“Lương Ỷ La cáo ốm không xuất hiện, Hùng Tích An đã khống chế hơn phân nửa Vạn Ương, Sở Thanh Hàn không dễ tin tưởng, bởi vậy nếu chúng ta đi hoàng cung thì chỉ có hai biện pháp.” Đứng trong Xích Lang tộc, Hách Thiên Thần nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong lòng lại suy nghĩ về hoàng cung Vạn Ương.

“Xông thẳng vào thì bất lợi cho chúng ta, nếu lẻn vào thì cần phải trực tiếp đi tìm Lương Ỷ La, không thể chậm trễ một khắc.” Hách Cửu Tiêu nói tiếp, xung quanh có người của Xích Lang tộc dâng thức ăn lên, hắn đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy Phong Ngự Tu nâng tay ra hiệu, hắn cùng Hách Thiên Thần đi đến trước cửa lều trại do Phong Ngự Tu chuẩn bị cho bọn họ.

“Các ngươi ở lại đây một đêm đi.” Mục Thịnh đi đến, nhướng mi đối với bọn họ rồi cười một cách ám muội, “Căn lều này các ngươi có thể sử dụng tùy ý.”

Mấy ngày trước đây khi trở lại Vạn Ương, Hách Thiên Thần đã nhớ đến tình cảnh trong túp lều vải, Mục Thịnh đột nhiên nói một câu như vậy làm cho hắn ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhìn ra phương xa, “Ta nhớ rõ đêm hào nguyệt khi ấy có người bị khiêng vào cửa.”

Hách Thiên Thần mỉm cười thản nhiên, Mục Thịnh thầm mắng một câu, “Chết tiệt con dã lang” Bị người khiêng vào cửa chính là hắn, tình cảnh ngày đó dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy, đáng chết!

Một miếng thịt được đưa đến bên miệng Hách Thiên Thần, người cầm đũa là Hách Cửu Tiêu, hắn nhìn thoáng qua, há miệng cắn vào, “Tối nay ở đây nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại đi Hòe Lâm, đến lúc đó thủ hạ của chúng ta…”

“Để bọn họ ở ngoài tiếp ứng, chỉ cần ngươi và ta tiến cung là được, như vậy sẽ khó có người phát hiện.” Hách Cửu Tiêu buông đũa, tiếp nhận ly rượu do Hách Thiên Thần truyền sang, hai người vừa ăn vừa nói, Mục Thịnh ở bên cạnh quan sát, vẻ mặt có một chút vui mừng.

Phong Ngự Tu đi đến bên cạnh Mục Thịnh, chờ bọn họ thương nghị ổn thỏa, hắn nói xen vào, “Trong cung đã xảy ra chuyện, khi các ngươi đi thì phải cẩn thận một chút, nữ nhân gọi là Tử Diễm nếu tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn thì các ngươi đừng nương tay, cứ nhanh chóng giết chết cho xong việc, miễn lưu lại hậu hoạn, đừng quên nàng là thủ hạ của ngươi, nàng rất quen thuộc Thiên Cơ Các.”

Đâu chỉ quen thuộc, Tử Diễm thậm chí còn thay Hách Thiên Thần chấp chưởng Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần nheo mắt không lên tiếng, Hách Cửu Tiêu rất muốn hỏi Hách Thiên Thần có phải thật sự không đành lòng hay không, hay là vẫn nhớ tình cũ, nghĩ đến những gì Hách Thiên Thần đã nói với hắn trên đường đi, rốt cục hắn không hề lên tiếng, chẳng qua hàn sương trên mặt lại hiển lộ rõ ràng, khiến cho tộc nhân của Xích Lang tộc vốn muốn tiếp đãi lại không dám đến gần.

Ban đêm, Hách Thiên Thần đi tắm rửa ở bờ sông trở về căn lều vải, mái tóc xõa dài nằm xuống giường, hắn nhắm mắt nhưng không ngủ, Hách Cửu Tiêu quay về trễ hơn hắn một chút, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh hắn, “Ngươi tính xử trí Tử Diễm như thế nào? Nếu nàng không dẫn ra người đã điều khiển nàng, ngươi sẽ làm sao?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Dưới thân có lót một lớp da thú, mặt trên phủ tấm đệm bằng lá trúc mềm mại, khi nằm lên sẽ không cho cảm giác nóng bức, Hách Thiên Thần mỗi khi ở Xích Lang tộc đều cảm thấy có thể dễ dàng yên tâm, thở ra một hơi, hắn hơi mở mắt thì thấy ánh nhìn chăm chú của Hách Cửu Tiêu, “Ta buông tha nàng vài lần là có lý do của ta.”

“Không phải bởi vì nàng đối với ngươi có cái gì đặc biệt?” Hách Cửu Tiêu cũng không hài lòng đối với đáp án như vậy, cúi người xuống, ngón tay luồn vào mái tóc của Hách Thiên Thần rồi quấn quanh trên bàn tay của hắn. Nửa người của Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu chế ngự, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi nhất định muốn nghe ta nói?”

“Ngươi nói, ta nghe.” Hách Cửu Tiêu đưa tay mơn trớn trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ nghĩ rằng Tử Diễm rất đặc biệt đối với ngươi, nàng và ngươi cùng nhau lớn lên, biết những gì mà ta không biết, nàng bất đồng với những nữ tử khác.”

Hách Thiên Thần kéo tay của hắn xuống, nhìn hắn một lúc lâu, “Vậy ngươi nghe.” Hách Thiên Thần kề sát vào Hách Cửu Tiêu, hô hấp nóng rực, lời nói thì thầm dừng bên tai Hách Cửu Tiêu, nhẹ đến mức chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu có thể nghe thấy.

Bên trong bóng đêm, dưới ánh nến lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy có người đang nói chuyện, cánh tay khẽ nhúc nhích, di chuyển từ trên lưng của người nằm phía trên rồi dần dần đi xuống, cuối cùng lại bị đối phương giữ lại. Hách Cửu Tiêu đè lại tay hắn nhưng không khước từ, cố kỵ bóng đêm yên lặng, Hách Thiên Thần không vùng vẫy quá mạnh.

“Đêm nay không phải hào nguyệt.” Hai tay của hắn bị Hách Cửu Tiêu đè xuống hai bên hông, hắn mở to mắt ngước nhìn, khuôn mặt lãnh khốc yêu dị của Hách Cửu Tiêu lộ ra ý cười, “Là ngươi trêu chọc ta trước.”

Hách Thiên Thần không còn gì để nói, bờ môi của Hách Cửu Tiêu đang hôn xuống ngực hắn, một bàn tay đã xâm nhập vào hạ y của hắn. Do dự một lát, Hách Thiên Thần nâng tay ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, kéo Hách Cửu Tiêu xuống để làm nụ hôn thêm sâu.

Gió đêm vi vu, ánh nến trong túp lều bị thổi tắt, lều bạt thật dầy ngăn cách tất cả tiếng thở dốc rên rỉ cùng với va chạm của thân thể, cũng làm cho không khí nóng rực ẩm ướt bên trong căn lều hoàn toàn ngăn cách với hơi lạnh ở ngoài trời.

Biết ngày hôm sau phải lên đường nên Hách Cửu Tiêu không hề quá mức, đến khi trời tờ mờ sáng thì bọn họ tỉnh lại, hai người đứng dậy tắm rửa thay y phục, chờ đến khi thu dọn ổn thỏa thì những người khác cũng lần lượt thức dậy

Cáo biệt Phong Ngự Tu và Mục Thịnh, bọn họ trước tiên phân tản thủ hạ, hai người cải trang, quay lại Hòe Lâm.

Thành Hòe Lâm, từ sau cơn giông tố khi hoàng cung bị xâm nhập thì nơi đây đặc biệt được canh gác nghiêm ngặt, nhưng đối với hai huynh đệ thì hoàn toàn không có gì trở ngại, bọn họ nghỉ ngơi hơn nửa ngày, đến ban đêm mới hành động, với thân thủ của hai người, cho dù bị phát hiện thì e rằng không ai có thể bắt được bọn họ.

Vạn Ương hoàng cung, vẫn là đêm tối, ánh trăng bị mây đen che phủ, vụ sắc mê ly, hai huynh đệ thừa dịp lính canh thay ca là lúc lặng lẽ nhảy vào, hai bóng người nhanh như lôi điện, lướt đi chớp nhoáng, nhắm thẳng vào tẩm cư của Lương Ỷ La.

Lương Ỷ La vẫn ở ngay tại chỗ cũ, ngay cả vị trí đặt đèn lồng vẫn không có gì thay đổi, nhưng lúc này nàng không phải ngồi trước án thư mà là tựa vào nhuyễn tháp.

Nhuyễn tháp được đặt bên cửa sổ, phía trước có ngăn cản bằng một bức rèm che, xuyên thấu qua rèm che có thể nhìn thấy thần sắc hơi mệt mỏi của nàng, một tay chống xuống nhuyễn tháp, tay còn lại cầm thư sách, không biết trên sách có phải báo cáo tình hình chiến sự của Vạn Ương và Đại Viêm hay không.

Nhìn thấy Lương Ỷ La, hai người định nhảy xuống từ mái hiên thì phía sau bức rèm che lại xuất hiện một người đang khoác cho Lương Ỷ La một chiếc áo choàng mỏng, “Trời đã khuya, ngoài cửa sổ có gió đêm, thân thể của nương không tốt, người nên lên giường nghỉ ngơi sớm.”

Người nọ là Sở Thanh Hàn, mặc cẩm y hoa phục của Đại Viêm, giống với phục sức Trung Nguyên trên người Lương Ỷ La.

Lương Ỷ La chưa từng được xưng là hoàng phi của Đại Viêm, cũng không phải nữ vương của Vạn Ương, Sở Thanh Hàn không gọi nàng là mẫu phi hoặc mẫu hậu, Lương Ỷ La nhìn hắn rồi thở dài, “Hai nước giao chiến, Vạn Ương thật sự không phải đối thủ của Đại Viêm, điểm này ta đã sớm biết, nhưng nhìn quốc lực của Vạn Ương bị hao tổn như thế, trong lòng của ta…”

Nàng tựa hồ không thể nói nên lời, ngữ thanh yếu hơn rất nhiều so với lần trước hai huynh đệ gặp nàng, bóng người dưới mái hiên nấp ở chỗ tối, ổn định hơi thở để tiếp tục lắng nghe.

“Thanh Hàn, có phải nương đã sai hay không? Cho dù ta không cam lòng thì có thể làm được gì? Nay chúng ta lấy toàn bộ quốc lực của Vạn Ương để tranh đấu với Đại Viêm.” Đây nhất định là một trận chiến thất bại, Lương Ỷ La hiểu rất rõ điểm này.

“Nương đừng lo lắng, từ xưa đến nay kẻ thắng làm vua, trận chiến lần này Đại Viêm hao tổn quốc lực, Vạn Ương đại thương nguyên khí, tới lúc đó chỉ cần ta có thể nắm được quyền khống chế Vạn Ương, đơn thân quay về Đại Viêm, bảo rằng trước đây đều là ta lừa gạt sự tín nhiệm của Vạn Ương, hôm nay có thể nắm lấy Vạn ương, các lão thần trong triều nhất định sẽ ủng hộ ta.”

“Triều thần sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế…” Lương Ỷ La toàn tâm giúp Sở Thanh Hàn bày mưu lập kế để đoạt lấy vương vị của Đại Viêm.

“Không cần hoàn toàn tin tưởng, nhưng dưới tình hình như thế thì công lao này không thể nghi ngờ, ai cũng không thể phủ định, ngay cả phụ hoàng cũng không thể.” Sở Thanh Hàn mỉm cười, ý cười lạnh lùng, “Hắn ốm đau đã lâu, vương vị rốt cục sẽ truyền cho một trong những huynh đệ chúng ta, phụ hoàng vẫn chưa biết chuyện thái tử cùng huynh đệ song sinh của hắn lén lút âm mưu, vương vị của Đại Viêm ngoài ta thì còn rơi vào tay ai?”

Ầm, Sở Thanh Hàn đập tay xuống án thư, thu liễm ý cười, để lộ khuôn mặt như mãnh hổ, rõ ràng chiếu rọi vào mắt của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Vụ Sắc đao thuộc về Lương Ỷ La, được người đưa đến Trung Nguyên, khiến cho giang hồ hỗn loạn, võ lâm rung chuyển, nếu Hách Liên Hiểu Phù thành công thì tiếp theo sẽ gây họa cho triều đình, với những sự kiện liên tiếp diễn ra thì ai sẽ là người có lợi nhiều nhất.

Hai người nín thở lắng nghe, dã tâm của Sở Thanh Hàn chính là chiếm được Vạn Ương, đi lên đế vị Đại Viêm, Hách Thiên Thần cũng không hề bất ngờ, nhưng thật ra Lương Ỷ La có thể sử dụng tánh mạng của tướng sĩ Vạn Ương để đổi lấy lợi thế cho Sở Thanh Hàn thì thật sự ngoài ý muốn của hắn. Mẫu thân vì nhi tử của mình quả nhiên chuyện gì cũng có thể vứt bỏ.

Cảm thấy bùi ngùi, hai người đều nghĩ đến Diễm Âm đã khuất, Diễm Âm thậm chí còn chưa kịp làm cái gì cho bọn họ thì đã qua đời, Lương Ỷ La nóng vội lót đường cho con của mình như thế, thậm chí không tiếc hy sinh tánh mạng của tướng sĩ Vạn Ương, chẳng lẽ nàng không còn sống được bao lâu?

Suy đoán chợt lóe lên trong đầu, Hách Thiên Thần kinh tâm, ngoảnh đầu thì cũng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hách Cửu Tiêu, phương thuốc Hồng Nhan không sai, Lương Ỷ La vẫn chưa đến mức suy yếu như lúc này, trừ phi khi chế dược xảy ra vấn đề.

“Nói thật cho nương biết có phải ngươi đúng như Hùng Tích An đã nói, đối với Hách Thiên Thần…” Trong phòng tiếp tục vang lên tiếng trò chuyện, Lương Ỷ La bỗng nhiên nhắc đến Hách Thiên Thần, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu lập tức trầm xuống, đôi mắt yêu dị co rút.

Sở Thanh Hàn đi vài bước trong phòng, tựa hồ hắn cũng không phải hoàn toàn lợi dụng mẫu thân của hắn như suy đoán của Hùng Tích An, trầm mặc một lúc, hắn mới mở miệng, “Ta không thể nắm được bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ trở thành chướng ngại, rời khỏi Trung Nguyên đi vào Vạn Ương, ta có một lần cơ hội có thể giết bọn họ, nhưng ta không hạ lệnh, thứ nhất vì ta không nắm chắc có thể nhất kích hạ sát hai người này, cho dù tướng sĩ của ta có đông đảo nhưng bọn họ cũng có thể thoát khỏi.”

“Thứ hai thì sao? Vì sao ngươi lại nói đến hai người bọn họ mà không đề cập đến Hách Thiên Thần?” Lương Ỷ La bất an nhìn hắn, Sở Thanh Hàn mỉm cười, “Thứ hai, ta thật sự do dự, ta không thể xác định ngộ nhỡ hắn chết thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với ta.”

“Có ý gì?” Lương Ỷ La không rõ ý tứ của hắn, nhưng Hách Cửu Tiêu lại lập tức hiểu được, một tay nắm chặt, ánh mắt lộ ra hàn quang, Sở Thanh Hàn e sợ Hách Thiên Thần chết thì sẽ khiến hắn hối hận, một khi cảm xúc bị ảnh hưởng, bị tư tình chi phối thì hắn sẽ không bao giờ còn có thể chuyên tâm vào chuyện trước mắt.

Trong phòng, Sở Thanh Hàn ngửa đầu, nhếch môi lên, không đáp mà hỏi ngược lại, “Nương, ngươi có biết cái gì gọi là đế vương vô tình hay không?”

Lương Ỷ La chưa nói tiếp thì hắn đã lên tiếng, “Đế vương nếu bị tư tình chi phối thì chắc chắn sẽ không thấy rõ sự đời trước mắt, nếu thân bị hãm vào trong đó thì ắt hẳn sẽ bị ảnh hưởng, quyết định làm ra sẽ có bất công, thậm chí có thể bị chính mình mê muội. Chỉ có vô tình mới là đế vương chân chính, xem trọng đại cục, tuyệt đoạn tư tình, tâm vô vướng bận.”

Sở Thanh Hàn nói ra những lời này, Lương Ỷ La mỉm cười chua xót, nàng làm sao không hiểu đạo làm vua, năm đó Sở Mục rất hiểu đạo làm vua, khiến cho nàng hoàn toàn lĩnh hội cái gì là đế vương vô tình, “Nhi tử của ta xem ra thật có lòng làm hoàng đế.”

Nàng vì những lời của hắn mà càng thêm u sầu, lặng lẽ thở dài, “Nhưng ngươi chớ quên lòng người không phải là đồ vật, không thể tùy tiện chi phối, ta hỏi ngươi, nếu ngươi có tình ý thì nên làm thế nào?”

“Chỉ cần người làm loạn lòng ta không xuất hiện thì ta sẽ tránh được tình cảnh tiến thối lưỡng nan, nếu không thể giết hắn thì cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt.” Tiếng cười của Sở Thanh Hàn vẫn tiêu sái như trước, tựa hồ chỉ đang đàm luận về chuyện tình yêu, hắn vừa vặn quay lưng về cửa sổ, bóng dáng chiếu lên trên cửa sổ, “Ta chỉ có thể nghĩ như vậy, chỉ cần chiếm được, bằng không…”

Bằng không người kia sẽ luôn luôn quanh quẩn trong lòng của hắn, làm cho hắn không thể an bình.

Sở Thanh Hàn đứng trước cửa sổ, phong thái ngang ngạnh tiêu sái xưa nay tựa hồ lại có thêm một chút gì đó. Bỗng nhiên trong không khí có một trận hàn ý lan tỏa, hắn dị thường cảnh giác, lập tức lui lại mấy trượng, cửa sổ vỡ vụn, một bóng người phá cửa sổ mà vào.

“Ngươi giết hắn không được thì càng không thể vọng tưởng chiếm được hắn.” Cẩm y ám sắc, tóc đen mắt lạnh, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa sổ, hàn băng lan tỏa làm cho người ta cảm thấy rét buốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện