Hách Thiên Thần hỏi ra những lời này cũng không phải thật sự muốn có đáp án, đáp án đã ở trong lòng hắn, Sở Lôi biết thái độ làm người của Hách Thiên Thần, nếu muốn giấu diếm thì chưa hẳn có thể giấu diếm dài lâu, mà chuyện này nếu không giao cho Hách Thiên Thần thì hắn không thể yên tâm, thở dài, hắn đặt xuống ly rượu trong tay, “Thanh đao này quả thật có liên quan đến triều đình, nói chính xác là liên quan đến đương kim Thánh Thượng.”
Ly ngọc đặt lên bàn phát ra tiếng vang nho nhỏ đi kèm với lời nói vừa dứt của Sở Lôi, giờ khắc này Sở Lôi không hề giống một người bệnh, đôi mắt sáng ngời bạo phát hào quang, chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt lại trở nên hòa nhã, điềm nhiên vừa nói vừa cười, “Sự tình liên quan đến thể diện của triều đình, ngươi không thể trách bổn vương quá nóng vội, việc này liên lụy Vạn Ương, cũng có quan hệ đến quá khứ của Hoàng Thượng, nếu bị truyền ra ngoài…”
“Nếu Vương gia lo lắng thì cũng không cần phải nói.” Cắt ngang lời của Sở Lôi, Hách Thiên Thần nhìn những đóa hoa đang khoe sắc bên ngoài hoa viên, cũng không bận tâm Sở Lôi có tính nói hay không.
Về thanh đao này, nếu không bởi vì liên lụy đến Phúc Xương Trang của gia đình Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần có lẽ cũng sẽ không bận tâm. Trên giang hồ xuất hiện bảo tàng, bí kíp võ công, danh kiếm tuyệt thế hay bảo đao độc nhất vô nhị cũng không phải là đại sự, mà chỉ dẫn đến phân tranh chiếm đoạt, chuyện này cơ hồ là quá quen thuộc.
An Lăng Vương Sở Lôi muốn Hách Thiên Thần vào cung cũng đã trải qua cân nhắc, hắn đã sớm biết bản tính của Hách Thiên Thần, làm sao lại không biết phải nói rõ hết thảy chân tướng thì mới có thể nhận được sự tương trợ từ Hách Thiên Thần. Chẳng qua hắn chỉ do dự một lúc, “Chủ nhân của thanh đao này không phải là ai khác mà chính là đương kim Thánh Thượng, thanh đao từng ở trong tay hắn, sau đó lại gián tiếp rơi vào Vạn Ương, đây là một vật cũ đã bị đánh mất.”
“Vì thế mới muốn tìm trở về?” Hách Thiên Thần cũng không tin tưởng đối với nguyên nhân này, trong câu hỏi của hắn hơi có chút trào phúng, mặc dù là lạnh nhạt, cơ hồ không nhìn ra dấu vết, nhưng Sở Lôi đã trải qua vô số chuyện, đương nhiên sẽ không nhầm lẫn sự hoài nghi che giấu bên dưới sắc mặt của Hách Thiên Thần. Trầm tư một lát, Sở Lôi đứng lên, đối mặt với Hách Thiên Thần, sắc mặt trở nên âm trầm thận trọng, “Thanh đao này còn có một kiến giải…”
“Người chiếm được nó sẽ có được thiên hạ.” Sở Lôi dứt lời, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần xám ngắt.
Hách Thiên Thần nhìn thẳng Sở Lôi, một sự yên lặng quỷ dị chậm rãi tràn ngập trong không khí, ánh mặt trời vẫn ấm áp, mùi hoa thản nhiên dường như lại tăng thêm vài phần nguy hiểm, cho đến khi nam nhân mặc thanh y nhếch lên khóe môi, “Nga? Nói như vậy Hoàng Thượng có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không phải bằng thực lực của hắn, mà là có liên quan đến thanh đao này?”
Giống như đang nói đùa, một câunhẹ nhàng bâng quơ của Hách Thiên Thần lại làm Sở Lôi biến sắc, các cơ trên mặt giật giật, hắn tự châm một ly rượu, “Trên đời có vài việc không thể nói đùa, thanh đao này chính là một trong số đó. Hách Thiên Thần, ngươi không nên hoài nghi, thanh đao này đã từng được ghi chép trong bí văn của hoàng tộc, nó từng được lưu truyền mấy trăm năm trên thế gian, mỗi lần xuất thế thì ắt hẳn sẽ phát sinh đại sự.”
“Đại sự?”
“Đại sự ảnh hưởng đến an nguy của thiên hạ.”
Hách Thiên Thần dường như có một chút đăm chiêu, Sở Lôi chậm rãi uống một ngụm rượu, rồi kéo lại áo choàng trên người, “Bổn vương có thể ổn định thế cục của triều đình nhưng không thể hạ lệnh đi tìm thanh đao kia, nếu triều đình nhúng tay thì người giang hồ chắc chắn càng coi trọng thanh đao này hơn, sự tình sẽ càng thêm ầm ĩ, cho nên việc này chỉ có thể phó thác cho ngươi.”
Sở Lôi ngẩng đầu, “Việc ở Ngọc Điền Sơn là bổn vương sai lầm, bổn vương không muốn nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Hách Cửu Tiêu, Thiên Cơ Các đã là của ngươi, không còn quan hệ với triều đình như trước, hôm nay ta hy vọng ngươi xóa bỏ tất cả chuyện trước kia, coi như bổn vương ủy thác Thiên Cơ Các giúp ta làm chuyện này, không biết ngươi có đáp ứng hay không?”
“Trước khi ta trả lời, có một chuyện muốn thỉnh giáo Vương gia.” Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, Sở Lôi gật đầu, “Cứ hỏi.”
“Năm đó Vạn Ương từng đưa đến hai mỹ nhân tuyệt sắc để hiến cho Hoàng Thượng, không biết Vương gia có biết việc này hay không?” Hách Thiên Thần đột nhiên hỏi như vậy làm cho Sở Lôi kinh ngạc, trầm mặc một lúc thì hắn mới gật đầu, “Không sai.”
“Vương gia có biết hai nàng kia sau đó như thế nào hay không?” Hách Thiên Thần nói chuyện với người ngoài luôn giữ thái độ ôn hòa hữu lễ, không nghiêm khắc cũng không tùy tiện, lúc này trong lời chất vấn lại có ý tứ sắc bén, Sở Lôi nhìn hắn một hồi lâu, người nam nhân luôn thản nhiênt trầm tĩnh lại biểu lộ sự uy nghi cùng khí phách, ngay cả Sở Lôi cũng cảm thấy có một chút kinh hãi.
“Ta biết hai nữ tử kia, nhưng sau đó các nàng như thế nào thì bổn vương không rõ lắm.” Sở Lôi đi vài bước trong lương đình, một tay cầm ly rượu, cũng ngắm nhìn những đóa hoa đang khoe sắc trong vườn. Hách Thiên Thần lại thu hồi tầm mắt rồi nhìn Sở Lôi, “Năm đó hai tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa từ Vạn Ương đến Trung Nguyên, vốn là muốn hiến cho Hoàng Thượng, nửa đường lại bị đánh cướp, Vương gia thật sự không biết chuyện này hay sao?”
Cảm giác được tầm mắt trên người, Sở Lôi cúi đầu nhìn vào ly rượu của mình, “Hách Thiên Thần, ngươi quả thật rất thông minh, nhưng đôi khi quá thông minh chưa hẳn đã là chuyện tốt, nhìn thấu tất cả sẽ chỉ làm cho chính mình thống khổ.”
“Chuyện này ngươi quả nhiên biết rõ.” Hách Thiên Thần đã nghi hoặc từ lâu, lúc này đột nhiên hỏi ra, không ngờ lại nhận được đáp án chính xác, hắn không để ý đến lời nói của Sở Lôi mà chỉ tiếp tục hỏi, “Người bắt cóc các nàng có phải là…”
“Là người của bổn vương.” Sở Lôi uống một ngụm rượu, xoay người ngồi xuống vị trí ban đầu, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, “Ý đồ của các nàng quá rõ ràng, muốn gây bất lợi cho Đại Viêm, việc này không thể không bận tâm, ta phái người bắt cóc các nàng là vì không để cho các nàng tiến cung, nhưng không ngờ các nàng lại rơi vào tay của người giang hồ.”
Nói tới đây, Sở Lôi nghiêm túc nhìn hắn, “Hách Thiên Thần, ngươi đã từng đi Vạn Ương, việc này ngươi đương nhiên đã biết, ngươi đoán rằng là do bổn vương hạ thủ, nhưng ngươi lại không phái người giết ta, có thể thấy được ngươi đã hiểu rõ, lúc trước ta làm như vậy không phải vì hại người mà là vì bảo vệ giang sơn xã tắc của Đại Viêm, vì dân chúng vì Đại Viêm, hy vọng ngươi sẽ không vì việc này mà cự tuyệt ủy thác của bổn vương.”
Tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa gặp nạn lúc trước, rốt cục nên trách kẻ nào, Hách Thiên Thần chưa bao giờ suy nghĩ đến, có lẽ hết thảy nên trách thiên mệnh, ở vị trí của Sở Lôi thì làm như vậy quả thật không hề sai, có người có ý đồ hạ độc Sở Mục, Sở Lôi chỉ phái người bắt cóc đã xem như hạ thủ lưu tình, “Ta chỉ là một người giang hồ lỗ mãng, nếu Vương gia nói với ta cái gì là dân chúng và Đại Viêm thì đã chọn lầm người rồi, bất quá nếu vì thanh đao mà gây ra hỗn loạn, thân ở giang hồ, ta cũng không thể xem như không thấy mà khoanh tay ngồi yên.” Hách Thiên Thần dự cảm chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, hắn thản nhiên mỉm cười, rồi bước ra ngoài lương đình.
“Chuyện này về sau như thế nào thì Vương gia không cần nhiều lời, trong lòng của ta đã minh bạch, về phần Vương gia muốn thanh đao này có thật sự là vì bí mật của hoàng tộc hay không thì chỉ có Vương gia tự mình hiểu rõ.” Lời nói phiêu tán trong gió, thanh y nam nhân chậm rãi đi xa trước mắt Sở Lôi, bưng lên ly rượu thuốc, Sở Lôi cúi đầu nhìn chăm chú, đến khi Vân Khanh đi đến thì chỉ nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm đầy ưu tư của hắn.
“Cha.” Gọi một tiếng, Vân Khanh đi vào lương đình.
Sở Lôi lấy lại tinh thần, khôi phục biểu tình ban đầu, “Yên nhi, hôm nay ngươi không ra ngoài?” Hắn đặt ly rượu xuống, Vân Khanh đến gần trước người của hắn, “Nếu ta nói muốn gặp Hoa Nam Ẩn, có phải cha vẫn còn tức giận hay không?”
Vượt ngoài dự kiến của nàng, Sở Lôi chỉ lắc đầu, “Mấy ngày này trên giang hồ bất ổn, ngươi không nên ra ngoài, nếu muốn gặp ai thì cứ bảo hắn vào trong cung gặp ngươi.” Sở Lôi đứng dậy đi ra ngoài, hắn trả lời như vậy làm cho Vân Khanh phi thường ngạc nhiên.
Sở Lôi chưa bao giờ là người nói chuyện hòa nhã, vô luận ở trên triều đình hay trong nhà, hắn đã quyết định việc gì thì không thể sửa đổi, lúc này lại có thái độ khác thường, giải thích duy nhất chính là giang hồ thật sự loạn lạc, hoặc là hắn đã đoán được cảnh hỗn loạn sẽ phát sinh nên mới tình nguyện để cho Hoa Nam Ẩn vào cung mà không muốn nàng đặt chân vào giang hồ.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vân Khanh nhìn bóng dáng rời xa của Sở Lôi, điều duy nhất mà nàng biết được chính là cục diện hỗn loạn của Vạn Ương, nguyên nhân chính trong đó lại liên quan đến nhị hoàng tử Đại Viêm, Sở Thanh Hàn không biết vì sao lại đến biên ải, cũng không biết đã làm cách gì mà một ít bộ tộc của Vạn Ương đều thể hiện sự trung thành với hắn.
Gió thổi ngát hương, Vân Khanh ngửi được hương hoa, lại bất giác ngửa đầu nhìn trời, xuân về hoa đua nở,nàng đang ở trong hoàng cung nhưng vẫn có thể cảm giác được mùa đông lạnh lẽo, ngay cả hương hoa nồng nàn cũng giống như mùi vị chinh chiến sát phạt.
“Lý đại nương?” Trên đường xuất cung, Hách Thiên Thần bỗng nhiên nhìn thấy người đang đi đến, vẫn là một thân nữ trang thanh nhã, đúng là Lý đại nương có giao tình với thái tử.
Hoàng Cung rất lớn, nhưng hắn đã từng đến đây, cũng không cần người dẫn đường, trên thân của hắn có lệnh bài do Sở Lôi cấp cho, so với lệnh bài của Sở Thanh Hàn thì Hách Cửu Tiêu tựa hồ có thể chấp nhận Hách Thiên Thần dùng lệnh bài này để tiến cung, nghĩ đến vẻ mặt lãnh khốc của Hách Cửu Tiêu khi hắn chuẩn bị xuất môn, người huynh trưởng này thường xuyên quan tâm quá mức đến hắn, Hách Thiên Thần bất giác lộ ra vài phần ý cười. Lý đại nương thấy hắn, cước bộ dừng lại một chút rồi lập tức mỉm cười tiến lên.
“Đa tạ công tử đã phái người mang đến, thái tử đã vô sự” Sau khi bái lễ thì tỏ vẻ cảm tạ, ngôn hành cử chỉ của Lý đại nương ở trong cung giống như nữ tử. Hắn lo lắng nhất chính là an nguy của Sở Tĩnh Huyền, nay độc Hồng Nhan đã được giải, Sở Tĩnh Huyền không cần tiếp tục dùng máu người để làm thuốc, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần phải nói cảm tạ, đó là do Cửu Tiêu bào chế, ta chỉ phái người đem đến Tuyền Cơ Phường mà thôi.” Hách Thiên Thần khoát tay, quan sát Lý đại nương ở trước mặt, sau một quãng thời gian không gặp, dường như thần sắc của hắn có một chút vui mừng, nhưng không phải cố ý như vậy, có lẽ thân phận thái tử của Sở Tĩnh Huyền làm cho tình cảm của bọn họ không thể thuận lợi như thường nhân, chướng ngại trong đó nhất định không ít.
“Đâu phải đâu phải, cho dù là Huyết Ma Y chế dược, nhưng ta phải cảm tạ công tử mới đúng.” Lý đại nương là người hiểu rõ nhất quan hệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, hắn lập tức nở nụ cười, lại nhìn sắc trời, trên mặt lộ ra một chút áy náy, “Ta còn có việc phải đi trước một bước.”
Hách Thiên Thần thấy hắn vội vàng nên gật đầu cáo biệt, Lý đại nương đi vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy Hách Thiên Thần ở phía sau đang gọi hắn lại, “Không biết vị thái tử kia lúc này như thế nào?”
Trong lời nói của Hách Thiên Thần cường điệu bốn chữ, Lý đại nương lập tức biết hắn đang hỏi ai, cước bộ dừng lại một chút, rồi quay đầu nhìn hắn, “Ngôn hành của vị thái tử điện hạ kia đã như thường, mặc dù bị người nhìn thấy cũng không có gì, không lâu sau có lẽ…” Nói tới đây, Lý đại nương ngẩng đầu nhìn trời.
Mây trắng lơ lửng trôi, trời cao biển rộng, đó là tự do.
Một ngày nọ để cho Sở Tĩnh thay thế thân phận của Sở Tĩnh Huyền, thần không biết quỷ không hay mà rời xa hoàng thành, có lẽ là ý nguyện của Sở Tĩnh Huyền, cũng là dụng ý mà hắn tìm về Sở Tĩnh.
Ly ngọc đặt lên bàn phát ra tiếng vang nho nhỏ đi kèm với lời nói vừa dứt của Sở Lôi, giờ khắc này Sở Lôi không hề giống một người bệnh, đôi mắt sáng ngời bạo phát hào quang, chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt lại trở nên hòa nhã, điềm nhiên vừa nói vừa cười, “Sự tình liên quan đến thể diện của triều đình, ngươi không thể trách bổn vương quá nóng vội, việc này liên lụy Vạn Ương, cũng có quan hệ đến quá khứ của Hoàng Thượng, nếu bị truyền ra ngoài…”
“Nếu Vương gia lo lắng thì cũng không cần phải nói.” Cắt ngang lời của Sở Lôi, Hách Thiên Thần nhìn những đóa hoa đang khoe sắc bên ngoài hoa viên, cũng không bận tâm Sở Lôi có tính nói hay không.
Về thanh đao này, nếu không bởi vì liên lụy đến Phúc Xương Trang của gia đình Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần có lẽ cũng sẽ không bận tâm. Trên giang hồ xuất hiện bảo tàng, bí kíp võ công, danh kiếm tuyệt thế hay bảo đao độc nhất vô nhị cũng không phải là đại sự, mà chỉ dẫn đến phân tranh chiếm đoạt, chuyện này cơ hồ là quá quen thuộc.
An Lăng Vương Sở Lôi muốn Hách Thiên Thần vào cung cũng đã trải qua cân nhắc, hắn đã sớm biết bản tính của Hách Thiên Thần, làm sao lại không biết phải nói rõ hết thảy chân tướng thì mới có thể nhận được sự tương trợ từ Hách Thiên Thần. Chẳng qua hắn chỉ do dự một lúc, “Chủ nhân của thanh đao này không phải là ai khác mà chính là đương kim Thánh Thượng, thanh đao từng ở trong tay hắn, sau đó lại gián tiếp rơi vào Vạn Ương, đây là một vật cũ đã bị đánh mất.”
“Vì thế mới muốn tìm trở về?” Hách Thiên Thần cũng không tin tưởng đối với nguyên nhân này, trong câu hỏi của hắn hơi có chút trào phúng, mặc dù là lạnh nhạt, cơ hồ không nhìn ra dấu vết, nhưng Sở Lôi đã trải qua vô số chuyện, đương nhiên sẽ không nhầm lẫn sự hoài nghi che giấu bên dưới sắc mặt của Hách Thiên Thần. Trầm tư một lát, Sở Lôi đứng lên, đối mặt với Hách Thiên Thần, sắc mặt trở nên âm trầm thận trọng, “Thanh đao này còn có một kiến giải…”
“Người chiếm được nó sẽ có được thiên hạ.” Sở Lôi dứt lời, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần xám ngắt.
Hách Thiên Thần nhìn thẳng Sở Lôi, một sự yên lặng quỷ dị chậm rãi tràn ngập trong không khí, ánh mặt trời vẫn ấm áp, mùi hoa thản nhiên dường như lại tăng thêm vài phần nguy hiểm, cho đến khi nam nhân mặc thanh y nhếch lên khóe môi, “Nga? Nói như vậy Hoàng Thượng có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không phải bằng thực lực của hắn, mà là có liên quan đến thanh đao này?”
Giống như đang nói đùa, một câunhẹ nhàng bâng quơ của Hách Thiên Thần lại làm Sở Lôi biến sắc, các cơ trên mặt giật giật, hắn tự châm một ly rượu, “Trên đời có vài việc không thể nói đùa, thanh đao này chính là một trong số đó. Hách Thiên Thần, ngươi không nên hoài nghi, thanh đao này đã từng được ghi chép trong bí văn của hoàng tộc, nó từng được lưu truyền mấy trăm năm trên thế gian, mỗi lần xuất thế thì ắt hẳn sẽ phát sinh đại sự.”
“Đại sự?”
“Đại sự ảnh hưởng đến an nguy của thiên hạ.”
Hách Thiên Thần dường như có một chút đăm chiêu, Sở Lôi chậm rãi uống một ngụm rượu, rồi kéo lại áo choàng trên người, “Bổn vương có thể ổn định thế cục của triều đình nhưng không thể hạ lệnh đi tìm thanh đao kia, nếu triều đình nhúng tay thì người giang hồ chắc chắn càng coi trọng thanh đao này hơn, sự tình sẽ càng thêm ầm ĩ, cho nên việc này chỉ có thể phó thác cho ngươi.”
Sở Lôi ngẩng đầu, “Việc ở Ngọc Điền Sơn là bổn vương sai lầm, bổn vương không muốn nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Hách Cửu Tiêu, Thiên Cơ Các đã là của ngươi, không còn quan hệ với triều đình như trước, hôm nay ta hy vọng ngươi xóa bỏ tất cả chuyện trước kia, coi như bổn vương ủy thác Thiên Cơ Các giúp ta làm chuyện này, không biết ngươi có đáp ứng hay không?”
“Trước khi ta trả lời, có một chuyện muốn thỉnh giáo Vương gia.” Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, Sở Lôi gật đầu, “Cứ hỏi.”
“Năm đó Vạn Ương từng đưa đến hai mỹ nhân tuyệt sắc để hiến cho Hoàng Thượng, không biết Vương gia có biết việc này hay không?” Hách Thiên Thần đột nhiên hỏi như vậy làm cho Sở Lôi kinh ngạc, trầm mặc một lúc thì hắn mới gật đầu, “Không sai.”
“Vương gia có biết hai nàng kia sau đó như thế nào hay không?” Hách Thiên Thần nói chuyện với người ngoài luôn giữ thái độ ôn hòa hữu lễ, không nghiêm khắc cũng không tùy tiện, lúc này trong lời chất vấn lại có ý tứ sắc bén, Sở Lôi nhìn hắn một hồi lâu, người nam nhân luôn thản nhiênt trầm tĩnh lại biểu lộ sự uy nghi cùng khí phách, ngay cả Sở Lôi cũng cảm thấy có một chút kinh hãi.
“Ta biết hai nữ tử kia, nhưng sau đó các nàng như thế nào thì bổn vương không rõ lắm.” Sở Lôi đi vài bước trong lương đình, một tay cầm ly rượu, cũng ngắm nhìn những đóa hoa đang khoe sắc trong vườn. Hách Thiên Thần lại thu hồi tầm mắt rồi nhìn Sở Lôi, “Năm đó hai tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa từ Vạn Ương đến Trung Nguyên, vốn là muốn hiến cho Hoàng Thượng, nửa đường lại bị đánh cướp, Vương gia thật sự không biết chuyện này hay sao?”
Cảm giác được tầm mắt trên người, Sở Lôi cúi đầu nhìn vào ly rượu của mình, “Hách Thiên Thần, ngươi quả thật rất thông minh, nhưng đôi khi quá thông minh chưa hẳn đã là chuyện tốt, nhìn thấu tất cả sẽ chỉ làm cho chính mình thống khổ.”
“Chuyện này ngươi quả nhiên biết rõ.” Hách Thiên Thần đã nghi hoặc từ lâu, lúc này đột nhiên hỏi ra, không ngờ lại nhận được đáp án chính xác, hắn không để ý đến lời nói của Sở Lôi mà chỉ tiếp tục hỏi, “Người bắt cóc các nàng có phải là…”
“Là người của bổn vương.” Sở Lôi uống một ngụm rượu, xoay người ngồi xuống vị trí ban đầu, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, “Ý đồ của các nàng quá rõ ràng, muốn gây bất lợi cho Đại Viêm, việc này không thể không bận tâm, ta phái người bắt cóc các nàng là vì không để cho các nàng tiến cung, nhưng không ngờ các nàng lại rơi vào tay của người giang hồ.”
Nói tới đây, Sở Lôi nghiêm túc nhìn hắn, “Hách Thiên Thần, ngươi đã từng đi Vạn Ương, việc này ngươi đương nhiên đã biết, ngươi đoán rằng là do bổn vương hạ thủ, nhưng ngươi lại không phái người giết ta, có thể thấy được ngươi đã hiểu rõ, lúc trước ta làm như vậy không phải vì hại người mà là vì bảo vệ giang sơn xã tắc của Đại Viêm, vì dân chúng vì Đại Viêm, hy vọng ngươi sẽ không vì việc này mà cự tuyệt ủy thác của bổn vương.”
Tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa gặp nạn lúc trước, rốt cục nên trách kẻ nào, Hách Thiên Thần chưa bao giờ suy nghĩ đến, có lẽ hết thảy nên trách thiên mệnh, ở vị trí của Sở Lôi thì làm như vậy quả thật không hề sai, có người có ý đồ hạ độc Sở Mục, Sở Lôi chỉ phái người bắt cóc đã xem như hạ thủ lưu tình, “Ta chỉ là một người giang hồ lỗ mãng, nếu Vương gia nói với ta cái gì là dân chúng và Đại Viêm thì đã chọn lầm người rồi, bất quá nếu vì thanh đao mà gây ra hỗn loạn, thân ở giang hồ, ta cũng không thể xem như không thấy mà khoanh tay ngồi yên.” Hách Thiên Thần dự cảm chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, hắn thản nhiên mỉm cười, rồi bước ra ngoài lương đình.
“Chuyện này về sau như thế nào thì Vương gia không cần nhiều lời, trong lòng của ta đã minh bạch, về phần Vương gia muốn thanh đao này có thật sự là vì bí mật của hoàng tộc hay không thì chỉ có Vương gia tự mình hiểu rõ.” Lời nói phiêu tán trong gió, thanh y nam nhân chậm rãi đi xa trước mắt Sở Lôi, bưng lên ly rượu thuốc, Sở Lôi cúi đầu nhìn chăm chú, đến khi Vân Khanh đi đến thì chỉ nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm đầy ưu tư của hắn.
“Cha.” Gọi một tiếng, Vân Khanh đi vào lương đình.
Sở Lôi lấy lại tinh thần, khôi phục biểu tình ban đầu, “Yên nhi, hôm nay ngươi không ra ngoài?” Hắn đặt ly rượu xuống, Vân Khanh đến gần trước người của hắn, “Nếu ta nói muốn gặp Hoa Nam Ẩn, có phải cha vẫn còn tức giận hay không?”
Vượt ngoài dự kiến của nàng, Sở Lôi chỉ lắc đầu, “Mấy ngày này trên giang hồ bất ổn, ngươi không nên ra ngoài, nếu muốn gặp ai thì cứ bảo hắn vào trong cung gặp ngươi.” Sở Lôi đứng dậy đi ra ngoài, hắn trả lời như vậy làm cho Vân Khanh phi thường ngạc nhiên.
Sở Lôi chưa bao giờ là người nói chuyện hòa nhã, vô luận ở trên triều đình hay trong nhà, hắn đã quyết định việc gì thì không thể sửa đổi, lúc này lại có thái độ khác thường, giải thích duy nhất chính là giang hồ thật sự loạn lạc, hoặc là hắn đã đoán được cảnh hỗn loạn sẽ phát sinh nên mới tình nguyện để cho Hoa Nam Ẩn vào cung mà không muốn nàng đặt chân vào giang hồ.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vân Khanh nhìn bóng dáng rời xa của Sở Lôi, điều duy nhất mà nàng biết được chính là cục diện hỗn loạn của Vạn Ương, nguyên nhân chính trong đó lại liên quan đến nhị hoàng tử Đại Viêm, Sở Thanh Hàn không biết vì sao lại đến biên ải, cũng không biết đã làm cách gì mà một ít bộ tộc của Vạn Ương đều thể hiện sự trung thành với hắn.
Gió thổi ngát hương, Vân Khanh ngửi được hương hoa, lại bất giác ngửa đầu nhìn trời, xuân về hoa đua nở,nàng đang ở trong hoàng cung nhưng vẫn có thể cảm giác được mùa đông lạnh lẽo, ngay cả hương hoa nồng nàn cũng giống như mùi vị chinh chiến sát phạt.
“Lý đại nương?” Trên đường xuất cung, Hách Thiên Thần bỗng nhiên nhìn thấy người đang đi đến, vẫn là một thân nữ trang thanh nhã, đúng là Lý đại nương có giao tình với thái tử.
Hoàng Cung rất lớn, nhưng hắn đã từng đến đây, cũng không cần người dẫn đường, trên thân của hắn có lệnh bài do Sở Lôi cấp cho, so với lệnh bài của Sở Thanh Hàn thì Hách Cửu Tiêu tựa hồ có thể chấp nhận Hách Thiên Thần dùng lệnh bài này để tiến cung, nghĩ đến vẻ mặt lãnh khốc của Hách Cửu Tiêu khi hắn chuẩn bị xuất môn, người huynh trưởng này thường xuyên quan tâm quá mức đến hắn, Hách Thiên Thần bất giác lộ ra vài phần ý cười. Lý đại nương thấy hắn, cước bộ dừng lại một chút rồi lập tức mỉm cười tiến lên.
“Đa tạ công tử đã phái người mang đến, thái tử đã vô sự” Sau khi bái lễ thì tỏ vẻ cảm tạ, ngôn hành cử chỉ của Lý đại nương ở trong cung giống như nữ tử. Hắn lo lắng nhất chính là an nguy của Sở Tĩnh Huyền, nay độc Hồng Nhan đã được giải, Sở Tĩnh Huyền không cần tiếp tục dùng máu người để làm thuốc, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần phải nói cảm tạ, đó là do Cửu Tiêu bào chế, ta chỉ phái người đem đến Tuyền Cơ Phường mà thôi.” Hách Thiên Thần khoát tay, quan sát Lý đại nương ở trước mặt, sau một quãng thời gian không gặp, dường như thần sắc của hắn có một chút vui mừng, nhưng không phải cố ý như vậy, có lẽ thân phận thái tử của Sở Tĩnh Huyền làm cho tình cảm của bọn họ không thể thuận lợi như thường nhân, chướng ngại trong đó nhất định không ít.
“Đâu phải đâu phải, cho dù là Huyết Ma Y chế dược, nhưng ta phải cảm tạ công tử mới đúng.” Lý đại nương là người hiểu rõ nhất quan hệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, hắn lập tức nở nụ cười, lại nhìn sắc trời, trên mặt lộ ra một chút áy náy, “Ta còn có việc phải đi trước một bước.”
Hách Thiên Thần thấy hắn vội vàng nên gật đầu cáo biệt, Lý đại nương đi vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy Hách Thiên Thần ở phía sau đang gọi hắn lại, “Không biết vị thái tử kia lúc này như thế nào?”
Trong lời nói của Hách Thiên Thần cường điệu bốn chữ, Lý đại nương lập tức biết hắn đang hỏi ai, cước bộ dừng lại một chút, rồi quay đầu nhìn hắn, “Ngôn hành của vị thái tử điện hạ kia đã như thường, mặc dù bị người nhìn thấy cũng không có gì, không lâu sau có lẽ…” Nói tới đây, Lý đại nương ngẩng đầu nhìn trời.
Mây trắng lơ lửng trôi, trời cao biển rộng, đó là tự do.
Một ngày nọ để cho Sở Tĩnh thay thế thân phận của Sở Tĩnh Huyền, thần không biết quỷ không hay mà rời xa hoàng thành, có lẽ là ý nguyện của Sở Tĩnh Huyền, cũng là dụng ý mà hắn tìm về Sở Tĩnh.
Danh sách chương