Ta tên là Tần Tĩnh Nghi, là cửu công chúa của Thịnh triều.
Từ nhỏ, ta đã có hai người mẫu thân.
Một người ở trong bức họa, một người thì ngồi ngắm bức họa ấy. Người trong tranh là mẫu thân ruột đã sinh ra ta, là tiên hoàng hậu – chính thất của phụ hoàng.
Người ngồi ngắm tranh là mẫu phi nuôi dưỡng ta trưởng thành – Phúc hoàng quý phi.
Ta còn có vài huynh đệ tỷ muội — tứ hoàng huynh Nguyên Du, thập hoàng đệ Nguyên Chiêu, thập nhất hoàng muội Chước Hoa.
Chúng ta cùng nhau lớn lên trong Chung Tuệ cung.
Tứ hoàng huynh yếu ớt như cành liễu trong gió, suốt ngày ôm quyển sách văn chương nhạt nhẽo mà ho khù khụ.
Chậc chậc, cái thân thể ấy, chỉ cần gặp một con ch.ó lớn là coi như xong đời.
Nguyên Chiêu từ nhỏ vô tư vô lo, lại còn đặc biệt tham ăn. Hồi bé béo tròn như con cóc vàng, ngậm đồng tiền còn tưởng là bùa chiêu tài.
Còn Chước Hoa thì coi như nhìn thuận mắt nhất. Mới mấy tháng tuổi mà đã bò rất nhanh, vừa bò vừa cắn người.
Tứ hoàng huynh chạy chậm nhất, có một dạo mỗi ngày tay đều đầy dấu răng.
Còn ta — là người chạy nhanh nhất.
…
Phúc Mẫu phi khác hẳn với các vị phi tần nương nương khác. Người rất thích sửa chữa đồ vật, ở bên người ta luôn cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái.
Tuy ta không phải do Phúc mẫu phi sinh ra, nhưng lại là đứa con được người sủng ái nhất.
Từ nhỏ ta đã hoạt bát nghịch ngợm, vậy nên mẫu phi chẳng những cho ta học hành cùng các hoàng tử, mà còn cho ta đến võ trường luyện tập binh pháp.
Người sáng suốt đều nhận ra, phụ hoàng kỳ vọng rất nhiều vào Nguyên Chiêu.
Thế nhưng Nguyên Chiêu lại chẳng có chí hướng, suốt ngày đi theo Phúc mẫu phi nghiên cứu cổ vật.
Thường xuyên trốn học để “nghiên cứu”, không ai cản nổi.
Phụ hoàng ép hắn đọc sách, học võ. Nguyên Chiêu ngoài mặt vâng dạ, sau lưng lại âm thầm phản kháng — hắn trực tiếp đem mấy hộp ngọc tỷ mà phụ hoàng sưu tầm đem đi mài thành chuỗi hạt.
Phải biết rằng, ngay cả Phúc mẫu phi cũng chỉ dám lén giấu những ngọc tỷ ấy đi,
Còn hắn, Nguyên Chiêu — kẻ cứng đầu số một của Chung Tuệ cung, lại dám đem toàn bộ mài sạch, xâu thành chuỗi tràng hạt.
Hôm đó, phụ hoàng trông thấy một bàn đầy chuỗi hạt, tức đến xanh cả mặt: "Vô pháp vô thiên! Vô pháp vô thiên!!"
Ngài chẳng màng thân phận, xắn tay áo lên quát lớn: "Thằng nhãi ranh, trẫm phải treo ngươi lên cây tùng đón khách để rước cả thiên hạ tới mà xem!"
Mỗi lần đánh xong Nguyên Chiêu, phụ hoàng lại đến tìm Phúc mẫu phi . Mà nếu lúc ấy Phúc mẫu phi đang say mê sửa mấy món đồ cổ, thì lại càng vui vẻ.
Mẫu phi tìm được bình yên trong việc tu sửa cổ vật, còn phụ hoàng thì tìm thấy bình yên từ mẫu phi.
Dẫu có giận đến đâu, phụ hoàng cũng chỉ im lặng kéo ghế ngồi cạnh, xem cả một buổi chiều.
…
Khi trưởng thành, ta được ban phủ riêng ra ngoài cung, theo quy cách của một hoàng tử. Phúc Mẫu phi nói:
"Nguyên Chiêu bất tài, nhưng tĩnh Nghi văn thao võ lược, là hiếm có trong nhân tài trụ cột."
Phụ hoàng nghe theo lời mẫu phi, liền đổi lễ thành niên của ta từ vàng bạc châu ngọc thành một đội quân. Từ khi ta có trí nhớ, phụ hoàng vẫn luôn nắm chặt binh quyền trong tay.
Đây là lần đầu tiên ngài phá lệ.
…
Sau này, ta thành thân với một lang quân tuấn tú, ôn hòa.
Thế nhưng sau khi thành thân, ta lại lo lắng việc mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện quân đội.
Ta vào cung, bày tỏ nỗi khổ với Phúc mẫu phi.
"Mẫu phi, ta phải tìm cách tránh thai mới được.”
Mẫu phi nghe xong, lén lút nhét cho ta một bình nhỏ: "Thay vì con tránh, thì chi bằng... khiến nam nhân không thể sinh nữa."
Ta trố mắt nhìn mẫu phi, choáng váng. Trên bàn trong Dưỡng Tâm điện, nơi phụ hoàng xử lý chính vụ, đặt một chiếc đồng hồ tự động tinh xảo.
Mà cái bình nhỏ kia... chẳng phải chính là thứ dầu bôi trơn mà mẫu phi nhỏ vào đồng hồ ấy mỗi ngày sao?
Ta lắp bắp: "Người… người… đã làm thế với phụ hoàng sao…"
Phúc Mẫu phi chớp mắt, đưa ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu “suỵt” với ta.
Sau đại yến gia đình, Chung Tuệ cung sẽ bày thêm một bàn cơm tất niên. Sau khi ta báo cáo tình hình quân đội cho phụ hoàng, thấy Nguyên Chiêu đang gặm một cái đầu vịt, gặm đến hăng say, mặt mũi nhễ nhại.
Tiểu Chước Hoa cũng học theo, cầm một cái khác, gặm đến mặt đầy dầu mỡ.
Phụ hoàng nhìn Nguyên Chiêu giận luyện sắt không thành thép, thở dài:
"...Sớm biết ngươi vô dụng thế này, trẫm đã nên cùng mẫu phi ngươi sinh thêm mấy đứa."
Ta nhìn phụ hoàng, lại nhìn Phúc mẫu phi đang mỉm cười dịu dàng. Cuối cùng, ta đưa mắt nhìn cái đầu vịt trên bàn, yên lặng đối diện nó, rồi lặng lẽ giống hệt như nó.
Phụ hoàng hưởng thọ 50 tuổi thì băng hà.
Di chiếu của người giấu phía sau biển ngọc ở Càn Thanh điện , đợi đến tang lễ ngày mai sẽ công bố tân đế.
Lòng ta bất an, nghĩ ngợi mãi, cuối cùng vẫn quyết định đêm nay đi xem trước.
Nhân lúc đêm tối, ta vội vã đến Càn Thanh điện, lại phát hiện đã có người đến trước.
Ta trông thấy mẫu phi thoăn thoắt leo thang, ba bước hai bước đã tháo xong biển ngọc Càn Thanh điện.
Ta gãi đầu: "Ơ kìa, mẫu phi, sao người thuần thục vậy ạ?"
Mẫu phi hừ một tiếng: "Chuyện lạ gì đâu, biển trong cung này có cái nào là ta chưa từng sửa?"
Khi cầm được thánh chỉ, tay ta run lên vì căng thẳng. Mẫu phi thấy thế thì trấn an:
"Nếu tên hôn quân kia thật sự hồ đồ đến mức truyền ngôi cho Nguyên Chiêu,
bản cung sẽ tự mình viết lại một chiếu thư khác cho con."
Ta chậm rãi mở thánh chỉ — sáu chữ "truyền vị Cửu công chúa" hiện rõ trước mắt.
…
Sau khi đăng cơ, ta nắm trong tay binh quyền, một lời nói ra là luật triều đình.
Bốn bể yên ổn, tám phương an bình.
Thái hậu cũng chẳng nhàn rỗi. Người mới ba mươi mấy tuổi, theo lời người nói —
"Đang là lúc tuổi trẻ xông pha."
Khi xây dựng hành cung suối nước nóng, đám thợ bất ngờ đào trúng cổ mộ triều trước.
Tin về tới kinh thành, Thái hậu lập tức lên đường không chần chừ. Trước lúc rời cung, người vẫy tay tiêu sái chào mọi người:
"Khởi giá! Ai gia đi hành cung tiếp tục sửa cổ vật đây!"
(hết)