*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau tháng 12, đoàn nhạc của Quan Tinh Hòa bắt đầu biểu diễn thường xuyên, cô cũng rơi vào trạng thái bận rộn theo.

Chuyến đi đến nhà của Cố Miễu hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, mãi cho đến đám cưới, Quan Tinh Hòa mới nhìn thấy hai vợ chồng Cố Miễu.

Hôm đó quả thật có quá nhiều người, lúc đầu cô vẫn chưa để ý nhưng không thấy, nhưng cho đến lúc đổi sang bộ lễ phục đi kính rượu, khi đến từng bàn từng bản để cảm ơn, mới nhìn thấy hai người họ.

Quan Tinh Hòa vừa rồi cho rằng mình xuất hiện ảo giác, cô chớp mắt, liền phát hiện ảo giác không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng lại gần mình.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Trình Sở mặc một chiếc váy màu nhạt nhã nhặn, cười nói: "Chúc hai người tân hôn hạnh phúc."

“Trình, Trình Sở?” Quan Tinh Hòa cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngưng lại? Nhất thời ngây người nhìn người trước mặt không chớp mắt.

“Là tôi.” Cô ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu hồng đào sáng rỡ, dưới ánh đèn đặc biệt sáng ngời.

"Thực sự là chị!?" Quan Tinh Hòa kêu lên, "Chị, chị chính là bà Cố?"

Trình Sở nhướng mắt nhìn những người xung quanh, "Ừ."

Trình Sở quả thực rạng rỡ đến nỗi lúc này Quan Tinh Hòa mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh cô.

Anh ấy cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đeo kính gọng vàng lịch lãm, thắt nơ cùng màu với váy của Trình Sở.

“Chúc mừng tân hôn.” Anh ấy và Hạ Chước chạm cốc: “Chúc hai người bạc đầu giai lão.”

Thần tượng ở bên cạnh mình. Quan Tinh Hòa ngơ ngác không tỉnh táo được một lúc, sau khi định thần lại, cô cũng sững sờ, chạm cốc với Cố Miễu.

Trình Sở cười nói: "Nghe nói em ở Đoàn Nhạc Hải. Tôi cũng có vài người bạn ở đó, dù sao thì cũng sắp trở thành hàng xóm của nhau, hoan nghênh đến nhà chúng tôi chơi."

“Được.” Hạ Chước nhanh chóng đồng ý, chạm nhẹ vào Quan Hành Hòa, trầm giọng nói: “Bình tĩnh một chút, chúng ta đi trước đi, còn rất nhiều bàn vẫn chưa kính rượu.”

Quan Tinh Hòa bị anh kéo đi, lúc đi còn quay đầu lại nhiều lần.

Đó là Sở Sở đó!

Đám cưới hôm đó mãi đến nửa đêm mới kết thúc.

Mặc dù Hạ Chước đã uống đỡ rất nhiều rượu cho Quan Tinh Hòa, nhưng tửu lượng của cô luôn kém, sau khi bữa tiệc cưới kết thúc, cô suýt chút nữa đã được dìu lên xe.

“Anh.” Cô dựa vào lưng ghế, giọng nói cũng dịu dàng, “Em muốn anh ôm em.”

“Được.” Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Uống nhiều như vậy, có khó chịu không?

Cô lắc đầu lung tung, nhưng lời nói của cô không được trôi chảy cho lắm: "Được, vẫn ổn."

 “Một lát nữa sẽ đến.” Hạc Chước vỗ đầu cô, “Em ngủ một lát đi.”

Sau khi uống say, cô cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, trong vòng mấy giây liền chìm vào giấc ngủ.

Hạc Chước đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.

Đêm hè thật yên ả, lá ngô đồng chưa kịp ngả vàng, khẽ rung rinh trong gió.

Vòng tay của Hạ Chước thật ấm áp, và cô gái mang theo mùi hương của hoa dành dành lướt qua cổ anh.

Rõ ràng anh không say, nhưng đầu óc có chút choáng váng.

Có lẽ bởi vì tất cả đều quá không chân thực.

Khi anh mười sáu hay mười bảy tuổi, đến mơ thấy cô anh cũng cảm thấy mình không tôn trọng cô.

Nhưng lúc này, cô đang nằm trong vòng tay của mình.

Cô là cô dâu của chính mình.

Hạ Chước siết chặt tay, trong mắt dần dần trở nên ấm áp.

Việc trang trí biệt thự vẫn đang vào giai đoạn cuối, đêm tân hôn, hai người vẫn sống trong căn hộ trước đó.

Vừa bước vào cửa, trên ô cửa kính được dán lên một chữ "Hỷ" thật to, trên bàn trà bày đầy kẹo cưới.

Hạ Chước đặt cô lên giường, đang định rời đi, nhưng góc quần đã bị anh giữ chặt.

“Anh đi đâu vậy?” Giọng mũi của cô nặng nề, âm đuôi thì mơ hồ, có chút gượng gạo.

Hạ Chước nắm lấy tay cô: "Ngoan, anh đi pha ly nước mật ong để giải rượu cho em."

“Được ạ.” Cuối cùng cô cũng buông ra, nhưng cô vẫn không ngừng lầm bầm, “Nhanh lên một chút nhé.”

Hạ Chước cười một cách mê đắm. "Được."

Ly nước mật ong được mang về từ Thị trấn Song Thủy, nó không lỏng như mật ong ở trung tâm thương mại.

Vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh có chút cứng, Hạ Chước phải ngâm một lúc mới được.

 “Nào, uống một chút đi.” Anh nâng Quan Tinh Hòa lên, nhìn hai má ửng hồng của cô, trong lòng có chút tự trách.

Bản thân nên uống nhiều hơn một chút.

Quan Tinh Hòa mơ màng mở miệng, trong miệng được rót vào một vị ngọt ấm áp.

Cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vừa mở mắt ra liền thấy Hạ Chước khẽ cau mày.

“Anh cũng uống một chút.” Cô đẩy ly thủy tinh về phía Hạ Chước.

Cô vẫn chưa tẩy trang, lớp son bóng để lại một chút vết tích trên ly.

Yết hầu của anh chuyển động, rồi đột ngột cúi đầu xuống, phủ lên đôi môi ấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Ngọt ngào như dòng suối cạn, chảy tận đáy lòng.

Nghe một âm thanh sột soạt nhẹ, cô trở mình và cố gắng ngồi dậy.

Hạ Chước đỡ cô, "Sao vậy ??"

“Em đi tẩy trang.” Cô cuối xuống tìm dép lê.

Hạ Chước dùng hai tay đè lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô lên giường, "Nằm xuống đi, anh tẩy trang cho em."

Anh lấy một miếng khăn bông mềm rồi đổ nước tẩy trang lên, động tác rất nhẹ nhàng, dường như đang đối mặt với châu báu hết sức mỏng manh, cẩn thận lau lên trên mặt cô.

“Ngứa.” Cô cười, “Anh mạnh tay hơn một chút đi.”

Không biết liên tưởng đến cái gì, đôi tai của Hạ Chước bất giác đỏ lên, anh tăng lực trên tay.

Tẩy lớp trang điểm đó đi, khuôn mặt nhỏ nanh thuần khiết, hàng mi dài khẽ run khiến cô trông có chút non nớt.

"Anh ơi."

"Có chuyện gì vậy??"

"Lên đây ngủ với em."

Anh dừng lại, cởi cúc áo sơ mi, và sau đó anh lại bắt đầu cởi váy cho cô.

"Ý em nói về giấc ngủ đàng hoàng."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, giống như kẹo bông gòn, làm rung động trái tim của Hạ Chước.

Sự ngọt ngào và khao khát đan xen trong lòng, anh cúi xuống và nhỏ giọng nói: "Tin Tinh, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta."

Đôi mắt hạnh như phủ một màn sương của cô phản chiếu trong ánh sao ngoài cửa sổ, mang theo chút mông lung mê ly.

"Em ..." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng nhắm mắt lại, đứt quãng nói: "Được."

"Nhưng em muốn nằm."

Anh hạ giọng nói, "Được."

Đêm trời đã về khuya, ngay cả vầng trăng cũng trốn ngủ trong mây.

Một đêm không có tiếng nói chuyện.

    ~~

Sau đám cưới, cả hai sang Ai Cập hưởng tuần trăng mật, sau khi về thì biệt thự đã được sửa sang xong rồi.

Vào đêm đầu tiên sống tại ngôi nhà mới, Cố Miễu và Trình Sở đã mời họ đến làm khách.

"Anh à, anh thấy em mặc váy đó có được không?"

Quan Tinh Hòa đứng trước cửa phòng quần áo, đầm váy đủ kiểu xếp nối tiếp nhau, giống như một bức tranh sơn dầu phong phú.

Hạ Chước bối rối một hồi, anh chưa từng làm cho qua loa lấy lệ với Quan Tinh Hòa, nhưng trước mặt có nhiều váy như vậy, anh không thể chọn ra.

Cuối cùng, anh chỉ có thể nói: "Tất cả đều đẹp."

Quan Tinh Hòa liếc lại anh ta, "Thật qua loa."

“Không có.” Anh mím môi dưới và xem xét kỹ từng chiếc váy, sau đó do dự và nói, “Nếu không thì cái này đi.”

Đó là một chiếc váy dài đến đầu gối màu hồng khói với những đường bèo nhún mềm mại trên tay áo, giống như là được rải đầy những ngôi sao dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

“Được.” Quan Tinh Hòa liếc mắt cười, “Em cũng nghĩ chiếc này đẹp.”

Cô nhanh chóng thay váy và ngồi vào bàn để trang điểm.

Hạ Chước lặng lẽ đứng đó, anh vừa tan sở, mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, ánh mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ, nhuộm chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh một màu ấm áp.

“Anh đến hầm rượu lấy chai rượu vang, lát nữa mang theo.” Quan Tinh Hòa đeo hoa tai, nhìn mình trong gương.

Hạ Chước gật đầu.

Khi quay lại, Quan Tinh Hòa đang cầm cọ nhỏ vẽ lên mí mắt.

Hạ Chước nhìn đồng hồ, "Chuẩn bị xong chưa? Sắp muộn rồi."

 “Ồ, được rồi, được rồi.” Quan Tinh Hòa dùng đầu ngón tay chấm nhũ kim tuyến, nhẹ nhàng bôi lên phía trên mi mắt.

Cô quay đầu lại, trong chớp mắt, dường như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao tụ hội lại trong mắt của cô.

"Nhìn có đẹp không?"

Hạ Chước cúi xuống, trong đôi mắt đen láy lộ ra một chút tập trung.

"Đẹp."

Hơi thở của anh nhẹ nhàng vuốt v3 gò má của Quan Tinh Hòa.

“Hả, đừng.” Quan Tinh Hòa che miệng, “Không thể hôn được, môi sẽ bị mất lớp son.”

Quan trọng nhất là lớp trang điểm sẽ hư mất.

Hạ Chước không quan t@m đến điều này.

Anh nghĩ đến đêm tân hôn, anh lặng lẽ uống nước trong chiếc ly dính son môi của cô, trong lòng có một ngọn lửa cháy nào đó không rõ nguyên do.

Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy kháng cự.

Hạ Chước đành phải thỏa hiệp kéo tay cô xuống, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

"Hôn ở đây, được không?"

Nụ hôn của anh, giống như một cành liễu rũ trên mặt nước, khiến trong lòng Quan Tinh Hòa có chút gợn sóng lăn tăn.

Hai má hơi ửng hồng, nhưng miệng thì không tha, "Anh đã hôn rồi? Sao còn hỏi em?"

Hạ Chước dung túng vỗ đầu cô, trầm giọng nói: "Là anh sai rồi, lần sau anh không dám nữa."

Quan Tinh Hòa liếc xéo anh.

Cái gì không dám nữa, mỗi lần đều là anh chủ động!

Cô nhanh chóng cầm túi xách lên, đẩy đẩy anh, "Đi thôi, Sở Sở cũng đợi đến sốt cả ruột rồi."

Hạ Chước chỉnh lại chiếc nơ, mặc cô nắm tay anh.

Làn gió buổi tối của đêm hè mang theo chút hơi ấm, trước cửa nhà Cố Miểu có treo những chiếc đèn lồ ng tinh xảo, hoàng hôn xuống, những bức hình trong đèn lồ ng cũng chậm chậm chuyển đổi.

Cánh cửa của nhà họ mở ra một nửa, không phải là đang chào đón bạn bè, mà như thể họ đang chờ đợi gia đình.

Quan Tinh Hòa vẫn lịch sự bấm chuông cửa.

"Cạch" một tiếng, trong màn hình nhỏ trên cánh cửa phát ra một âm thanh non nớt.

"Ai vậy ạ?"

Quan Tinh Hòa sửng sốt một giây, "Xin chào, tôi là Quan Tinh Hòa."

Giọng nói dịu dàng của Trình Sở vang lên, "Vào đi, cửa không đóng, Tiểu Hàn mang dép vào rồi xuống lầu."

Hai người đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng của ngọn đèn pha lê chiếu xuống, trang trí của nhà họ Cố rất giản dị, không quá trang trọng nhưng rất sang trọng.

Trên tường phòng khách có một vài bức tranh uốn lượn khiến không gian có vẻ hơi rộng lại mang đến cảm giác ấm cúng.

“Bức đó là Tiểu Hàn vẽ.” Trình Sở bước xuống cầu thang “Ngại quá, Cố Miễu vừa nói với tôi rằng anh ấy bị tắc đường trên đường đi làm về, có thể phải đợi một lúc.”

“Không sao đâu ạ.” Quan Tinh Hòa xua tay.

Lần thứ hai gặp thần tượng, cô vẫn còn hơi lo lắng, mặt có hơi ửng đỏ.

“Đây là con trai chị Cố Hàn, chào anh chị đi con."

Thằng bé trông rất giống ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ con, nói chuyện cũng rất ngọt ngào.

"Chào anh chị."

“Xin chào, Tiểu Hàn.” Quan Tinh Hòa cúi người xuống, “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Đôi mắt đen của cậu sáng ngời, "Em sáu tuổi, sắp vào lớp một của trường tiểu học rồi?"

“Giỏi quá.” Quan Tinh Hòa là người giỏi nhất trong việc hòa đồng với trẻ em, cô đã dỗ dành cậu bé ngoan ngoãn trong một lúc, rồi cậu bé cứ luôn miệng gọi chị mãi.

"Hay là vẫn nên gọi là chú và dì đi."

Hạ Chước là bạn của Cố Miễu, nhưng con trai của cậu ấy lại gọi Hạ Chước là anh trai.

Trình Sở mỉm cười, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, "Không sao đâu, muốn gọi đứa nhỏ gì cũng được, chỉ cần nó vui là được."

Cố Hàn gật đầu. Cậu nhìn chị gái nhỏ đang cười trước mặt.

Đôi mắt to và sáng, mái tóc dài thơm hương hoa như một nàng tiên nhỏ.

Đây sao có thể gọi là cô.

Cố Hàn lại quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh tiên nữ, cau mày suy nghĩ.

Có thể gọi anh ấy là chú. Vì anh ấy ăn mặc giống ba.

Cố Hàn nhấc chân rồi chạy lên lầu, một lúc sau lại chạy xuống.

Cậu đưa ra một chiếc hộp nhỏ giống như một bảo vật cho Quan Tinh Hòa, "Chị ơi, cái này cho chị."

Bên trong là một hộp đầy kẹo.

Quan Tinh Hòa dừng lại một lúc.

Cô biết bọn trẻ mê đồ ăn vặt, hộp kẹo như vậy hẳn là rất quý giá đối với cậu bé.

Cô mỉm cười.

“Tiểu Hàn, em bị sâu răng vì ăn quá nhiều kẹo, bác sĩ nói em nên ăn ít kẹo lại."

Nhìn bờ vai rũ xuống của cậu nhóc, cô vội nói thêm: "Nhưng mà ăn một hai viên cũng được, nếu không thì em chọn hương vị cho chị đi."

Đôi mắt đen của Cố Hàn sáng lên.

Cậu dùng đôi tay mập mập lục lọi trong hộp, "Cái này là cho chị."

 “Đây là vị đào.” Quan Tinh Hòa thấy khi cậu cười lên, khóe miệng cũng có hai lúm đồng tiền nhỏ, rõ ràng là con trai, nhưng lại đặc biệt ăn nói giỏi.

"Rất giống với chị."

Trình Sở ở một bên che miệng cười, "Đứa nhỏ này biết nói chuyện hơn cả ba nó."

Một giọng nói vang lên từ lối vào, "Ai đang nói về tôi?"

Cố Miễu mỉm cười bước tới, chỉ thấy trong phòng khách đã có người ngồi rồi.

"Ngại quá, trên đường về có chút kẹt xe."

Quan Tinh Hòa xua tay, "Không sao, chúng em vừa mới tới đây, đang nói chuyện với Tiểu Hàn."

Tiểu Cố Hàn nói thêm: "Con đang cho chị kẹo."

Cố Miễu cụp mắt xuống và nhìn vào hộp, "Vậy thì cũng lấy cho ba một cái."

Cố Hàn bĩu môi, lấy đưa cho anh một viên màu xanh.

"Mùi bạc hà, giống như ba."

Trình Sở cười nói: "Vậy cũng đưa cho mẹ và anh trai một cái."

Đứa nhỏ cúi đầu, phiền muộn hồi lâu.

"Cho ạ."

Loại cậu chọn cho Trình Sở là vị dâu tây.

"Bởi vì mẹ thích dâu tây." Cũng thích mẹ.

Mà cho Hạ Chước là vị chanh.

"Bởi vì vị đào và chanh là hợp nhất."

Quan Tinh Hòa vỗ vỗ mái tóc của mình. Đột nhiên cô cảm thấy đứa trẻ này đúng là thật sự ngọt ngào.

Sau khi kết hôn, chủ đề về con cái luôn quanh quẩn giữa hai người.

Các thành viên trong gia đình đã nhắc đến vấn đề này nhiều lần, nhưng Quan Tinh Hòa luôn gạt đi.

Có lẽ là bởi vì lý do gia đình, cô luôn có chút cảm xúc chống đối việc trở thành một người mẹ.

Cô không biết mình có thể trở thành một người mẹ đủ tiêu chuẩn hay không.

Một số vết thương có thể lành, nhưng vết sẹo vẫn còn đó.

Cô hơi sợ hãi.

Nhưng đêm nay, nhìn thấy Cố Hàn nhỏ nanh dễ thương, một góc trái tim cô lại khẽ rung động.

Vào ban đêm, gió mùa hè ở thành phố Hải rất ấm áp.

Khi ra khỏi nhà của Cố Miễu, đã rất muộn?

Trên người Hạ Chước thoang thoảng mùi sâm panh, còn thoang thoảng mùi hoa quả.

Quan Tinh Hòa nắm tay anh, đột nhiên hỏi: "Anh ơi, anh có muốn có con không?"

Anh dừng chân một chút, "Còn em?"

Quan Tinh Hòa lắc đầu, "Em không biết, em còn chưa nghĩ tới."

 “Vậy thì đợi em nghĩ kỹ rồi tính tiếp.” Anh tách năm ngón tay của cô ra và đan vào ngón tay của cô.

"Cho dù có hay không, anh đều chấp nhận."

Chỉ cần anh có được cô, vậy là đủ.

Chuyện con cái, không ép buộc.

Gió đêm rất ấm áp, trái tim của Quan Tinh Hòa dường như lặng lẽ được an ủi.

Cô ôm lấy cánh tay của Hạ Chước, "Anh, anh thật tốt."

Anh nhìn xuống cô, ánh mắt toàn là sự ấm áp.

    ~~

Vì sống gần nhà họ Cố nên hai nhà thường xuyên qua thăm nhau, tình cảm ngày càng tốt đẹp.

Đặc biệt là Tiểu Cố Hàn, người luôn thích đến nhà của Quan Tinh Hòa để ăn chực.

Cậu phát hiện người chú này dễ hòa đồng hơn nhiều so với ba cậu.

Mặc dù chú ấy luôn có một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng rất dễ nói chuyện.

Một ngày nọ, khi Quan Tinh Hòa về nhà, cô thấy cậu bé Cố Hàn đang ngồi ở cửa với chiếc cặp nhỏ trên lưng.

Khi nhìn thấy Quan Tinh Hòa, đôi mắt cậu ầng ậc nước như trái nho đen.

Ngay cả giọng nói cũng như đang tủi thân, "Chị"

Trái tim của Quan Tinh Hòa như tan ra thành nước, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay lau khóe mắt, "Sao vậy?? Sao em lại khóc?"

Cậu bé sụt sịt, nước mắt cứ thế "tí tách" rơi xuống.

"Em, em bỏ nhà ra đi rồi?"

Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô đưa Cố Hàn vào phòng, rót cho cậu một cốc trà sữa nóng.

"Có chuyện gì vậy? Nói cho chị biết."

Cậu bé lau nước mắt, giọng nói trẻ con có chút bực bội.

"Ba mắng em huhuhuhu."

Quan Tinh Hòa vội vàng phụ họa, "Ba tệ quá."

“Đúng ạ huhuhu.” Cậu bé thấy Quan Tinh Hòa có thể hiểu được mình, thì nước mắt rơi như trút nước hơn, “Em ghét ba, ba nói em là đồ ngốc.”

Cậu bé khóc thút thít và nói đứt quãng.

Nhưng Quan Tinh Hòa có lẽ đã hiểu ra.

Tiểu Cố Hàn mới học lớp 1, nhất thời không thể thích nghi với bài tập ở cường độ cao, gần đây Trình Sở đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nên nhờ Cố Miễu giúp đỡ cậu bé trong việc học.

Đoán chừng là anh ấy vội vàng nên mắng cậu bé mấy câu.

Trẻ con từ nhỏ đã được dỗ dành, chưa từng bị mắn như thế này, nên giận dỗi bỏ nhà đi.

Quan Tinh Hòa vừa bước lên sân thượng vừa gọi điện thoại vừa lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế sô pha.

Cậu bé được nuôi dạy rất tốt, ngồi ngay ngắn thẳng lưn, kẹo ở trên bàn không hề bị chạm vào.

Cuộc gọi đã được bên kia bắt máy.

“Alo Tinh Tinh, có chuyện gì vậy?"

"Cái đó... Hiện tại Tiểu Hàn đang ở nhà em. Tâm trạng của đứa nhỏ có chút không ổn, vừa khóc một trận xong."

Trình Sở hít sâu một hơi, "Bây giờ thế nào rồi?"

"Bây giờ không sao, em đã mở phim hoạt hình cho cậu bé xem, thằng bé đang ngoan ngoãn xem nó."

Trình Sở nói: "Có phải là do ba nó mắng đúng không? Chị đã nói rồi, giáo dục con cái thì không thể nóng vội, phải kiên nhẫn, haiza. Bây giờ chị vẫn đang luyện tập, sẽ mất khoảng nửa giờ đồng hồ mới xong, em có thể trông nó một lát được không? Làm phiền em rồi? "

“Hay là, để cậu bé ở nhà em một đêm.” Quan Tinh Hòa quay đầu nhìn đứa nhỏ đang rơi nước mắt, hạ giọng nói: “Có vẻ tâm trạng của cậu bé còn chưa tốt, buổi tối em sẽ khuyên bảo cậu bé thử xem."

Trình Sở do dự vài giây.

"...Vậy, cám ơn em."

"Không có gì."

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Cố Hàn ngồi xem phim hoạt hình.

 “Ăn chút kẹo và đồ ăn nhẹ nha.” Quan Tinh Hòa cầm một nắm kẹo đưa cho cậu bé.

Sau đó cậu bé mới ngoan ngoãn ăn một cái, khóe mắt hơi cong lên, "Cảm ơn chị."

"Ăn thêm cái bánh táo gai này, là do anh của em làm."

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, mím môi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.

"Sao vậy ?? Không ngon sao?"

"Không phải." Cậu bé lặng lẽ siết chặt tay cầm bánh táo gai, trầm giọng nói: "Em nhớ đến ba em cũng biết làm những thứ này."

Cũng ngon.

Cố Hàn đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.

Không phải bản thân đã làm sai rồi chứ? Không nên chạy trốn như thế này.

Nhưng ba cậu đã mắng cậu, hơn nữa cậu thực sự rất buồn.

Cố Hàn dụi mắt cầm cặp sách nhỏ lên, "Chị ơi, em không thể xem phim hoạt hình nữa rồi? Hôm nay em có rất nhiều bài tập."

“Như vậy là được rồi.” Quan Tinh Hòa lau miệng cho cậu, “Chị đưa em đến phòng học làm bài.”

Ban đêm rất yên tĩnh.

Cậu bé duỗi thẳng thắt lưng, đứa nhỏ cuộn mình trên ghế da lớn, cúi đầu, dùng đầu bút viết lên giấy phát ra tiếng sột soạt.

Quan Tinh Hòa nhìn thấy cảnh này thì trái tim như muốn tan chảy.

Cô chợt cảm thấy có một đứa trẻ ngoan và biết điều như Cố Hàn cũng không tệ?

Ngoài cửa vang lên vài tiếng động nhẹ, là Hạ Chước đã quay về.

Khi nhìn thấy Cố Hàn đang làm bài tập, anh ấy hơi ngạc nhiên.

Quan Tinh Hòa nhanh chóng kéo anh ra khỏi cửa và giải thích rõ ràng tình hình.

“Được rồi… Sáng mai anh sẽ đưa nó đi học.” Hạ Chước lại liếc nhìn, “Đi gọi cậu bé xuống ăn tối.”

Cố Hàn rất ngoan khi ăn.

Cậu bé không phải là người kén ăn, khi ăn đến món cậu ấy thích thì sẽ ngọt ngào khen ngợi.

Hạ Chước lặng lẽ gắp măng vào bát của cậu.

"Ngày mai mấy giờ đi học?"

"Tám giờ sáng ạ."

Hạ Chước: "Sáng mai muốn ăn gì?"

Cố Hàn chớp mắt, "Còn có thể chọn món ăn ạ?"

Ở nhà, chỉ có mẹ mới có quyền như vậy.

Đầu ngón tay của Hạ Chước dừng lại.

Cố Miễu đã nghiêm khắc như thế nào đối với đứa trẻ này vậy.

Nghĩ đến việc thuở nhỏ bản thân anh cũng chưa từng nhận được tình cha con nào, anh hạ giọng, "Ừ."

Cố Hàn vui vẻ cười toe toét, "Vậy thì em muốn ăn cơm nắm và sữa đậu nành."

Quan Tinh Hòa ở bên cạnh lên tiếng, "Làm sao Tiểu Hàn biết chị thích ăn nhất cái đó?"

Cố Hàn cảm thấy bản thân cậu bé như đang ở trên thiên đường.

Chị gái mình rất thích thì cho kẹo ngon, anh trai thì chuẩn bị bữa sáng mà mình muốn, ngày nào cũng đến cổng trường đón cậu.

Điều này thật đơn giản, thật hạnh phúc.

Hạnh phúc quá ... cậu bé muốn làm con của gia đình chị gái.

Sau khi xử lý xong công việc của mình, anh nhìn Cố Hàn, cậu bé đang làm bài tập về nhà.

Quan Tinh Hòa đặc biệt chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ cho cậu bé, và đặt nó bên cạnh bàn làm việc của Hạ Chước.

"Có câu nào không biết không?"

"Có ạ."

Hạ Chước cúi xuống nhìn câu hỏi.

"Nào, câu hỏi này chúng ta phải nghĩ như thế này, giả sử ..."

Hạ Chước đã là học bá từ khi còn nhỏ, học trò đầu tiên của anh ấy là Quan Tinh Hòa, người đã khiến anh ấy không nỡ nặng lời.

Vì vậy, sau này mỗi khi chỉ người ta làm bài tập, anh sẽ cố ý hạ giọng, tỏ ra nhẹ nhàng và nghiêm túc.

Anh giảng bài rất rõ ràng, và Cố Hàn bé nhỏ dần dần bị cuốn hút.

"Anh ơi, anh thật giỏi, em nghe là hiểu ngay?"

"Đã hiểu thì tốt, còn câu nào không biết nữa không?"

Cố Hàn lắc đầu, "Không còn ạ."

Cậu bé đột nhiên cảm thấy có chút không muốn về nhà.

Hạ Chước đứng dậy và thấy Quan Tinh Hoà đang lặng lẽ dựa vào cửa.

“Em đến từ khi nào thế?"

Quan Tinh Hòa đưa đ ĩa cơm vào trong tay cho anh, "Em mới tới đây một lát, thấy anh đang dạy Tiểu Hàn làm bài tập nên không quấy rầy. Lúc nãy dì vừa làm đồ ăn khuya, chúng ta mau đi ăn. "

Tối muộn rồi, ngày mai sẽ có một buổi biểu diễn nhỏ.

Quan Tinh Hòa quyết định luyện tập thêm nửa tiếng nữa.

Phòng đàn ở nhà có tác dụng cách âm rất tốt, cô dùng nhựa thông lau dây đàn, biểu cảm của Hạ Chước hiện lên trong đầu cô.

Anh hơi cúi đầu xuống, đôi lông mày sắc nét thường hình như ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều, đến giọng nói trầm trầm cũng trở nên nhỏ nhẹ hẳn.

Quan Tinh Hòa không biết liệu mình có thể là một người mẹ tốt hay không.

Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy Hạ Chước nhất định sẽ là một người cha tốt.

Đột nhiên, có có chút muốn có con rồi.

Một em bé dễ thương như Cố Hàn.

Nó sẽ ngọt ngào gọi mẹ, nó sẽ cho mẹ tất cả những bánh kẹo mà nó đã dành dụm được.

Đủ uất ức đến rơi nước mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm bài tập.

Mùa thu đến vô cùng lặng lẽ.

Vào thứ sáu, Cố Hàn và các bạn cùng lớp của mình bước ra khỏi lớp học, trong đầu cậu đã nghĩ về bữa sáng ngày mai rồi.

Cậu muốn ăn bánh trứng do anh trai làm, ăn kèm với sữa đậu nành đen.

Đến cổng trường, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại.

Cửa kính xe được hạ xuống, Cố Hàn nhìn rõ người ngồi bên trong, cả người cứng đờ.

 “Ba.” Cậu bé lắp bắp.

 “Lên xe.” Ba cậu bé nhanh chóng liếc cậu một cái.

Trái tim Cố Hàn loạn cả lên, lên xe không nói lời nào.

Trong xe im lặng.

Cố Hàn liếc ba mình một cái, lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai của con đâu?"

Cố Miễu quay tay lái, "Hôm nay chú ấy làm thêm giờ."

Lừa người. Anh trai cũng nói rằng anh ấy sẽ dẫn cậu đi ăn McDonald's vào buổi tối.

Cố Hàn cảm thấy muốn khóc.

Cậu bỏ nhà ra đi, sau bao nhiêu ngày, cậu cũng bị ba mình tìm thấy.

Có phải sẽ đánh mông cậu không?

Cố Hàn mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào mùa thu, lá rơi, nhưng bầu trời ảm đạm, những đám mây đen chồng chất trên bầu trời.

"Tiểu Hàn."

Cố Hàn bị sốc vì sợ hãi, "Dạ?"

Sẽ không phải là chuẩn bị cho cậu một bài dạy bảo chứ?

“Của con đây.” Một túi giấy hơi ấm được nhét vào trong bàn tay cậu.

Đó là McDonald's.

Bên trong là đùi gà áp chảo và gà cốm mà cậu yêu thích.

Cậu bé sụt sịt, đột nhiên mắt cậu nóng lên.

"Ba."

Cố Miễu đang lái xe, khi anh nghe thấy tiếng rung trong giọng nói của đứa trẻ, đầu ngón tay anh hơi khựng lại.

"Có chuyện gì vậy??"

“Con xin lỗi.” Cậu bé nói với giọng tỉnh bơ, “Con không cố ý bỏ nhà ra đi.”

Khuôn mặt băng giá của Cố Miễu dịu đi trong giây lát.

Hầu kết của anh hơi động, "Ba cũng có lỗi."

“Không nên mắng con, hãy tha thứ cho ba, được không?"

Cố Hàn cắn một miếng bánh hamberger.

Cậu bé đã tha thứ cho cha mình.

Đêm cậu bé bỏ nhà đi, cậu đã nằm trên giường và mơ thấy ba. Cậu thực sự nhớ ba mình.

    ~~

Quan Tinh Hòa ra khỏi bệnh viện, trong lòng vẫn còn một chút bôi rối.

Cô không ngờ đứa trẻ này đến nhanh như vậy.

Rõ ràng là họ vừa quyết định có con.

Thân thể của Quan Tinh Hòa vẫn không được tốt, thể chất thiên lạnh, khi mùa đông đến, tay chân lạnh đến mức tưởng như rơi vào hầm băng.

Cô vốn cho rằng muốn có con thì phải chăm sóc cơ thể thật tốt trong một khoảng thời gian, ăn uống bồi bổ, phải một năm rưỡi mới có kết quả.

Mọi thứ bây giờ quá bất ngờ.

Hạ Chước dìu cô lên xe, còn giúp cô thắt dây an toàn, cẩn thận đến mức muốn đi bộ thay cô luôn.

Quan Tinh Hòa cười và nói, "Đừng cẩn thận như vậy."

Anh dễ dàng nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi của Quan Tinh Hòa, nên nắm lấy tay Quan Tinh Hòa, "Đừng sợ."

Trên thực tế, nỗi sợ hãi trong lòng anh không kém Quan Tinh Hòa.

Tối hôm đó, Cố Miễu mang một đống sách đến.

“Mình đã xem nó khi Sở Sở mang thai.” Cố Miễu nói, “Mình đã ghi chú lại một số chỗ.”

“Được.” Hạ Chước lật vài trang, chữ ghi chép dày đặc, “Cảm ơn.”

Cố Miễu: "Tiểu Hàn đã nghe nói chuyện này? Thằng bé ở nhà vui đến mức không ngủ được. Nó nhất định muốn đến. Mình sợ làm phiền vợ cậu nên không cho cậu bé đến."

“Không sao đâu.” Giọng của Hạ Chước mang theo chút ấm áp, “Nếu có thời gian thì dẫn nó đến đây chơi. Đứa nhỏ đó rất ngoan, rất có duyên với chúng mình.”

Trong lòng Hạ Chước biết rằng cũng chính vì Cố Hàn bé nhỏ mà Quan Tinh Hòa bắt đầu muốn có một đứa trẻ.

Vào ban đêm, sau khi Cố Miễu đi, Hạ Chước bắt đầu đọc những cuốn sách đó.

Càng nhìn, trong lòng lại càng hoảng sợ.

Có vẻ như hầu hết những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống đều có thể ảnh hưởng đến trạng thái thể chất và tâm lý của người chuẩn bị làm mẹ.

Điện thoại trên bàn rung hai lần.

["Cố Miễu: đừng tự dọa mình, bên trong có nhiều trường hợp xác suất nhỏ."

Anh ấy là người từng trải.

Trái tim của Hạ Chước vẫn đang treo lên, anh đã đọc xong hai cuốn sách trong một đêm và ghi chép rất nhiều.

Hôm sau lúc đi ra cửa, đôi mắt anh hiện rõ quầng thâm.

“Anh sao vậy ??” tối hôm qua Quan Tinh Hòa đi ngủ sớm nên không để ý rằng Hạ Chước thức khuya như vậy.

"Chẳng lẽ anh cả đêm không ngủ vì lo lắng?"

Hạ Chước mím môi, im lặng không trả lời câu hỏi của cô.

Quan Tinh Hòa hơi buồn cười.

Cô vẫn luôn lạc quan, hôm qua chỉ là tin tức đến quá đột ngột, nhất thời không kịp thích ứng, sắp xếp lại suy nghĩ cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô siết nhẹ tay Hạ Chước, "Không sao đâu, em không sợ nữa rồi."

Ngày hôm qua Hạ Chước tự an ủi chính mình, nhưng hôm nay hoàn toàn ngược lại.

Mặt bên tuấn tú của Hạ Chước bị ánh nắng mùa thu làm chói mắt.

"Ừm, mấy ngày nữa anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra."

 “Được.” Quan Tinh Hòa mỉm cười, “Anh muốn có con trai hay con gái?”

Hạ Chước im lặng một lúc, sau đó thành thật nói: "Anh cũng không biết."

Anh vẫn chưa nghĩ xong.

Chắc hẳn nó nghiêng về con gái nhiều hơn, một cô bé giống như ánh sao.

Nhưng Tiểu Cố Hàn cư xử quá tốt, nên Hạ Chước đột nhiên cảm thấy rằng việc có con trai là một ý kiến ​​hay.

Quan Tinh Hòa cong cong đôi mắt: “em cũng chưa nghĩ xong, nói chung em đều thích.”

“Ừm.” Hạ Chước vỗ đầu cô, “Anh đều thích.”

Miễn là tất cả đều khỏe mạnh và bình an là được.

    ~~

Khám thai định kỹ nên được khám rất kỹ.

Hầu hết các chỉ số của Quan Tinh Hòa đều bình thường, điều duy nhất không ổn là lượng đường trong máu tăng cao.

Các bác sĩ khuyên họ nên chú ý hơn đến chế độ ăn uống của cô.

Hạ Chước đã thuê một chuyên gia dinh dưỡng để nấu những bữa ăn bổ dưỡng cho Quan Tinh Hòa tại nhà.

Quan Tinh Hòa thích ăn những thức ăn có vị nặng, nhưng giờ bỗng nhiên trở nên nhạt đi, khiến cô cảm thấy vô vị suốt mấy ngày liền.

Điều khiến cô thấy đau khổ nhất là phải kiểm tra đường huyết vào mỗi buổi sáng khi thức dậy.

Cách đo lượng đường trong máu rất đơn giản và thô sơ, chính là chỉ cần dùng kim nhỏ chọc vào đầu ngón tay.

Quan Tinh Hòa rất kháng cự, cô sợ nhất là bị kim tiêm, từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Chuyện này gần như đã trở thành gánh nặng trong lòng cô.

Hạ Chước nhìn thấy vậy lại càng cảm thấy lo lắng.

Sáng nay, Quan Tinh Hòa đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi mới run rẩy vươn ngón tay ra.

Dù sợ hãi đến đâu, trong thâm tâm cô vẫn biết rằng nỗi đau và nỗi sợ hãi này chẳng là gì so với sức khỏe của đứa trẻ.

Làm mẹ thật khó khăn, Quan Tinh Hòa cảm thấy mình đang dần học cách trở nên mạnh mẽ.

Hạ Chước nhìn đầu ngón tay run rẩy của cô, trái tim như bị kim đâm vào.

“Tinh Tinh.” Anh nắm tay cô và duỗi ngón tay ra, “Mỗi ngày sau này, chúng ta hãy cùng nhau kiểm tra, được không?”

Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.

Anh không cần phải như thế này.

Nó làm cô nhớ lại cách đây rất lâu, cô sợ phải nhổ răng khôn nên anh đã đi cùng cô.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn như thế này.

Cho dù có chuyện gì xảy ra đều sẽ canh cho cô.

Mắt Quan Tinh Hòa hơi nóng lên.

Cô nhìn Hạ Chước lấy ra một dụng cụ đo mới, duỗi đầu ngón tay ra, ấn nhẹ.

Thậm chí anh còn không chớp mắt, rất nhanh và rất dễ dàng.

Giống như đang nói, em nhìn này, không có gì, nó không đau chút nào. Giống như bị muỗi đốt?

Trái tim Quan Tinh Hòa từ từ được làm ám, nỗi sợ hãi dường như tan biến từng chút theo ánh mặt trời dang ló dạng ra khỏi mây ngoài cửa sổ.

Những ngón tay dang ra của cô không còn run nữa.

"Làm đi."

Nhẹ nhàng châm vào.

Đã kết thúc rồi?.

Cô được ôm vào trong vòng tay ấm áp.

Buổi sáng yên tĩnh lạ thường, cô nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh ngoài cửa sổ, kèm theo nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của Hạ Chước, khiến màng nhĩ cô chấn động.

“Vất vả rồi.” Cô cảm giác được phần tóc trên đỉnh đầu của mình được vuốt v3 nhẹ nhàng.

Hạ Chước trầm giọng nói: "Hôm nay muốn làm gì?"

“Cùng em đi mua sắm đi.” Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút buồn chán, “Đã lâu không ra ngoài rồi.”

Cách khu biệt thự không xa có trung tâm mua sắm cao cấp.

Bụng của Quan Tinh Hòa chưa nhô ra, cô mặc váy dài, nắm tay Hạ Chước, giống như một cặp đôi trẻ tuổi đi dạo phố.

Tầng một của trung tâm thương mại chủ yếu là trang sức và giày dép.

Hạ Chước lôi cô đến chỗ bán trang sức.

Người tư vấn mua sắm đi đến với một thái độ trang nghiêm và tôn trọng.

"Xin chào, hôm nay hai người muốn xem gì?"

Hạ Chước nói: "Có đồ cho trẻ sơ sinh không?"

“Nếu dành cho trẻ em, khóa bình an rất tốt.” Người hướng dẫn mua hàng cúi xuống, lấy một chiếc khóa bình an nhỏ từ trong tủ kính ra.

"Mẫu này bán rất chạy."

Hạ Chước hơi nhíu mày, "Quá nhỏ."

Đây là một khách hàng lớn mà.

Khóe miệng người hướng dẫn mua sắm nở nụ cười, "Ở đây cũng có loại lớn, anh thích to cỡ nào đều có, chúng ta có thể tùy chỉnh."

Cuối cùng, Quan Tinh Hòa đã mang về rất nhiều vàng.

"Đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể dùng nhiều đến vậy?"

Hạ Chước cầm lấy các loại khóa vàng trong tay, xem kỹ: "Không sao, đeo thay đổi."

Tiếp theo, Quan Tinh Hòa thấy rằng Hạ Chước đã bắt đầu chế độ mua sắm vô hạn.

Sau một vài ngày, trong nhà có thêm vài chiếc giường em bé, đủ loại quần áo trẻ em, còn có vài hộp sữa bột, tã lót.

Cô mới mang thai được ba tháng, vẫn chưa biết là trai hay gái.

Hạ Chước không quan tâm giới tính, đặt một loạt những bộ quần áo nhỏ và giày nhỏ, màu hồng màu xanh đủ loại. Đồ chơi, ô tô và búp bê đều có.

Trong nhà đã làm một phòng chuyên dành cho em bé, nay lại thêm một phòng nữa vì mua nhiều đồ quá.

Sau khi Quan Tinh Hòa mang thai, nhiều phản ứng mang thai cũng theo đó mà xuất hiện.

Cô thường hay bị chuột rút chân tay vào nửa đêm, Hạ Chước đã xoa bóp cho cô hết đêm này qua đêm khác.

Cô thỉnh thoảng còn ăn không ngon miệng, ăn xong thường xuyên bị nôn ra.

Hạ Chước cũng ở bên cạnh cô.

Cô cắn một miếng, thì chính anh cũng chỉ ăn một miếng.

Giai đoạn sau, cuối cùng cô cũng đã ăn ngon miệng hơn một chút.

Nhưng lúc nào nửa đêm cũng thèm cái gì đó rất là kỳ cục.

Một đêm nọ, Quan Tinh Hòa muốn ăn que cháo quẩy lúc 2 giờ đêm, không phải loại cháo quẩy cho bữa sáng mà là cháo quẩy nhỏ kiểu Tây Ban Nha. Loại có đường cát ở trên.

Nghĩ đến lăn qua lật lại đến không ngủ được.

Hạ Chước gần như tỉnh dậy khi cô trở mình lần đầu tiên. Giọng anh hơi mơ hồ trong đêm tối. "Sao vậy ?? Em bị chuột rút chân sao ??"

Đôi tay ấm áp của anh theo phản xạ mà sờ vào bắp chân cô, xoa nhẹ.

"Không có." Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng rút ra, do dự vài giây, nhưng cô vẫn nói, "Em muốn ăn bánh churros."

*Churros: bánh của Tây Ban Nha

Cách Làm Bánh Churros Chấm Chocolate Ngon Không Thể Chối Từ | Học Làm Bánh Ngon | Hướng Nghiệp Á Âu - YouTube

Đêm rất yên tĩnh, gió luồn qua kẽ lá tạo nên âm thanh nhẹ nhàng.

Không khí ngưng trệ trong hai giây, chiếc chăn bông bên cạnh anh được nhấc lên.

"Anh sẽ mua cho em."

Nhưng đã hai giờ đêm, cửa hàng bán bánh churros đã đóng cửa từ lâu.

Hạ Chước lên mạng tìm cách làm.

Mặc dù anh thường giỏi nấu một số món ăn tự nấu, món tráng miệng duy nhất mà anh giỏi có thể là bánh táo gai.

Ngày nay, các công đoạn sản xuất món ăn nhẹ không phổ biến này phức tạp gấp nhiều lần so với bánh táo gai.

Hạ Chước cau mày nghiên cứu, đưa từng nguyên liệu lên bàn cân.

Khi làm ra những chiếc bánh đầu tiên, đã rất muộn rồi?

Hạ Chước sợ Quan Tinh Hòa bị bỏng nên để nguội bớt, một lát mới bưng lên cho cô.

"Ăn thử xem."

Mùi thơm ngào ngạt tràn về.

Quan Tinh Hòa cắn một miếng và nghe thấy tiếng "cạch" giòn tan.

Thành thật mà nói, rất ngon, nhưng không phải là mùi vị của bánh Churros.

Trong một đêm yên tĩnh như vậy, Quan Tinh Hòa ngước nhìn anh.

Trên trán người đàn ông lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, anh dùng một đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, lộ ra tia mong đợi háo hức.

"Ngon không?"

Quan Tinh Hòa cảm thấy chua xót trong lòng. Cô đột nhiên cảm thấy mình đang kiếm chuyện. Muộn như vậy rồi cô còn muốn ăn bánh churros cái gì? Sáng mai anh phải đi làm, ngày nào cũng mệt, nửa đêm lại xoa bóp cho cô, thậm chí còn dậy làm bánh cho cô.

Người mang thai luôn nhạy cảm, gần như ngay lập tức, nước mắt của cô rơi xuống.

Nước mắt nhỏ xuống chiếc váy lụa rồi từ từ trượt xuống thảm.

"Làm sao vậy ?? Không ngon sao? Không sao? Anh sẽ làm lại lần nữa." Hạ Chước đưa tay lau nước mắt cho cô, hoảng sợ nói: "Đều là anh không tốt, làm khó ăn như vậy, hay là đợi đến sáng sớm mai, anh sẽ đến trước cửa hàng để xếp hàng. "

Cô đã khóc rất nhiều khiến trái tim của Hạ Chước như bị thắt lại, hơi thở như đang kéo dài, đau như thể bị xé ra từng mảnh.

"Ngoan, đừng khóc Tinh Tinh, là lỗi của anh"

Quan Tinh Hòa nghe lời tự trách của anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

"Không phải đâu." Cô khịt mũi hai cái: "Là em không tốt, em không nên tùy hứng như vậy, nửa đêm lại còn muốn ăn mấy que cháo quẩy này, làm cho anh mệt như vậy. Bởi vì em mà anh đã ngủ không ngon mấy ngày nay rồi."

Cô ôm lấy anh, nước mắt ướt đẫm trên cổ Hạ Chước. Nhưng dường như nó đã nhỏ giọt vào trái tim của Hạ Chước.

Trái tim anh xao xuyến, anh vỗ nhẹ vào lưng cô. "Anh ngủ rất ngon, mỗi ngày đều rất tốt."

Cô mới là người không thể ngủ ngon.

Cô luôn thức giấc nửa đêm vì bị chuột rút ở bàn chân, không ăn uống được gì trong thời gian ốm nghén, sợ nhất là bị kim đâm vào mỗi buổi sáng.

Cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.

Anh ấy thậm chí không có cách nào để chịu đựng nỗi đau cho cô, anh chỉ có thể làm những gì có thể làm, nấu cho cô món gì đó ngon và xoa bóp cho cô khi cô không khỏe.

So với những nỗ lực của cô, Hạ Chước cảm thấy những gì anh đã làm vẫn chưa đủ.

Anh cẩn thận vuốt v3 lưng cô, giọng nói trầm thấp như sợ làm cô sợ.

"Tinh Tinh."

"Đừng bao giờ nói xin lỗi anh."

Cô sẽ không bao giờ làm sai, cũng sẽ không bao giờ cần nói lời xin lỗi, bất kỳ điều gì anh làm cho cô đều là tự nguyện.

Quan Tinh Hòa bị dỗ đến dành mức đỏ mặt.

Dường như ở bên cạnh anh, cô có thể trút bỏ mọi lo lắng, có thể không cần hiểu chuyện, tùy hứng.

Đêm đông năm nay dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

    ~~

Ba tháng sau, Quan Tinh Hòa sinh một bé gái.

Đứa bé trắng trẻo, ai cũng bảo nó giống Quan Tinh Hòa.

Hạ Chước càng ôm chặt trong lòng, không nỡ buông ra.

Mùa xuân đến âm thầm.

Vào ngày này, vợ chồng Cố Miễu đã đưa Tiểu Cố Hàn đến trung tâm ở cữ để gặp họ.

Trung tâm ở cữ không đồng ý đón khách, nhưng Hạ Chước đã bao hết cả một tầng.

Đối mặt với tiền bạc, không có quy tắc nào không phá bỏ được.

Tiểu Cố Hàn nhón chân của mình lên nhìn em bé nhỏ trong nôi.

"Em gái thật đáng yêu."

Đôi mắt to của cậu bé hiện lên một chút khao khát, "Con có thể ôm em một cái được không?"

Trình Sở nói: "Con còn nhỏ, không cẩn thận đánh rơi em gái thì sao?"

“Không sao, để Tiểu Hàn ôm con bé, cậu bé có sức mà phải không?” Quan Tinh Hòa vỗ đầu cười nói.

"Dạ.” Cậu bé gật đầu lia lịa, chắp tay theo hình vòng cung và nghiến răng đón lấy chiếc khăn đang quấn em bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé mềm mại như mây, được Cố Hàn ôm lấy, cô bé còn cười toe toét với cậu.

Trái tim bé bỏng của Cố Hàn sắp tan chảy rồi.

Cậu cũng muốn có một cô em gái, hàng ngày có thể được ở nhà bế, có thể chạm vào khuôn mặt bé bỏng của em ấy, khi em gái lớn lên, cậu sẽ cho em gái mình những viên kẹo thật ngon.

Cậu bé quay đầu lại, “Mẹ, con cũng muốn có em gái. "

Cố Miễu bóp bóp mặt của cậu bé, "Mẹ con sinh con đã tốn hết sức ba bò chín trâu rồi đó.”

Phải, sinh con là một công việc khó khăn.

Cũng giống như chị, sắc mặt của chị ấy có vẻ nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Cậu bé không muốn mẹ cậu khổ, nhưng đứa bé thật đáng yêu.

Cố Hàn mím miệng, ngập ngừng duỗi ngón trỏ ra, chạm nhẹ vào má đứa bé.

Một cái hố nhỏ bằng một ngón tay, giống như kẹo bông gòn mà cậu yêu thích, ngọt và mềm.

Em gái thực sự rất dễ thương.

Quan Tinh Hòa nhìn cậu bé và cười nói: "Con của chị cũng là em gái của Tiểu Hàn. Em có thể đến bất cứ lúc nào nếu muốn gặp con em."

“Thật không ạ?” Mắt Cố Hàn sáng lên.

Từ khi chị gái mang bầu, cậu bé rất ít khi đến nhà chị gái.

Ba mẹ nói rằng cậu sẽ làm phiền họ.

Quan Tinh Hòa mỉm cười, "Đương nhiên là thật, nói không chừng khi lớn lên em gái có thể gả cho con làm vợ đấy."

Mặt Cố Hàn đỏ bừng.

Cô dâu nhỏ, nhỏ.

Một đứa trẻ bảy tám tuổi làm sao có thể hiểu được quan hệ nam nữ, nó chỉ biết rằng nếu em gái là cô dâu nhỏ của mình, cậu sẽ được gặp em gái mỗi ngày. Tai cậu đỏ lên vì phấn khích.

"Được ạ."

Cố Miễu xoa đầu con trai.

Thằng nhóc này, nó có biết mình đang nói gì không?

Cố Hàn hơi co lại, nhưng đôi mắt vẫn long lanh. Cậu vỗ ngực hứa: “Chị ơi, em sẽ tốt với em gái”.

Trên thực tế, Cố Hàn là một đứa trẻ rất giữ lời hứa.

Cho đến khi Hạ Hướng Tinh đi học mẫu giáo, cô bé vẫn rất thích bám lấy anh trai Cố Hàn.

Nhưng trong tâm trí nhỏ bé của Hạ Hướng Tinh, điều khó hiểu nhất chính là việc Cố Hàn gọi ba mẹ là anh trai và chị gái, còn mình lại gọi anh ấy là anh trai.

Vai vế lộn xộn hết rồi.

Cô bé đã nói chuyện nghiêm túc với với Cố Hàn vài lần, thiếu niên chỉ lúng túng sờ mũi, "Đã thành thói quen, không thể thay đổi được."

Hạ Hướng Tinh thích Cố Hàn nhất, vì vậy không quan t@m đến chuyện đó nữa.

Gọi là gì đi nữa thì dù sao anh ấy cũng giống như anh ruột của mình vậy.

Hạ Hướng Tinh sắp xếp thứ tự những người mà mình yêu thích nhất.

Đầu tiên, Cố Hàn, thứ hai, mẹ, thứ ba, ba.

Nhưng hôm nay cô bé đắc tội với người cô bé thích thứ hai trong danh sách.

Nguyên nhân là do cô làm mất bài tập ở trường mẫu giáo, bị mẹ mắng rất nặng.

Cô bé tức giận vì hôm qua mẹ mình đã lấy đi món kem yêu thích của cô bé, nên cô bé đã cãi lại.

Kết quả mẹ cô bé tức giận đến mức khóc.

Khi cô bé hỏi ý kiến ​​anh trai Cố Hàn, anh ấy đang làm bài tập về nhà.

Cô bé kiễng chân lên nhìn, tất cả đều là những thứ cô nhìn không hiểu được.

"Anh trai."

Cố Hàn đặt bút xuống, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, "Sao vậy ??"

"Hôm nay ..." Cô bé giật giật ngón tay, "Em cãi nhau với mẹ, mẹ không nói chuyện với em rồi, làm sao bây giờ?"

Cố Hàn cau mày, "Nói kỹ hơn anh nghe thử nào."

Cô gái nhỏ sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy của Cố Hàn, ngập ngừng kể lại sự việc.

"Là lỗi của em, em nên chủ động xin lỗi."

Hạ Hướng Tinh ngồi trên ghế sô pha, những lời nói của anh Cố Hàn cứ văng vẳng trong đầu cô bé.

Chắc có lẽ là vì lòng tự trọng của trẻ con, nên cô bé không muốn xin lỗi.

May mắn thay, ba đã trở lại.

Mặc dù trong lòng cô bé, ba cô chỉ đứng thứ ba.

Nhưng ba là người tốt nhất trong gia đình này, và ba chưa từng mắng cô bé một lần nào.

Nếu cô bé nói với ba, ba nhất định sẽ thuyết phục mẹ tha thứ cho mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hướng Tinh nâng lên, "Ba, ba đã về rồi."

“Nam Nam ở trường chơi thế nào rồi?” Hạ Chước vỗ đầu cô bé, “Sao hôm nay con ngoan vậy, con còn chủ động xách dép cho ba.”

*Nam Nam: xưng hô thân mật với các bé gái.

Cô gái nhỏ nắm váy, nhìn anh với đôi mắt to giống Quan Tinh Hòa rồi im lặng rơi nước mắt.

Trái tim Hạ Chước dịu lại, "Có chuyện gì vậy ?? Lại nhìn trúng con búp bê nào sao?? Nói với thư ký Chu một tiếng, ngày mai để cậu ấy mua cho con."

“Không phải.” Cô gái nhỏ lắc đầu và ngập ngừng nắm tay anh.

 “Làm sao vậy ??” Hạ Chước dứt khoát cuối xuống bế cô bé lên, cảm thấy gần đây cô con gái nhỏ của mình có vẻ nặng hơn.

"Có phải ở trường chịu thiệt thòi gì rồi không??"

“Không, không, phải.” Mắt cô bé đỏ lên, nhưng cô bé không thể nói thêm lời nào ngoại trừ nói không.

Hạ Chước nới lỏng dây cà vạt, nhỏ giọng thuyết phục: "Có chuyện gì, nói cho ba biết, con không nói, thì ba cũng không biết giải quyết."

Về đến nhà, anh liền mất đi vẻ lạnh lùng, dẫn dắt từng bước và rất nhẫn nhịn với trẻ con.

Cô gái nhỏ nghẹn ngào một chút, rồi ngập ngừng nói: "Con, con làm mẹ giận rồi."

Hạ Chước nhíu mày, "Sao vậy??"

"Chính, chính là, ngày hôm qua con làm mất bài tập, sau đó mẹ nói con."

Giọng của Hạ Chước nhỏ dần, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó con đã cãi lại mẹ."

Cô gái nhỏ lau nước mắt, "Ba, con biết mình sai rồi, ba nói mẹ đừng giận con được không?."

Hạ Chước đặt cô bé xuống, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

"Con làm mẹ tức giận? Tại sao lại bắt ba xin lỗi thay con?"

"Bởi vì, bởi vì con sợ."

Nhiều hơn là vì trẻ con cãi nhau và không bỏ được sĩ diện.

Cô bé cho rằng ba cô chiều chuộng cô nhất nên ba cô bé nhất định sẽ giúp đỡ chuyện vặt vãnh này.

Nhưng vẻ mặt của Hạ Chước dần trở nên lạnh lùng.

“Nếu con làm sai điều gì đó, con phải dũng cảm thừa nhận, thay vì yêu cầu người khác làm thay cho con”.

Anh mím môi, "Trong gia đình này, mẹ luôn là người lớn nhất. Hôm qua con đã làm sai chuyện khiến mẹ tức giận. Ba không cứu con được!"

Hạ Hướng Tinh sững người tại chỗ.

Cô bé không ngờ rằng Hạ Chước sẽ từ chối.

Đôi mắt cô gái nhỏ càng đỏ hơn, như thể trong nháy mắt nước mắt sắp rơi.

Hạ Chước cũng không dỗ dành nữa, chỉ tìm một tờ khăn giấy rồi cẩn thận lau nước mắt cho cô.

"Khóc xong rồi? Đến xin lỗi mẹ, biết không?"

Cô bé khịt mũi, "Con biết rồi ạ."

Hạ Chước vỗ đầu cô, "Được rồi, con tự mình suy nghĩ lại đi, ba làm việc đây."

Sau khi lau nước mắt, cô bé ngồi trên ghế sô pha và cố gắng hết sức để lấy hết can đảm. Khoảng hai mươi phút sau, cô bé sắp xếp lại tâm trạng và nhẹ nhàng bước lên tầng hai.

Hành lang rất yên tĩnh, ngoại trừ những âm thanh trò chuyện yếu ớt ở phía xa. 

"Nam Nam sẽ đến xin lỗi em."

Qua cánh cửa đó, giọng mẹ trở nên dịu dàng và mơ hồ.

"Ừm, em đã sớm tha thứ cho con bé rồi."

Tiếng bước chân truyền đến, Hạ Hướng Tinh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

Trong sáng và dịu dàng, như ánh trăng nơi chân trời.

Đôi mắt cô bé nóng lên, những lời xin lỗi như dính vào từng kẽ răng đó bây giờ dường như trở nên tự nhiên và trôi chảy hơn.

Cô bé ôm lấy chân của mẹ mình, "Mẹ, con xin lỗi."

Con sai rồi.

Mỗi người nên dũng cảm để đối mặt với sai lầm của chính mình.

Và những người yêu thương bạn sẽ luôn tha thứ cho bạn.

Hạ Hướng Tinh cảm thấy rằng cô đang được bế, cô nằm trong vòng tay của mẹ và nhìn thấy đôi mắt như đang cười của cha cô.

[rất giỏi.]

Cô đọc ra được khẩu hình miệng của ba.

"Tha thứ cho con rồi đó, rối nay muốn ăn cái gì?"

"Gà hầm nấm, ba rất thích."

"Vậy không làm món mẹ thích ăn sao?"

"Vậy thì thêm món sườn xào chua ngọt ạ."

Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng.

Hạ Chước lặng lẽ nhìn hai mẹ con ôm nhau.

Thời gian trôi nhanh, hóa ra hạnh phúc mà anh ngưỡng mộ và khó có được bấy lâu nay đã nằm trong tầm tay.

==

HOÀN PHIÊN NGOẠI

Đôi lời của Min: Cuộc đời luôn sẽ công bằng, người khác có thể khiến bạn tổn thương, nhưng rồi sẽ có người khác nữa đến bù đắp cho bạn, chỉ là đến khi nào thôi, có lẽ sẽ sớm, cũng có thể sẽ muộn một chút, nhưng không sao, chúng ta chờ được. Những năm tháng tuổi học trò mộng mơ, mấy ai được như Quan Tinh Hòa, gặp được người anh người bạn trai vô cùng xuất sắc như Hạ Chước. Cầu cho tất cả chúng ta có một thanh xuân thật tươi đẹp.

Min và nhóm của Min: Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của nhóm mình, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tác phẩm tiếp theo nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện