Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi sao khổ như thế chứ, chỉ cần ngươi nói ra, ta tự nhiên sẽ tha cho ngươi một mạng.

Đoạn Thiên Lang cắn răng, hàm răng sắp muốn cắn nát, nhưng còn không nói một lời.

Dần dần, hàn khí biến mất, một loại nóng rực lại lan truyền tới.

Bảy cảm giác thống khổ không đồng nhất, ở trên người hắn từng cái phát tác, sau một nén nhang, Đoạn Thiên Lang như heo chết, ngay cả khí lực giơ ngón tay lên cũng không có, chỉ không ngừng co giật rên rỉ.

Nếu như có thể, hắn tình nguyện mình ngất đi, nhưng dược hiệu của Thất Sát Ma Đan, lại làm cho hắn ý thức đặc biệt rõ ràng, làm sao cũng không thể hôn mê.

- Diệp thiếu, vẫn không được a.

Đám người Dược lão trầm mặt, tiếc nuối nói.

Trong toàn bộ quá trình, đám người Cát viện phó dò hỏi mấy lần, nhưng Đoạn Thiên Lang trước sau cắn răng không nói một lời, ý chí kiên định, để bọn họ cũng rất kinh ngạc.

Thế nhưng, cái gì cũng không hỏi, vẫn là tay trắng trở về.

- Không vội.

Trên mặt Diệp Huyền, vẫn một bộ thong dong, hắn đi lên trước, trong tay lại xuất hiện một viên đan dược màu đen.

Nhìn thấy đan dược màu đen này, coi như cả người không có một tia khí lực, nhưng thân thể của Đoạn Thiên Lang không tự chủ được liền run cầm cập lên, căn bản không bị khống chế.

Mà đám người Dược lão cũng trợn mắt ngoác mồm, ngoại trừ Thất Sát Ma Đan, Diệp thiếu lại còn có đan dược khác, lúc này lại là cấm dược khủng bố gì?

Diệp Huyền cười híp mắt nhìn Đoạn Thiên Lang, vỗ vỗ mặt hắn:

- Yên tâm, lúc này không phải cấm dược gì, mà là thuốc chữa thương, ta sợ ngươi không chịu được nữa chết rồi.

Nói xong, Diệp Huyền bấm tay bắn ra một đạo Huyền lực, mạnh mẽ đưa đan dược vào trong miệng Đoạn Thiên Lang.

Trong mắt Đoạn Thiên Lang tất cả đều là vẻ oán độc, nhìn mặt Diệp Huyền, trong lòng hoảng sợ không ngớt.

Vừa nãy bảy loại thống khổ, để hắn dục sinh dục tử, có loại kích động hận không thể đi chết, bây giờ nhìn đến Diệp Huyền, hắn liền âm thầm sợ hãi, không biết đối phương lại sẽ dùng phương pháp gì dằn vặt hắn.

Nhưng để Đoạn Thiên Lang kinh ngạc chính là, đan dược kia vào bụng, lại không có một tia thống khổ, trái lại có một loại cảm giác ấm áp ở trong thân thể nhộn nhạo, thương thế trên người cũng từ từ chữa trị.

Một loại cảm giác sung sướng đê mê, ở trong đầu Đoạn Thiên Lang bắt đầu bay lên, bởi vì trước đó Thất Sát Ma Đan dằn vặt, hắn trong nháy mắt cảm giác mình như từ Địa ngục đi tới Thiên Đường, chỉ cảm thấy nhân gian là tốt đẹp như thế, không có chút ý nguyện đi chết.

Loại cảm giác khoan khoái kia, để lỗ chân lông toàn thân hắn mở ra, rơi vào một loại hoàn cảnh cực kỳ mờ ảo.

- Đoạn Thiên Lang, xem nơi này!

Đột nhiên, hắn đang sung sướng đê mê, lại nghe được Diệp Huyền quát chói tai, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đôi tròng mắt màu xanh, xuất hiện ở trước mắt hắn, một luồng lực lượng kỳ dị nhộn nhạo, khiến cho hắn trong nháy mắt thất thần.

Đám người Dược lão nhìn thấy Diệp Huyền quát to một tiếng, ánh mắt của Đoạn Thiên Lang liền trở nên mờ mịt, con ngươi cũng mất đi tiêu điểm.

Diệp Huyền đứng ở trước mặt Đoạn Thiên Lang, ngưng giọng nói:

- Nói cho ta, vì sao Huyền Cơ Tông các ngươi lại động thủ với Lam Quang học viện?

Trong tiếng nói của hắn, ẩn chứa một loại sóng tinh thần đặc biệt.

Chỉ thấy Đoạn Thiên Lang lẩm bẩm nói:

- Bởi vì Lam Quang học viện có một kiện chí bảo.

Tất cả đám người Dược Lão đều khiếp sợ, Đoạn Thiên Lang lại chịu mở miệng nói ra hay sao? Bọn họ nhìn về phía Đoạn Thiên Lang, chỉ thấy con ngươi của hắn tán loạn, cả người rơi vào trong một loại trạng thái vô ý thức.

Đông lão nhất thời kinh hô:

- Khống chế tinh thần!

Khống chế tinh thần là một loại biện pháp mê hoặc tâm thần võ giả mà luyện hồn sư thường dùng, lúc trước không phải là hắn chưa từng thử qua. Thế nhưng tất cả đều bị ý chí kiên định của Đoạn Thiên Lang phá tan, không nghĩ tới Diệp Huyền thi triển thì lại thành công.

Bọn họ không biết, Diệp Huyền để cho Đoạn Thiên Lang dùng Thất Sát Ma Đan, kỳ thực hắn đã sớm biết không có cách nào cạy miệng được đối phương một cách dễ dàng như vậy. Sở dĩ hắn làm như vậy chính là vì muốn làm hao mòn ý chí của đối phương, để hắn ta ở trong thống khổ vô biên rơi vào trong một loại trạng thái vô ý thức.

Sau đó lại một lần nữa thi triển pháp môn khống chế tinh thần, đối phương sẽ mất đi năng lực chống cự.

Trong phòng, đám người Dược Lão không suy nghĩ được nhiều, tất cả đều nín thở ngưng thần mà nghe.

Trong thanh âm của Diệp Huyền tràn ngập vẻ mê hoặc, hắn hỏi:

- Cái chí bảo gì?

Đoạn Thiên Lang mờ mịt nói:

- Ta không biết.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vậy ngươi biết cái gì?

- Ta chỉ biết là, cái chí bảo này có người nói là do sáng lập giả của Lam Quang Học Viện để lại ở trong học viện.

Diệp Huyền hơi nhướng mày, hỏi:

- Chẳng lẽ là Thí Luyện Tháp?

Chí bảo mà hắn có thể tưởng tượng đến, đồng thời là thứ do sáng lập giả để lại thì cũng chỉ có Thí Luyện Tháp a.

Đoạn Thiên Lang lắc đầu nói:

- Không phải Thí Luyện Tháp.

Diệp Huyền biết tiếp tục hỏi thăm cũng không phải là biện pháp, hắn thay đổi suy nghĩ hỏi:

- Làm sao các ngươi lại biết Lam Quang Học Viện có chí bảo? Các ngươi muốn chí bảo kia để làm cái gì?

- Lúc trước Huyền Cơ Tông chúng ta cũng không biết các ngươi có một kiện chí bảo như thế, là một vị đại nhân bảo Huyền Cơ Tông chúng ta làm như vậy, vị đại nhân này đến từ...

Đoạn Thiên Lang nói tới chỗ này, lông mày đột nhiên cau lên đến, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, đồng thời trong đầu truyền ra một tia gợn sóng quỷ dị, ánh mắt rơi vào bên trong một loại giãy dụa nào đó, dường như muốn thoát ly khỏi khống chế của Diệp Huyền.

Diệp Huyền hơi nhướng mày, thanh âm mang theo hương vị dụ dỗ nói:

- Nói đi, vị đại nhân kia đến từ nơi nào?

- Hắn đến từ...

- A!

Chỗ mi tâm của Đoạn Thiên Lang đột nhiên tản mát ra một chút quang mang, đồng thời miệng kêu thảm một tiếng, trong miệng phút chốc phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt đã hôn mê.

- Hả? Đây là...

Diệp Huyền biến sắc, hồn thức lục phẩm trong nháy mắt đã đi vào trong đầu của Đoạn Thiên Lang.

Đoạn Thiên Lang đã hôn mê, căn bản không có năng lực đề phòng. Cho nên hồn thức của Diệp Huyền xé rách từng lớp sương mù, trong nháy mắt đã tiến vào bên trong tinh thần hải của Đoạn Thiên Lang.

Đột nhiên, hồn thức của hắn bỗng nhiên chấn động, chỉ thấy ở nơi sâu xa nhất của tinh thần hải Đoạn Thiên Lang lại có từng đạo từng đạo Hồn Ấn màu vàng, những Hồn Ấn này kết hợp với nhau tạo thành một kim tỏa khổng lồ, phong ấn lại hồn hải của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện