- Cái gì? Đây là Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn!
Tâm thần Diệp Huyền mạnh mẽ chấn động, hồn thức dưới sự khiếp sợ kịch liệt từ bên trong tinh thần hải của Đoạn Thiên Lang vọt ra, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn là bí mật bất truyền của Vô Lượng Sơn Huyền Vực, hơn nữa người có thể thi triển ra Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn này chỉ có nhân vật trọng yếu bên trong Vô Lượng Sơn, lẽ nào đại nhân mà Đoạn Thiên Lang nói tới là đến từ Vô Lượng Sơn hay sao?
Trong lòng hắn bịt kín một tầng bóng mờ, nếu như đúng là như vậy, đây là chuyện rất nghiêm trọng, Vô Lượng Sơn chính là một trong bảy đại tông môn của đại lục, tổng bộ ở Huyền Vực a.
Bảy đại tông môn này so với Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện đâu chỉ mạnh hơn một chút, chính là tồn tại ngang ngược chân chính trên đại lục, cấp độ bá chủ một phương.
Nếu như đúng là Vô Lượng Sơn ở bên trong phá rối, dù cho là kiếp trước hắn cũng phải cẩn thận vạn phần.
- Chỉ là, Vô Lượng Sơn ở Huyền Vực, rất ít đặt chân vào thế sự, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với một tông môn nhỏ bé ở địa phương nhỏ như Mộng Cảnh Bình Nguyên này cơ chứ? Trong này có chí bảo gì mà có thể hấp dẫn bọn hắn như vậy?
Diệp Huyền trầm tư một lát, càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện đã trở nên phiền phức.
- Diệp thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đám Đông lão lo lắng, mỗi một người đều xông tới.
Diệp Huyền đem chuyện mà chính mình suy đoán nói ra, đám người Cửu Trần đều khiếp sợ không gì sánh nổi.
Tuy rằng Lam Quang Học Viện và thế lực hàng đầu Huyền Vực không có liên quan gì tới nhau. Thế nhưng quái vật khổng lồ bực này như Vô Lượng Sơn, tự nhiên bọn họ đã sớm nghe nói qua. Nếu như chuyện của Huyền Cơ Tông thật sự có một thế lực lớn như vậy dính líu vào trong đó, vậy Lam Quang Học Viện chính là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Có thể là ta nghĩ nhiều a, chỉ là trong đầu của Đoạn Thiên Lang có Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn. Đây chỉ là một bất ngờ, hơn nữa, coi như là Vô Lượng Sơn thì lại làm sao chứ? Dùng tôn sư của Vô Lượng Sơn, không có cách nào công khai ra tay đối với một ít thế lực nhỏ yếu, bằng không luật pháp của Huyền Vực sẽ đủ để cho bọn hắn ăn đủ. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không mượn Huyền Cơ Tông để động thủ a.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, bây giờ hắn và Huyền Cơ Tông đã đến mức độ không chết không thôi, đừng nói là Vô Lượng Sơn, dù cho là thế lực đáng sợ hơn thì hắn cũng không thể lùi bước.
Diệp Huyền nhìn về phía đám người Cát Phác Tử:
- Chỉ có điều trước tiên tốt nhất chúng ta nên biết rõ chí bảo mà Huyền Cơ Tông muốn có được rốt cuộc là cái gì.
Cát Phác Tử cười khổ nói:
- Năm đó người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, lúc thành lập Học Viện đồ vật để lại cũng không nhiều. Thứ duy nhất có thể xưng tụng là chí bảo cũng chỉ có Thí Luyện Tháp và ảo cảnh thất, ngoài ra, còn có cấm địa trong truyền thuyết kia. Nếu như thật sự có chí bảo gì thì cũng chỉ có khả năng ở bên trong cấm địa kia a.
Cát Phác Tử nói tiếp:
- Chỉ là chốn cấm địa này, chỉ có viện trưởng đại nhân mới biết, ngay cả địa điểm chúng ta cũng không rõ ràng a.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi, chúng ta không biết thì làm sao có thể ứng phó được chứ. Nếu như chuyện này có quan hệ cùng với sáng lập giả của Lam Quang học viện chúng ta, hơn nữa là một cấm địa như vậy. Có lẽ ở bên trong lịch sử của học viện có đề cập qua a, hay là chúng ta đi thăm dò một chút.
Nói đến đây, dường như Diệp Huyền đã nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi, người sáng lập Học Viện chúng ta tên gọi là gì?
Theo thời gian ở trong học viện càng dài, Diệp Huyền càng ngày càng cảm giác được, người sáng lập ra Lam Quang Học Viện này rất là phi phàm.
Chỉ riêng vị trí phát hiện Thí Luyện Tháp, đem một bí cảnh khai phá thành nội viện, không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, nhân vật như vậy tất nhiên sẽ được lưu lại dấu vết ở trong lịch sử a.
Cho nên cái gọi là chí bảo này nói không chừng có thể từ bên trong ghi chép của hắn có biết được a.
Nói ví dụ như bảo vật của Tiêu Dao hồn hoàng hắn kiếp trước, người bình thường nhất định sẽ nghĩ tới là Thiên Vân Toái Tinh toa cửu phẩm đỉnh cao của hắn.
Có lẽ hắn có thể có được một ít nhắc nhở từ bên trong a.
Trên mặt Cát Phác Tử hiện lên vẻ khổ sở:
- Huyền Diệp, tên của người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, chúng ta cũng không biết a.
- Cái gì?
Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, đường đường là một Học Viện truyền thừa ngàn năm, thậm chí ngay cả tên của người sáng lập cũng không biết, thế này thì quá mức rồi a?
Đám người Dược Lão đều cay đắng gật đầu, nói:
- Diệp thiếu, tư liệu có liên quan tới người sáng lập Học Viện chúng ta, vô cùng ít ỏi, chỉ biết là hắn đã từng thành lập Học Viện, để lại Thí Luyện Tháp, ảo cảnh thất cùng với nội viện. Những cái khác, tất cả đều ở bên trong dòng sông thời gian mà biến mất a.
Diệp Huyền không nói gì, người sáng lập này cũng quá kỳ quái a.
Đúng lúc này, Cửu Trần vẫn không nói gì đột nhiên nói:
- Cái cấm địa kia ta biết ở nơi nào.
Tất cả giật mình mọi người, nhìn về phía hắn đi.
Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo vẻ trịnh trọng:
- Cái cấm địa kia, quả thực ta biết ở nơi nào. Bởi vì năm đó khi ta là Phó viện trưởng Học Viện, vị trí viện trưởng đời tiếp theo vốn là phải giao cho ta, sau đó viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên xuất hiện, ta tự biết không có cách nào so sánh với hắn cho nên tự mình ẩn lui, đi tới trấn thủ Thí Luyện Tháp, bởi vậy đối với bí ẩn của Học Viện, ta thoáng cái biết được một điểm.
- Kỳ thực vị trí cấm địa, mỗi người đã đều đi qua, ở ngay phía sau núi của học viện.
Bây giờ đang trong thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cũng không có bất kỳ giấu giếm gì.
Phía sau núi?
Tất cả mọi người cũng không có ngờ tới, cấm địa thần bí như vậy lại ở vị trí sau núi.
Diệp Huyền cũng có chút sững sờ, phía sau núi kia hắn cũng đã đi qua, chính là vị trí sát hạch nhập học lúc trước, Lưu Danh Bi. Chỗ này căn bản không thuộc về cấm địa, bất kỳ học viên nào cũng có thể tùy ý đi lại a.
- Các ngươi đi theo ta.
Nếu Cửu Trần đã nói ra vị trí cấm địa thì hắn cũng đã không muốn giữ bí mật, mọi người lập tức không ngừng nghỉ, đi tới vị trí phía sau núi của Học Viện.
Tâm thần Diệp Huyền mạnh mẽ chấn động, hồn thức dưới sự khiếp sợ kịch liệt từ bên trong tinh thần hải của Đoạn Thiên Lang vọt ra, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn là bí mật bất truyền của Vô Lượng Sơn Huyền Vực, hơn nữa người có thể thi triển ra Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn này chỉ có nhân vật trọng yếu bên trong Vô Lượng Sơn, lẽ nào đại nhân mà Đoạn Thiên Lang nói tới là đến từ Vô Lượng Sơn hay sao?
Trong lòng hắn bịt kín một tầng bóng mờ, nếu như đúng là như vậy, đây là chuyện rất nghiêm trọng, Vô Lượng Sơn chính là một trong bảy đại tông môn của đại lục, tổng bộ ở Huyền Vực a.
Bảy đại tông môn này so với Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện đâu chỉ mạnh hơn một chút, chính là tồn tại ngang ngược chân chính trên đại lục, cấp độ bá chủ một phương.
Nếu như đúng là Vô Lượng Sơn ở bên trong phá rối, dù cho là kiếp trước hắn cũng phải cẩn thận vạn phần.
- Chỉ là, Vô Lượng Sơn ở Huyền Vực, rất ít đặt chân vào thế sự, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với một tông môn nhỏ bé ở địa phương nhỏ như Mộng Cảnh Bình Nguyên này cơ chứ? Trong này có chí bảo gì mà có thể hấp dẫn bọn hắn như vậy?
Diệp Huyền trầm tư một lát, càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện đã trở nên phiền phức.
- Diệp thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đám Đông lão lo lắng, mỗi một người đều xông tới.
Diệp Huyền đem chuyện mà chính mình suy đoán nói ra, đám người Cửu Trần đều khiếp sợ không gì sánh nổi.
Tuy rằng Lam Quang Học Viện và thế lực hàng đầu Huyền Vực không có liên quan gì tới nhau. Thế nhưng quái vật khổng lồ bực này như Vô Lượng Sơn, tự nhiên bọn họ đã sớm nghe nói qua. Nếu như chuyện của Huyền Cơ Tông thật sự có một thế lực lớn như vậy dính líu vào trong đó, vậy Lam Quang Học Viện chính là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Có thể là ta nghĩ nhiều a, chỉ là trong đầu của Đoạn Thiên Lang có Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn. Đây chỉ là một bất ngờ, hơn nữa, coi như là Vô Lượng Sơn thì lại làm sao chứ? Dùng tôn sư của Vô Lượng Sơn, không có cách nào công khai ra tay đối với một ít thế lực nhỏ yếu, bằng không luật pháp của Huyền Vực sẽ đủ để cho bọn hắn ăn đủ. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không mượn Huyền Cơ Tông để động thủ a.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, bây giờ hắn và Huyền Cơ Tông đã đến mức độ không chết không thôi, đừng nói là Vô Lượng Sơn, dù cho là thế lực đáng sợ hơn thì hắn cũng không thể lùi bước.
Diệp Huyền nhìn về phía đám người Cát Phác Tử:
- Chỉ có điều trước tiên tốt nhất chúng ta nên biết rõ chí bảo mà Huyền Cơ Tông muốn có được rốt cuộc là cái gì.
Cát Phác Tử cười khổ nói:
- Năm đó người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, lúc thành lập Học Viện đồ vật để lại cũng không nhiều. Thứ duy nhất có thể xưng tụng là chí bảo cũng chỉ có Thí Luyện Tháp và ảo cảnh thất, ngoài ra, còn có cấm địa trong truyền thuyết kia. Nếu như thật sự có chí bảo gì thì cũng chỉ có khả năng ở bên trong cấm địa kia a.
Cát Phác Tử nói tiếp:
- Chỉ là chốn cấm địa này, chỉ có viện trưởng đại nhân mới biết, ngay cả địa điểm chúng ta cũng không rõ ràng a.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi, chúng ta không biết thì làm sao có thể ứng phó được chứ. Nếu như chuyện này có quan hệ cùng với sáng lập giả của Lam Quang học viện chúng ta, hơn nữa là một cấm địa như vậy. Có lẽ ở bên trong lịch sử của học viện có đề cập qua a, hay là chúng ta đi thăm dò một chút.
Nói đến đây, dường như Diệp Huyền đã nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi, người sáng lập Học Viện chúng ta tên gọi là gì?
Theo thời gian ở trong học viện càng dài, Diệp Huyền càng ngày càng cảm giác được, người sáng lập ra Lam Quang Học Viện này rất là phi phàm.
Chỉ riêng vị trí phát hiện Thí Luyện Tháp, đem một bí cảnh khai phá thành nội viện, không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, nhân vật như vậy tất nhiên sẽ được lưu lại dấu vết ở trong lịch sử a.
Cho nên cái gọi là chí bảo này nói không chừng có thể từ bên trong ghi chép của hắn có biết được a.
Nói ví dụ như bảo vật của Tiêu Dao hồn hoàng hắn kiếp trước, người bình thường nhất định sẽ nghĩ tới là Thiên Vân Toái Tinh toa cửu phẩm đỉnh cao của hắn.
Có lẽ hắn có thể có được một ít nhắc nhở từ bên trong a.
Trên mặt Cát Phác Tử hiện lên vẻ khổ sở:
- Huyền Diệp, tên của người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, chúng ta cũng không biết a.
- Cái gì?
Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, đường đường là một Học Viện truyền thừa ngàn năm, thậm chí ngay cả tên của người sáng lập cũng không biết, thế này thì quá mức rồi a?
Đám người Dược Lão đều cay đắng gật đầu, nói:
- Diệp thiếu, tư liệu có liên quan tới người sáng lập Học Viện chúng ta, vô cùng ít ỏi, chỉ biết là hắn đã từng thành lập Học Viện, để lại Thí Luyện Tháp, ảo cảnh thất cùng với nội viện. Những cái khác, tất cả đều ở bên trong dòng sông thời gian mà biến mất a.
Diệp Huyền không nói gì, người sáng lập này cũng quá kỳ quái a.
Đúng lúc này, Cửu Trần vẫn không nói gì đột nhiên nói:
- Cái cấm địa kia ta biết ở nơi nào.
Tất cả giật mình mọi người, nhìn về phía hắn đi.
Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo vẻ trịnh trọng:
- Cái cấm địa kia, quả thực ta biết ở nơi nào. Bởi vì năm đó khi ta là Phó viện trưởng Học Viện, vị trí viện trưởng đời tiếp theo vốn là phải giao cho ta, sau đó viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên xuất hiện, ta tự biết không có cách nào so sánh với hắn cho nên tự mình ẩn lui, đi tới trấn thủ Thí Luyện Tháp, bởi vậy đối với bí ẩn của Học Viện, ta thoáng cái biết được một điểm.
- Kỳ thực vị trí cấm địa, mỗi người đã đều đi qua, ở ngay phía sau núi của học viện.
Bây giờ đang trong thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cũng không có bất kỳ giấu giếm gì.
Phía sau núi?
Tất cả mọi người cũng không có ngờ tới, cấm địa thần bí như vậy lại ở vị trí sau núi.
Diệp Huyền cũng có chút sững sờ, phía sau núi kia hắn cũng đã đi qua, chính là vị trí sát hạch nhập học lúc trước, Lưu Danh Bi. Chỗ này căn bản không thuộc về cấm địa, bất kỳ học viên nào cũng có thể tùy ý đi lại a.
- Các ngươi đi theo ta.
Nếu Cửu Trần đã nói ra vị trí cấm địa thì hắn cũng đã không muốn giữ bí mật, mọi người lập tức không ngừng nghỉ, đi tới vị trí phía sau núi của Học Viện.
Danh sách chương