ước định, Hách Cửu Tiêu ắt hẳn đã ở đây, nhưng không có người nào trả lời hắn.
“Vì sao không nói lời nào?” Sở Thanh Hàn nhíu mi, ngữ thanh khẽ run, ý cười bên khóe miệng cứng đờ, trước ngực đập vài cái, trong xe ngựa tựa hồ có một chút động tĩnh nhưng vẫn như trước không có ai đáp lại.
Ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng không bận tâm đến hắn, rốt cục bọn họ đang làm cái gì?
Thủ hạ của bọn họ đứng yên bất động, những ánh mắt đầy hy vọng nhìn vào xe ngựa, cũng là chờ đợi, hết ánh mắt này đến ánh mắt kia, tất cả đều nhìn chăm chú vào xe ngựa, giống như binh mã ở trước mắt hoàn toàn không tồn tại.
Vạt ngoại bào của mọi người bị gió thổi phất phơ, gió biển xoắn đến, cơ hồ làm người ta đứng thẳng không xong, không biết qua bao lâu, có lẽ là một lúc, có lẽ là một quãng thời gian khá lâu, rốt cục có người mở miệng.
“Sở Thanh Hàn.” Ba chữ từ trong cửa sổ xe ngựa phiêu tán mà ra.
Bỗng nhiên cười dữ tợn, bỗng nhiên nhìn chắm chú người đang mê man, đó không bao giờ còn là đệ đệ Hách Thiên Thần của hắn, không phải huyết mạch tương liên, cũng không còn là Hách Thiên Thần tâm ý tương thông của hắn.
Hách Thiên Thần rốt cục suy sụp, bị lạc lỏng trong từng mảnh nhỏ hỗn độn của tư tưởng.
Hách Cửu Tiêu cố gắng hết sức, hắn ôm lấy Hách Thiên Thần để kéo trở về, ít nhất mỗi lần ôm nhau thì Hách Thiên Thần sẽ thanh tỉnh một chút, khi ở dưới thân của hắn thì ánh mắt sẽ nói cho hắn biết là Hách Thiên Thần vẫn tỉnh, nhưng thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, Hách Thiên Thần sắp hoàn toàn lâm vào điên cuồng, lâm vào rối loạn đa nhân cách.
Hách Thiên Thần sắp biến mất khỏi thế gian này.
So với biến mất như vậy, không bằng biến mất trong tay hắn.
“Cửu Tiêu! Ngươi không thể!” Diễm Hoa xông lên phía trước, nàng không thể nhìn thấy chuyện này xảy ra, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn hắn chết trong tay ngươi?”
“Thiên Thần sẽ không hận ta, hắn hiểu được.” Hách Cửu Tiêu giải thích ngắn ngủi, nhưng Diễm Hoa cũng không thể chấp nhận, nàng không thể tin chính mình vừa nhìn thấy cái gì, cả người run rẩy, nàng khóc không thành tiếng, hung hăng quát mắng, “Ngươi tỉnh lại đi! Hắn vẫn chưa chết! Chẳng lẽ ngươi thật sự điên rồi hay sao? Ngươi muốn trực tiếp giết chết đệ đệ của mình, giết chết người yêu của mình?”
Ý đồ của nàng là ngăn cản, nhưng ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đã nói cho nàng biết nàng ngăn cản không được, nàng không thể thay đổi, hắn đã hạ quyết định, không ai có thể ngăn cản, kháng cự, cho dù quyết định này có điên cuồng như thế nào đi nữa.
Đôi mắt hắc ám chỉ còn lại điên cuồng thác loạn, trống rỗng tịch mịch.
“Những gì ta đã nói thì ta sẽ làm được, hiện tại ngươi còn nhận ra ta, ta sẽ làm cho thời gian ngừng ngay tại đây. Thiên Thần, chờ ta giết ngươi, sau đó ta sẽ đi theo ngươi.” Đột nhiên trở nên lãnh tĩnh, Hách Cửu Tiêu vừa ôm Hách Thiên Thần vừa ôn nhu lên tiếng, “Ngươi sẽ chờ ta?”
Cổ họng khó khăn nuốt xuống, nhẹ nhàng rung động dưới bàn tay của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đang tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt giống như đại dương bao la, tựa hồ có một chút bất đắc dĩ, một chút bi thương, lại lộ ra vài phần ý cười, bình thản ấm áp, “Ngươi lại uy hiếp ta….dùng chính sinh mạng của mình….”
“Ngươi còn muốn dùng mạng của mọi người….để uy hiếp ta….” Hách Thiên Thần nói một cách đứt quãng, bàn tay bắt lấy mép giường đang run rẩy, tựa hồ cực lực kiềm chế cái gì đó, ánh mắt vẫn thủy chung không biến đổi, chỉ chăm chú nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cũng biết ta sẽ không chịu thua….Ngươi cứ như vậy mà dồn ép ta?”
“Ta không ép ngươi, ta biết ngươi vất vả.” Hạ thấp giọng, thấy hắn thanh tỉnh, băng hàn trong mắt của Hách Cửu Tiêu tan rã, hòa tan thành nước, rốt cục có một giọt dừng trên bả vai của Hách Thiên Thần, cũng nóng rực như ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, bàn tay bắt lấy mép giường của Hách Thiên Thần run mạnh.
Hách Cửu Tiêu vẫn bóp cổ Hách Thiên Thần, ấn xuống cổ họng của hắn, dùng ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu hết thảy, thấp giọng ghé vào bên tai của hắn, “Ngươi luôn chán ghét dị lực của mình, ngươi nhìn thấy quá nhiều, ngươi chán ghét thế gian này, chán ghét con người trên đời này, ngươi vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng dị lực và lòng người, ngươi tình nguyện hoàn toàn không biết bất luận điều gì, như vậy thì ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Ta không ép ngươi, nếu có thể giải thoát cho ngươi thì ta sẽ tình nguyện đi cùng với ngươi.” Bàn tay của Hách Cửu Tiêu chậm rãi di chuyển trên cổ của Hách Thiên Thần, vuốt ve hôn ấn khắc sâu như máu, “Ta nói rồi, mặc kệ kết quả như thế nào thì ta đều đi cùng với ngươi.”
Sắc mặt của Hách Thiên Thần trắng bệch, gắt gao cắn môi, hắn nhắm mắt lại, “Ngươi đang ép ta, ngươi ép ta phải tỉnh lại….ép ta phải đối mặt…”
“Cho dù ép ngươi thì một lúc cũng tốt, mặc kệ bằng phương pháp gì! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi rời ta mà đi!” Cắn răng nói nhỏ, Hách Cửu Tiêu cắn xuống cổ của Hách Thiên Thần, ý cười ôn nhu nổi lên ám sắc điên cuồng.
Ngữ thanh khàn khàn của hắn làm tim người ta đập kịch liệt, giống như ác ma đến từ địa ngục, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại bi thương khó tả, những người khác sửng sờ đứng tại chỗ, nói không nên lời, không thể nhúc nhích, giờ khắc này cho dù Hách Cửu Tiêu thật sự giết chết Hách Thiên Thần thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn, nhìn hết thảy những chuyện này xảy ra.
Đây là chuyện mà bọn họ không thể xen vào, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay.
“Ngươi thắng.” Sau một lúc im lặng đáng kể, Hách Thiên Thần mở miệng nói ra những lời này, đôi mắt khép lại, hắn ngã vào trong lòng Hách Cửu Tiêu, không còn tiếp tục lên tiếng.
“Thiên Thần–” Diễm Hoa bừng tỉnh, nàng kêu to rồi xông đến, bỗng nhiên có một cỗ khí lực đập đến, nàng té trên mặt đất, rèm che không ngừng phất phơ, người sau rèm che đang ôm Hách Thiên Thần, cúi đầu nhìn chăm chú, không ai có thể nhìn thấy biểu tình của Hách Cửu Tiêu.
“Rốt cục là sao? Lời của hắn là có ý gì?” Hoa Nam Ẩn không hiểu, hắn xông lên vài bước nhưng lại bị một bức tường vô hình nào đó ngăn cản, không thể tiếp tục tiến lên. Hách Cửu Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt vô bi vô hỉ, đôi mắt kết sương như muốn xé nát người ta, “Đi ra ngoài.”
Khi hắn nói chuyện thì bàn tay không còn bóp cổ Hách Thiên Thần, đó là chuyện tốt? Hoa Nam Ẩn bất an lui ra phía sau, Diễm Hoa được Hạ Tư Nhân nâng dậy, nàng cũng không hiểu.
Không ai hiểu được lời đối thoại của hai người cất giấu ý tứ gì. Ngoại trừ Hách Thiên Thần thì không ai hiểu được phản ứng hiện tại của Hách Cửu Tiêu là tốt hay là không, tựa như ngoại trừ Hách Thiên Thần thì không ai có thể ngăn cản sự điên cuồng của hắn.
Diễm Hoa chuẩn bị rời đi, nhưng nàng hoàn toàn lo lắng, do dự có muốn phái người canh gác hay không, Hách Cửu Tiêu tựa hồ nhìn thấu ý đồ của nàng, “Ta sẽ không tổn thương hắn, chỉ cần hắn muốn lưu lại thì vẫn còn hy vọng.”
Thiên Thần, vì ta, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Vuốt ve bên cổ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu ôm người trong lòng, kiềm chế sự khó chịu, hắn điên cuồng là vì Thiên Thần, hắn bình tĩnh và nhẫn nại cũng là vì Thiên Thần.
Nếu như Hách Thiên Thần dùng hết toàn lực, cố gắng ngăn chặn những ký ức như linh hồn lượn lờ trong đầu, nếu ý chí của hắn đủ mạnh để cố gắng vứt bỏ hết thảy hỗn loạn. Ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần rồi nằm xuống.
Nhưng nếu hết thảy không như hắn suy nghĩ thì hắn thật sự sẽ làm như vậy…Ngón tay ôn nhu vuốt ve trên dấu vết bên cổ, ám sắc dưới đáy mắt vẫn chưa lui xuống, hỏa diễm ẩn bên trong đang phập phồng nổi lên.
Nếu Hách Thiên Thần không còn là Hách Thiên Thần thì hết thảy còn có ý nghĩa gì nữa? Không còn. Hết thảy, tất cả, hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Nghe thấy Hách Cửu Tiêu bảo rằng Hách Thiên Thần còn có hy vọng thì mọi người rốt cục thả lỏng tâm tư vẫn chưa được bình ổn, do dự rời đi, trong phòng đã không còn những người khác, chỉ có hai bóng dáng đang ôm nhau ở trên giường, hơi thở tình dục cũng dần dần tiêu tán, trở thành một loại mùi vị thâm trầm quỷ bí.
Hết thảy đều thật khó lường.
Ngày lại trôi qua, Hách Thiên Thần vẫn chưa tỉnh lại, nhưng khi hắn không tỉnh lại thì sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn, không thể nhận thức ra người bên cạnh là ai, có lẽ điều này xem như là một hiện tượng tốt. Hiện tại tựa hồ có hai lực lượng đang đấu tranh, khi hắn đang ngủ sẽ có tiếng nỉ non, khi thì điên cuồng, khi thì si mê.
Nhìn hắn như thế thì không ai có thể ngồi yên, mọi người cũng không nỡ nhìn thấy hắn như vậy, không thể đối mặt với người nam nhân đã từng cường đại đến mức không có chuyện gì có thể lay động được hắn, nhưng lúc này lại bị tra tấn như thế, chỉ có một người cơ hồ không hề rời đi, vô luận Hách Thiên Thần mê man nói cái gì trong mộng, lộ ra vẻ mặt khiến người ta sợ hãi như thế nào thì Hách Cửu Tiêu vẫn không rời đi.
Hách Cửu Tiêu vẫn đang chờ, chờ một kết quả.
Hách Cửu Tiêu tắm rửa cho Hách Thiên Thần, cũng giống như dĩ vãng, ôm hắn ngồi trong dục dũng, thay hắn lau khô tóc, thay hắn mặc y phục, mớm thuốc cho hắn uống, rửa sạch hết thảy những vật ô uế.
Đến ban đêm, Hách Cửu Tiêu sẽ ôm Hách Thiên Thần đi vào giấc ngủ, ghé vào bên tai mà cảnh cáo mà nhắc nhở Hách Thiên Thần, vẫn dùng những lời nói đầy bá đạo, chẳng qua người nằm trong lòng của hắn không còn giống như trước kia, không còn nhíu mày trách cứ hắn làm xằng làm bậy, vì tính ngang ngược của hắn mà bất đắc dĩ thở dài. Phản ứng duy nhất của Hách Thiên Thần chính là hô hấp, chỉ cần hô hấp của Hách Thiên Thần vững vàng, không nói mê thì trong lòng của Hách Cửu Tiêu sẽ có thêm một tia hy vọng.
U Hồng tiểu trúc có tin tức truyền đến, Nhược Hành và thủ hạ của hắn thường xuyên báo tin cho bọn họ biết Mục Thịnh đã đến đâu.
Lúc này cách kỳ hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Mục Thịnh vẫn chưa đến, hắn vẫn còn trên đường chạy đến Hách Cốc, mà từ Hách Cốc đến Trì Nham Hạp là nơi Sở Thanh Hàn đã ước hẹn, ít nhất cần ba ngày.
Bọn họ phải xuất phát. Đây là quyết định của Hách Cửu Tiêu.
Nếu đợi Mục Thịnh đến Hách Cốc, ít nhất phải mất bảy ngày, so với chờ ở nơi này thì không bằng đi gặp Sở Thanh Hàn, đây là ý nguyện của Hách Thiên Thần, mặc dù hắn không lên tiếng, vẫn còn đang ngủ say, nhưng Hách Cửu Tiêu biết, nếu là Hách Thiên Thần thì nhất định sẽ lựa chọn quyết định này.
Hách Cửu Tiêu là người hiểu Hách Thiên Thần nhất ở trên thế gian này, Diễm Hoa phi thường lo lắng nhưng cũng không thể phản bác, nàng cũng biết với tính tình của Hách Thiên Thần thì nhất định hắn sẽ không lùi bước, chỉ cần hắn còn có thể bước đi, cho dù trên người có bao nhiêu đau đớn, cho dù biết chính mìnhnhất định sẽ bại trận thì hắn vẫn đến nơi ước hẹn.
Đây là Hách Thiên Thần.
Không ai có thể ngăn cản, người của Hách Cốc bắt đầu chuẩn bị, chuyện này vốn quan hệ trọng đại, liên lụy triều đình và giang hồ, nhưng tại thời điểm này thì hết thảy tựa hồ cũng không còn trọng yếu.
Gió thu nổi lên, bánh xe bên ngoài Hách Cốc đang lăn đều, Hách Cửu Tiêu dẫn người khởi hành, người trong xe vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mái tóc của hắn đã được chải chuốc rất ngay ngắn, trên thân mặc thanh y nhã nhặn, cũng không quá phận đẹp đẽ quý giá, nhưng khoác lên người hắn lại có một loại khí chất ung dung tao nhã, bất luận kẻ nào mặc vào thanh y cũng không thể đẹp mắt như Hách Thiên Thần.
Hách Cửu Tiêu ôm hắn, hắn phải dựa vào trong lòng Hách Cửu Tiêu, tựa như chỉ đang đánh một giấc ngủ ngắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, đây chính là nguyện vọng của Hách Cửu Tiêu, xuất môn đối với Hách Thiên Thần không hẳn là chuyện xấu, hắn là người mạnh mẽ như vậy, không muốn bại bởi người khác, hắn nhất định không muốn yếu thế trước mặt người khác.
“Ba ngày sau chúng ta sẽ đến Trì Nham Hạp, ngươi còn có ba ngày để ngủ.” Siết chặt cánh tay, Hách Cửu Tiêu nói với hắn như vậy, Hách Thiên Thần không đáp lại, gần đây hắn thậm chí rất ít khi nói mê, Hách Cửu Tiêu lại theo thói quen, tiếp tục lên tiếng, “Khoảng cách từ Trì Nham Hạp đến Thiên Cơ Các không xa, tin tức truyền đến cũng thập phần thuận tiện, nghe nói nơi đó còn có một làng chài, còn có biển…”
Tiếng sóng đập vào đá ngầm không ngừng vang lên, làng chài yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều ly khai, nghe nói nơi này sắp gặp chuyện bất lành, không ai dám ở lại trong nhà, những mảnh lưới đánh cá phơi trên bờ cát vẫn còn đang chờ được vá lại, vài cái lỗ thủng bị gió biển thổi hất lên, mùi mằn mặn của biển xông vào khoang mũi.
Mới đến bên ngoài khe núi thì liền cảm giác được độ ẩm trong gio1, xe ngựa chậm rãi đi vào bên trong, Hách Cửu Tiêu không dẫn theo nhiều người, hắn không dùng người của Thiên Cơ Các, đó là của Hách Thiên Thần, hắn phải đợi Hách Thiên Thần tỉnh lại rồi tự mình hạ lệnh, còn trước đó hắn sẽ không giải tán Thiên Cơ Các, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không sử dụng bất kỳ người nào.
Mặc dù là như thế nhưng vẫn có người tiến vào đội ngũ của hắn, đó là những thủ hạ của Thiên Cơ Các đã sớm chờ ở ngoài khe núi, nghe nói Sở Thanh Hàn ước hẹn nên âm thầm tiến đến, biết Hách Thiên Thần khác thường nên lo lắng đi theo.
Cứ như thế mà yên lặng tiến lên, người đến càng lúc càng nhiều, đội ngũ chậm rãi đi phía trước, bao vây hai bên hông xe ngựa, Hách Cửu Tiêu không mở miệng cũng không để cho bọn họ dừng lại, đoàn người tiến vào bên trong, chờ đến khi vào đến nơi thì đã thấy phía sau Sở Thanh Hàn dẫn theo cũng không kém bao nhiêu nhân mã.
Một người một ngựa, đứng trước đội ngũ, Sở Thanh Hàn mặc ngân khải, phía sau mang theo một số đông nhân mã, gió biển theo khe núi thổi đến, mái tóc đen tung bay tứ phía, khí phách ngất trời, “Các ngươi đã đến.”
Đôi mắt phía dưới ngân khôi đang chăm chú nhìn xe ngựa, hắn chờ bọn họ đáp lời, bàn tay ghìm chặt dây cương.
Hắn biết Hách Thiên Thần xảy ra chuyện, nhưng không biết nghiêm trọng như thế nào, lúc này đến đây là xe ngựa, hắn hoàn toàn nhìn không ra tình hình bên trong, cũng đợi không được Hách Thiên Thần đáp lại, Hách Thiên Thần chấp nhận lời ước định, Hách Cửu Tiêu ắt hẳn đã ở đây, nhưng không có người nào trả lời hắn.
“Vì sao không nói lời nào?” Sở Thanh Hàn nhíu mi, ngữ thanh khẽ run, ý cười bên khóe miệng cứng đờ, trước ngực đập vài cái, trong xe ngựa tựa hồ có một chút động tĩnh nhưng vẫn như trước không có ai đáp lại.
Ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng không bận tâm đến hắn, rốt cục bọn họ đang làm cái gì?
Thủ hạ của bọn họ đứng yên bất động, những ánh mắt đầy hy vọng nhìn vào xe ngựa, cũng là chờ đợi, hết ánh mắt này đến ánh mắt kia, tất cả đều nhìn chăm chú vào xe ngựa, giống như binh mã ở trước mắt hoàn toàn không tồn tại.
Vạt ngoại bào của mọi người bị gió thổi phất phơ, gió biển xoắn đến, cơ hồ làm người ta đứng thẳng không xong, không biết qua bao lâu, có lẽ là một lúc, có lẽ là một quãng thời gian khá lâu, rốt cục có người mở miệng.
“Sở Thanh Hàn.” Ba chữ từ trong cửa sổ xe ngựa phiêu tán mà ra.
Danh sách chương