Nói cách khác, cường độ thân thể của Diệp Huyền hôm nay đã tăng gấp mấy lần so với trước khi tu luyện.
Mà tu luyện hơn ba tháng cũng làm cho huyền khí bên trong cơ thể Diệp Huyền đạt tới võ sư nhất trọng đỉnh phong, cách nhị trọng chỉ còn một bước mà thôi.
Rời khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền trở về ký túc xá.
Vừa mới bước vào trong đình viện thì hắn liền nhíu mày lại, trong đình viện vô cùng lộn xộn mất trật tử, từ bên trong các phòng lại truyền tới từng thanh âm chói tai, vang lên không ngừng, giống như không bao giờ dừng lại vậy.
Hắn nhớ rõ, mấy gian phòng này, sau khi khai giảng liền bị vài tân sinh khác vào ở.
Mấy tân sinh kia Diệp Huyền cũng đã từng gặp, không phải loại người cẩu thả gì, huống hồ gì còn có mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ở đây, sao mà mới ba tháng không gặp lại khiến cho đình viện lộn xộn như vậy?
Đang lúc Diệp Huyền đang nghi hoặc thì một trận bàn tán ồn ào truyền tới từ bên ngoài đình viện.
- Ha ha, chủ ý này của Viên Sơn sư huynh đúng là quá hay, để cho chúng ta chiếm mấy gian phòng khác ở đình viện này, vậy thì không ai dám nói gì nữa.
- Đúng đó, cũng không biết tên Diệp Huyền kia khi nào mới đi ra, tới lúc đó nhìn đình viện của mình loạn như vậy không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
- Mấy ngày gần đây không biết ba người kia tu luyện kiểu gì, trong hoàn cảnh ồn ào thế này chắc là nửa bước cũng khó mà tiến nổi ha.
- Ha ha, đắc tội với Viên Sơn sư huynh và Thái Tử Minh của chúng ta, đáng đời bọn chúng.
Mấy tên học viên vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong đình viện, nhìn thấy có người đứng trong đình viện thì mấy người kia không khỏi giật mình một cái.
- Không xong.
Một tên trong số đó nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng lập tức phát lạnh, trong đôi mắt lập tức lộ ra một tia sợ hãi.
Người này cư nhiên là Ngô Diệt.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thân hình Diệp Huyền nhoáng lên một cái, nháy mắt liền đi tới trước mặt Ngô Diệt, tay phải hung hăng chụp lấy đối phương.
- Mau đi báo cho Viên Sơn sư huynh.
Ngô Diệt giật mình quát to một tiếng, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, hai chân giẫm mạnh xuống đất, muốn nhảy ra ngoài.
Còn chưa kịp làmã xong thì một bàn tay giống như xuyên qua khoảng không, nháy mắt liền đặt lên ngực của gã.
Trong nháy mắt, huyền khí tràn trề trong cơ thể Ngô Diệt đột nhiên ngưng lại, không thể điều động được chút nào, triệt để mất đi khống chế.
- Là Diệp Huyền!
- Chính là tên tiểu tử này dám đả thương Viên Sơn sư huynh, hắn cư nhiên ra khỏi phòng tu luyện rồi.
- Mau, mau đi thông báo cho Viên Sơn sư huynh đi.
Mấy tên còn lại vội vàng muốn chạy khỏi đình viện.
- Hừ, đều đứng lại cho ta.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra lãnh quang, thân hình đột nhiên động, giống như một đạo huyễn ảnh, xông vào trong đám người.
Trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng ai nha đau đớn vang lên không ngừng, mấy giây sau, mấy tên học viên này đều nằm lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, đau đớn kêu rên không ngừng.
Mấy người kia đều là học viên võ sĩ tam trọng, ở trước mặt Diệp Huyền thì sao có thể đỡ nổi một chiêu.
- Nói, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng quát lên.
Ngô Diệt bị túm Diệp Huyền túm trong tay, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyền nhìn như vậy, một cỗ hàn khí nháy mắt liền chạy dọc từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân của gã.
Trong cảm giác của gã, bản thân mình giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn giông tố bão bùng trên biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan.
Hơn nữa cảnh tượng đau đớn hơn ba tháng trước xảy ra ở tu luyện tháp lập tức khiến cho nội tâm của Ngô Diệt nháy mắt run rẩy sụp đổ.
- Ta nói, ta nói….
Ngô Diệt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói hết ngọn nguồn cớ sự.
Hóa ra gần một tháng trước Viên Sơn biết được mấy người Trần Tinh đã ra khỏi phòng tu luyện cho nên lập tức dẫn người hùng hùng hổ hổ xông tới khu đình viện chuẩn bị kiếm chuyện với mấy người Trần Tinh.
