Chậm rãi hướng vào trong, Hách Thiên Thần giống như không nhìn thấy người xung quanh, tâm tư của hắn bỗng nhiên rời xa, hoàn toàn không ở nơi này, hắn nhớ đến tình cảnh trên đường đến đây, nghĩ đến việc một mình ở bên ngoài ăn ngủ là lúc tự đốt lửa sưởi ấm, nghĩ đến một mình hắn nằm xuống, còn đến lúc dùng bữa thì không thể tiếp cận với người khác.
Đây là những chuyện mà hắn đã sớm tạo thành thói quen, nhưng bởi vì Hách Cửu Tiêu mà làm cho thói quen kia lại một lần nữa trở nên xa lạ.
Có người xếp củi nhóm lửa, có người mang theo ly chén mà hắn quen dùng, vì hắn mà lau đi bụi bậm trên ghế, gắp thêm thức ăn vào bát cho hắn, khiến hắn có thể không cần lo lắng đến dị năng, tùy tâm tùy ý đụng chạm.
Hách Thiên Thần xuyên qua đám người, lập tức hướng vào bên trong, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động lại có vẻ trở nên trầm trọng, những người khác thấy hắn đột nhiên đi tới, cũng không ai dám ngăn cản, có người biết thân phận của hắn, có người lại e ngại khí thế của hắn, tất cả đều tránh ra hai bên.
Người trong Thiên Cơ Các không hiểu, chỉ có thể đi theo sau lưng hắn, Xá Kỷ không biết tình hình, sau khi hỏi thăm thì tiến lên bẩm báo, “Các chủ, phái Điền Thương lại có người chết, lần này là An Ngọc Long.”
“An Ngọc Long?” Đột nhiên dừng lại cước bộ, Hách Thiên Thần giương mắt, trong cửa có rất nhiều người tụ tập, tất cả đều nhìn hắn, thần sắc vừa có kinh hỉ vừa có đề phòng, tầm mắt hướng vào trong, còn có thể nhìn thấy một cánh cửa mở rộng, bên trong có một linh đường, đặt không ít bài vị, một trong số đó chính là An Ngọc Long.
“Hắn chết như thế nào?” Đứng trước đại môn, cũng không hướng vào bên trong, ở giữa đình viện, thanh y nam nhân đột nhiên chất vấn, đệ tử của phái Điền Thương ngây người mà quên cả trả lời. Năm người của phái Điền Thương đi theo Hách Thiên Thần về đây đang kinh ngạc nhìn bài vị, người lớn tuổi nhất không thể tin được, “An sư đệ đã chết?”
“Hắn chết như thế nào, còn không mau nói!” Một người khác thúc giục đồng môn của mình, hắn cũng muốn biết rõ ngọn nguồn.
Môn hạ của phái Điền Thương tỉnh ngộ, căm giận nói, “Chính là hôm qua! Có mấy người xâm nhập vào phái chúng ta đòi Vụ Sắc đao, nơi này không có thanh đao nào, bọn họ không tin, kết quả liền xảy ra tranh chấp, An sư huynh giao thủ với bọn họ thì bị trọng thương, mới đầu thoạt nhìn vẫn hoàn hảo, sau đó thương thế chuyển biến xấu, không ngờ đến hôm nay thì…”
“Chúng ta vừa đến thì hắn lại chết, thật trùng hợp.” Xá Kỷ nâng cằm, lời nói của hắn khiến người khác lườm nguýt, có người đỏ mắt, nổi cơn thịnh nộ, “Lời của các hạ có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn nói hắn cố ý chết vào ngày hôm nay, cố ý không cho các ngươi nhìn thấy hắn?”
Xá Kỷ biết mình nói sai nhưng An Ngọc Long bị hiềm nghi rất lớn, lại có thể là nhân vật mấu chốt xúi giục Tử Diễm phản bội Thiên Cơ Các, hắn đương nhiên cảm thấy rất bất thường, “Các ngươi có biết An Ngọc Long cũng liên quan đến một chuyện đại sự trong Thiên Cơ Các hay không, hắn sớm không chết muộn không chết, lại chết ngay đúng thời điểm chúng ta đến, chẳng lẽ sự tình quả thật trùng hợp như vậy?”
“Ngươi–” Mới chết không ít đồng môn sư huynh đệ, lời này của Xá Kỷ khiến nhiều người phẫn nộ, lập tức không khí liền trở nên khẩn trương, Hách Thiên Thần hơi nâng tay, “Việc này phải điều tra thì mới có thể rút ra kết luận, phái Điền Thương có quan hệ đến Vụ Sắc đao hay không, An Ngọc Long có liên lụy đến Thiên Cơ Các hay không, hết thảy phải chờ sau khi kiểm tra thực hư thì mới có thể định đoạt.”
“Kiểm tra thực hư?” Mọi người khó hiểu.
“Kiểm tra nguyên nhân cái chết, khám nghiệm tử thi.” Tựa như một làn gió hiu hiu thổi, Hách Thiên Thần nói một cách thản nhiên, mọi người đều ồ lên kinh hãi, “Khai quan khám nghiệm tử thi?”
“Khai quan khám nghiệm tử thi.” Hách Thiên Thần đứng ngay tại chỗ, từ từ thu liễm ánh mắt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà rất nhiều người đều cảm thấy hôm nay Hách Thiên Thần có một chút khác thường, giống như mất hết tất cả kiên nhẫn, không muốn cùng người nhiều lời, đệ tử của phái Điền Thương tụ tập đến trước đình viện, như một cái nồi muốn nổ tung, môn hạ canh giữ trước cửa cũng đã quên phải cản trở những người bên ngoài, hết thảy đều trở nên hỗn loạn.
“Hách Thiên Thần, ý của ngươi là gì?” Trần sư thái là người xuất gia, không quen nhìn thấy những việc như vậy, nàng nhíu mi chất vấn, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc trầm mặc thì mỉm cười, “Sư thái là người xuất gia, trong lòng có từ bi, không thể nhìn thấy có người sau khi chết lại không được sống yên ổn, nhưng chuyện này nếu không điều tra rõ ràng thì ta e rằng hắn xuống mồ cũng khó mà bình an, cả đời phải chịu oan khuất.”
“Rốt cục ngươi đang nói cái gì?” Liễu Trần nhíu mày, đệ tử của phái Điền Thương đều cùng nhau truy vấn, “Chúng ta kính phục thanh danh của công tử đã lâu, chúng ta còn muốn cảm tạ ơn của công tử đã cứu đồng môn sư huynh đệ của chúng ta, nhưng nếu công tử muốn chúng ta khai quan, để cho ngươi khám nghiệm tử thi là chuyện không có khả năng!”
“Người khám nghiệm không phải ta, mà là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần xoay người nhìn ra cửa, thần sắc thâm trầm khó phân biệt, “Xá Kỷ, đi đến phân đà phái người hỏi thăm khi nào hắn sẽ tới.”
“Hỏi Huyết Ma Y khi nào sẽ tới?” Xá Kỷ không dám tin, cũng không dám xác định, “Nhưng khi chúng ta xuất phát thì Huyết Ma Y vẫn còn ở Hách Cốc, hắn không thể…”
“Hắn sẽ đến.” Hách Thiên Thần cắt ngang lời nói của Xá Kỷ, giọng điệu không cho phép bất kỳ ai cãi lại, khi hắn lộ ra vẻ mặt này, dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, Xá Kỷ chỉ biết lĩnh mệnh rời đi mà không dám nghi vấn.
Hách Thiên Thần đứng ngay đình viện giữa đại môn và nội đường, đối mặt với đại môn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang chờ đợi. Hạ Tư Nhân nhịn không được mà cảm thấy hắn có một chút kỳ quái, “Làm sao ngươi biết hắn sẽ đến? Nếu hắn không đến? Hoặc là Huyết Ma Y sẽ đến nhưng không biết có thể đến kịp hay không? Ngươi phải đợi hắn đến bao giờ?”
Hách Thiên Thần không trả lời. Liễu Trần kỳ quái nhìn hắn một chút, “Hách Cửu Tiêu đến để điều tra cái gì? Thi thể kia có thể tra ra được cái gì hay sao?”
“Trần tiền bối nói không sai, thi thể kia có thể tra ra được cái gì? Nếu công tử muốn khám nghiệm tử thi thì dù sao cũng phải cho chúng ta một lời công đạo rõ ràng!” Đám người trở nên huyên náo, ngay cả ngoài cửa, các đoàn nhân mã cũng bắt đầu ầm ĩ, tiếng nghị luận không ngừng vang lên, dừng lại trong tai của Hách Thiên Thần, hắn cảm thấy quá ồn ào, lập tức nhíu mày.
Lẳng lặng đứng thẳng, thanh y tóc đen, hắn vẫn bất động, cũng không hề mở miệng nhưng lại một loại áp bách vô hình chậm rãi tản ra.
Những người trước tiên cảm giác được chính là Thiên Cơ Các, bọn họ đứng gần Hách Thiên Thần nhất, coi như là người quen thuộc với hắn nhất ở đây, Hạ Tư Nhân cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên phát hiện thủ hạ Thiên Cơ Các bắt đầu tản ra khắp xung quanh, nhanh chóng hình thành một thế trận kỳ dị.
Hơn hai mươi người sắp xếp thành hàng, hình thành tư thế bao vây xung quanh Hách Thiên Thần, bảo hộ Hách Thiên Thần ở giữa, chỉ trong nháy mắt di chuyển lại làm cho cảm giác áp bách vô hình khuếch trương không ít.
Mọi người nín thở, người ngoài cửa đình chỉ huyên náo, người bên trong cũng không dám tiếp tục truy vấn nguyên nhân, tóm lại bây giờ vẫn chưa đến lúc khai quan, mà lúc này Các chủ Thiên Cơ Các quyết ý phải đợi Huyết Ma Y đến đây.
Lúc này là sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang, không khí đình trệ lại trở nên trầm trọng, Liễu Trần không biết hắn muốn làm cái gì, nàng chỉ đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi, tính tình của nàng rất nóng nảy nhưng lúc này lại có vẻ nhẫn nại. Mạc Tuyệt lạnh lùng nhìn, vẫn không nhúc nhích, Mạc Trí cảm thấy nhàm chán nhưng lại muốn biết kết quả cuối cùng, hắn dựa vào tường, hai tay choàng trước ngực.
Người ngoài cửa có thể rời đi, nhưng không có bao nhiêu người ly khai, chỉ vài ba người rời đi, một lát sau lại quay về. Trong cửa, đệ tử phái Điền Thương mỗi người một vẻ mặt, trơ mắt nhìn người của Thiên Cơ Các ở trong đình viện, người ngoài cửa lại không có ai muốn rời đi.
Rốt cục Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đã xảy ra chuyện gì? Nếu muốn khám nghiệm tử thi thì vì sao không cùng nhau tiến đến? Nghe nói quan hệ của bọn họ bất thường, nhưng giữa nam nhân với nhau quả thật có thể thâm tình như vậy? Chẳng phải điều này rất kỳ quái hay sao?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong lòng mọi người, thời gian trôi qua một chút, Hách Thiên Thần vẫn đứng thẳng bất động, hắn nhắm hai mắt, hai tay bắt vào trong y mệ, đôi khi thanh y lại phất phơ theo gió, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa, những người tinh mắt có thể nhìn thấy có một dấu vết màu hồng nhạt ngay bên cổ của hắn.
Vị trí thật rõ ràng, nhưng bởi vì không người nào dám nhìn thẳng vị trí kia, cho nên nó lại trở thành không rõ ràng, tuy nhiên lúc này không ít người đều nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng tịch mịch của Mạc Tuyệt khẽ giật, cũng đang nhìn nơi đó.
Dưới những tia nắng mặt trời, thanh y tựa như nhan sắc của ánh dương quang, trên khuôn mặt tuấn nhã lại lộ ra nét trầm ổn, không hề thấy nửa điểm mất kiên nhẫn, đôi mắt khẽ nhắm lại, giống như đang đứng trên đỉnh núi cao, dưới chân là bạch vân phiêu diêu, hắn cứ như vậy mà tùy tiện đứng thẳng nhưng lại trở thành một loại phong thái vô cùng độc đáo, không thể lay động, e rằng cũng không người nào dám động vào.
Ngẩn ngơ mà nhìn, có vài ngươi lại quên mất thời gian đang trôi qua, trước mặt bọn họ dù sao cũng là Các chủ Thiên Cơ Các, người nọ tựa như thanh liên minh nguyệt, là Đàn Y công tử, có rất nhiều lời đồn về hắn, mà nay hắn đang đứng trước mặt bọn họ.
Hắn là vì Vụ Sắc đao mà đến, hay là vì cái chết của An Ngọc Long? Vì chờ Huyết Ma Y?
Hết nghĩ Đông lại sang Tây, nhịn không được, có người bắt đầu khe khẽ xì xầm, những tiếng xôn xao nho nhỏ không ngừng vang lên. Tia nắng bên ngoài dần dần đạm nhạt, số người chờ đợi giảm đi một ít, có người thầm mắng vài tiếng rồi ly khai, có người mất kiên nhẫn đành ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào tường. (ngồi lê đôi mách =))
Hách Thiên Thần vẫn đứng yên bất động giữa đình viện, cho đến khi Xá Kỷ vội vàng chạy về, “Các chủ! Huyết Ma Y hắn–”
“Ta đã đến.” Cỗ kiệu màu đỏ dừng trước cửa, có người từ bên trong bước ra, Xá Kỷ vẫn chưa dứt lời thì ba chữ này lập tức làm nổi lên một trận xôn xao.
“Huyết Ma Y?”
“Là Huyết Ma Y?”
“Hắn thật sự đến đây!”
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh tà dương như huyết sắc, người nam nhân mặc cẩm y ám tử từ bên trong cỗ kiệu màu đỏ bước ra, bóng dáng của hắn kéo rất dài trên mặt đất, hắn đi gần đến đại môn, không người nào dám cản đường của hắn, tất cả mọi người đều chờ đợi phản ứng của Hách Thiên Thần.
Bỗng nhiên mở mắt ra, phản ứng của Hách Thiên Thần vượt quá ngoài dự kiến của mọi người, hắn tiến lên vài bước rồi tung ra một quyền, Hách Cửu Tiêu không tránh cũng không né, bị một quyền này của hắn đánh vào mặt khiến cước bộ rút lui vài bước, khóe miệng rướm máu.
Mọi người kinh hô, chỉ kịp thấy Hách Cửu Tiêu vừa mới đứng thẳng người thì đã bị Hách Thiên Thần kéo ngược lại, rồi hung hăng đặt lên một nụ hôn ở trước mặt bao nhiêu người.
Vết máu nơi khóe miệng bị cắn nuốt, đôi môi kề sát vào nhau không lộ ra một khe hở nào, nụ hôn cuồng mãnh kịch liệt tựa như ánh tà dương nơi chân trời, giao triền trằn trọc dưới những tia nắng chiều thiêu đốt. Chưa bao giờ luống cuống trước mặt người khác, luôn luôn ôn hòa thản nhiên, trầm ổn bình tĩnh, Các chủ Thiên Cơ Các giờ khắc này như một kẻ điên, giống như đang phẫn nộ. Nụ hôn kịch liệt khiến người ta cảm thấy sững sờ.
Hách Cửu Tiêu cũng không hề đáp lại hời hợt, Hách Thiên Thần đẩy hắn ra, đưa tay chộp lên bả vai của hắn, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén, đến tận lúc này mới hỏi ra một câu đã đè nén dưới đáy lòng từ rất lâu, “Ngươi muốn ta phải làm sao đây? Ngươi làm như vậy! Bảo ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đây là những chuyện mà hắn đã sớm tạo thành thói quen, nhưng bởi vì Hách Cửu Tiêu mà làm cho thói quen kia lại một lần nữa trở nên xa lạ.
Có người xếp củi nhóm lửa, có người mang theo ly chén mà hắn quen dùng, vì hắn mà lau đi bụi bậm trên ghế, gắp thêm thức ăn vào bát cho hắn, khiến hắn có thể không cần lo lắng đến dị năng, tùy tâm tùy ý đụng chạm.
Hách Thiên Thần xuyên qua đám người, lập tức hướng vào bên trong, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động lại có vẻ trở nên trầm trọng, những người khác thấy hắn đột nhiên đi tới, cũng không ai dám ngăn cản, có người biết thân phận của hắn, có người lại e ngại khí thế của hắn, tất cả đều tránh ra hai bên.
Người trong Thiên Cơ Các không hiểu, chỉ có thể đi theo sau lưng hắn, Xá Kỷ không biết tình hình, sau khi hỏi thăm thì tiến lên bẩm báo, “Các chủ, phái Điền Thương lại có người chết, lần này là An Ngọc Long.”
“An Ngọc Long?” Đột nhiên dừng lại cước bộ, Hách Thiên Thần giương mắt, trong cửa có rất nhiều người tụ tập, tất cả đều nhìn hắn, thần sắc vừa có kinh hỉ vừa có đề phòng, tầm mắt hướng vào trong, còn có thể nhìn thấy một cánh cửa mở rộng, bên trong có một linh đường, đặt không ít bài vị, một trong số đó chính là An Ngọc Long.
“Hắn chết như thế nào?” Đứng trước đại môn, cũng không hướng vào bên trong, ở giữa đình viện, thanh y nam nhân đột nhiên chất vấn, đệ tử của phái Điền Thương ngây người mà quên cả trả lời. Năm người của phái Điền Thương đi theo Hách Thiên Thần về đây đang kinh ngạc nhìn bài vị, người lớn tuổi nhất không thể tin được, “An sư đệ đã chết?”
“Hắn chết như thế nào, còn không mau nói!” Một người khác thúc giục đồng môn của mình, hắn cũng muốn biết rõ ngọn nguồn.
Môn hạ của phái Điền Thương tỉnh ngộ, căm giận nói, “Chính là hôm qua! Có mấy người xâm nhập vào phái chúng ta đòi Vụ Sắc đao, nơi này không có thanh đao nào, bọn họ không tin, kết quả liền xảy ra tranh chấp, An sư huynh giao thủ với bọn họ thì bị trọng thương, mới đầu thoạt nhìn vẫn hoàn hảo, sau đó thương thế chuyển biến xấu, không ngờ đến hôm nay thì…”
“Chúng ta vừa đến thì hắn lại chết, thật trùng hợp.” Xá Kỷ nâng cằm, lời nói của hắn khiến người khác lườm nguýt, có người đỏ mắt, nổi cơn thịnh nộ, “Lời của các hạ có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn nói hắn cố ý chết vào ngày hôm nay, cố ý không cho các ngươi nhìn thấy hắn?”
Xá Kỷ biết mình nói sai nhưng An Ngọc Long bị hiềm nghi rất lớn, lại có thể là nhân vật mấu chốt xúi giục Tử Diễm phản bội Thiên Cơ Các, hắn đương nhiên cảm thấy rất bất thường, “Các ngươi có biết An Ngọc Long cũng liên quan đến một chuyện đại sự trong Thiên Cơ Các hay không, hắn sớm không chết muộn không chết, lại chết ngay đúng thời điểm chúng ta đến, chẳng lẽ sự tình quả thật trùng hợp như vậy?”
“Ngươi–” Mới chết không ít đồng môn sư huynh đệ, lời này của Xá Kỷ khiến nhiều người phẫn nộ, lập tức không khí liền trở nên khẩn trương, Hách Thiên Thần hơi nâng tay, “Việc này phải điều tra thì mới có thể rút ra kết luận, phái Điền Thương có quan hệ đến Vụ Sắc đao hay không, An Ngọc Long có liên lụy đến Thiên Cơ Các hay không, hết thảy phải chờ sau khi kiểm tra thực hư thì mới có thể định đoạt.”
“Kiểm tra thực hư?” Mọi người khó hiểu.
“Kiểm tra nguyên nhân cái chết, khám nghiệm tử thi.” Tựa như một làn gió hiu hiu thổi, Hách Thiên Thần nói một cách thản nhiên, mọi người đều ồ lên kinh hãi, “Khai quan khám nghiệm tử thi?”
“Khai quan khám nghiệm tử thi.” Hách Thiên Thần đứng ngay tại chỗ, từ từ thu liễm ánh mắt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà rất nhiều người đều cảm thấy hôm nay Hách Thiên Thần có một chút khác thường, giống như mất hết tất cả kiên nhẫn, không muốn cùng người nhiều lời, đệ tử của phái Điền Thương tụ tập đến trước đình viện, như một cái nồi muốn nổ tung, môn hạ canh giữ trước cửa cũng đã quên phải cản trở những người bên ngoài, hết thảy đều trở nên hỗn loạn.
“Hách Thiên Thần, ý của ngươi là gì?” Trần sư thái là người xuất gia, không quen nhìn thấy những việc như vậy, nàng nhíu mi chất vấn, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc trầm mặc thì mỉm cười, “Sư thái là người xuất gia, trong lòng có từ bi, không thể nhìn thấy có người sau khi chết lại không được sống yên ổn, nhưng chuyện này nếu không điều tra rõ ràng thì ta e rằng hắn xuống mồ cũng khó mà bình an, cả đời phải chịu oan khuất.”
“Rốt cục ngươi đang nói cái gì?” Liễu Trần nhíu mày, đệ tử của phái Điền Thương đều cùng nhau truy vấn, “Chúng ta kính phục thanh danh của công tử đã lâu, chúng ta còn muốn cảm tạ ơn của công tử đã cứu đồng môn sư huynh đệ của chúng ta, nhưng nếu công tử muốn chúng ta khai quan, để cho ngươi khám nghiệm tử thi là chuyện không có khả năng!”
“Người khám nghiệm không phải ta, mà là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần xoay người nhìn ra cửa, thần sắc thâm trầm khó phân biệt, “Xá Kỷ, đi đến phân đà phái người hỏi thăm khi nào hắn sẽ tới.”
“Hỏi Huyết Ma Y khi nào sẽ tới?” Xá Kỷ không dám tin, cũng không dám xác định, “Nhưng khi chúng ta xuất phát thì Huyết Ma Y vẫn còn ở Hách Cốc, hắn không thể…”
“Hắn sẽ đến.” Hách Thiên Thần cắt ngang lời nói của Xá Kỷ, giọng điệu không cho phép bất kỳ ai cãi lại, khi hắn lộ ra vẻ mặt này, dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, Xá Kỷ chỉ biết lĩnh mệnh rời đi mà không dám nghi vấn.
Hách Thiên Thần đứng ngay đình viện giữa đại môn và nội đường, đối mặt với đại môn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang chờ đợi. Hạ Tư Nhân nhịn không được mà cảm thấy hắn có một chút kỳ quái, “Làm sao ngươi biết hắn sẽ đến? Nếu hắn không đến? Hoặc là Huyết Ma Y sẽ đến nhưng không biết có thể đến kịp hay không? Ngươi phải đợi hắn đến bao giờ?”
Hách Thiên Thần không trả lời. Liễu Trần kỳ quái nhìn hắn một chút, “Hách Cửu Tiêu đến để điều tra cái gì? Thi thể kia có thể tra ra được cái gì hay sao?”
“Trần tiền bối nói không sai, thi thể kia có thể tra ra được cái gì? Nếu công tử muốn khám nghiệm tử thi thì dù sao cũng phải cho chúng ta một lời công đạo rõ ràng!” Đám người trở nên huyên náo, ngay cả ngoài cửa, các đoàn nhân mã cũng bắt đầu ầm ĩ, tiếng nghị luận không ngừng vang lên, dừng lại trong tai của Hách Thiên Thần, hắn cảm thấy quá ồn ào, lập tức nhíu mày.
Lẳng lặng đứng thẳng, thanh y tóc đen, hắn vẫn bất động, cũng không hề mở miệng nhưng lại một loại áp bách vô hình chậm rãi tản ra.
Những người trước tiên cảm giác được chính là Thiên Cơ Các, bọn họ đứng gần Hách Thiên Thần nhất, coi như là người quen thuộc với hắn nhất ở đây, Hạ Tư Nhân cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên phát hiện thủ hạ Thiên Cơ Các bắt đầu tản ra khắp xung quanh, nhanh chóng hình thành một thế trận kỳ dị.
Hơn hai mươi người sắp xếp thành hàng, hình thành tư thế bao vây xung quanh Hách Thiên Thần, bảo hộ Hách Thiên Thần ở giữa, chỉ trong nháy mắt di chuyển lại làm cho cảm giác áp bách vô hình khuếch trương không ít.
Mọi người nín thở, người ngoài cửa đình chỉ huyên náo, người bên trong cũng không dám tiếp tục truy vấn nguyên nhân, tóm lại bây giờ vẫn chưa đến lúc khai quan, mà lúc này Các chủ Thiên Cơ Các quyết ý phải đợi Huyết Ma Y đến đây.
Lúc này là sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang, không khí đình trệ lại trở nên trầm trọng, Liễu Trần không biết hắn muốn làm cái gì, nàng chỉ đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi, tính tình của nàng rất nóng nảy nhưng lúc này lại có vẻ nhẫn nại. Mạc Tuyệt lạnh lùng nhìn, vẫn không nhúc nhích, Mạc Trí cảm thấy nhàm chán nhưng lại muốn biết kết quả cuối cùng, hắn dựa vào tường, hai tay choàng trước ngực.
Người ngoài cửa có thể rời đi, nhưng không có bao nhiêu người ly khai, chỉ vài ba người rời đi, một lát sau lại quay về. Trong cửa, đệ tử phái Điền Thương mỗi người một vẻ mặt, trơ mắt nhìn người của Thiên Cơ Các ở trong đình viện, người ngoài cửa lại không có ai muốn rời đi.
Rốt cục Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đã xảy ra chuyện gì? Nếu muốn khám nghiệm tử thi thì vì sao không cùng nhau tiến đến? Nghe nói quan hệ của bọn họ bất thường, nhưng giữa nam nhân với nhau quả thật có thể thâm tình như vậy? Chẳng phải điều này rất kỳ quái hay sao?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong lòng mọi người, thời gian trôi qua một chút, Hách Thiên Thần vẫn đứng thẳng bất động, hắn nhắm hai mắt, hai tay bắt vào trong y mệ, đôi khi thanh y lại phất phơ theo gió, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa, những người tinh mắt có thể nhìn thấy có một dấu vết màu hồng nhạt ngay bên cổ của hắn.
Vị trí thật rõ ràng, nhưng bởi vì không người nào dám nhìn thẳng vị trí kia, cho nên nó lại trở thành không rõ ràng, tuy nhiên lúc này không ít người đều nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng tịch mịch của Mạc Tuyệt khẽ giật, cũng đang nhìn nơi đó.
Dưới những tia nắng mặt trời, thanh y tựa như nhan sắc của ánh dương quang, trên khuôn mặt tuấn nhã lại lộ ra nét trầm ổn, không hề thấy nửa điểm mất kiên nhẫn, đôi mắt khẽ nhắm lại, giống như đang đứng trên đỉnh núi cao, dưới chân là bạch vân phiêu diêu, hắn cứ như vậy mà tùy tiện đứng thẳng nhưng lại trở thành một loại phong thái vô cùng độc đáo, không thể lay động, e rằng cũng không người nào dám động vào.
Ngẩn ngơ mà nhìn, có vài ngươi lại quên mất thời gian đang trôi qua, trước mặt bọn họ dù sao cũng là Các chủ Thiên Cơ Các, người nọ tựa như thanh liên minh nguyệt, là Đàn Y công tử, có rất nhiều lời đồn về hắn, mà nay hắn đang đứng trước mặt bọn họ.
Hắn là vì Vụ Sắc đao mà đến, hay là vì cái chết của An Ngọc Long? Vì chờ Huyết Ma Y?
Hết nghĩ Đông lại sang Tây, nhịn không được, có người bắt đầu khe khẽ xì xầm, những tiếng xôn xao nho nhỏ không ngừng vang lên. Tia nắng bên ngoài dần dần đạm nhạt, số người chờ đợi giảm đi một ít, có người thầm mắng vài tiếng rồi ly khai, có người mất kiên nhẫn đành ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào tường. (ngồi lê đôi mách =))
Hách Thiên Thần vẫn đứng yên bất động giữa đình viện, cho đến khi Xá Kỷ vội vàng chạy về, “Các chủ! Huyết Ma Y hắn–”
“Ta đã đến.” Cỗ kiệu màu đỏ dừng trước cửa, có người từ bên trong bước ra, Xá Kỷ vẫn chưa dứt lời thì ba chữ này lập tức làm nổi lên một trận xôn xao.
“Huyết Ma Y?”
“Là Huyết Ma Y?”
“Hắn thật sự đến đây!”
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh tà dương như huyết sắc, người nam nhân mặc cẩm y ám tử từ bên trong cỗ kiệu màu đỏ bước ra, bóng dáng của hắn kéo rất dài trên mặt đất, hắn đi gần đến đại môn, không người nào dám cản đường của hắn, tất cả mọi người đều chờ đợi phản ứng của Hách Thiên Thần.
Bỗng nhiên mở mắt ra, phản ứng của Hách Thiên Thần vượt quá ngoài dự kiến của mọi người, hắn tiến lên vài bước rồi tung ra một quyền, Hách Cửu Tiêu không tránh cũng không né, bị một quyền này của hắn đánh vào mặt khiến cước bộ rút lui vài bước, khóe miệng rướm máu.
Mọi người kinh hô, chỉ kịp thấy Hách Cửu Tiêu vừa mới đứng thẳng người thì đã bị Hách Thiên Thần kéo ngược lại, rồi hung hăng đặt lên một nụ hôn ở trước mặt bao nhiêu người.
Vết máu nơi khóe miệng bị cắn nuốt, đôi môi kề sát vào nhau không lộ ra một khe hở nào, nụ hôn cuồng mãnh kịch liệt tựa như ánh tà dương nơi chân trời, giao triền trằn trọc dưới những tia nắng chiều thiêu đốt. Chưa bao giờ luống cuống trước mặt người khác, luôn luôn ôn hòa thản nhiên, trầm ổn bình tĩnh, Các chủ Thiên Cơ Các giờ khắc này như một kẻ điên, giống như đang phẫn nộ. Nụ hôn kịch liệt khiến người ta cảm thấy sững sờ.
Hách Cửu Tiêu cũng không hề đáp lại hời hợt, Hách Thiên Thần đẩy hắn ra, đưa tay chộp lên bả vai của hắn, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén, đến tận lúc này mới hỏi ra một câu đã đè nén dưới đáy lòng từ rất lâu, “Ngươi muốn ta phải làm sao đây? Ngươi làm như vậy! Bảo ta nên làm cái gì bây giờ?”
Danh sách chương