- Nói như vậy thực lực tiểu tử kia không mạnh? So với Vũ Tôn lục giai nhị trọng thì như thế nào?
Nghe xong huynh đệ Vi gia giảng thuật, Cuồng Chiến cau mày thật sâu.
- Nói ra cũng không phải, ít nhất kẻ này là thiên tài mạnh nhất mà lão phu gặp được, tuyệt đối không kém gì Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, thậm chí tiếp tiêp cận Vũ Tôn lục giai nhất trọng nhưng so với Vũ Tôn lục giai nhị trọng thì còn kém không ít.
Đại hán khôi ngô cẩn thận suy nghĩ sau đó trả lời nghiêm túc.
- Các ngươi xác định tiểu tử kia không có giữ lại thực lực?
Cuồng Chiến lại hỏi.
- Các hạ nói giỡn, Vi Đại ta cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn giang hồ, chỉ là một thiếu niên, có bảo tồn thực lực hay không lão phu vẫn nhìn ra, nói thật, nếu lúc ấy không có La Mẫn ra tay, tiểu tử kia có mười cái mạng cũng chết.
Vi Đại hừ lạnh nói.
- Cho dù có La Mẫn, tiểu tử kia cũng ném nửa cái mạng, một cước của ta đủ chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, luyện dược sư bình thường khó cứu hắn.
Võ giả gầy yếu nói chuyện tự tin.
Cuồng Chiến suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi:
- Lúc ấy bên cạnh tiểu tử kia có cao thủ âm thầm bảo hộ hay không?
- Cao thủ khác?
Đại hán khôi ngô và võ giả gầy yếu lắc đầu.
- Có lẽ không có, nếu có thì cao thủ kia chẳng những phản ứng chậm, hơn nữa còn quá ngu ngốc, dù sao nếu không phải Thiên Long vệ kịp thời đuổi tới, chúng ta sợ hãi bạo lộ thân phận thì tiểu tử kia đã chết cả trăm lần.
Kế tiếp Cuồng Chiến lại hỏi mấy vấn đề, huynh đệ Vi gia cũng giải đáp tứng cái.
Đồng thời trong lòng hai người cũng rất là hiếu kỳ, người Khúc gia rõ ràng thuê mình đánh chết thiếu niên nhưng chú ý vấn đề căn bản không phải an nguy tính mạng của người ta, mà là thực lực và cao thủ ấn nấp bên cạnh của thiếu niên kia.
Hai người làm sát thủ lâu như thế nhưng chưa gặp qua cố chủ như vậy.
Sau một lát đã hỏi xong mấy vấn đề còn lại.
- Hai vị, hiện tại vấn đề hỏi cũng không sai biệt lắm, thù lao các ngươi hứa hẹn lúc trước cũng nên thực hiện ah?
Lúc trước Khúc gia chỉ đưa cho bọn họ một phần thù lao, đại bộ phận thù lao còn chưa có thu đấy.
- Yên tâm đi, thù lao đáp ứng các ngươi sẽ cho các ngươi, các ngươi đi tới địa ngục lãnh đi.
Khúc Ngạo Vân nhìn sang Cuồng Chiến, trên mặt hắn tươi cười quỷ dị.
Hô!
Bàn tay của hắn hóa thành trảo đánh tới, huyền lực lăng lệ ác liệt hóa thành vòi rồng bao phủ Vi Đại.
- Khúc gia chủ, chẳng lẽ ngươi định xé bỏ hiệp nghị sao, có tin chúng ta quay về đế đô nói chuyện của các ngươi, Khúc gia các ngươi sẽ tan thành mây khói hay không?
Vi Đại quanh năm sống trên đầu đao lưỡi kiếm tự nhiên thập phần cảnh giác, lúc Khúc Ngạo Vân ra tay đã kịp phản ứng, đôi bàn tay đỏ như lửa ngăn cản công kích và quát lớn.
Ầm ầm!
Hai đạo lực lượng va chạm lẫn nhau, Vi Đại ngăn cản nhưng ngực khó chịu, thân thể lập tức bay ra sau.
- Nhị đệ, ngươi đi mau, Khúc Ngạo Vân lão thất phu muốn giết người diệt khẩu, chúng ta lát nữa lại tụ hợp.
Vi Đại nhanh chóng hét to, đồng thời Vi Nhị nhanh chóng bay đi hướng khác.
- Chạy đi đâu.
Khúc Ngạo Vân cười lạnh một tiếng, thân thể hắn lướt nhanh giao phong với Vi Đại, rầm rầm rầm, song phương giao thủ mấy chiêu không phân trên dưới.
Vi Nhị thừa dịp này nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
- Chỉ việc nhỏ như thế còn không giải quyết xong, thật sự là phế vật.
Cuồng Chiến cau mày một lúc.
Vèo!
Sau một khắc thân ảnh Cuồng Chiến hành động, hắn lật tay đánh một chưởng vào đầu Vi Đại.
- Cao thủ từ nơi nào? Thật nhanh.
Vi Đại đang giao thủ với Khúc Ngạo Vân nhưng thời khắc chú ý tới Cuồng Chiến hành động, nhìn thấy Cuồng Chiến ra tay liền giật mình, hắn lập tức vận chuyển huyền lực trong cơ thể và ngăn cản công kích của Khúc Ngạo Vân, rồi sau đó muốn ngăn cản bàn tay của Cuồng Chiến.
Thời điểm này hắn kinh hãi phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích, tốc độ vận chuyển huyền lực trong người cũng lập tức chậm lại, toàn thân như lâm vào trong vũng bùn.
- Ngươi là.. Thất giai...
Trong ánh mắt kinh hãi của Vi Đại, hắn há miêng hét lớn nhưng còn chưa nói xong lời nào chợt nghe phanh một tiếng, đầu của hắn nổ tung hóa thành vô số bọt máu và rơi vãi trên không trung.
Phanh!
Một cổ thi thể không đầu nện xuống đất.
- Thái Thượng trưởng lão, còn có một người chạy thoát.
Nhìn thấy Vi Đại thực lực ngang với mình trong nháy mắt đầu thân chỗ khác biệt, Khúc Ngạo Vân đứng yên lặng một bên cũng sợ hãi nói một câu.
- Trốn, hắn chạy thoát sao?
Cuồng Chiến đạm mạc cười cười, sau một khắc thân ảnh hắn biến mất.
Trong rừng rậm, Vi Nhị đang chạy trốn thật nhanh.
- Khúc gia cũng dám xé bỏ hiệp nghị, đáng chết, thật là đáng chết, chờ ta chạy đi nhất định sẽ làm Khúc gia thân bại danh liệt.
Vi Nhị vừa chạy trốn vừa lo lắng cho an nguy của đại ca.
Khúc gia đã dám động thủ phải có nắm chắc.
Đột nhiên hắn có cảm giác tim đập chân run, lúc này lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Một đạo thân ảnh đứng trên không trung mỉm cười nhìn hắn, khóe môi cười lạnh như như mèo vờn chuột, khinh miệt và lạnh lùng.
Vi Nhị lập tức trợn mắt há hốc mồm.
- Lăng không phi hành... Ngươi là Vũ Vương thất giai, làm sao có thể, tại sao Khúc gia có Vũ Vương... Không đúng, ngươi là Huyền Cơ Tông...
Hắn chưa nói hết câu, Vi Nhị nhìn thấy đối phương nâng bàn tay lên sau đó lực lượng bộc phát cực kỳ đáng sợ giống như biển gầm và giáng thẳng xuống.
Vi Nhị vận dụng huyền lực trong người như điên, lực lượng huyền lực khủng bố đánh vào trong thân thể của hắn, xé rách ngũ tạng lục phủ.
Ầm ầm ầm ầm, máu tươi bắn tung tóe, đôi mắt Vi Nhị tối sầm không còn chút tri giác.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Vi Nhị, Cuồng Chiến cười cười lạnh lùng:
- Thù lao Huyền Cơ Tông ta dễ cầm như vậy sao?
Vừa mới dứt lời, hắn lập tức biến mất trong rừng rậm.
Hiện tại trong đế đô, tin tức Diệp Huyền bị tập kích sinh ra phong bạo không ngừng.
Thậm chí tất cả thế lực lớn trong dế đô đều cảm nhận được mạch nước ngầm ẩn nấp.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là Luyện Khí Phường Lục Ly đại sư nổi giận, nửa canh giờ sau khi thiếu niên Huyền Diệp bị tập kích đã tự mình đi tới phủ đệ La gia.
Tin tức này vừa ra, toàn thành xôn xao.
Lục Ly đại sư là ai? Luyện khí sư Vương cấp thất giai, người cầm quyền Luyện Khí Phường, đế quốc đệ nhất luyện khí đại sư.
Hắn trời sinh tính đạm bạc, gần vài năm nay rất ít lộ diện, rất nhiều cường giả trong đế đô vài năm nay tìm hắn luyện khí đều nghĩ tất cả biện pháp nhưng cầu mà không được.
Nghe xong huynh đệ Vi gia giảng thuật, Cuồng Chiến cau mày thật sâu.
- Nói ra cũng không phải, ít nhất kẻ này là thiên tài mạnh nhất mà lão phu gặp được, tuyệt đối không kém gì Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, thậm chí tiếp tiêp cận Vũ Tôn lục giai nhất trọng nhưng so với Vũ Tôn lục giai nhị trọng thì còn kém không ít.
Đại hán khôi ngô cẩn thận suy nghĩ sau đó trả lời nghiêm túc.
- Các ngươi xác định tiểu tử kia không có giữ lại thực lực?
Cuồng Chiến lại hỏi.
- Các hạ nói giỡn, Vi Đại ta cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn giang hồ, chỉ là một thiếu niên, có bảo tồn thực lực hay không lão phu vẫn nhìn ra, nói thật, nếu lúc ấy không có La Mẫn ra tay, tiểu tử kia có mười cái mạng cũng chết.
Vi Đại hừ lạnh nói.
- Cho dù có La Mẫn, tiểu tử kia cũng ném nửa cái mạng, một cước của ta đủ chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, luyện dược sư bình thường khó cứu hắn.
Võ giả gầy yếu nói chuyện tự tin.
Cuồng Chiến suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi:
- Lúc ấy bên cạnh tiểu tử kia có cao thủ âm thầm bảo hộ hay không?
- Cao thủ khác?
Đại hán khôi ngô và võ giả gầy yếu lắc đầu.
- Có lẽ không có, nếu có thì cao thủ kia chẳng những phản ứng chậm, hơn nữa còn quá ngu ngốc, dù sao nếu không phải Thiên Long vệ kịp thời đuổi tới, chúng ta sợ hãi bạo lộ thân phận thì tiểu tử kia đã chết cả trăm lần.
Kế tiếp Cuồng Chiến lại hỏi mấy vấn đề, huynh đệ Vi gia cũng giải đáp tứng cái.
Đồng thời trong lòng hai người cũng rất là hiếu kỳ, người Khúc gia rõ ràng thuê mình đánh chết thiếu niên nhưng chú ý vấn đề căn bản không phải an nguy tính mạng của người ta, mà là thực lực và cao thủ ấn nấp bên cạnh của thiếu niên kia.
Hai người làm sát thủ lâu như thế nhưng chưa gặp qua cố chủ như vậy.
Sau một lát đã hỏi xong mấy vấn đề còn lại.
- Hai vị, hiện tại vấn đề hỏi cũng không sai biệt lắm, thù lao các ngươi hứa hẹn lúc trước cũng nên thực hiện ah?
Lúc trước Khúc gia chỉ đưa cho bọn họ một phần thù lao, đại bộ phận thù lao còn chưa có thu đấy.
- Yên tâm đi, thù lao đáp ứng các ngươi sẽ cho các ngươi, các ngươi đi tới địa ngục lãnh đi.
Khúc Ngạo Vân nhìn sang Cuồng Chiến, trên mặt hắn tươi cười quỷ dị.
Hô!
Bàn tay của hắn hóa thành trảo đánh tới, huyền lực lăng lệ ác liệt hóa thành vòi rồng bao phủ Vi Đại.
- Khúc gia chủ, chẳng lẽ ngươi định xé bỏ hiệp nghị sao, có tin chúng ta quay về đế đô nói chuyện của các ngươi, Khúc gia các ngươi sẽ tan thành mây khói hay không?
Vi Đại quanh năm sống trên đầu đao lưỡi kiếm tự nhiên thập phần cảnh giác, lúc Khúc Ngạo Vân ra tay đã kịp phản ứng, đôi bàn tay đỏ như lửa ngăn cản công kích và quát lớn.
Ầm ầm!
Hai đạo lực lượng va chạm lẫn nhau, Vi Đại ngăn cản nhưng ngực khó chịu, thân thể lập tức bay ra sau.
- Nhị đệ, ngươi đi mau, Khúc Ngạo Vân lão thất phu muốn giết người diệt khẩu, chúng ta lát nữa lại tụ hợp.
Vi Đại nhanh chóng hét to, đồng thời Vi Nhị nhanh chóng bay đi hướng khác.
- Chạy đi đâu.
Khúc Ngạo Vân cười lạnh một tiếng, thân thể hắn lướt nhanh giao phong với Vi Đại, rầm rầm rầm, song phương giao thủ mấy chiêu không phân trên dưới.
Vi Nhị thừa dịp này nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
- Chỉ việc nhỏ như thế còn không giải quyết xong, thật sự là phế vật.
Cuồng Chiến cau mày một lúc.
Vèo!
Sau một khắc thân ảnh Cuồng Chiến hành động, hắn lật tay đánh một chưởng vào đầu Vi Đại.
- Cao thủ từ nơi nào? Thật nhanh.
Vi Đại đang giao thủ với Khúc Ngạo Vân nhưng thời khắc chú ý tới Cuồng Chiến hành động, nhìn thấy Cuồng Chiến ra tay liền giật mình, hắn lập tức vận chuyển huyền lực trong cơ thể và ngăn cản công kích của Khúc Ngạo Vân, rồi sau đó muốn ngăn cản bàn tay của Cuồng Chiến.
Thời điểm này hắn kinh hãi phát hiện thân thể của mình không thể nhúc nhích, tốc độ vận chuyển huyền lực trong người cũng lập tức chậm lại, toàn thân như lâm vào trong vũng bùn.
- Ngươi là.. Thất giai...
Trong ánh mắt kinh hãi của Vi Đại, hắn há miêng hét lớn nhưng còn chưa nói xong lời nào chợt nghe phanh một tiếng, đầu của hắn nổ tung hóa thành vô số bọt máu và rơi vãi trên không trung.
Phanh!
Một cổ thi thể không đầu nện xuống đất.
- Thái Thượng trưởng lão, còn có một người chạy thoát.
Nhìn thấy Vi Đại thực lực ngang với mình trong nháy mắt đầu thân chỗ khác biệt, Khúc Ngạo Vân đứng yên lặng một bên cũng sợ hãi nói một câu.
- Trốn, hắn chạy thoát sao?
Cuồng Chiến đạm mạc cười cười, sau một khắc thân ảnh hắn biến mất.
Trong rừng rậm, Vi Nhị đang chạy trốn thật nhanh.
- Khúc gia cũng dám xé bỏ hiệp nghị, đáng chết, thật là đáng chết, chờ ta chạy đi nhất định sẽ làm Khúc gia thân bại danh liệt.
Vi Nhị vừa chạy trốn vừa lo lắng cho an nguy của đại ca.
Khúc gia đã dám động thủ phải có nắm chắc.
Đột nhiên hắn có cảm giác tim đập chân run, lúc này lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Một đạo thân ảnh đứng trên không trung mỉm cười nhìn hắn, khóe môi cười lạnh như như mèo vờn chuột, khinh miệt và lạnh lùng.
Vi Nhị lập tức trợn mắt há hốc mồm.
- Lăng không phi hành... Ngươi là Vũ Vương thất giai, làm sao có thể, tại sao Khúc gia có Vũ Vương... Không đúng, ngươi là Huyền Cơ Tông...
Hắn chưa nói hết câu, Vi Nhị nhìn thấy đối phương nâng bàn tay lên sau đó lực lượng bộc phát cực kỳ đáng sợ giống như biển gầm và giáng thẳng xuống.
Vi Nhị vận dụng huyền lực trong người như điên, lực lượng huyền lực khủng bố đánh vào trong thân thể của hắn, xé rách ngũ tạng lục phủ.
Ầm ầm ầm ầm, máu tươi bắn tung tóe, đôi mắt Vi Nhị tối sầm không còn chút tri giác.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Vi Nhị, Cuồng Chiến cười cười lạnh lùng:
- Thù lao Huyền Cơ Tông ta dễ cầm như vậy sao?
Vừa mới dứt lời, hắn lập tức biến mất trong rừng rậm.
Hiện tại trong đế đô, tin tức Diệp Huyền bị tập kích sinh ra phong bạo không ngừng.
Thậm chí tất cả thế lực lớn trong dế đô đều cảm nhận được mạch nước ngầm ẩn nấp.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là Luyện Khí Phường Lục Ly đại sư nổi giận, nửa canh giờ sau khi thiếu niên Huyền Diệp bị tập kích đã tự mình đi tới phủ đệ La gia.
Tin tức này vừa ra, toàn thành xôn xao.
Lục Ly đại sư là ai? Luyện khí sư Vương cấp thất giai, người cầm quyền Luyện Khí Phường, đế quốc đệ nhất luyện khí đại sư.
Hắn trời sinh tính đạm bạc, gần vài năm nay rất ít lộ diện, rất nhiều cường giả trong đế đô vài năm nay tìm hắn luyện khí đều nghĩ tất cả biện pháp nhưng cầu mà không được.
Danh sách chương