Nghĩ đến chuyện mà Tử Diễm đã nói với hắn, Hách Thiên Thần nhất thời không trả lời, chuyện này phải xử lý như thế nào thì hắn vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng.

“Khi ta không ở Thiên Cơ Các thì hoàn toàn dựa vào Tử Diễm giúp ta cai quản, có một số việc nàng không thể tự tiện làm chủ, vì vậy liền chờ ta về để xin chỉ thị.” Hách Thiên Thần không nhiều lời, hắn đặt bút xuống rồi nắm lấy bàn tay của Hách Cửu Tiêu, đem người nam nhân đang đứng bên cạnh kéo đến trước mặt mình.

“Ngươi vẫn chưa yên tâm? Tử Diễm đã trắng tay, nàng chỉ có thể ở lại Thiên Cơ Các, chẳng lẽ ngươi muốn ta đuổi nàng đi?” Hách Thiên Thần ngẩng đầu, trên mặt không có dấu vết tức giận, nhưng Hách Cửu Tiêu lại nghe ra một chút khó chịu trong những lời này, “Chỉ cần nàng không làm sai hay nói sai thì việc nàng đi hay lưu lại, thậm chí sinh tử của nàng cũng không liên quan đến ta.”

Nói ra lời vô tình, Hách Cửu Tiêu cúi người kề sát vào mặt hắn, “Nàng là vì ngươi mới ở lại Thiên Cơ Các, trong lòng chúng ta đều biết rõ điểm này, ta để cho nàng ở bên cạnh ngươi là vì không muốn ngươi vất vả, ngươi đối với nàng như thế nào thì chính ngươi cũng hiểu được, ngươi xác thực là người giảo hoạt…”

“Để cho Tử Diễm không thể quên ngươi, nếu như trước kia ngươi không cố ý dung túng thì làm sao có được Tử Diễm trung thành và tận tâm với ngươi như ngày hôm nay?” Hơi thở ấm áp của Hách Cửu Tiêu khẽ lướt vào bên tai hắn, Hách Thiên Thần cúi mắt xuống, “Là ta không tốt.” Ôm lấy thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu xuống rồi hôn lên môi của hắn.

Hách Thiên Thần không hề nói một câu về những chuyện vừa xảy ra, Hách Cửu Tiêu cảm thấy có một chút không thích hợp đối với lời nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế của Hách Thiên Thần, nhưng nụ hôn dịu dàng trên môi lại nóng rực, tựa hồ muốn nuốt lấy tất cả nghi vấn và khiển trách, cướp lấy hết thảy phản ứng của hắn, làm cho hắn không bao lâu liền quên đi lời muốn nói.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, “Các chủ, có người truyền tin, hình như là….người trong cung.” Xá Kỷ cầm lấy lá thư trong tay, chần chừ đứng trước cửa bẩm báo. Từ trước đến nay có quan hệ với triều đình cũng không phải chuyện tốt, lúc này không biết có gì phiền phức hay không.

Cửa mở ra, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa, lấy lá thư từ trên tay của Xá Kỷ, bỗng nhiên từ sau lưng Xá Kỷ nhảy ra một bóng người, nhuyễn kiếm phát lên tiếng vang thanh thúy, Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua nhưng không ngăn cản, chỉ thấy mũi nhọn chớp động tập kích về phía Hách Thiên Thần.

“Xem kiếm!” Thân pháp của Hạ Tư Nhân phi thường nhanh nhẹn, ngay khi hai chữ vừa ra khỏi miệng thì thân hình đã đến trước mặt Hách Thiên Thần, một luồng màu hồng quét đến, cổ tay xoay chuyển, chém, xoắn, liên tục thay đổi, ngay cả Xá Kỷ cũng kinh ngạc đến mức nhịn không được mà tán thưởng một tiếng hảo.

Hách Thiên Thần ngồi ngay trên ghế, không hề trốn tránh, khi nhuyễn kiếm xoắn đến là lúc Giao Tàm ti nghênh đón, cùng là nhuyễn binh khí, cùng là một chiêu đâm, chém, xoắn, nhưng lại nhanh hơn Hạ Tư Nhanh một phần, không nhiều cũng không ít, chỉ đúng một phần, làm cho thế tấn công của nàng hoàn toàn vô dụng.

Hách Cửu Tiêu thờ ơ lạnh nhạt, hắn không hề lo lắng cho Hách Thiên Thần, thế tấn công của Hạ Tư Nhân mặc dù mạnh nhưng lại thiếu sát khí, chiêu thức cùng lắm chỉ là sắc bén, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp đối với Hách Thiên Thần.

“Nếu chiêu này của ngươi đi sang trái ba phần thì tốc độ có thể tăng nhanh năm phần…” Thế tấn công của Hạ Tư Nhân không hề tạo thành uy hiếp đối với Hách Thiên Thần, hắn còn chỉ ra từng khuyết điểm trong động tác của nàng, như thế nào mới có thể tăng uy lực cho chiêu thức, làm sao khiến người ta khó tránh né, tạo thành uy hiếp thậm chí là thương tổn đến kẻ khác.

Tiếng leng keng của kim loại chạm vào nhau, hai món vũ khí phát lên nhiều đốm lửa nhỏ, Hạ Tư Nhân đột nhiên rút kiếm, lui về phía sau vài bước, cho đến khi thối lui về một đầu khác của thư phòng, nàng không ngừng oán hận, “Ta không phải đối thủ của ngươi, cho dù mất mười năm hay hai mươi năm thì ta vẫn không thể giết ngươi.” Nàng đã dùng hết toàn lực mà hắn thậm chí không hề đứng dậy!

“Ngươi muốn giết Các chủ?” Xá Kỷ không biết ý đồ của Hạ Tư Nhân đến đây, chỉ xem nàng là muội tử của Vong Sinh, được Hách Thiên Thần dẫn về để chiếu cố, lúc này thấy tình cảnh như vậy thì lập tức hiểu rõ.

Nghĩ đến cái chết của Vong Sinh, không đợi Hách Thiên Thần mở miệng thì Xá Kỷ đã tiến một mạch về phía trước, Bộp một cái tát.

“Ca ca của ngươi mà nhìn thấy ngươi như vậy thì nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức chết!” Hạ Tư Nhân bị một tát của hắn té xuống đất, nghe thấy những lời này của Xá Kỷ, nàng trợn mắt nhìn, “Ca ca là vì hắn mà chết, cha của ta là bị hắn giết, ta tìm hắn báo thù có gì không đúng?”

Xá Kỷ có một chút hối hận với cái tát của mình, thấy gò má của nàng sưng đỏ, nghĩ đến việc dù sao nàng cũng là muội muội của Vong Sinh, hắn lại cảm thấy khổ sở, “Ca ca của ngươi là tả sứ của Các chủ, hắn theo Các chủ đã nhiều năm, một đêm biết được thân phận của mình, trung nghĩa khó lưỡng toàn, hắn không còn lối thoát nên mới chọn cái chết, còn cha của ngươi là bị lão Các chủ hãm hại, khiến cho Các chủ tự tay giết hắn, như vậy làm sao có thể trách Các chủ? Cho dù là sầu hay là oán thì sau cái chết của Vong Sinh cũng nên xóa bỏ tất cả.”

Hạ Tư Nhân ôm mặt đứng lên, trong mắt hoàn toàn khô ráo, trầm mặc không nói, Hách Thiên Thần khoát tay, “Đủ rồi, các ngươi đều lui xuống đi.”

“Mới vừa rồi ngươi chỉ điểm chiêu thức cho ta, nhưng ta sẽ không cảm tạ ngươi, nếu có cơ hội thì ta vẫn sẽ giết ngươi.” Hạ Tư Nhân thu hồi nhuyễn kiếm, đứng thẳng tắp, nụ cười từng lộ ra đối với Hách Thiên Thần không còn xuất hiện trên khuôn mặt như trước.

Hách Thiên Thần lại giống như không hề bận tâm, hắn mỉm cười rồi thản nhiên gật đầu, “Ngươi có thể ở lại Thiên Cơ Các, nếu muốn biết về công việc của Vong Sinh thì có thể hỏi Xá Kỷ, nhưng trước khi ngươi bỏ cuộc thì phải tạm thay thế chức vụ của Vong Sinh, nếu ngươi muốn giết ta thì đi theo ta sẽ càng dễ dàng động thủ, ngươi có đáp ứng hay không?”

Ở lại? Thay thế ca ca của nàng? Cắn môi một chút, Hạ Tư Nhân cân nhắc cẩn thận, mới vừa rồi hắn chỉ điểm, mặc dù nàng bảo rằng không tiếp thu nhưng trong lòng lại ghi nhớ kỹ càng, nếu Hách Thiên Thần cho phép nàng lưu lại thì chưa hẳn nàng không có cơ hội, “Hảo, ta đáp ứng.”

Nhìn Hạ Tư Nhân và Xá Kỷ rời đi, Hách Thiên Thần mỉm cười, Hách Cửu Tiêu vẫn trầm tĩnh, đưa tay truyền qua lá thư trong cung, “Ta đã xem qua.”

“Thái tử hay là An Lăng Vương?” Hách Thiên Thần tiếp nhận lá thư từ trong tay của hắn, không phải thái tử Sở Tĩnh Huyền mà là Sở Lôi, trên giấy chỉ viết ít ỏi vài câu, “Hắn muốn ngươi tiến cung gặp hắn.”

Thiên Cơ Các và triều đình đã cắt đứt quan hệ, Sở Lôi tìm hắn vì chuyện gì?

Giờ ngọ ngày hôm sau, Hách Thiên Thần đang đứng trong An Lăng Vương phủ ở hoàng cung, hắn chính miệng hỏi ra vấn đề này.

“Đàn Y công tử đi tái ngoại trở về thì liền trở nên nóng vội.” Sở Lôi sợ lạnh, lúc này đã là ngày xuân nhưng hắn vẫn mặc y phục dày hơn so với người khác một chút, đứng trong hoa viên, thân hình của hắn hơi còng xuống, tựa hồ già hơn so với lần trước mà Hách Thiên Thần đã nhìn thấy, nhưng đôi mắt tràn đầy tinh lực vẫn không hề thay đổi.

Hắn nâng ly hướng về phía Hách Thiên Thần, “Nghe nói sau khi ngươi trở về thì liền tiêu diệt Hoan Hỉ Song Sát, uy danh của Đàn Y công tử vẫn như trước.”

“Vương gia khen lầm rồi, Đàn Y bất quá chỉ là người giang hồ, sự tình liên quan đến sinh tử thì đương nhiên không thể sơ suất, còn cái gọi là nóng vội thì phải tùy vào sự tình nặng hay nhẹ, lúc cần gấp rút thì không nên trì hoãn là được.” Hách Thiên Thần đưa lưng về phía Sở Lôi mà đứng trong lương đình, bên ngoài rực rỡ sắc màu, tràn đầy sức sống, nhưng trong lòng của hắn lại đang đăm chiêu, cũng không muốn ở lâu tại nơi này. (lương đình = chòi nghỉ mát)

“Không biết Vương gia có chuyện gì cần Thiên Cơ Các cống hiến sức lực?” Không muốn vòng vo với Sở Lôi, Hách Thiên Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn không hề chạm vào chiếc ly bạch ngọc trên bàn, thậm chí ngay cả Sở Lôi muốn hắn ngồi xuống mà hắn vẫn đứng yên bất động, thản nhiên nhìn ra ngoài hoa viên, thân hình trầm ổn.

Sở Lôi cũng không ngồi xuống, nghe như vậy thì cười vài tiếng, uống một ngụm không biết là thuốc hay rượu, “Vì sao ngươi biết bổn vương có việc cần cầu ngươi?”

“Thiên Cơ Các và triều đình đã không còn quan hệ, ta nghĩ Vương gia cũng không phải hạng người ngu xuẩn mà không hiểu rõ ý tứ của những lời này, nếu không có chuyện lớn phát sinh thì ta thật sự nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể làm cho Vương gia suốt đêm mất ngủ, thậm chí cần phải bỏ thuốc an thần vào rượu.” Hách Thiên Thần xoay người, chỉ vào ly rượu của Sở Lôi, thường xuyên nhìn Hách Cửu Tiêu hý hoáy với thảo dược, hắn không phải là hoàn toàn không biết về dược vật.

Ánh mắt của Sở Lôi chợt lóe, khẽ cười vài tiếng, sau khi cười thì nhịn không được mà ho khan, lại uống một ngụm rượu thuốc, “Ngươi nói không sai, bổn vương quả thật có việc muốn nhờ, chuyện này không phải Thiên Cơ Các thì không thể.”

Hắn đi vài bước trong lương đình, rất xa còn có vài thị vệ ở xung quanh, khoảng cách như vậy thì quả thật không người nào có thể nghe thấy, lúc này mới chăm chú nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt như ngọn đuốc, “Ta hỏi ngươi trước một chuyện.”

Rất ít khi thấy Sở Lôi cẩn thận như thế, Hách Thiên Thần không biết hắn muốn hỏi cái gì, lại nghe thấy Sở Lôi tiếp tục nói, “Ngươi có một thanh đao đúng không?”

“Một thanh đao?” Hách Thiên Thần thản nhiên đáp lại, cười một cách lạnh nhạt, “Vương gia cũng biết binh khí của ta không phải đao.”

“Ngươi không cần giả khờ!” Sở Lôi hiếm khi kích động như vậy, có vẻ dị thường nghiêm túc. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của hắn thậm chí hiện lên vài phần đỏ sẫm của bệnh tật, “Bổn vương muốn biết thanh đao kia có thật sự ở trong tay của ngươi hay không?”

“Không biết Vương gia nói đến thanh đao nào?” Y mệ phất qua, vẫn bình ổn như trước, sắc mặt của Hách Thiên Thần rất thản nhiên, vừa nói vừa cười một cách ôn hòa.

Sở Lôi thấy thế thì liền siết chặt ly rượu trong tay, xem ra Hách Thiên Thần muốn hắn phải tự nói ra, trầm mặt xuống, hắn từ từ mở miệng, “Vụ Sắc đao.”

Ba chữ này nằm trong dự kiến của Hách Thiên Thần, lại có thể nói là vượt ngoài dự kiến của hắn, không nhanh không chậm, hắn đáp lại lời nói của Sở Lôi, “Thanh đao này không ở trong tay của ta, nhưng ta biết nó rơi vào tay ai.” Nói ra lời chân thật, hắn cũng muốn biết vì sao Sở Lôi lại quan tâm đến thanh đao này như thế.

“Nó ở nơi nào?” Sở Lôi truy vấn, phát hiện chính mình luống cuống, lại vuốt râu thở dài, chậm rãi bước đi thong thả rồi ngồi xuống, “Hách Thiên Thần, bổn vương tin lời của ngươi, thanh đao không ở chỗ của ngươi, nhưng ta muốn ngươi giúp ta tìm về thanh đao này.”

“Vụ Sắc đao rốt cục có cái gì đặc biệt mà làm cho Vương gia coi trọng như thế?” Ngay cả Hách Thiên Thần cũng không biết quá nhiều về thanh đao này, hắn đã từng phái người đi điều tra nhưng tin tức thu được cũng không quá rõ ràng, “Vụ Sắc đao dẫn đến phân tranh trong chốn giang hồ, có người bảo rằng nó có tuyệt thế bí kíp, có người nghĩ rằng đoạt được nó thì có thể nhất thống giang hồ. Vương gia cũng muốn nhất thống giang hồ, Vương gia cũng muốn nó, hay là nó có liên quan đến triều đình?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện