Tề Sâm đi đến ngồi bên cạnh Hứa Duệ, Hứa Duệ đang trả lời email công việc, không kiên nhẫn đẩy mặt hắn ra: "Cút qua một bên đi! Đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi."
Tề Sâm không so đo cùng cô, anh ta vừa rồi đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Người vừa nãy là Mộ Cận Bùi sếp cũ của em phải không?"
Hứa Duệ liếc xéo hắn: "Thì sao?"
Tề Sâm: "Không có gì."
Hắn mỉm cười, điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác: "Phỏng vấn một chút Hứa tổng, nhìn thấy người ngày xưa mình thầm yêu nhưng không được đáp lại hiện đã cô gái mình thích, tâm trạng như thế nào?"
Hứa Duệ lại vỗ đầu hắn một cái: "Cút về chỗ ngồi đi!" Cô cũng lười cùng hắn tán dóc.
Tề Sâm xoa đầu, hắn rèn sắt khi còn nóng: "Tôi quên nói với em một việc, mấy ngày trước ở bệnh viện tôi đã gặp sếp cũ của em và người phụ nữ của anh ta, lúc ấy tôi không biết anh ta ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái xinh đẹp tôi liền đi qua muốn xin phương thức liên lạc của cô ấy."
Hứa Duệ trên mặt không có một chút cảm xúc nào, sau đó lại trả lời email.
Tề Sâm cho rằng mình đã kíc.h thích được cô nên tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy, không cần nghĩ nhiều tôi cũng muốn cưới cô ấy, dù cô ấy có đàn ông khác tôi cũng không ngại, chỉ cần cô ấy nguyện ý ở cùng tôi là được."
Hứa Duệ nhấn nút gửi email đi, rời khỏi hòm thư, lúc này mới ngước mắt: "Quý Tinh Dao có thể để ý đến anh sao? Làm phiền anh đến nhà vệ sinh nam soi lại gương trước khi si tâm vọng tưởng."
Tề Sâm: "..."
Hứa Duệ cầm tách trà lên thấm giọng nói: "Cũng chỉ có tôi mắt mù mới chấp nhận anh, đừng không biết mình họ gì."
Tề Sâm: "...!Vậy tôi sẽ mời bác sĩ khoa mắt giỏi nhất đến cho em, em tranh thủ thời gian chữa khỏi mắt rồi đá tôi đi được không?"
Hai tay hắn chắp trước ngực làm một cử chỉ biết ơn.
Hứa Duệ mỉm cười: "Cám ơn, không cần, không gặp cặn bã là tốt rồi."
Tề Sâm thực sự không còn cách nào khác, điều này cũng không kí,ch thích được cô bỏ hắn.

Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, một tay chống đầu, ngón tay gõ xuống bàn không theo nhịp điệu.

Hắn thực sự nghĩ không ra: "Duệ Duệ, em nói tôi là cặn bã như vậy, khốn nạn như vậy, đồ tồi như vậy, nhưng em lại ở bên tôi, rốt cuộc em có mưu đồ gì?"
Hứa Duệ yếu ớt nói: "Mưu đồ miễn cưỡng chấp nhận gương mặt này của anh, mưu đồ cho anh sống tốt, mưu đồ để anh có một trái tim phong lưu nhưng không có gan để lừa dối, mưu đồ anh vừa ngu ngốc lại vừa hèn, tôi có thể nắm trong lòng bàn tay chơi đùa."
Tề Sâm: "..."
Bị làm cho tức đến nổi xém chút nữa thất khiếu* chảy máu.
*Thất khiếu: miệng, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi.
Lúc này, ở nhà hàng bên kia.

Quý Tinh Dao cố gắng nghiêng người để tránh tiếp xúc thân thể với Mộ Cận Bùi, có thể ghế sô pha thực sự không đủ rộng, một người ngồi thẳng thì được nhưng hai người ngồi thì hơi chật.
Cô bị hơi thở của anh vây quanh, một mùi dễ ngửi không tên.
Quý Tinh Dao đưa tay gắp thức ăn, không cẩn thận lại đụng phải Mộ Cận Bùi.
"Xin lỗi anh."
Mộ Cận Bùi gắp đồ ăn vào chén của cô, giọng điệu tự nhiên: "Còn muốn ăn cái gì không?"

Quý Tinh Dao nói lời cảm ơn, tạm thời không cần: "Hay là tôi ngồi bên ngoài nhé? Ngồi ở đây lại đụng trúng anh."
"Không sao." Mộ Cận Bùi nói: "Tôi ngồi bên trong cũng đụng trúng em, không phải sao?"
Quý Tinh Dao muốn nói là ghế chật như thế này ngồi đối diện sẽ tốt hơn.

Bọn họ ngồi sát nhau như vậy không khác gì người yêu, món nào anh cũng gắp cho cô, bữa cơm này anh là người chăm sóc cho cô.

Dù thế nào đi nữa trước khi ký hợp đồng cô sẽ từ chối tất cả cám dỗ đến từ anh.

Đương nhiên với thân phận của anh cũng sẽ không vì mấy đồng tiền mà đi bán sắc của mình.

Dù sao bây giờ cô không hiểu anh nghĩ gì.

Quý Tinh Dao ăn gần xong, đặt đũa xuống và bắt đầu ăn trái cây.

Mộ Cận Bùi tay trái khoác lên mép bàn, tiến lại gần cô, một bên mặt cô có thể thấy cổ tay anh.
Mộ Cận Bùi nhận ra cô nhìn đồng hồ anh mê mẩn, anh không biết rõ lý do nhưng nghĩ rằng cô lại có cảm hứng vẽ tranh nên tháo đồng hồ trên tay xuống và kéo cánh tay trái của cô.

"Này, anh..." Làm gì vậy?
Mấy lời phía sau còn chưa kịp thốt lên, Mộ Cận Bùi đã đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay cô.
Chiếc váy hôm nay cô mặt có tay áo ngắn, cánh tay noãn nà được anh nâng lên trong lòng bàn tay, làn da chạm nhau, cô cảm thấy tay anh vừa ấm lại vừa như lạnh.
Tê tê dại dại, cô cũng không biệt được.
Quý Tinh Dao nín thở, cho đến khi Mộ Cận Bùi đeo xong đồng hồ rồi thu tay về cô mới thở lại bình thường.
Mộ Cận Bùi: "Cầm về vẽ đi, tôi có nhiều đồng hồ lắm, đựng vội trả lại." Anh hời hợt nói một câu sau đó tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì.

Quý Tinh Dao cũng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cô lấy một miếng dứa bỏ vào miệng, ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống cánh tay mình.

Sau bữa ăn Quý Tinh Dao mặc áo khoác vào, cô vô thức chạm vào chiếc đồng hồ qua ống tay áo, sợ đồng hồ có chân chạy đi mất.
Có nhiều người trong thang máy, Mộ Cận Bùi ngăn cô ở bên trong cùng nhất, che chở cho cô, Quý Tinh Dao cuối cùng có thể không cần e dè mà nhìn vào bóng lưng anh.

Gót giày của cô hôm nay không cao, cô đứng vừa qua vai anh.

- -

Thứ hai, chỉ có Quý Tinh Dao là rảnh rỗi nhất.
Cuối cùng cô cũng thực hiện được lời hứa đến đoàn múa để xem múa nhân tiện thăm mẹ mình.

Quý Tinh Dao đã học vẽ từ khi còn học tiểu học, công việc Doãn Hà lại bận rộn nên hai mẹ con dành rất ít thời gian bên nhau, hai người thường gọi video cho nhau.

Sau bao lần lỡ hẹn cuối cùng cũng mong chờ được con gái, Doãn Hà tự mình đến dưới lầu đón cô, trêu ghẹo nói: "Hôm nay vũ đoàn chúng ta làm ăn phát đạt."
Quý Tinh Dao nắm tay mẹ lắc qua lắc lại, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ đừng cà khịa con."
Doãn Hà nhìn con gái từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy có điều gì đó khác thường, con gái trong mắt bà không bao giờ xấu, hôm nay lại vô cùng bắt mắt, từ trong ra ngoài dường như đều tràn đầy hạnh phúc, niềm vui sướng nhuộm từ đáy lòng đến chân mày làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ tác phẩm của con gái bán được giá cao nên vui vẻ trong lòng.

Quý Tinh Dao nghi hoặc nhìn mẹ: "Sao vậy mẹ?"
Doãn Hà: "Rất xinh, nhìn con hoài không chán."
Quý Tinh Dao nghịch ngợm: "Vậy con còn phải cảm ơn ba mẹ, ba mẹ khéo đẻ như vậy mà."
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.

Quý Tinh Dao đã từng đến vũ đoàn khi còn bé, mấy năm nay vũ đoàn sửa chữa đổi mới, một chút cô cũng không nhận ra.

Cô đánh giá xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào tấm poster lớn trên tường.
Trong đám đông cô luôn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra mẹ mình.

"Mẹ, người đứng bên cạnh mẹ chính là Chu Vũ Tây mẹ thường nhắc đến phải không?"
"Con biết cô ấy à?"
Ánh mắt Doãn Hà cũng rơi vào tấm poster.
Quý Tinh Dao lắc đầu, ngoại trừ vẽ tranh cô không chú ý bất cứ điều gì khác.
"Khí chất thanh thoát không giống bình thường, xem ra mẹ cũng có một học trò đáng tự hào." Cô lại tiện thể khen mẹ một lần nữa.
Chu Vũ Tây là múa chính cũng là học trò duy nhất của Doãn Hà.
Doãn Hà nói về Chu Vũ Tây: "Bạn trai cô ấy là bác sĩ phụ khoa khá nổi tiếng, nếu biết con đến bệnh viện để khám rối loạn nội tiết mẹ sẽ kêu con đi gặp bạn trai của Chu Vũ Tây rồi."
Quý Tinh Dao rời mắt khỏi tấm poster: "Bệnh này của con là bệnh vặt thôi, bác sĩ nào cũng có thể khám được, bác sĩ kia cũng không tệ."
Hai người nói chuyện, nhoáng cái đã đến trước của phòng tập, bên trong mọi người đang luyện múa.


Quý Tinh Dao không đi vào mà đứng bên cạnh cửa, cô nhìn thấy Chu Vũ Tây, người thật còn đẹp hơn cả trên poster, giống như tiên nữ vô tình rơi xuống trần gian, tao nhã lại quyến rũ.

Doãn Hà vỗ tay ra hiệu họ bắt đầu lại cảnh đầu tiên, họ quá tập trung vào âm nhạc và điệu nhảy của mình, không chú ý đến Quý Tinh Dao bên cạnh Doãn Hà
Doãn Hà quay sang nói với Quý Tinh Dao: "Chờ một lúc xem hết rồi nói cảm nhận của con cho mẹ biết."
Âm nhạc vang lên, nhân vật do Chu Vũ Tây thủ vai theo giai điệu đi vào giữa sân khấu.

Chiếc váy màu lam như nước biển lộng lẫy, chân váy điểm xuyến những hạt kim sa lấp lánh như ánh sao sáng chói.

Cánh tay tinh tế thướt tha của Chu Vũ Tây như sóng xanh dập dờn, âm nhạc thay đổi qua lại giữ mãnh liệt cùng nhu hòa, động tác của cô ấy cũng theo đó mà tự do thu vào giữa mềm mại và mạnh mẽ.
Quý Tinh Dao nhìn đến mê mẩn.
Vở kịch múa kết thúc.
Doãn Hà nhỏ giọng hỏi: "Chu Vũ Tây mùa thế nào?"
Quý Tinh Dao là người ngoài nghề nên không thể chuyên nghiệp đánh giá chỉ nói cảm nhận của mình: "Cô ấy thể hiện linh hồn của vở kịch." "
Đối với họa sĩ mà nói rất khó để thổi hồn vào bức tranh, đối với một vũ công cũng như thế.

Doãn Hà rất hài lòng, bà nắm lấy bả vai con gái và đi đến văn phòng: "Lát nữa đến phòng làm việc của mẹ, mẹ cho con xem kịch bản của bài múa này."
Quý Tinh Dao hiểu ý sai: "Mẹ, con không xem kịch bản đâu, con xem cũng không hiểu." Chủ yếu là cô không có thời gian, cũng không có hứng thú lắm: "Con chỉ tham gia cho vui thôi."
Doãn Hà nói rõ nguyên nhân: "Mẹ chỉ muốn con giúp một chút, vừa rồi không phải con nhìn ra được điều gì đó sao? Bộ vũ kịch này năm sau sẽ bắt đầu tuần diễn nhưng poster tuyên truyền chưa có, người ta thiết kế mẹ không vừa ý, không có hồn."
Bà xoa xoa mặt con gái, trêu ghẹo: "Múa không phải chỉ để con xem." Vừa nói bà vừa cười: "Làm gì có chuyện tốt như vậy."
Quý Tinh Dao: "..."
Như bà vừa nói, mỗi điều dị thường đều chứa quỷ, mẹ bình thường rất bận rộn vốn không có thời gian hỏi đến cô vậy mà lại mời cô đến xem luyện tập, còn không sợ người khác làm phiền từng lần một hỏi cô khi nào có thời gian, hóa ra bà lại có ý này.

Hiếm khi thấy mẹ nhờ mình, Quý Tinh Dao sẵn sàng đồng ý.
Doãn Hà: "Vậy từ ngày mai con cùng mẹ đến đoàn kịch xem họ thường nhảy như thế nào."
Quý Tinh Dao không hề nghĩ ngợi: "Không cần, con đã có cảm hứng, con vẫn đến phòng vẽ tranh thôi."
Doãn Hà: "..."
Bà vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để con gái ra ngoài chơi nhiều hơn, biết thêm mấy người bạn, kết quả là tính toán nhỏ này lại rơi vào vô ích.

Làm đoàn trưởng, Doãn Hà mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, điện thoại đến một cuộc là tiếp một cuộc, thư ký tới nhắc nhở mười lăm phút sau còn có cuộc họp.
Quý Tinh Dao đã nhận nhiệm vụ, cô không ở lại đây nữa, cô đi gặp ba để lấy lại đồng hồ.

Tối hôm qua cô nghiên cứu đồng hồ của Mộ Cận Bùi đến nửa đêm, nhìn kỹ mỗi một chỗ khác biệt.

Đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường tựa như định hải thần châm, cô một đêm không mộng mị ngủ rất say.

Quý Thường Thịnh cũng rất bận, ông vừa tiễn một đoàn công tác về, trở lại văn phòng còn chưa uống kịp một ngụm trà, thư ký Phùng Lương tiến đến báo cáo công việc.

Mộ Cận Bùi gần đây có tiếp xúc với một đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Quý thị, nội dung thảo luận cụ thể hiện tại cũng chưa biết được, cũng không thăm dò được nhưng họ có ý định hợp tác.

Phùng Lương: "Quý đổng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?"
Quý Thường Thịnh uống vài ngụm trà, không lên tiếng.

Thân phận Mộ Cận Bùi không thể nghi ngờ, theo lý thuyết ông không nên đề phòng Mộ Cận Bùi như vậy nhưng dây thần kinh nhạy cảm của ông mấy ngày nay vẫn luôn căng chặt.

Văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng lá rơi bên ngoài cửa sổ.
Phùng Lương không dám nhiều lời, kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
Đáy mắt gợn sóng của Quý Thường Thịnh chậm rãi bình tĩnh lại sau đó sâu không thấy đáy, ánh mắt sắc bén như thường.

Ông chậm rãi phun ra hai chữ: "Không vội."
Phùng Lương đã hiểu, tiếp tục báo cáo công việc.
Cáo già gặp gừng già.
Thắng bại khó đoán.
Sau khi báo cáo, Quý Thường Thịnh phân phó Phùng Lương: "Tối mai không cần xếp lịch đi xã giao, tôi đến nhà lão Tề."
"Được ạ." Phùng Lương ra ngoài, đóng cửa lại.
Quý Thường Thịnh tựa lưng vào ghế, híp mắt trầm tư.

Không biết chuyện gì xảy ra nhưng mỗi lần nhắc đến Mộ Cận Bùi những việc trong quá khứ không thể nào ép xuống được, mãnh liệt như sóng biển cuộn trào mà đến.
May thay Quý Tinh đến, Quý Thường Thịnh từ trong quá khứ u ám hoàn hồn lại.
Con gái gọi điện cho ông lúc 6 giờ rưỡi sáng bảo ông đem đồng hồ đến công ty, buổi chiều sẽ đến lấy, lúc này mới 11 giờ rưỡi cô đã đến rồi.
"Không phải con nói đến chỗ mẹ sao?"
"Con từ chỗ mẹ đến, mẹ bận việc." Quý Tinh Dao mở hộp ra, lấy đồng hồ đeo lên.
Quý Thường Thịnh thực sự không hiểu, một chiếc đồng hồ đã đeo mấy năm giờ mấy ngày không đeo lại như nhặt được bảo bối.

Ông gọi cho Phùng Lương bảo đặt nhà hàng mấy món Quý Tinh Dao thích ăn.
Quý Tinh Dao vội vàng xua tay: "Con không ở đây ăn cơm đâu, con bận rồi ạ."
Quý Thường Thịnh đặt di động ở bên cạnh, "Nếu con bận, cùng ba đến nhà ăn công ty đi."
"Con muốn đi dạo phố, vừa dạo vừa ăn, ba không cần quan tâm con.

Con không làm ba chậm trễ việc nữa, tạm biệt ba." Quý Tinh Dao vẫy tay có lệ vài cái.
Quý Thường Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, cô hiện tại đến nhà ăn công ty cũng cảm thấy bài xích, sợ phải chào hỏi mấy chú người quen.
Quý Tinh Dao cũng không nói dối, cô thật sự muốn đi dạo phố.
Đi mua giày cao gót..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện