Không biết một trận gió lớn từ nơi nào thổi vào khiến bức rèm che cuồn cuộn tung bay, vang lên những tiếng phần phật, lãnh ý lan tràn khắp phòng, Sở Thanh Hàn trợn mắt, “Hách Cửu Tiêu?”

Hách Thiên Thần nhảy vào từ cửa sổ, đứng sau lưng Hách Cửu Tiêu, Sở Thanh Hàn lướt mắt nhìn hắn, giật mình gật đầu, “Các ngươi nếu không làm rõ sự tình thì quả nhiên sẽ không đi, xem ra ta vẫn đánh giá thấp các ngươi, không ngờ lại đến nhanh như vậy.”

Hắn đứng ở một hướng khác trong phòng, bị Hách Cửu Tiêu gây thương tích trên đại điện nên thần sắc của hắn kém hơn so với ban đầu một chút, nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi quá lớn, không thể nhìn ra thương thế trên cánh tay giấu bên dưới y mệ, nhưng theo thân pháp của hắn thì Hách Thiên Thần có thể đoán được hắn nhất định đã bị nội thương.

“Sở Thanh Hàn, ta đã tha cho ngươi rất nhiều lần.” Hách Cửu Tiêu chậm rãi mà nói, giống như có một hơi thở tử vong đang dần dần lan tỏa, gió lạnh phất qua, một thân tử y vẫn bất động, sắc mặt của Sở Thanh Hànkhẽ biến, Lương Ỷ La ở bên cạnh nhìn thấy, nàng vội vàng ngồi dậy.

“Dừng tay!” Khuôn mặt được trang điểm khéo léo cũng không thể giấu đi sự hốc hác, nàng có vẻ già hơn so với lần trước gặp mặt, vịn vào nhuyễn tháp, nàng miễn cưỡng đứng dậy, thân hình run rẩy, “Ai dám động vào hắn thì bản cung lập tức gọi người tiến vào, nếu hắn chết thì các ngươi đừng hòng còn sống mà rời đi!”

Thân thể của Lương Ỷ La quả thật rất suy yếu, nhưng uy nghi vẫn không hề giảm, hai huynh đệ đến đây là vì hỏi về chuyện của Vụ Sắc đao, lúc này trở mặt với Lương Ỷ La cũng không có lợi, Hách Thiên Thần tiến lên vài bước, tựa như không cảm giác được sát khí băng lãnh và nguy hiểm ở xung quanh, hắn cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu, “Trước tiên bàn chính sự.”

Âm hàn dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu chưa tan rã nhưng Sở Thanh Hàn lại cảm thấy áp bách ở quanh mình đang biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm, Hách Thiên Thần nhìn thẳng vào mắt của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt chưa hề thay đổi, “Quyền lựa chọn cuối cùng cũng không phải do ngươi, Sở Thanh Hàn, giữa ta và ngươi chưa bao giờ có khả năng.”

“Các ngươi nhất định đã nghe được những gì ta vừa nói, Hách Cửu Tiêu muốn lấy mạng của ta cũng không có gì kỳ lạ, lời ngươi nói cũng nằm trong dự kiến của ta, bất quá ta cũng đã từng nói, suy nghĩ của ngươi là chuyện của ngươi.” Sở Thanh Hàn mỉm cười nhún vai, sau đó dựa vào vách tường, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức ở trước mặt Hách Cửu Tiêu mà trêu chọc Hách Thiên Thần, đối thoại mới vừa rồi cùng Lương Ỷ La đã bị hai huynh đệ nghe thấy, lúc này hắn không cần mở miệng.

“Các ngươi đến tìm bản cung là vì chuyện gì?” Lương Ỷ La sợ Hách Cửu Tiêu lại gây bất lợi đối với Sở Thanh Hàn nên lập tức mở miệng, tầm mắt của Hách Cửu Tiêu rốt cục di chuyển đến thân thể của nàng rồi ngừng lại một lát, “Ngươi sống không quá một tháng.”

Tựa như bị Diêm Vương tuyên án sinh tử, nhưng vẻ mặt của Lương Ỷ La không hề kinh ngạc hay sợ hãi, nàng vịn vào nhuyễn tháp rồi đứng dậy, “Bản cung biết.”

Bên ngoài có người nghe thấy động tĩnh ở bên trong liền tiến lên thăm hỏi, bị Lương Ỷ La cho lui, hơi ngửa đầu, cho dù nghe được thời hạn sống của mình chỉ còn một tháng, tư thái của nàng vẫn ngạo nghễ như trước, dị thường trấn tĩnh, nhưng Sở Thanh Hàn dường như lại thập phần bất ngờ, hắn hướng về phía Lương Ỷ La, “Một tháng?”

“Đừng lo, một tháng thời gian đã đủ cho nương giúp ngươi làm một chút việc, ta nhất định sẽ để cho ngươi trở thành quân chủ Đại Viêm!” Lương Ỷ La ngẩng đầu nhìn cốt nhục của mình, đôi mắt vốn ảm đạm lại trở nên sáng rực, tựa như có ánh nến bừng cháy dưới đáy mắt của nàng.

“Ai làm hoàng đế cũng không liên quan đến chúng ta, Lương Ỷ La, ngươi có biết về Vụ Sắc đao hay không?” Ngữ thanh lạnh như băng làm cho hỏa quang cũng bị ngưng kết, Lương Ỷ La nghe thấy những lời này của Hách Cửu Tiêu thì toàn thân lập tức chấn động, dưới sự nâng đỡ của Sở Thanh Hàn mà ngồi trở lại nhuyễn tháp.

Nàng ngậm miệng không nói, vẻ mặt của Sở Thanh Hàn trở nên nghiêm túc trầm trọng, hắn thật không ngờ tình trạng thân thể của Lương Ỷ La đã kém đến mức độ này.

Toàn bộ gian phòng bỗng nhiên lâm vào yên lặng, chỉ có tiếng vang phần phật của bức rèm dưới ánh nến, làm cho giờ khắc này có vẻ dị thường yên lặng. Bên cạnh Lương Ỷ La là Sở Thanh Hàn, Hách Thiên Thần nhìn mẫu tử hai người, trong đôi mắt trầm tĩnh lộ ra vài tia sắc bén, “Thanh đao này cất giấu một bí mật, ngươi nhận ra tên của nó, cũng nên biết nó lưu lạc Trung Nguyên, nhưng lại không hề bất ngờ, đây rõ ràng đã nằm trong dự kiến của ngươi.”

Lương Ỷ La không trả lời, Sở Thanh Hàn nghe bọn họ nhắc đến Vụ Sắc đao thì trên mặt hiện lên một chút khác thường, “Thanh đao này quả thật từng thuộc về Vạn Ương, như vậy thì sao? Trước đó không lâu nó đã mất tích khỏi hoàng cung, sau đó lại lưu lạc đến Trung Nguyên, là kẻ nào đã lấy cắp nó đem đến Trung Nguyên thì không ai biết rõ.”

“Không ai biết?” Hách Cửu Tiêu lặp lại, ba chữ này tựa như có vạn quân áp bách, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, Sở Thanh Hàn và Lương Ỷ La đều cảm thấy nguy hiểm, không ngờ Hách Cửu Tiêu cũng không tiếp tục truy vấn mà lại đột nhiên nói, “Ngươi đừng quên, ngươi còn nợ chúng ta một lời hứa, Lương Ỷ La.”

Ngọn đuốc bập bùng trong gió đêm, hai người đứng trước cửa sổ nhìn chăm chú Lương Ỷ La, tựa hồ không hề lo lắng nàng sẽ thất hứa.

“Các ngươi…” Lương Ỷ La nhíu chặt mi, hai người này quả thật rất khó đối phó, nàng có kiêu ngạo của nàng, quả thật sẽ không cho phép bản thân mình nói mà không giữ lời. Hai huynh đệ bọn họ quả thật đã nhìn không sai.

Chậm rãi nhắm mắt lại, nàng thở dài một tiếng, có vẻ rất mệt mỏi, “Lúc trước bản cung đáp ứng sẽ giúp các ngươi rửa sạch tội danh ám sát Vạn Ương Vương, rốt cục đã làm được, cũng quả thật có hứa hẹn một chuyện với các ngươi, lúc này các ngươi muốn chính là lời giải về Vụ Sắc đao?”

“Vụ Sắc đao vốn là của Yêu Hồ tộc, chúng ta có quyền biết lời giải về nó.” Hách Thiên Thần tiến lên vài bước, gió đêm phất qua, ánh nến rốt cục phụt tắt, mây mù bên ngoài phiêu tán, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của Lương Ỷ La.

“Chuyện mà bản cung đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, nếu các ngươi muốn lời giải thì ta sẽ cho các ngươi đáp án.” Nàng vịn vào Sở Thanh Hàn mà đứng lên, chậm rãi bước ra phía trước đèn lồng, sau đó thắp sáng ngọn nến, bóng dáng đưa lưng về phía hai huynh đệ có vẻ gầy yếu rất nhiều, tựa như ngay cả thân thể cũng chống đỡ không nổi, ánh lửa nhảy lên trước mắt nàng, trên mặt của Lương Ỷ La hiển lộ hồi ức xa xưa.

“Vụ Sắc đao vốn thuộc về Yêu Hồ tộc, Yêu Hồ tộc quả thật là một bộ tộc kỳ dị, chỉ tiếc Hùng Tích An…” Nàng biết Yêu Hồ tộc đã bị diệt, Hùng Tích An oán hận Yêu Hồ tộc cũng là vì nàng, Lương Ỷ La phi thường rõ ràng điểm này nhưng không hề nói tiếp, mà chỉ nói về Vụ Sắc đao, “Thanh đao kia có thể hấp thu dị lực của Yêu Hồ tộc, nhưng ngoại trừ như vậy thì nó còn có một công dụng khác mà người ngoài không biết.”

“Huyết chú.” Lương Ỷ La xoay người lại, ánh nến mờ nhạt làm cho sắc mặt của nàng trở nên quỷ dị, khi nàng nói đến hai chữ này thì trong mắt đang lấp đầy hồi ức lại lộ ra vài phần bi ai cười khổ, “Năm đó ta thật sự rất ngốc, ta nghĩ rằng dùng huyết chú có thể ràng buộc hắn, làm cho hai người chúng ta cùng sinh cùng tử.”

Lương Ỷ La nói hắn đương nhiên là Thuận Đức Đế Sở Mục, nhưng chưa từng nghe qua có người nào nói về Huyết chú, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chợt lóe, “Huyết chú là gì?”

“Huyết chú, đoái trông cái danh mà nghĩ đến nghĩa của nó, lấy máu làm bùa, làm cho tâm huyết của hai người tương liên, cộng sinh cộng tử.” Sở Thanh Hàn hiển nhiên đã biết được đáp án từ Lương Ỷ La, hắn tiếp tục trả lời, “Chỉ cần nương của ta qua đời thì e rằng phụ hoàng cũng không thể sống quá ba tháng.”

Nói đến Thuận Đức Đế, Sở Thanh Hàn vẫn xưng hô như thế, trong lời nói không có oán hận hoặc trách cứ, nhưng không có quá nhiều cung kính. Chỉ trong thoáng chốc thì Hách Thiên Thần lập tức hiểu được, hắn nhìn về phía Lương Ỷ La.

Những năm trước nàng liên tục ốm đau, không có Hồng Nhan làm thuốc khiến thân thể suy nhược, Thuận Đức Đế cũng triền miên trên giường bệnh, không có cách nào để chữa trị, hóa ra trong đó lại có mối liên hệ huyền diệu như thế!

“Triều đình nóng lòng tìm thanh đao, xem ra trong Vụ Sắc đao có cất giấu phương pháp phá giải.” Hách Cửu Tiêu quan sát khí sắc của Lương Ỷ La rồi lạnh giọng quả quyết, “Ngươi không uống thuốc.”

Không uống thuốc thì sớm muộn sẽ chết, Lương Ỷ La cố tình muốn trả thù Thuận Đức. Ngay cả Hách Thiên Thần cũng nhìn ra Lương Ỷ La không còn nhiều thời gian, “Ngươi muốn có được phương thuốc Hồng Nhan chỉ là để kéo dài thời gian sống, nhìn thấy cốt nhục của mình, nay đã được toại nguyện, ngươi tính dùng chính sinh mạng của mình để trả thù hắn? Để cho Sở Thanh Hàn lên ngôi đế vương?”

Tuy rằng hắn lên tiếng chất vấn nhưng kỳ thật đã gần như xác định suy nghĩ của Lương Ỷ La, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, phóng thẳng về phía Sở Thanh Hàn, “Phái người tống xuất Vụ Sắc đao là ai?”

Sở Thanh Hàn nhướng mi, há mồm muốn nói thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, “Giang hồ đại loạn, triều đình rung chuyển, Sở Mục nhất định vội vàng tìm thanh đao kia, nhất định là đang hối hận!”

Hùng Tích An đá văng đại môn, giương giọng cười lớn, phía sau còn dẫn theo rất nhiều thị vệ đi thẳng vào bên trong, giọng nói hung bạo như quỷ mị, “Nghe thủ hạ nói nơi này có động tĩnh, ta liền đoán được là hai người các ngươi. Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, lần trước để cho các ngươi chạy thoát, hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của lão phu!”

Hiển nhiên Hùng Tích An cũng phi thường biết rõ về Vụ Sắc đao, Hách Thiên Thần nhìn cục diện trước mắt, hiểu được một trận đại chiến sẽ khó có thể tránh khỏi, hắn chuẩn bị truyền tín hiệu triệu tập thủ hạ đến tiếp ứng, không ngờ Lương Ỷ La lại trầm mặt xuống, “Hùng Tích An, ai cho phép ngươi vào đây?”

“Gian tế Đại Viêm lẻn vào hoàng cung, ta chỉ truy bắt gian tế, Ỷ La, chẳng lẽ ngươi còn đứng bên phía Đại Viêm?” Hùng Tích An không ngờ nàng lại mở miệng, tựa hồ muốn ngăn cản, hắn lạnh giọng ứng đối.

Y mệ của Lương Ỷ La phất qua, vài thứ trên bàn rơi lăn lóc xuống đất, mặt lộ ra thần sắc giận dữ, “Ai cho phép ngươi hô thẳng tục danh của bản cung? Hùng Tích An, đừng quên thân phận của ngươi!”

Hùng Tích An vạn lần không ngờ nàng lại làm cho hắn khó xử ngay lúc này, ở trước mặt thủ hạ của hắn mà nói với hắn như vậy, hắn liên tục cười lạnh, “Ngươi tưởng rằng tìm được nhi tử của mình thì có thể dựa vào mà không cần ta? Ỷ La, nhìn hoàng cung này xem, đừng quên, hắn chung quy vẫn là hoàng tử Đại Viêm, Ngao Kiêu tộc mới là bộ tộc cường đại nhất Vạn Ương, trong cung có hơn phân nửa người nghe lệnh của ta, Vạn Ương hôm nay đã không còn là Vạn Ương lúc trước!”

Lương Ỷ La chọn ngay lúc này để trở mặt với Hùng Tích An, đương nhiên nàng có quyết định của mình, thần sắc tái nhợt hiện lên một tia màu xanh, nàng bất thình lình lui ra vẻ mặt giận dữ, nói một cách dị thường bình tĩnh, “Hùng Tích An, ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, đó là vọng tưởng, vương vị Vạn Ương tuyệt đối sẽ không rơi vào tay của ngươi.”

Trong tình cảnh hỗn loạn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vừa nhìn thì đã biết Lương Ỷ La đang mượn lực lượng của bọn họ với ý đồ tiêu diệt Hùng Tích An, toàn bộ Vạn Ương hoàng cung cơ hồ có thể nói là nằm trong tay Hùng Tích An, muốn để cho Sở Thanh Hàn đoạt quyền thì Hùng Tích An phải chết!

Cho nên Lương Ỷ la đứng về phe bọn họ. Nàng cũng không phải vì bọn họ mà là vì Sở Thanh Hàn.

Sở Thanh Hàn đương nhiên cũng nhìn thấy rõ, biết lúc này nên làm như thế nào, thị vệ vọt đến, theo hiệu lệnh của Hùng Tích An mà bao vây Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, Sở Thanh Hàn đương nhiên đứng về phe bọn họ, ba người nghênh địch, cùng nhau thối lui ra ngoài cửa sổ, xoay người nhảy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện