Mộ Cận Bùi chơi với Quý Tinh Dao ở trang viên cả buổi chiều, buổi tối mới trở lại biệt thự.

Quý Tinh Dao cởi áo khoác, tinh thần mệt mỏi, ban ngày cùng ông bà Mộ vật lộn một hồi, lúc này đây lại vô cùng buồn ngủ.

"Anh buồn ngủ không?" Cô hỏi Mộ Cận Bùi.
"Cũng được." Mộ Cận Bùi tiếp lấy áo khoác của cô: "Đêm nay em ở tầng ba." Phòng của anh đã được quản gia thu dọn, chăn ga mới cũng được thay.

Quý Tinh Dao không khách sáo với anh, lên lầu đi ngủ.
Mộ Cận Bùi đi đến phòng làm việc, Trữ Chinh đang chờ anh để báo cáo công việc và chuyện cá nhân.
Hôm nay Trữ Chinh trở về công ty, hắn mang đến nhiều tài liệu cần chữ ký của Mộ Cận Bùi và mấy bản kế hoạch dự án, trên bàn sách bày mấy bản, còn có một chồng ở góc bàn.
Máy tính đã mở, ba phút trước cà phê cũng chuẩn bị tốt.
Mộ Cận Bùi tháo đồng hồ đeo tay để sang một bên, anh vuốt vuốt mi tâm rồi mới cầm tài liệu lên nhìn.
Trữ Chinh thấy sắc mặt Mộ Cận Bùi không tốt lắm, tràn đầy mỏi mệt, hắn hiếm thấy trạng thái thất thường này của Mộ Cận Bùi tại nơi là việc, có lẽ sếp bị lệch múi giờ chưa điều chỉnh được, "Mộ tổng, hay là ngài nghỉ ngơi trước, chúng ta sáng mai xử lý những tài liệu này."
Mộ Cận Bùi: "Không sao đâu." Dừng mấy giây, anh nói: "Hôm nay ngồi chuyến máy bay trực thăng." Phản ứng sinh lý theo bản năng và sự kháng cự bài xích đến bây giờ đều chưa điều chỉnh tốt.
Trữ Chinh trố mắt, máy bay trực thăng và Quý Thường Thịnh đều là ác mộng trong lòng sếp, ngài ấy vậy mà ngồi thẳng thăng cơ, hẳn là muốn vượt qua căn bệnh trong lòng.
Hắn đề nghị sếp: "Lần sau trước khi cất cánh trước tiên ngài có thể ngồi thẳng lên ghế để làm quen, khi bay sẽ tốt hơn."
"Tôi sẽ không ngồi nữa.

" Mộ Cận Bùi bắt đầu xem tài liệu, nhìn như không thèm để ý, nói: "Hôm nay cùng Tinh Dao dạo qua một vòng."
Trữ Chinh: "..."
Vậy nên sếp khơi dậy công tắc thống khổ đến cùng là do hận thù thúc đẩy hay vẫn là do động lực của tình yêu?
Có mấy lời cấp dưới như hắn không nên nói vì vậy hắn giữ yên lặng.
Xử lý hết tất cả tài liệu đã là hai tiếng rưỡi sau đó, bản kế hoạch dự án còn chưa kịp nhìn qua.

Mộ Cận Bùi lại rót đầy một cốc cà phê, anh đến đài quan sát để nghỉ ngơi cho thoải mái tinh thần.


Đèn trong phòng ngủ tầng ba vẫn sáng, anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã mười giờ rưỡi.

Anh nhắn tin cho Quý Tinh Dao: 【 Em còn chưa ngủ à? 】
Quý Tinh Dao: 【 Cũng sắp ngủ rồi.

】 Cô ngủ không được, buồn ngủ như vậy lại ngủ không được.

Mộ Cận Bùi trở lại phòng làm việc, Trữ Chinh đang xem sổ dự án, anh để cà phê xuống rồi nói với Trữ Chinh: "Tôi đi trên lầu, sổ dự án có vấn đề gì thì cậu cứ liệt kê ra trước đi."
Anh cầm một bản dự án khác lên và rời đi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Quý Tinh Dao còn chưa kịp mở cửa thì cửa phòng đối diện đã mở ra, là bác Trương.

Mộ Cận Bùi giải thích: "Tinh Dao ngủ không được."
Bác Trương gật đầu, nhìn thấy Quý Tinh Dao tới mở cửa ông mới đóng cửa phòng mình lại.
Quý Tinh Dao mặt mũi bơ phờ, "Anh sao còn chưa ngủ?"
"Tăng ca." Mộ Cận Bùi để cửa khép hờ, "Không phải em nói buồn ngủ sao? Sao giờ còn chưa ngủ?."
"Tật xấu của em, em bị lệch múi giờ trong vài ngày, không có việc gì đâu." Quý Tinh Dao nằm lại trên giường, cô nhìn Mộ Cận Bùi, "Anh không mệt à?"
"Quen rồi." Mộ Cận Bùi chỉnh bớt đèn sàn, "Ngủ đi." Anh dời ghế đặt nó ở trước giường rồi bắt đầu nhìn tài liệu dự án.
Anh ngồi đây Quý Tinh Dao lại càng không buồn ngủ nhưng không còn nặng đầu cũng không thấy bực bội nữa, cô kéo gối qua nằm nghiêng lại, "Em vừa rồi đã quyết định."
Mộ Cận Bùi Ừ một tiếng ra hiệu cô nói.
Quý Tinh Dao: "Em muốn thi lấy bằng lái máy bay, chờ khi em biết lái em sẽ lái máy bay trực thăng đưa anh ra ngoài chơi."
Mộ Cận Bùi ngước mắt rồi nhắc nhở cô, "Em đã quên những điều khoản trong hợp đồng em đã ký với M.K rồi à?"
"Điều nào?"
"Một năm phải có ít nhất sáu bức tác phẩm, em làm sao có thời giờ thi giấy phép?" Anh không phản đối cô thi giấy phép, là anh không muốn ngồi máy bay trực thăng chỉ có thể mượn cớ để cô tạm thời từ bỏ ý nghĩ này.
Quý Tinh Dao trong mắt tràn đầy ý cười, "Yên tâm đi Mộ tổng, em sẽ không làm trái với hợp đồng để anh mất mặt đâu, nói cho anh một tin tốt, mấy ngày nay em đã lên bố cục ba bức tranh, chờ trở về em sẽ vẽ ngay, trong hai tháng sẽ hoàn thành, em còn có « Tinh Dao 3 » cùng « Tinh Dao 4 » góp đủ số, hai bức này cộng lại cũng thành năm rồi.

"

Cô ôm đầu cười đầy ẩn ý: "Không phải em đã nói sẽ tặng cho anh một bức tranh sao?" Đó là bức « Nắm tay người », lúc này cô đã đổi ý, "Em nợ anh trước, em sẽ lấy bức này giao cho Phòng trưng bày, thế là đủ sáu bức tác phẩm, nói cách khác năm nay em còn mười tháng để tự do sắp xếp cũng đủ thời gian để em đi lấy giấy phép."
Mộ Cận Bùi: "...!Em lấy đâu ra nhiều linh cảm để một lúc nghĩ liền ra ba bức tác phẩm vậy?"
Quý Tinh Dao: "Đi cùng anh sẽ có không hết cảm hứng." Cô dường như không có chút trêu đùa nào, "Điều này thực sự cảm ơn anh."
Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, ánh mắt cô nghiêm túc, lời nói vừa rồi không phải thuận miệng nói ra để làm anh vui vẻ.

Cô cũng là một tồn tại kỳ diệu đối với anh, từ lúc ở bên cô đầu anh không còn đau nữa, trước lễ Giáng Sinh anh đau đầu đến mức phải đến bệnh viện chụp X-quang, bây giờ anh không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Quý Tinh Dao kiên định hơn với quyết định thi giấy phép lái máy bay của mình, "Anh không phải có chút sợ máy bay trực thăng sao? Em thì trước kia sợ xã giao, có thể không gặp người thì sẽ không gặp người, em rất hài lòng khi sống trong thế giới của riêng mình, không ai hiểu được niềm hạnh phúc của em, em cũng không cần người khác hiểu, sau này ra ngoài với anh vài lần, rồi lại đến đây em mới nhận ra rằng cuồng hoan có niềm vui của cuồng hoan chỉ là trước đây em bài xích nó."
"Em thích độ cao của máy bay trực thăng nhưng đi máy bay ngược lại không có cảm giác gì." Cô nói: "Bác Trương cũng biết lái máy bay, trước kia khi em không có linh cảm sáng tác bác sẽ mang em ra ngoài đi dạo một vòng nhưng khi đó em không nghĩ đến mình sẽ tự lái, cảm thấy rất phiền phức, vừa phải thi giấy phép vừa phải tiếp xúc với huấn luyện viên, lòng em cũng thật mâu thuẫn."
Bây giờ cô đã đổi ý, cô mặc sức tưởng tượng: "Chờ sau này em lấy được bằng lái, em sẽ đưa anh bay qua sông Mississippi rồi lại dẫn anh đến vịnh Mexico hóng mát, mang anh đi ngắm những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ở độ cao thấp hơn mực nước biển, chờ chúng ta về nước em sẽ đưa anh đi ngắm núi sông hùng vĩ."
Mộ Cận Bùi trầm mặc, ánh mắt một mực dán lên mặt cô.
Quý Tinh Dao không mong một lần có thể thuyết phục được anh ủng hộ cô, với tính cách muốn làm gì thì làm của mình cô không cần sự đồng ý của người khác nhưng mục đích cô thi giấy phép là để đưa anh ra ngoài cùng nhau vui đùa vì vậy cô sẽ tôn trọng cảm xúc của anh, muốn cố gắng nhận được sự đồng ý của anh.

Hiện tại anh không ủng hộ cô, cô cũng hiểu rằng sợ hãi là điều kết hợp giữa tâm hồn và thể xác.

Giống như cô thích ở trong phòng vẽ, ba mẹ đã bỏ ra nhiều ý nghĩ để cô ra ngoài đi dạo nhưng mọi nỗ lực trước đó đều vô ích.

"Em sẽ không học nếu anh không đồng ý, thật đấy."
Mộ Cận Bùi đương nhiên không tin cô có thể ngoan ngoãn nghe lời, cô không phải là người không có chủ kiến, cô và Bùi Ngọc giống nhau như đúc, luôn luôn lấy lui làm tiến, từ trước đến nay thích đem củ khoai bỏng tay ném vào tay người khác, ném xong vẫn dõng dạc hô to: Tôi đây để dành khoai cho anh ăn, chính tôi cũng không có mà ăn đâu đấy.

Quý Tinh Dao thấy tốt thì lấy, cô nằm xuống, "Anh tiếp tục công việc đi, ngủ ngon."
Mộ Cận Bùi: "Ngủ ngon."
Quý Tinh Dao nằm trong chăn nhưng vẫn không buồn ngủ, cô đưa tay ra.
Mộ Cận Bùi hiểu ra, anh đặt sổ dự án vào tay trái và đưa cho cô tay phải, Quý Tinh Dao nắm lấy tay anh, nửa tiếng sau cô đã ngủ.
Mộ Cận Bùi chỉ đọc chưa đầy một phần ba sổ dự án, anh cẩn thận rút tay lại, đặt tay cô trở lại dưới chăn rồi tắt đèn rời đi.

Cửa sổ cuối hành lang, bác Trương tựa ở nơi đó uống cà phê.

Có lẽ từ khi anh bước vào phòng ngủ của Quý Tinh Dao bác Trương vẫn đứng ở nơi đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau, bác Trương gật đầu với anh, anh cũng khẽ gật đầu.

Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm giác bác Trương dường như đã thay đổi trở nên càng trầm lặng, tâm tư sâu đến mức anh nhìn cũng không thấu.

Mãi cho đến rạng sáng mọi công việc của công ty mới xử lý hoàn tất.
Trữ Chinh muốn rót cà phê cho Mộ Cận Bùi, Mộ Cận Bùi xua tay, "Không uống."
Trữ Chinh báo cáo tiến triển mấy dự án trong nước, tập đoàn Quý thị bên kia vẫn không có động tĩnh gì, có thể Quý Thường Thịnh đang chờ dịp Tết cùng Tạ Quân Nghị gặp mặt rồi mới quyết định.
Mộ Cận Bùi trầm tư một lát, không nhiều lời, hỏi: "Cô tôi bên kia tình hình như thế nào rồi?"
Trữ Chinh: "Còn chưa liên lạc lại."
Mộ Cận Bùi gật đầu, "Cậu về nghỉ ngơi đi."
Trữ Chinh thu dọn tất cả tài liệu, cầm lên rời đi, đóng cửa phòng làm việc lại.
Mộ Cận Bùi cầm điếu thuốc đi đến đài quan sát, đêm đã khuya, xung quanh yên tĩnh và thâm trầm, trong sân đèn vẫn sáng, chiếc máy bay trực thăng đậu trên đài đặc biệt chói mắt.

Hết lần này tới lần khác Quý Tinh Dao vẫn muốn thi giấy phép lái máy bay.
Phụ nữ chẳng khác nào phiền phức, một chút cũng không giả.
- -
Hai ngày sau, Mộ Ôn Nhã cuối cùng cũng chủ động liên lạc lại với Mộ Cận Bùi, lý do gặp mặt cũng rất hợp lý, bà ta mua quà cho Quý Tinh Dao, một hồi vừa vặn đi ngang qua tòa nhà M.K thuận đường đưa quà cho anh để anh gửi lại cho Quý Tinh Dao.

Mộ Cận Bùi cũng rất tự nhiên phối hợp diễn với bà ta, "Để cô tốn kém rồi."
Kết thúc cuộc gọi, Trữ Chinh hỏi: "Tạ phu nhân lát nữa tới ạ?"
"Ừa, hai mươi phút nữa sẽ đến." Mộ Cận Bùi đeo đồng hồ lên.
Trữ Chinh vô thức liếc nhìn hướng phòng nghỉ, Quý Tinh Dao còn đang ngủ trưa bên trong, sếp hiện tại tới công ty đều sẽ mang Quý Tinh Dao theo bên người.
Hắn hỏi thăm sếp: "Đến phòng khách ạ?"
Mộ Cận Bùi gật đầu, anh cầm máy tính và cốc nước đến phòng khách.
Chẳng mấy chốc Mộ Ôn Nhã đã đến tầng nơi có văn phòng của Mộ Cận Bùi, bà ta tự giác đưa di động và túi xách cho Trữ Chinh, mặt không chút thay đổi nói: "Phiền trợ lý Trữ."
Trữ Chinh không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Ngài khách khí rồi, việc tôi nên làm mà."
Mộ Ôn Nhã nhàn nhạt thu lại tầm mắt, mang theo quà đi đến phòng khách, có người mở cửa cho bà ta, sau khi bước vào cũng không có tiếng chuông báo động, bà ta thuận lợi đi qua.

Trước khi đến đây bà ta đã chuẩn bị tâm lý, Mộ Cận Bùi bảo bà ta đến văn phòng của anh là để phòng ngừa bà ta ghi âm, bà ta cũng thức thời cũng không mang theo thứ gì.
Sau khi chào hỏi, Mộ Ôn Nhã đưa quà đến rồi ngồi xuống đối diện Mộ Cận Bùi, dù biết đang diễn trò nhưng ai cũng không chủ động xé nát lớp mặt nạ dối trá này.


Giọng nói của bà ta có vẻ ân cần, "Suốt ngày bận bịu công việc, bạn gái không có ý kiến à?"
Mộ Cận Bùi: "Tinh Dao cũng cuồng công việc giống cháu, tối hôm qua ở nhà cô ấy lên bố cục cho tác phẩm nên một đêm không ngủ, hôm nay ở phòng làm việc của cháu ngủ bù."
Tay cầm tách cà phê của Mộ Ôn Nhã hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, anh từ trước đến nay công tư rất rõ ràng vậy mà thời gian làm việc lại đem bạn gái đến văn phòng.
Bà ta uống mấy ngụm cà phê, nhìn như đang nói chuyện phiếm, "Vậy là cháu chuẩn bị kết hôn?"
Mộ Cận Bùi khép lại máy tính, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Còn nhiều việc chưa giải quyết."
Mộ Ôn Nhã nhìn về phía anh, tiếp theo có lẽ sẽ là mục đích hắn bảo mình đến đây, bà ta giả vờ lịch sự: "Cần cô giúp việc gì thì cứ nói."
Mộ Cận Bùi: "Thật đúng là có."
Mộ Ôn Nhã điềm tĩnh mỉm cười, "Nếu cần thì cứ nói đừng khách sáo với cô."
"Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa." Mộ Cận Bùi nói thẳng: "Quý đổng không biết từ chỗ nào nghe nói cháu không phải con cháu nhà họ Mộ." Mộ Ôn Nhã không biết những ân oán giữa anh và nhà họ Quý, cũng không biết về tình cảnh của ba mẹ ruột của anh vì vậy anh nói đến đây rồi dừng lại, sợ nói nhiều lại thành ra nói hớ.

Vẻ mặt Mộ Ôn Nhã từng chút một phai nhạt, ngay cả lời nói lấy lệ cũng biến mất, "Mộ Cận Bùi, lời này của cậu là có ý gì? Cậu cho rằng là ta nói?"
Bà ta sẽ thừa nhận những gì mình làm nhưng muốn hất nước bẩn lên người bà ta thì không có cửa đâu.
Mộ Cận Bùi chậm rãi nói, "Cô, ngài hiểu lầm rồi, cháu là muốn mời ngài hỗ trợ, tết này ngài và dượng chẳng phải muốn về Bắc Kinh sao?" Anh hỏi đến đây lại dừng.
Mộ Ôn Nhã đã hiểu, Mộ Cận Bùi không muốn mình vạch trần sự thật với Quý Thường Thịnh.

Xem ra Quý Thường Thịnh sợ Mộ Cận Bùi không phải con cháu của nhà họ Mộ, sau này sẽ bị gạt ra khỏi M.K nên không yên lòng gả con gái cho hắn.
Chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, theo một ý nghĩa nào đó việc này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Mộ, dù sao ông cụ Mộ vẫn rất quan tâm người ngoài nói gì về con trai mình, nếu để cho người ta biết Mộ Cận Bùi được nhận nuôi, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là anh trai của bà ta không thể sinh con.
Nhưng những uất ức mà bà ta đã chịu trong những năm qua đã không cách nào có thể làm bà ta tâm bình khí hòa mà đi giúp anh, ai bảo anh là con trai do Bùi Ngọc nuôi lớn.
Cũng bởi vì anh mà Tạ Quân Trình không chiếm được quyền thừa kế M.K.
Mộ Ôn Nhã rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười: "Chuyện này cô chắc chắn sẽ giúp, dù sao đều là người một nhà nhưng cháu cũng biết đó, cô năm nay hơn năm mươi tuổi rồi, trí nhớ này càng ngày càng kém, phản ứng cũng trì độn, lỡ như đến lúc đó không nói dối được tốt, cháu cũng đừng trách cô."
Nụ cười chứa dao, câu câu đều là uy hiếp.
Mộ Cận Bùi vẫn bình tĩnh, "Cô cố hết sức sẽ tốt thôi."
Dừng một chút anh lại chuyển đề tài, "Cháu nghe nói trí nhớ không tốt có thể dùng kích thích trị liệu, dạng trị liệu này chữa trị cho những người phản ứng trì độn rất hiệu quả, ví dụ như ngày nào đó M.K đều là của họ Mộ không có chuyện của họ Tạ, ngài trí nhớ kém nhất định có thể chữa trị hoàn toàn."
Mộ Ôn Nhã dùng sức cầm tách cà phê, cuối cùng bà ta không cần phải đeo chiếc mặt nạ dối trá đó nữa, "Cậu uy hiếp ta?"
Mộ Cận Bùi gật đầu, "Ngài nói đúng."
Mộ Ôn Nhã: "..."
Tức đến mức không thở nổi.
"Mộ Cận Bùi, nhà họ Mộ còn có cha ta và anh trai ta, cậu tốt nhất đừng phách lối."
Mộ Cận Bùi vặn ly nước, chậm rãi uống vào mấy ngụm rồi nói: "Tôi rầm rĩ không phách lối, phách lối tới mức nào đều phụ thuộc vào sự hợp tác của ngài.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện