Đã qua mấy ngày nhưng Hách Thiên Thần vẫn chưa hề bước ra khỏi cửa, hết thảy mọi chuyện đều do Hách Cửu Tiêu tự mình chiếu cố, tắm rửa thay y phục, ăn uống, bất cứ việc vặt gì cũng đều không cho hạ nhân nhúng tay, không ai được phép tiến vào gian phòng kia, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Hoa Nam Ẩn cảm thấy có một chút bất thường, nhưng không dám suy đoán lung tung.

Nếu nói ở trên đời này có người nào không muốn Hách Thiên Thần gặp chuyện bất trắc nhất thì ắt hẳn là Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần được Hách Cửu Tiêu chiếu cố, Hoa Nam Ẩn vốn không nên cảm thấy bất an nhưng hắn nhìn sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, không biết vì sao trong lòng luôn không thể khống chế mà cảm thấy rùng mình.

Thái dương nhô cao, gió nhẹ hiu hiu, hết thảy có vẻ thật yên bình, Hách Cửu Tiêu đứng trong tiểu viện, sắc mặt lạnh lùng không có gì khác thường, ánh mắt lãnh khốc vẫn làm cho người ta rùng mình, nhưng Hoa Nam Ẩn run rẩy không phải bởi vì ánh mắt của Hách Cửu Tiêu mà là vì cánh cửa đóng chặt kia.

Ngay cả cửa sổ cũng không hề mở ra, chuyện này thật sự không tầm thường, nếu trong phòng có người thì vì sao ở ban ngày vẫn đóng chặt cửa sổ, trong lòng có nghi vấn nhưng Hoa Nam Ẩn không dám hỏi ra khỏi miệng, Hách Cửu Tiêu đi qua bên người hắn, chỉ trong nháy mắt, tựa như có một lưỡi đao sắc bén đang xẹt qua.

Lãnh ý âm hàn còn mang theo một cảm giác gì đó khó nói nên lời, làm cho người ta tựa hồ có ảo giác như đang bị thiêu đốt. Trong lòng của Hoa Nam Ẩn càng thêm bất an, nhớ đến tình cảnh mấy ngày trước ở dưới tàng cây, hắn nghĩ không ra mấy ngày nay Hách Cửu Tiêu đang làm cái gì. Hoặc phải nói là hắn không dám nghĩ.

“Ngươi–” Rốt cục mở miệng, Hoa Nam Ẩn nói một chữ, Hách Cửu Tiêu dừng lại cước bộ, chậm rãi quay đầu, cái loại cảm giác đáng sợ này lại xuất hiện, Hoa Nam Ẩn thiếu chút nữa đã muốn Hách Cửu Tiêu cứ đứng ở nơi đó, không cần quay đầu, cũng đừng nhìn hắn.

“Ngươi thật sự chăm sóc hắn chu đáo?” Cực lực làm cho chính mình bình tĩnh, Hoa Nam Ẩn thử hỏi, không dám đến gần.

“Không quan hệ đến ngươi.” Hách Cửu Tiêu rốt cục quay đầu, miệng nói vài chữ này, Hoa Nam Ẩn nhíu mày, cố gắng lấy dũng khí tiến lên vài bước, “Hắn là hảo hữu của ta, chuyện của hắn làm sao lại không quan hệ đến ta?”

“Hắn là của ta, không quan hệ đến ngươi.” Hách Cửu Tiêu vẫn trả lời đơn giản như vậy, bất an trong lòng Hoa Nam Ẩn càng lúc càng nặng, “Hắn là của ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn nhốt hắn ở trong phòng? Ngươi chỉ để cho hắn nhìn thấy một mình ngươi, làm như vậy thì hắn có thể nhớ kỹ ngươi?”

Háh Cửu Tiêu không hề đáp lời, phản ứng của hắn tương đương là thừa nhận, Hoa Nam Ẩn nhíu mi, không thể tin được, hắn cất cao giọng, “Ngươi thật sự làm như vậy? Hắn đâu? Thiên Thần thuận theo ý ngươi? Hai người các ngươi rốt cục là ai bị điên?”

Đối với chuyện này, Tiêu Hương Khách phong lưu phóng khoáng không thể cười nổi, vẻ mặt của hắn nghiêm túc, trừng mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, “Hắn là người! Không phải là vật sở hữu của ngươi! Hắn là Các chủ Thiên Cơ Các, có nhiều người như vậy đang đợi hắn, hắn không thể suy sụp! Ngươi cũng không thể!”

Hách Cửu Tiêu thẩn thờ nhìn Hoa Nam Ẩn, không có biểu tình, Hoa Nam Ẩn bỗng nhiên phát hiện Hách Cửu Tiêu có một chút bất thường, trong mắt chỉ có tuyệt vọng, người như Hách Cửu Tiêu sẽ không thể có biểu tình như vậy. Hắn cường đại như thế, hơn nữa hắn có Hách Thiên Thần, làm sao lại có ánh mắt này? So với vẻ lạnh lùng băng lãnh trước kia thì càng trở nên tịch mịch, hờ hững giống như không hề có một chút nhiệt độ nào.

Đôi mắt tối sầm, tối đến mức ngay cả một chút ánh sáng cũng không thấy. Vì sự phát hiện này mà kinh sợ, bất an trong lòng của Hoa Nam Ẩn trở thành điềm xấu, đột nhiên tỉnh ngộ, “Thiên Thần thế nào? Chẳng lẽ hắn để cho ngươi làm càn? Hắn hiện tại thế nào? Ngươi có nói hay không a!”

Hắn hét to đối với Hách Cửu Tiêu, liên tục chất vấn, phản ứng duy nhất của Hách Cửu Tiêu chính là chuyển động ánh mắt, “Hắn đang nghỉ ngơi.”

Chết tiệt! Hoa Nam Ẩn thấp giọng chửi rủa, vì sao hắn không thể có cách nào tin tưởng lời của Hách Cửu Tiêu?

Nếu là Hách Cửu Tiêu trước kia thì lúc này đã sớm làm cho hắn sợ tới mức tránh sang một bên, nếu là Hách Cửu Tiêu trước kia thì sẽ lạnh lùng liếc mắt đối với lời chất vất của hắn, dùng cái loại khí thế có thể hù chết người để làm cho hắn ngậm miệng, nhưng hiện tại Hách Cửu Tiêu không làm bất luận điều gì, chỉ cúi xuống tấm mắt rồi đáp lại bốn chữ với hắn.

Không đúng….Điều này thật sự không đúng….

Hoa Nam Ẩn xoay người nhìn đại môn và cửa sổ phòng đóng chặt, động tác còn nhanh hơn hắn, bóng dáng chợt lóe, Hách Cửu Tiêu đã đứng trước cửa, “Không ai được vào.”

Khi nói ra những lơi này thì Hách Cửu Tiêu lại trở thành Huyết Ma Y trước kia, đôi mắt ngưng tụ đột nhiên trở nên sắc bén, băng hàn nghiêm nghị lộ ra sát ý đỏ như máu, có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người, cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hoa Nam Ẩn dừng bước, “Vậy ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi nhốt hắn ở trong phòng đúng không, tình trạng của hắn hiện tại thế nào? Thân thể của hắn suy yếu hay là tư tưởng hỗn loạn? Có phải hắn không nhận ra ngươi nên ngươi mới nhốt hắn lại? Hay là hắn đã bị nhập ma? Nổi cơn điên?”

Nói ra hết thảy những suy đoán có khả năng xảy ra, Hoa Nam Ẩn nóng lòng muốn biết đáp án. Đôi mắt tựa như băng hàn gai độc bỗng nhiên phóng đến hắn, Hoa Nam cũng không thể lui về phía sau, hắn không dám cam đoan hiện tại Hách Cửu Tiêu có thể tổn thương người ở trong phòng hay không.

“Ta đã nói hắn đang nghỉ ngơi.” Hách Cửu Tiêu vẫn trả lời như trước, mở cửa ra rồi đi vào phòng, cửa phòng lại một lần nữa được khép lại.

Hoa Nam Ẩn liếc nhanh mắt, hắn nhìn không thấy tình cảnh ở trong phòng nhưng mơ hồ có thể thấy được ở bên trong rất hỗn loạn, y phục phân tán….

Trong khoảnh khắc, không biết vì sao hình ảnh trước kia lại hiện lên trong đầu của hắn, hắn đã từng khuyên bảo Hách Thiên Thần, nói rằng Huyết Ma Y là ác ma, sẽ làm ra những chuyện mà không ai có thể ngờ trước, ở cùng với Hách Cửu Tiêu rất nguy hiểm.

Hách Cửu Tiêu rất nguy hiểm.

Không dám suy đoán rốt cục Hách Cửu Tiêu đã làm gì Hách Thiên Thần, hắn cuống quýt đi tìm Diễm Hoa, Diễm Hoa là thân nhân duy nhất của hai huynh đệ bọn họ, chỉ có nàng mới có thể khuyên nhủ Hách Cửu Tiêu.

Vội vàng xoay lưng, hắn suýt nữa đã chạm vào người đang đi ngược về phía hắn, người đến chính là Diễm Hoa, nàng cũng không yên tâm, “Sao vậy? Ta nghe thấy tiếng quát tháo của ngươi với Hách Cửu Tiêu, hắn có chuyện gì? Thiên Thần như thế nào?”

“Ta không biết hắn đang làm cái gì, mấy ngày nay vẫn nhốt Hách Thiên Thần ở trong phòng, nếu thần trí của Thiên Thần thanh tỉnh thì hắn sẽ không cho Hách Cửu Tiêu làm như vậy với hắn, chuyện của Thiên Cơ Các phải chờ hắn lên kế hoạch, còn có ước hẹn với Sở Thanh Hàn, vì sao hắn lại đóng cửa không đi ra?” Hoa Nam Ẩn lo lắng chỉ vào cửa, “Mấy ngày nay các ngươi có ai nhìn thấy hắn đi ra hay không?”

Diễm Hoa lắc đầu, Xá Kỷ, Băng Ngự và Hạ Tư Nhân đi theo sau nàng cũng lắc đầu, bọn họ quả thật đều cảm thấy kỳ quái, cho nên vẫn chú ý tình hình nơi này, ai cũng đều nhận ra mấy ngày qua quả thật có chuyện gì đó không đúng.

Diễm Hoa là trưởng bối, lại là a di của hai huynh đệ bọn họ, nàng làm ra quyết định, “Xá Kỷ, Băng Ngự, các ngươi tiến lên gõ cửa, nếu không có ai trả lời thì phá cửa ra!”

Cho dù Diễm Hoa cố kỵ tính tình lãnh khốc vô tâm của Hách Cửu Tiêu nhưng nàng hiểu rõ tình hình trước mắt không cho phép nàng tiếp tục chần chừ, Xá Kỷ và Băng Ngự tiến lên, tất cả đều đề cao cảnh giác, bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng sẽ động thủ với Hách Cửu Tiêu, tin tưởng với công lực của hai người liên thủ thì tình huống tệ nhất chính là trọng thương, vẫn chưa thể chết được.

“Cốc chủ?” Băng Ngự gõ cửa, Xá Kỷ ở bên cạnh hô một câu, “Các chủ?”

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, nhưng Hoa Nam Ẩn tận mắt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đi vào, hắn biết hai người kia nhất định ở bên trong, Xá Kỷ và Băng Ngự tiếp tục gõ cửa, rốt cục nghe được một tiếng lạnh lùng đáp lại, “Cút.”

Một chữ, một chữ khhiến cho lòng người run rẩy, nhưng tình hình trước mắt không phải là lúc để bọn họ nghe lệnh, Xá Kỷ và Băng Ngự liếc nhau, vận lên mười thành công lực chuẩn bị sẵn sàng, đá văng cửa phòng, cảnh tượng trong phòng khiến bọn họ sững sờ đứng ngay tại chỗ.

Y phục phân tán, thậm chí còn bị xé thành mảnh nhỏ, đó là thanh y của Hách Thiên Thần, từ bên cạnh án thư đi vào bên trong, tầm mắt lướt đi, phía sau rèm che âm u là gian phòng ngủ, từ bên trong lan tỏa một hơi thở tình dục đầy dâm mỹ.

Trong không khí có độ ẩm, nồng nặc mùi tình dịch nhầy nhụa hòa lẫn với lãnh ý lạnh thấu xương, lại mâu thuẫn khiến người ta cảm thấy nóng rực, giống như chỉ cần thắp lên một đốm lửa cũng đủ để châm ngòi hết thảy sôi trào.

“Cửu Tiêu, ngươi đang làm cái gì?” Diễm Hoa không thể xác định, nàng tiến lên vài bước, Xá Kỷ và Băng Ngự đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng người bên trong không có động tác phản kích, tiếng thở dốc rất nhỏ mơ hồ truyền đến, Diễm Hoa bảo mọi người dừng bước, nàng tiếp tục hướng vào bên trong.

Rèm che bị đẩy ra, Diễm Hoa trước tiên nhìn thấy nửa thân trên xích lõa của Hách Thiên Thần, trên cổ có một dấu máu màu đỏ tươi, tựa hồ là hôn ấn, nhưng nó lại đỏ quá mức, giống như một giọt máu ngay trên cần cổ hơi tái xanh, tóc đen xõa dài trên vai và lưng, hắn nhắm hai mắt lại, bán lõa thể nằm trên giường.

Trên giường hỗn độn, có một chút mảnh vụn của y phục, có dấu vết của nước thuốc, dấu vết nhầy nhụa, thậm chí có cả vết máu, Diễm Hoa bụm miệng lại, lúc này nàng mới thấy rõ Hách Cửu Tiêu đang làm chuyện gì.

Hách Cửu Tiêu ở sau lưng Hách Thiên Thần, hai tay ôm lấy Hách Thiên Thần, một tay đặt ở thắt lưng, một tay còn lại đang bóp cổ hắn!

Giống như ngay cả mạch máu cũng lộ ra phía dưới làn da, bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt của Hách Thiên Thần đỏ lên, hôn ấn bên cổ càng giống xuất huyết, đỏ đến mức kinh người, mặc dù là như vậy nhưng Hách Thiên Thần vẫn nhắm mắt, không biết là đang ngủ say hay bị bất tỉnh, tiếng rên rỉ rất nhỏ phát ra từ miệng của hắn, nhưng động tác của Hách Cửu Tiêu không hề đình chỉ.

Hách Cửu Tiêu ôm hắn, hôn môi hắn nhưng bàn tay lại chuẩn bị bóp chết hắn!

“Cửu Tiêu! Dừng tay!” Diễm Hoa hét lên một tiếng chói tai, những người khác vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều sửng sờ ngay tại chỗ, gian phòng hỗn loạn như một cuộc chiến, Hách Thiên Thần ở trước người Hách Cửu Tiêu, trên làn da mịn màng ngoại trừ những cơ bắp hoàn mỹ thì còn trải dài vô số dấu vết không rõ.

Có vết cắn, có hôn ấn, có vết cào còn có cả vết bị trói buộc giăng khắp nơi, từ cổ của Hách Thiên Thần kéo dài xuống, trải rộng toàn bộ nửa thân trên, không cần nghi ngờ thì cũng biết nếu thoát hạ hết thảy y phục sẽ thấy toàn thân của hắn bị những dấu vết này lấp kín.

Những dấu vết trên giường cùng với mùi vị trong không khí thuyết minh lúc trước đã phát sinh chuyện gì, sắc mặt của Hạ Tư Nhân đỏ bừng lộ ra vẻ kinh hoàng, Diễm Hoa cũng kêu lên sợ hãi, Xá Kỷ và Băng Ngự lấy lại tinh thần, xông lên giữ chặt Hách Cửu Tiêu, Hoa Nam Ẩn đã gần như choáng váng, hắn không thể tin Hách Cửu Tiêu sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Ngươi là kẻ điên! Ngươi thật sự điên rồi! Ngươi lại muốn giết hắn?” Hoa Nam Ẩn gào thét, nhào lên giữ chặt Hách Cửu Tiêu, ngay sau đó Xá Kỷ, Băng Ngự và hắn đều bị ném ra ngoài, ánh mắt vô tình của Hách Cửu Tiêu dừng trên người bọn họ.

“Thiên Thần sắp chết.” Vuốt ve mái tóc của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nhìn bọn họ, ánh mắt này của hắn khiến người ta rùng mình

Cuối cùng nhìn thấy động tác trong tay của hắn dần dần chậm lại, Diễm Hoa siết chặt khăn tay, nhịn không được mà run rẩy, “Cửu Tiêu, ngươi đừng hồ đồ, Thiên Thần sẽ ổn thôi, hắn sẽ ổn thôi. Ngươi là Huyết Ma Y, ngươi nhất định có thể cứu hắn, có phải hay không? Ngươi có thể cứu hắn, ngươi không thể giết hắn được!”

“Cứu hắn? Ta không thể cứu hắn, người khác đều nói Huyết Ma Y không bệnh nào không thể chữa, không độc nào không thể giải, vậy mà lại không thể cứu được hắn! Ta cứu không được hắn!” Hách Cửu Tiêu ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười thê lương quỷ dị, hắn dùng biểu tình như vậy mà cười to, mọi người không biết phải hình dung như thế nào, không biết đó là thống khổ hay là bi thương, là tuyệt vọng hay là không cam lòng.

Đọc hết tất cả y thư của thiên hạ thì sao, thông hiểu độc thuật của thế gian thì lại thế nào, hắn có thể cứu chữa mọi người nhưng lại duy nhất không cứu được Thiên Thần!

Đừng làm cho ta quên, vô luận ngươi dùng phương pháp gì cũng được.

Đó là câu nói cuối cùng của Hách Thiên Thần dành cho hắn, rồi sau đó Hách Thiên Thần không còn tỉnh lại, đến khi tỉnh thì không còn là chính mình. Tư tưởng phân liệt giống như một cơn ác mộng đột nhiên tiến đến, đột nhiên đập nát hết thảy mọi thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện