Hách Thiên Thần cũng không biết quyết định của Hách Cửu Tiêu, hắn ở Thiên Cơ Các chuẩn bị vài thứ để khởi hành.
Phái Điền Thương nằm ở Thương Tây, cách Thiên Cơ Các ở thành Lương Châu một quãng đường không ngắn, khi Hách Thiên Thần xuất phát đi Thương Tây thì do dự một chút, suy nghĩ không biết có nên đợi Hách Cửu Tiêu cùng đi hay không, sau khi cân nhắc thì hắn quyết định xuất phát, đồng thời phái người đi truyền một phong thư.
Nội dung trên thư nói rằng hắn muốn đi Thương Tây, sẽ không ở Thiên Cơ Các một khoảng thời gian, hắn đã an bài ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong Thiên Cơ Các, bảo rằng Hách Cửu Tiêu không cần lo lắng cho hắn, Hách Cốc không thể vô chủ trong một thời gian dài như vậy, hắn muốn Hách Cửu Tiêu ở lại cốc chờ hắn quay về.
Phong thư vừa được truyền đi thì Hách Thiên Thần đã ở trên đường hướng đến Thương Tây.
“…Thanh đao này thật sự bị quỷ ám, ai có được nó sẽ chết không được tử tế!” Sự huyền bí về thanh đao liên tục được nghị luận trong tửu quán, tụm ba tụm năm, tất cả đều là người giang hồ, trên bàn đều đặt đủ loại binh khí.
Tuy rằng hằng ngày chưởng quầy tiếp đãi không ít người giang hồ nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, hắn chỉ có một tiểu nhị nên căn bản không kịp tiếp đón hết đoàn nhân mã này lại đến đoàn nhân mã khác, chỉ có thể cẩn thận mỉm cười thăm hỏi. Bỗng nhiên nhìn thấy có một đoàn nhân mã dừng lại trước cửa, người trong tửu quán nhìn ra, tiếng nghị luận nhất thời được giảm bớt, bộ dáng có một chút thận trọng.
Ánh mắt của chưởng quầy sáng ngời, trong lòng biết là có khách quý, vội vàng chạy ra tiếp đón, “Khách quan! Bên trong, thỉnh–”
Người dẫn đầu không xuống ngựa mà chỉ phái thủ hạ vào trong mua nước, chưởng quầy bảo rằng không lấy tiền nước, nhưng người nọ vẫn kiên trì thanh toán cho hắn vài đồng bạc, chỉ là mấy chén nước làm sao lại cần nhiều ngân lượng như vậy, chưởng quầy cầm lấy bạc, càng xác định thân phận của đoàn người này rất bất phàm, định tiếp đón bọn họ tiến vào bên trong thì lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa đang truyền đến.
Ba con khoái mã phóng như bay, người đang cưỡi ngựa thoáng nhìn đoàn nhân mã ở trước cửa tửu quán, bỗng nhiên ghìm cương ngựa, vó ngựa đạp vài cái trên mặt đất, người nọ trấn an ngựa cưỡi, miệng niệm phật hiệu a di đà, “Từ biệt không bao lâu, lần này đến Thương Tây lại gặp Thiên Cơ Các.”
Người cưỡi ngựa chính là Trần sư thái, Mạc Trí và Mạc Tuyệt ở sau lưng nàng, ánh mắt của hai người nhìn Hách Thiên Thần không giống nhau, Mạc Trí tò mò quan sát, Mạc Tuyệt trước tiên lại nhìn xung quanh Hách Thiên Thần, vết sẹo trên mặt làm cho hắn có vẻ hơi dữ tợn, dưới ánh mặt trời là khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
“Trần sư thái.” Hách Thiên Thần gật đầu hữu lễ, chỉ cần nhìn vào trong tửu quán có nhiều người như vậy thì cũng biết lần này giang hồ nhân sĩ đến phái Điền Thương cũng không ít, Liễu Trần xuất hiện cũng đã nằm trong dự kiến của hắn.
Lần này hắn dẫn theo nhiều thủ hạ hơn so với dĩ vãng một chút, Vụ Sắc đao gây nên hỗn loạn, còn có những kẻ phản bội của Nam Vô, những việc này khiến hắn không thể không cẩn thận khi hành sự. Trước cửa tửu quán không phải là nơi để nói chuyện, nhưng muốn Hách Thiên Thần xuống ngựa, đi vào trong gian nhà mà chỉ có thể miễn cưỡng nhét năm sáu cái bàn để ngồi xuống thì đó là chuyện không có khả năng.
“Sư thái cũng đến phái Điền Thương, không bằng cùng lên đường.” Hách Thiên Thần đưa tay làm động tác thỉnh, hắn để cho Xả Kỷ mua nước, túi nước của những người khác cũng đã được đổ đầy nước, lại mua thêm một chút lương khô để chuẩn bị tiếp tục lên đường.
“Có phải Thiên Cơ Các đã điều tra ra được cái gì đúng không?” Liễu Trần ngồi trên yên ngựa với vẻ mặt nghiêm túc, “Xem ra là ngươi đang gấp rút lên đường, nhưng mấy ngày nay cũng không nghe nói ở nơi đó có gì khác thường.”
“Vụ Sắc đao trước tiên ở Vô Nguyệt Môn, sau đó là phái Điền Thương, kế tiếp thanh đao này không biết sẽ rơi vào tay ai, nói không chừng lại sắp gây ra tai họa, chẳng lẽ sư thái không muốn sớm điều tra rõ việc này?” Hách Thiên Thần buông ra dây cương, làm cho ngựa chậm rãi đi trước, vừa cười vừa nói một cách thản nhiên, không ai biết lý do vì sao hắn lại nóng vội muốn giải quyết chuyện này như vậy, kỳ thật là muốn đi sớm về sớm. (chưa chi đã nhớ chồng)
Đoán được phản ứng của Hách Cửu Tiêu khi nhận được lá thư kia, Hách Thiên Thần đá bụng ngựa, khoái mã băng nhanh trên đường, bọn họ còn chưa đi hết một nửa lộ trình, tân chưởng môn phái Điền Thương là con của lão chưởng môn, hắn mất tích là có liên quan đến Vụ Sắc đao hay là vì nguyên nhân khác, hết thảy phải đợi đến phái Điền Thương thì mới có thể biết được.
Hách Thiên Thần dẫn theo hơn hai mươi thủ hạ của Thiên Cơ Các, một đội nhân mã trên đường đi thập phần đáng chú ý, hơn nữa còn có Trần sư thái và người của các môn phái khác cũng đang lên đường hướng về Thương Tây, quả thật không cần bất luận kẻ nào triệu tập thì lúc này hầu như nhân sĩ khắp nơi đều hội tụ trên cùng một con đường.
Khói bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa lộc cộc, người đi đường không ai nói chuyện, mãi cho đến khi trời tối sầm thì Liễu Trần mới đề nghị tìm một chỗ để dừng chân nghỉ ngơi.
“Nơi này trước sau đều không có địa phương để dừng chân.” Xá Kỷ phái người đi ra ngoài tìm hiểu một chút rồi tiến đến bẩm báo, “Ta thấy đêm nay chỉ có thể lộ túc, phía trước có một ngọn núi, không biết dưới chân núi có nơi nào để dừng chân hay không.” (lộ túc= ngủ ngoài trời)
“Đi xem thử.” Hách Thiên Thần đã sớm dự định nghỉ ngơi ở bên ngoài, phân phó với Xá Kỷ, hắn phát hiện có một ánh mắt dừng phía sau lưng hắn, rõ ràng đến mức khó có thể khinh thường.
Khi xuống ngựa, khóe mắt của hắn nhìn thấy Mạc Tuyệt, ánh mắt kia chính là đến từ Mạc Tuyệt. Cùng Hách Thiên Thần nhìn nhau nhưng Mạc Tuyệt không hề tránh né, mà cứ như vậy nhìn hắn, tựa hồ cũng không muốn che giấu.
Hách Thiên Thần thản nhiên thu hồi ánh mắt, Mạc Tuyệt thủy chung làm cho hắn có một loại cảm giác nguy hiểm, có lẽ bởi vì ở mọi phương diện Mạc Tuyệt đều rất giống Hách Cửu Tiêu, thậm chí có một chút rất giống Hách Vô Cực…
“Các chủ! Dưới hạ sơn có vài hộ gia đình, bọn họ nguyện ý cho chúng ta mượn phòng.” Nhận được tin tức, Xá Kỷ lập tức bẩm báo, Hách Thiên Thần gật đầu, hỏi ý kiến Liễu Trần, đoàn người quyết định đến hạ sơn, hộ gia đình kia nhận được ngân lượng, vui mừng hớn hở đi sang nhà người thân để ở tạm, lưu lại những thứ trong phòng cho bọn họ sử dụng.
Trong căn nhà lớn chia ra hai gian, gian ngoài có thể chứa hơn mười người. An bài một nửa nhân thủ gác đêm, thay phiên nghỉ ngơi, Hách Thiên Thần tự mình ra bên ngoài. Hiện tại thời tiết ban đêm không còn lạnh như trước, nếu muốn ăn ngủ bên ngoài thì đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì vất vả.
Lúc trước ở Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần từng trải qua rất nhiều khổ sở, sau khi trở thành Các chủ Thiên Cơ Các, mỗi lần xuất môn, nếu không có chỗ tá túc thì hắn để cho thuộc hạ ngủ bên trong, hắn ăn ngủ bên ngoài, tình cảnh này thỉnh thoảng xảy ra, căn bản cũng không tính là gì, ngay cả Xá Kỷ cũng đã quen, không còn tiếp tục khuyên can.
Lần này Hách Thiên Thần dẫn người xuất môn, trong đó có Xá Kỷ, còn có cả Hạ Tư Nhân, lần trước theo bản năng ra tay giúp Hách Thiên Thần, từ đó về sau nàng vẫn không thể nào nói chuyện với hắn, lúc này nàng và Trần sư thái ở cùng phòng, trời đã tối khuya, trong phòng rất im ắng, Trần sư thái không thích nói nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hạ Tư Nhân nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài có một người đang lặng yên mà đứng.
Dưới gió đêm, y bào nhẹ nhàng phất phơ, mái tóc đen khẽ bay theo chiều gió, dáng người cao ngất, lỗi lạc mà đứng giữa đêm tối thâm trầm, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, thần sắc thản nhiên trên khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng, mang theo một chút âm trầm khó phân biệt, cứ như vậy mà chăm chú nhìn vào bóng đêm.
Có người cũng thấy được cảnh tượng này, chậm rãi đi ra ngoài, “Hách Thiên Thần.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Tuyệt đối thoại một mình với Hách Thiên Thần, thanh y nam nhân đưa lưng về phía hắn hơi thoáng ngoảnh đầu lại, cũng không lộ vẻ kinh ngạc, “Mạc Tuyệt.” Đêm trăng lộ ra cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, thanh y nam nhân chắp hai tay ra sau lưng, giống như chỉ đang nói chuyện về thiên không, “Trên đường ngươi vẫn luôn luôn quan sát ta.”
“Ta muốn nhìn xem ngươi là người như thế nào.” Lời nói của Mạc Tuyệt không có cảm tình, hắn và Hách Thiên Thần đứng cách nhau khoảng hai trượng, nhưng hơi thở băng lãnh lại dường như ở ngay phía sau Hách Thiên Thần, “Vi phạm âm dương, thế nhân bất dung. Các ngươi lại không bị võ lâm phỉ nhổ.”
“Ngươi đang cảm thấy kỳ lạ vì sao người như hắn lại chung tình với ta.” Hách Thiên Thần không muốn dây dưa cùng Mạc Tuyệt, vẫn đưa lưng về phía Mạc Tuyệt, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đêm nay trăng không tròn, một vầng lãnh nguyệt như lưỡi liềm, ánh sáng lạnh lẽo kia khiến hắn nhớ đến Hách Cửu Tiêu, cũng tràn đầy lãnh ý cô độc.
“Hắn đã nói cho ngươi biết?” Vết sẹo trên mặt của Mạc Tuyệt khẽ giật, ngón tay thô ráp chạm lên mặt mình, “Vậy hắn có nói cho ngươi biết vết sẹo này là do cha của hắn ban cho ta hay không? Nếu không phải ta thì người nhận vết sẹo này chính là hắn, người có thể chết cũng chính là hắn.”
Ngữ điệu âm trầm trong đêm khuya như quỷ mị khiến người ta nghe thấy mà chỉ cảm giác rùng mình, nhưng Hách Thiên Thần lại không hề có cảm giác, tư thái đứng thẳng thản nhiên, sau lưng không phòng vệ, sơ hở lộ ra khắp nơi, nhưng bởi vì như vậy mà trong lúc nhất thời lại khiến người ta không biết phải ra tay ở chỗ nào, thần sắc của Mạc Tuyệt quỷ bí u lãnh, Hách Thiên Thần khe khẽ thở dài, rốt cục xoay người lại, “Ta không hỏi ngươi năm đó vì sao không chết, vì sao lại trở thành môn hạ của Trần sư thái. Mạc Tuyệt, ta chỉ hỏi ngươi muốn làm cái gì? Muốn đoạt lấy cái gì?”
Mạc Tuyệt nhếch khóe miệng, nụ cười làm cho vết sẹo dữ tợn khủng bố trên khuôn mặt càng thêm dị thường rõ ràng, “Ta muốn ngươi.” Hắn đột nhiên tiến lên, “Ta muốn ngươi, Hách Thiên Thần.” Trong bóng đêm, một bàn tay như u hồn ảo ảnh đang hướng về cổ họng của Hách Thiên Thần!
Dưới chân khẽ nhún xuống, thân hình nhanh chóng thối lui ra sau, biểu tình của Hách Thiên Thần vẫn không hề biến hóa, nhẹ nhàng phiêu diêu dừng ra xa hơn mấy trượng, “Ngươi muốn giết ta để trả thù hắn?”
“Thân của ngươi hay mạng của ngươi, ta đều muốn lấy!” Mạc Tuyệt cười lạnh, thân pháp như quỷ mỵ, xoay người nhảy lên, xuất ra mấy chiêu cầm nã thủ, chiêu thức liên hoàn nhưng không hề có một chiêu nào được lặp lại, Hách Thiên Thần không dám sơ suất, sử dụng thân pháp để kéo dài khoảng cách của hai người, thanh y phất phơ trong gió, phát ra tiếng vang phần phật kinh động những người trong phòng cùng với những người gác đêm ở xung quanh. (cầm nã thủ=chiêu thức sử dụng cổ tay để bắt khóa/làm tê liệt đối phương)
“Dám cả gan mạo phạm Các chủ!” Thủ vệ rút kiếm xông lên nhưng lại có người từ trong phòng đẩy ra cửa sổ, còn nhanh hơn bọn họ một bước, “Dừng tay!”
Một tiếng quát chói tai, Mạc Tuyệt đột nhiên dừng lại cước bộ, Trần sư thái đứng ở gian ngoài, sắc mặt âm trầm, thậm chí có vẻ phi thường đáng sợ, khuôn mặt đã từng xinh đẹp tuyệt trần trải qua năm tháng ăn mòn lại mang theo vô số dấu vết nghiêm khắc, lạnh giọng quát, “Mạc Tuyệt! Ngươi đang làm cái gì?”
Mạc Tuyệt thu tay về, chỉ trong nháy mắt biểu tình lại khôi phục thành tịch mịch, không hề nói một lời, nhưng vào lúc này ở bìa rừng lại truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, những tiếng chém giết la hét đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
“Đi xem đã xảy ra chuyện gì.” Hách Thiên Thần nhìn Hạ Tư Nhân đang đứng sau đám người.
Nàng đã ăn mặc chỉnh tề, nghe như vậy thì ngẩn người ra, nhưng vẫn bước đi. Vừa rồi chính là nàng nhìn thấy Mạc Tuyệt muốn gây bất lợi cho Hách Thiên Thần nên cố ý làm ra động tỉnh để đánh thức Liễu Trần, nếu không, với khoảng cách xa như vậy thì âm thanh của y mệ phất phơ trong gió căn bản không thể truyền vào trong phòng.
Xá Kỷ mỉm cười dặn dò nàng vài câu, chờ đến khi Hạ Tư Nhân quay về bẩm báo thì ngay cả Xá Kỷ cũng cười không nổi.
“Đó là người của Thiên Khung Thần Giáo, còn có đệ tử của phái Điền Thương!” Hạ Tư Nhân đi một hồi thì quay về bẩm báo tình hình, lúc này tất cả mọi người đều đã thức tỉnh.
Hách Thiên Thần lập tức chỉ huy nhân thủ tiến đến hỗ trợ, Liễu Trần để cho Mạc Trí đi cùng, Mạc Tuyệt không hề lộ ra biểu tình mà chỉ đứng yên một bên, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho đến khi thủ hạ của Hách Thiên Thần quay về.
Cuối cùng bọn họ cứu được năm người của phái Điền Thương.
Hóa ra những người đó vốn có việc phải ra ngoài, nghe nói phái Điền Thương xảy ra chuyện, bọn họ liền vội vàng quay về, trên đường bị người của Thiên Khung Thần Giáo chặn lại, những người đó cũng giống như vô diện nhân từng xuất hiện trước kia, đều không có mặt.
“Người của Thiên Khung Thần Giáo lòng lang dạ thú, bọn họ muốn khống chế toàn bộ giang hồ! Cái gì mà Vụ Sắc đao, bất quá chỉ là bọn họ kiếm cớ mà thôi!” Có một nam tử của phái Điền Thương nói ra lời sắc bén, đem chôn thi thể của đồng môn, rồi lau đi vết máu trên mặt, hắn nói một cách hung hăng.
“Nói như vậy, Vụ Sắc đao lúc trước quả thật là ở phái Điền Thương.” Lời nói của Liễu Trần chỉ vào trọng tâm, “Thiếu Môn chủ Vô Nguyệt Môn là bị các ngươi giết chết.”
Người nọ vội vàng lắc đầu, “Chuyện này chỉ có An sư đệ biết rõ, thanh đao kia không phải do giết người mà có, nó là được nhặt về.”
“An Ngọc Long?” Hách Thiên Thần giật mình, vài tên đệ tử khác của phái Điền Thương đều gật đầu, “An sư huynh sẽ không nói dối, hắn là người duy nhất sẽ không nói dối của bổn môn, mỗi khi hắn nói dối thì mặt liền đỏ, cho nên chỉ cần nhìn là biết hắn nói thật hay nói dối.”
An Ngọc Long quả thật là người như vậy? Có phải là kẻ đã khiến Tử Diễm phản bội hay không? Hay là còn một người nào khác? Hách Thiên Thần lâm vào trầm tư.
Đệ tử của phái Điền Thương vội vã chạy về, lúc này cũng không còn bao nhiêu canh giờ là đến hừng đông, Hách Thiên Thần liền hạ lệnh khởi hành, chạy đến Thương Tây.
Hắn phái người đi phía trước tìm hiểu, cũng liên hệ với các phân đà ven đường, dọc lộ trình không ngừng có tin tức được truyền đến.
Đầu tiên là người của Thiên Khung Thần Giáo xuất hiện xung quanh phái Điền Thương, sau đó là có người đến phái Điền Thương đòi Vụ Sắc đao, Thương Tây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền trở thành một địa phương phi thường hỗn loạn. Hắc bạch lưỡng đạo nghe nói Thiên Khung Thần Giáo xuất hiện ở đây thì càng xác định Vụ Sắc đao ở ngay vùng phụ cận, vì vậy số người hướng đến nơi này càng ngày càng nhiều.
Khi Hách Thiên Thần đến phái Điền Thương đã là nửa tháng sau. (xa chồng hơn nửa tháng rồi sao o_o)
Hắn vừa đến Thương Tây thì lập tức đến phái Điền Thương.
Trước đại môn của phái Điền Thương có một đám đông đang tụ tập, lại có không ít người canh giữ ở bên ngoài, song phương giằng co, người trước cửa căm phẫn mà đứng, mặc tang y, thần sắc bi thương, người ngoài cửa lại phi thường hỗn loạn, đủ loại hạng người, có mong ngóng chờ đợi, có kêu gào ầm ĩ.
“Sao lại thế này?” Hách Thiên Thần xuống ngựa, Xá Kỷ tiến lên hỏi, bỗng nhiên có một con khoái mã phóng như bay tiến đến, dừng trước đội ngũ của bọn họ, “Các chủ! Có cấp báo!”
Người nọ xuống ngựa rồi khom người trình lên một phong mật hàm.
Những người khác nhìn thấy Hách Thiên Thần mở ra phong thư, đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì mà lại khẩn cấp như thế, nhưng lúc này Các chủ của bọn họ, người nam nhân mà từ trước đến nay vô luận gặp phải chuyện gì cũng đều không hề kinh hãi, sau khi xem xong mật hàm thì hai tay lại trở nên run rẩy.
Hắn rũ mắt xuống, không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Mật hàm trong tay hắn hóa thành từng mảnh vụn, tung bay khắp tứ phía. Hắn bước lên phía trước, không mở miệng nói một chữ nào.
Kỳ thật trên mật hàm chỉ viết duy nhất một câu.
Mùng tám tháng năm, Huyết Ma Y âm thầm giải tán sát lâu Nại Lạc.
Phái Điền Thương nằm ở Thương Tây, cách Thiên Cơ Các ở thành Lương Châu một quãng đường không ngắn, khi Hách Thiên Thần xuất phát đi Thương Tây thì do dự một chút, suy nghĩ không biết có nên đợi Hách Cửu Tiêu cùng đi hay không, sau khi cân nhắc thì hắn quyết định xuất phát, đồng thời phái người đi truyền một phong thư.
Nội dung trên thư nói rằng hắn muốn đi Thương Tây, sẽ không ở Thiên Cơ Các một khoảng thời gian, hắn đã an bài ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong Thiên Cơ Các, bảo rằng Hách Cửu Tiêu không cần lo lắng cho hắn, Hách Cốc không thể vô chủ trong một thời gian dài như vậy, hắn muốn Hách Cửu Tiêu ở lại cốc chờ hắn quay về.
Phong thư vừa được truyền đi thì Hách Thiên Thần đã ở trên đường hướng đến Thương Tây.
“…Thanh đao này thật sự bị quỷ ám, ai có được nó sẽ chết không được tử tế!” Sự huyền bí về thanh đao liên tục được nghị luận trong tửu quán, tụm ba tụm năm, tất cả đều là người giang hồ, trên bàn đều đặt đủ loại binh khí.
Tuy rằng hằng ngày chưởng quầy tiếp đãi không ít người giang hồ nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, hắn chỉ có một tiểu nhị nên căn bản không kịp tiếp đón hết đoàn nhân mã này lại đến đoàn nhân mã khác, chỉ có thể cẩn thận mỉm cười thăm hỏi. Bỗng nhiên nhìn thấy có một đoàn nhân mã dừng lại trước cửa, người trong tửu quán nhìn ra, tiếng nghị luận nhất thời được giảm bớt, bộ dáng có một chút thận trọng.
Ánh mắt của chưởng quầy sáng ngời, trong lòng biết là có khách quý, vội vàng chạy ra tiếp đón, “Khách quan! Bên trong, thỉnh–”
Người dẫn đầu không xuống ngựa mà chỉ phái thủ hạ vào trong mua nước, chưởng quầy bảo rằng không lấy tiền nước, nhưng người nọ vẫn kiên trì thanh toán cho hắn vài đồng bạc, chỉ là mấy chén nước làm sao lại cần nhiều ngân lượng như vậy, chưởng quầy cầm lấy bạc, càng xác định thân phận của đoàn người này rất bất phàm, định tiếp đón bọn họ tiến vào bên trong thì lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa đang truyền đến.
Ba con khoái mã phóng như bay, người đang cưỡi ngựa thoáng nhìn đoàn nhân mã ở trước cửa tửu quán, bỗng nhiên ghìm cương ngựa, vó ngựa đạp vài cái trên mặt đất, người nọ trấn an ngựa cưỡi, miệng niệm phật hiệu a di đà, “Từ biệt không bao lâu, lần này đến Thương Tây lại gặp Thiên Cơ Các.”
Người cưỡi ngựa chính là Trần sư thái, Mạc Trí và Mạc Tuyệt ở sau lưng nàng, ánh mắt của hai người nhìn Hách Thiên Thần không giống nhau, Mạc Trí tò mò quan sát, Mạc Tuyệt trước tiên lại nhìn xung quanh Hách Thiên Thần, vết sẹo trên mặt làm cho hắn có vẻ hơi dữ tợn, dưới ánh mặt trời là khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
“Trần sư thái.” Hách Thiên Thần gật đầu hữu lễ, chỉ cần nhìn vào trong tửu quán có nhiều người như vậy thì cũng biết lần này giang hồ nhân sĩ đến phái Điền Thương cũng không ít, Liễu Trần xuất hiện cũng đã nằm trong dự kiến của hắn.
Lần này hắn dẫn theo nhiều thủ hạ hơn so với dĩ vãng một chút, Vụ Sắc đao gây nên hỗn loạn, còn có những kẻ phản bội của Nam Vô, những việc này khiến hắn không thể không cẩn thận khi hành sự. Trước cửa tửu quán không phải là nơi để nói chuyện, nhưng muốn Hách Thiên Thần xuống ngựa, đi vào trong gian nhà mà chỉ có thể miễn cưỡng nhét năm sáu cái bàn để ngồi xuống thì đó là chuyện không có khả năng.
“Sư thái cũng đến phái Điền Thương, không bằng cùng lên đường.” Hách Thiên Thần đưa tay làm động tác thỉnh, hắn để cho Xả Kỷ mua nước, túi nước của những người khác cũng đã được đổ đầy nước, lại mua thêm một chút lương khô để chuẩn bị tiếp tục lên đường.
“Có phải Thiên Cơ Các đã điều tra ra được cái gì đúng không?” Liễu Trần ngồi trên yên ngựa với vẻ mặt nghiêm túc, “Xem ra là ngươi đang gấp rút lên đường, nhưng mấy ngày nay cũng không nghe nói ở nơi đó có gì khác thường.”
“Vụ Sắc đao trước tiên ở Vô Nguyệt Môn, sau đó là phái Điền Thương, kế tiếp thanh đao này không biết sẽ rơi vào tay ai, nói không chừng lại sắp gây ra tai họa, chẳng lẽ sư thái không muốn sớm điều tra rõ việc này?” Hách Thiên Thần buông ra dây cương, làm cho ngựa chậm rãi đi trước, vừa cười vừa nói một cách thản nhiên, không ai biết lý do vì sao hắn lại nóng vội muốn giải quyết chuyện này như vậy, kỳ thật là muốn đi sớm về sớm. (chưa chi đã nhớ chồng)
Đoán được phản ứng của Hách Cửu Tiêu khi nhận được lá thư kia, Hách Thiên Thần đá bụng ngựa, khoái mã băng nhanh trên đường, bọn họ còn chưa đi hết một nửa lộ trình, tân chưởng môn phái Điền Thương là con của lão chưởng môn, hắn mất tích là có liên quan đến Vụ Sắc đao hay là vì nguyên nhân khác, hết thảy phải đợi đến phái Điền Thương thì mới có thể biết được.
Hách Thiên Thần dẫn theo hơn hai mươi thủ hạ của Thiên Cơ Các, một đội nhân mã trên đường đi thập phần đáng chú ý, hơn nữa còn có Trần sư thái và người của các môn phái khác cũng đang lên đường hướng về Thương Tây, quả thật không cần bất luận kẻ nào triệu tập thì lúc này hầu như nhân sĩ khắp nơi đều hội tụ trên cùng một con đường.
Khói bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa lộc cộc, người đi đường không ai nói chuyện, mãi cho đến khi trời tối sầm thì Liễu Trần mới đề nghị tìm một chỗ để dừng chân nghỉ ngơi.
“Nơi này trước sau đều không có địa phương để dừng chân.” Xá Kỷ phái người đi ra ngoài tìm hiểu một chút rồi tiến đến bẩm báo, “Ta thấy đêm nay chỉ có thể lộ túc, phía trước có một ngọn núi, không biết dưới chân núi có nơi nào để dừng chân hay không.” (lộ túc= ngủ ngoài trời)
“Đi xem thử.” Hách Thiên Thần đã sớm dự định nghỉ ngơi ở bên ngoài, phân phó với Xá Kỷ, hắn phát hiện có một ánh mắt dừng phía sau lưng hắn, rõ ràng đến mức khó có thể khinh thường.
Khi xuống ngựa, khóe mắt của hắn nhìn thấy Mạc Tuyệt, ánh mắt kia chính là đến từ Mạc Tuyệt. Cùng Hách Thiên Thần nhìn nhau nhưng Mạc Tuyệt không hề tránh né, mà cứ như vậy nhìn hắn, tựa hồ cũng không muốn che giấu.
Hách Thiên Thần thản nhiên thu hồi ánh mắt, Mạc Tuyệt thủy chung làm cho hắn có một loại cảm giác nguy hiểm, có lẽ bởi vì ở mọi phương diện Mạc Tuyệt đều rất giống Hách Cửu Tiêu, thậm chí có một chút rất giống Hách Vô Cực…
“Các chủ! Dưới hạ sơn có vài hộ gia đình, bọn họ nguyện ý cho chúng ta mượn phòng.” Nhận được tin tức, Xá Kỷ lập tức bẩm báo, Hách Thiên Thần gật đầu, hỏi ý kiến Liễu Trần, đoàn người quyết định đến hạ sơn, hộ gia đình kia nhận được ngân lượng, vui mừng hớn hở đi sang nhà người thân để ở tạm, lưu lại những thứ trong phòng cho bọn họ sử dụng.
Trong căn nhà lớn chia ra hai gian, gian ngoài có thể chứa hơn mười người. An bài một nửa nhân thủ gác đêm, thay phiên nghỉ ngơi, Hách Thiên Thần tự mình ra bên ngoài. Hiện tại thời tiết ban đêm không còn lạnh như trước, nếu muốn ăn ngủ bên ngoài thì đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì vất vả.
Lúc trước ở Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần từng trải qua rất nhiều khổ sở, sau khi trở thành Các chủ Thiên Cơ Các, mỗi lần xuất môn, nếu không có chỗ tá túc thì hắn để cho thuộc hạ ngủ bên trong, hắn ăn ngủ bên ngoài, tình cảnh này thỉnh thoảng xảy ra, căn bản cũng không tính là gì, ngay cả Xá Kỷ cũng đã quen, không còn tiếp tục khuyên can.
Lần này Hách Thiên Thần dẫn người xuất môn, trong đó có Xá Kỷ, còn có cả Hạ Tư Nhân, lần trước theo bản năng ra tay giúp Hách Thiên Thần, từ đó về sau nàng vẫn không thể nào nói chuyện với hắn, lúc này nàng và Trần sư thái ở cùng phòng, trời đã tối khuya, trong phòng rất im ắng, Trần sư thái không thích nói nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hạ Tư Nhân nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài có một người đang lặng yên mà đứng.
Dưới gió đêm, y bào nhẹ nhàng phất phơ, mái tóc đen khẽ bay theo chiều gió, dáng người cao ngất, lỗi lạc mà đứng giữa đêm tối thâm trầm, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, thần sắc thản nhiên trên khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng, mang theo một chút âm trầm khó phân biệt, cứ như vậy mà chăm chú nhìn vào bóng đêm.
Có người cũng thấy được cảnh tượng này, chậm rãi đi ra ngoài, “Hách Thiên Thần.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Tuyệt đối thoại một mình với Hách Thiên Thần, thanh y nam nhân đưa lưng về phía hắn hơi thoáng ngoảnh đầu lại, cũng không lộ vẻ kinh ngạc, “Mạc Tuyệt.” Đêm trăng lộ ra cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, thanh y nam nhân chắp hai tay ra sau lưng, giống như chỉ đang nói chuyện về thiên không, “Trên đường ngươi vẫn luôn luôn quan sát ta.”
“Ta muốn nhìn xem ngươi là người như thế nào.” Lời nói của Mạc Tuyệt không có cảm tình, hắn và Hách Thiên Thần đứng cách nhau khoảng hai trượng, nhưng hơi thở băng lãnh lại dường như ở ngay phía sau Hách Thiên Thần, “Vi phạm âm dương, thế nhân bất dung. Các ngươi lại không bị võ lâm phỉ nhổ.”
“Ngươi đang cảm thấy kỳ lạ vì sao người như hắn lại chung tình với ta.” Hách Thiên Thần không muốn dây dưa cùng Mạc Tuyệt, vẫn đưa lưng về phía Mạc Tuyệt, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đêm nay trăng không tròn, một vầng lãnh nguyệt như lưỡi liềm, ánh sáng lạnh lẽo kia khiến hắn nhớ đến Hách Cửu Tiêu, cũng tràn đầy lãnh ý cô độc.
“Hắn đã nói cho ngươi biết?” Vết sẹo trên mặt của Mạc Tuyệt khẽ giật, ngón tay thô ráp chạm lên mặt mình, “Vậy hắn có nói cho ngươi biết vết sẹo này là do cha của hắn ban cho ta hay không? Nếu không phải ta thì người nhận vết sẹo này chính là hắn, người có thể chết cũng chính là hắn.”
Ngữ điệu âm trầm trong đêm khuya như quỷ mị khiến người ta nghe thấy mà chỉ cảm giác rùng mình, nhưng Hách Thiên Thần lại không hề có cảm giác, tư thái đứng thẳng thản nhiên, sau lưng không phòng vệ, sơ hở lộ ra khắp nơi, nhưng bởi vì như vậy mà trong lúc nhất thời lại khiến người ta không biết phải ra tay ở chỗ nào, thần sắc của Mạc Tuyệt quỷ bí u lãnh, Hách Thiên Thần khe khẽ thở dài, rốt cục xoay người lại, “Ta không hỏi ngươi năm đó vì sao không chết, vì sao lại trở thành môn hạ của Trần sư thái. Mạc Tuyệt, ta chỉ hỏi ngươi muốn làm cái gì? Muốn đoạt lấy cái gì?”
Mạc Tuyệt nhếch khóe miệng, nụ cười làm cho vết sẹo dữ tợn khủng bố trên khuôn mặt càng thêm dị thường rõ ràng, “Ta muốn ngươi.” Hắn đột nhiên tiến lên, “Ta muốn ngươi, Hách Thiên Thần.” Trong bóng đêm, một bàn tay như u hồn ảo ảnh đang hướng về cổ họng của Hách Thiên Thần!
Dưới chân khẽ nhún xuống, thân hình nhanh chóng thối lui ra sau, biểu tình của Hách Thiên Thần vẫn không hề biến hóa, nhẹ nhàng phiêu diêu dừng ra xa hơn mấy trượng, “Ngươi muốn giết ta để trả thù hắn?”
“Thân của ngươi hay mạng của ngươi, ta đều muốn lấy!” Mạc Tuyệt cười lạnh, thân pháp như quỷ mỵ, xoay người nhảy lên, xuất ra mấy chiêu cầm nã thủ, chiêu thức liên hoàn nhưng không hề có một chiêu nào được lặp lại, Hách Thiên Thần không dám sơ suất, sử dụng thân pháp để kéo dài khoảng cách của hai người, thanh y phất phơ trong gió, phát ra tiếng vang phần phật kinh động những người trong phòng cùng với những người gác đêm ở xung quanh. (cầm nã thủ=chiêu thức sử dụng cổ tay để bắt khóa/làm tê liệt đối phương)
“Dám cả gan mạo phạm Các chủ!” Thủ vệ rút kiếm xông lên nhưng lại có người từ trong phòng đẩy ra cửa sổ, còn nhanh hơn bọn họ một bước, “Dừng tay!”
Một tiếng quát chói tai, Mạc Tuyệt đột nhiên dừng lại cước bộ, Trần sư thái đứng ở gian ngoài, sắc mặt âm trầm, thậm chí có vẻ phi thường đáng sợ, khuôn mặt đã từng xinh đẹp tuyệt trần trải qua năm tháng ăn mòn lại mang theo vô số dấu vết nghiêm khắc, lạnh giọng quát, “Mạc Tuyệt! Ngươi đang làm cái gì?”
Mạc Tuyệt thu tay về, chỉ trong nháy mắt biểu tình lại khôi phục thành tịch mịch, không hề nói một lời, nhưng vào lúc này ở bìa rừng lại truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, những tiếng chém giết la hét đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
“Đi xem đã xảy ra chuyện gì.” Hách Thiên Thần nhìn Hạ Tư Nhân đang đứng sau đám người.
Nàng đã ăn mặc chỉnh tề, nghe như vậy thì ngẩn người ra, nhưng vẫn bước đi. Vừa rồi chính là nàng nhìn thấy Mạc Tuyệt muốn gây bất lợi cho Hách Thiên Thần nên cố ý làm ra động tỉnh để đánh thức Liễu Trần, nếu không, với khoảng cách xa như vậy thì âm thanh của y mệ phất phơ trong gió căn bản không thể truyền vào trong phòng.
Xá Kỷ mỉm cười dặn dò nàng vài câu, chờ đến khi Hạ Tư Nhân quay về bẩm báo thì ngay cả Xá Kỷ cũng cười không nổi.
“Đó là người của Thiên Khung Thần Giáo, còn có đệ tử của phái Điền Thương!” Hạ Tư Nhân đi một hồi thì quay về bẩm báo tình hình, lúc này tất cả mọi người đều đã thức tỉnh.
Hách Thiên Thần lập tức chỉ huy nhân thủ tiến đến hỗ trợ, Liễu Trần để cho Mạc Trí đi cùng, Mạc Tuyệt không hề lộ ra biểu tình mà chỉ đứng yên một bên, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho đến khi thủ hạ của Hách Thiên Thần quay về.
Cuối cùng bọn họ cứu được năm người của phái Điền Thương.
Hóa ra những người đó vốn có việc phải ra ngoài, nghe nói phái Điền Thương xảy ra chuyện, bọn họ liền vội vàng quay về, trên đường bị người của Thiên Khung Thần Giáo chặn lại, những người đó cũng giống như vô diện nhân từng xuất hiện trước kia, đều không có mặt.
“Người của Thiên Khung Thần Giáo lòng lang dạ thú, bọn họ muốn khống chế toàn bộ giang hồ! Cái gì mà Vụ Sắc đao, bất quá chỉ là bọn họ kiếm cớ mà thôi!” Có một nam tử của phái Điền Thương nói ra lời sắc bén, đem chôn thi thể của đồng môn, rồi lau đi vết máu trên mặt, hắn nói một cách hung hăng.
“Nói như vậy, Vụ Sắc đao lúc trước quả thật là ở phái Điền Thương.” Lời nói của Liễu Trần chỉ vào trọng tâm, “Thiếu Môn chủ Vô Nguyệt Môn là bị các ngươi giết chết.”
Người nọ vội vàng lắc đầu, “Chuyện này chỉ có An sư đệ biết rõ, thanh đao kia không phải do giết người mà có, nó là được nhặt về.”
“An Ngọc Long?” Hách Thiên Thần giật mình, vài tên đệ tử khác của phái Điền Thương đều gật đầu, “An sư huynh sẽ không nói dối, hắn là người duy nhất sẽ không nói dối của bổn môn, mỗi khi hắn nói dối thì mặt liền đỏ, cho nên chỉ cần nhìn là biết hắn nói thật hay nói dối.”
An Ngọc Long quả thật là người như vậy? Có phải là kẻ đã khiến Tử Diễm phản bội hay không? Hay là còn một người nào khác? Hách Thiên Thần lâm vào trầm tư.
Đệ tử của phái Điền Thương vội vã chạy về, lúc này cũng không còn bao nhiêu canh giờ là đến hừng đông, Hách Thiên Thần liền hạ lệnh khởi hành, chạy đến Thương Tây.
Hắn phái người đi phía trước tìm hiểu, cũng liên hệ với các phân đà ven đường, dọc lộ trình không ngừng có tin tức được truyền đến.
Đầu tiên là người của Thiên Khung Thần Giáo xuất hiện xung quanh phái Điền Thương, sau đó là có người đến phái Điền Thương đòi Vụ Sắc đao, Thương Tây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền trở thành một địa phương phi thường hỗn loạn. Hắc bạch lưỡng đạo nghe nói Thiên Khung Thần Giáo xuất hiện ở đây thì càng xác định Vụ Sắc đao ở ngay vùng phụ cận, vì vậy số người hướng đến nơi này càng ngày càng nhiều.
Khi Hách Thiên Thần đến phái Điền Thương đã là nửa tháng sau. (xa chồng hơn nửa tháng rồi sao o_o)
Hắn vừa đến Thương Tây thì lập tức đến phái Điền Thương.
Trước đại môn của phái Điền Thương có một đám đông đang tụ tập, lại có không ít người canh giữ ở bên ngoài, song phương giằng co, người trước cửa căm phẫn mà đứng, mặc tang y, thần sắc bi thương, người ngoài cửa lại phi thường hỗn loạn, đủ loại hạng người, có mong ngóng chờ đợi, có kêu gào ầm ĩ.
“Sao lại thế này?” Hách Thiên Thần xuống ngựa, Xá Kỷ tiến lên hỏi, bỗng nhiên có một con khoái mã phóng như bay tiến đến, dừng trước đội ngũ của bọn họ, “Các chủ! Có cấp báo!”
Người nọ xuống ngựa rồi khom người trình lên một phong mật hàm.
Những người khác nhìn thấy Hách Thiên Thần mở ra phong thư, đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì mà lại khẩn cấp như thế, nhưng lúc này Các chủ của bọn họ, người nam nhân mà từ trước đến nay vô luận gặp phải chuyện gì cũng đều không hề kinh hãi, sau khi xem xong mật hàm thì hai tay lại trở nên run rẩy.
Hắn rũ mắt xuống, không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Mật hàm trong tay hắn hóa thành từng mảnh vụn, tung bay khắp tứ phía. Hắn bước lên phía trước, không mở miệng nói một chữ nào.
Kỳ thật trên mật hàm chỉ viết duy nhất một câu.
Mùng tám tháng năm, Huyết Ma Y âm thầm giải tán sát lâu Nại Lạc.
Danh sách chương