Nào ngờ đúng lúc bị lão sư Vân Ngạo Tuyết gặp phải, ngăn cản hành vi của mấy người Viên Sơn, sau đó còn bị la mắng một trận.
Vì vậy Viên Sơn liền nghĩ ra cách khác, bọn họ thông qua uy hiếp lợi dụng, đuổi mấy người còn lại trong đình viện ra ngoài, để cho mấy người Ngô Diệt chuyển vào trong đó ở.
Mục đích của mấy người Ngô Diệt chính là gây ồn ào trong đình viện này suốt ngày, hơn nữa còn phải làm cho mọi thứ lộn xộn dơ bẩn, chính là muốn để cho mấy người Trần Tinh sống không yên ổn, không cách nào tu luyện được.
Dựa theo quy định của học viện, chỉ không cho phép học viên tự ý xâm nhập vào ký túc xá của người khác mà thôi, ở cùng một đình viện, gây ồn ào một chút, cho dù là mấy người Trần Tinh bẩm báo lại cho đội chấp pháp của học viện đi nữa thì cũng không làm gì được bọn Ngô Diệt.
- Tên Viên Sơn này đúng là chưa từ bỏ ý đồ mà.
Trong mắt Diệp Huyền lóe ra hàn ý, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Diệt, thản nhiên nói:
- Xem ra lần trước ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lọt vào trong tai của Ngô Diệt thì toàn thân gã lại không thể tự chủ được mà run rẩy nổi da gà.
- Không, thả ta đi, ta không bao giờ dám nữa….
Phanh!
Ngô Diệt hoảng sợ mở miệng, nhưng gã còn chưa nói dứt lời thì Diệp Huyền cư nhiên đã hung hăng đá gã một cước bay ra ngoài.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Ngô Diệt đập thật mạnh lên trên vách tường, thân thể vô lực rũ xuống, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Dưới một cước của Diệp Huyền, gã không biết đã gãy bao nhiêu cây sươn sườn, máu tươi ướt đẫm toàn thân, hơn nữa, một cỗ hồn thức của Diệp Huyền lặng lẽ rót vào bên trong cơ thể của gã.
Bên ngoài nhìn vào thì Ngô Diệt dường như không bị tổn thương gì nghiêm trọng, nhưng từ nay về sau, tu vi của gã sợ là không thể nào tiến thêm được nữa.
Đúng lúc này, một cửa phòng trong đình viện mở ra, một thanh âm tức giận đùng đùng vang lên.
- Đám người các ngươi ồn ào suốt cả ngày, thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi hay sao.
Thanh âm quen thuộc của Trần Tinh vang lên, mang theo vẻ tức giận, vận chuyển huyền khí, bay ra từ trong ký túc xá của mình.
Cùng lúc đó, cửa phòng của Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh cũng đồng thời mở ra, hai người bước ra, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Bất quá chờ tới khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong đình viện thì lập tức liền trợn tròn mắt.
- Huyền thiếu.
Thanh âm mang theo kinh hỉ gần như vang cùng một lúc.
Mà tu luyện hơn ba tháng cũng làm cho huyền khí bên trong cơ thể Diệp Huyền đạt tới võ sư nhất trọng đỉnh phong, cách nhị trọng chỉ còn một bước mà thôi.
Rời khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền trở về ký túc xá.
Vừa mới bước vào trong đình viện thì hắn liền nhíu mày lại, trong đình viện vô cùng lộn xộn mất trật tử, từ bên trong các phòng lại truyền tới từng thanh âm chói tai, vang lên không ngừng, giống như không bao giờ dừng lại vậy.
Hắn nhớ rõ, mấy gian phòng này, sau khi khai giảng liền bị vài tân sinh khác vào ở.
Mấy tân sinh kia Diệp Huyền cũng đã từng gặp, không phải loại người cẩu thả gì, huống hồ gì còn có mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ở đây, sao mà mới ba tháng không gặp lại khiến cho đình viện lộn xộn như vậy?
Đang lúc Diệp Huyền đang nghi hoặc thì một trận bàn tán ồn ào truyền tới từ bên ngoài đình viện.
- Ha ha, chủ ý này của Viên Sơn sư huynh đúng là quá hay, để cho chúng ta chiếm mấy gian phòng khác ở đình viện này, vậy thì không ai dám nói gì nữa.
- Đúng đó, cũng không biết tên Diệp Huyền kia khi nào mới đi ra, tới lúc đó nhìn đình viện của mình loạn như vậy không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
- Mấy ngày gần đây không biết ba người kia tu luyện kiểu gì, trong hoàn cảnh ồn ào thế này chắc là nửa bước cũng khó mà tiến nổi ha.
- Ha ha, đắc tội với Viên Sơn sư huynh và Thái Tử Minh của chúng ta, đáng đời bọn chúng.
Mấy tên học viên vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong đình viện, nhìn thấy có người đứng trong đình viện thì mấy người kia không khỏi giật mình một cái.
- Không xong.
Một tên trong số đó nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng lập tức phát lạnh, trong đôi mắt lập tức lộ ra một tia sợ hãi.
Người này cư nhiên là Ngô Diệt.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thân hình Diệp Huyền nhoáng lên một cái, nháy mắt liền đi tới trước mặt Ngô Diệt, tay phải hung hăng chụp lấy đối phương.
- Mau đi báo cho Viên Sơn sư huynh.
Ngô Diệt giật mình quát to một tiếng, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, hai chân giẫm mạnh xuống đất, muốn nhảy ra ngoài.
Còn chưa kịp làmã xong thì một bàn tay giống như xuyên qua khoảng không, nháy mắt liền đặt lên ngực của gã.
Trong nháy mắt, huyền khí tràn trề trong cơ thể Ngô Diệt đột nhiên ngưng lại, không thể điều động được chút nào, triệt để mất đi khống chế.
- Là Diệp Huyền!
- Chính là tên tiểu tử này dám đả thương Viên Sơn sư huynh, hắn cư nhiên ra khỏi phòng tu luyện rồi.
- Mau, mau đi thông báo cho Viên Sơn sư huynh đi.
Mấy tên còn lại vội vàng muốn chạy khỏi đình viện.
- Hừ, đều đứng lại cho ta.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra lãnh quang, thân hình đột nhiên động, giống như một đạo huyễn ảnh, xông vào trong đám người.
Trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng ai nha đau đớn vang lên không ngừng, mấy giây sau, mấy tên học viên này đều nằm lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, đau đớn kêu rên không ngừng.
Mấy người kia đều là học viên võ sĩ tam trọng, ở trước mặt Diệp Huyền thì sao có thể đỡ nổi một chiêu.
- Nói, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng quát lên.
Ngô Diệt bị túm Diệp Huyền túm trong tay, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyền nhìn như vậy, một cỗ hàn khí nháy mắt liền chạy dọc từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân của gã.
Trong cảm giác của gã, bản thân mình giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn giông tố bão bùng trên biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan.
Hơn nữa cảnh tượng đau đớn hơn ba tháng trước xảy ra ở tu luyện tháp lập tức khiến cho nội tâm của Ngô Diệt nháy mắt run rẩy sụp đổ.
- Ta nói, ta nói….
Ngô Diệt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói hết ngọn nguồn cớ sự.
Hóa ra gần một tháng trước Viên Sơn biết được mấy người Trần Tinh đã ra khỏi phòng tu luyện cho nên lập tức dẫn người hùng hùng hổ hổ xông tới khu đình viện chuẩn bị kiếm chuyện với mấy người Trần Tinh.
Nào ngờ đúng lúc bị lão sư Vân Ngạo Tuyết gặp phải, ngăn cản hành vi của mấy người Viên Sơn, sau đó còn bị la mắng một trận.
Vì vậy Viên Sơn liền nghĩ ra cách khác, bọn họ thông qua uy hiếp lợi dụng, đuổi mấy người còn lại trong đình viện ra ngoài, để cho mấy người Ngô Diệt chuyển vào trong đó ở.
Mục đích của mấy người Ngô Diệt chính là gây ồn ào trong đình viện này suốt ngày, hơn nữa còn phải làm cho mọi thứ lộn xộn dơ bẩn, chính là muốn để cho mấy người Trần Tinh sống không yên ổn, không cách nào tu luyện được.
Dựa theo quy định của học viện, chỉ không cho phép học viên tự ý xâm nhập vào ký túc xá của người khác mà thôi, ở cùng một đình viện, gây ồn ào một chút, cho dù là mấy người Trần Tinh bẩm báo lại cho đội chấp pháp của học viện đi nữa thì cũng không làm gì được bọn Ngô Diệt.
- Tên Viên Sơn này đúng là chưa từ bỏ ý đồ mà.
Trong mắt Diệp Huyền lóe ra hàn ý, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Diệt, thản nhiên nói:
- Xem ra lần trước ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lọt vào trong tai của Ngô Diệt thì toàn thân gã lại không thể tự chủ được mà run rẩy nổi da gà.
- Không, thả ta đi, ta không bao giờ dám nữa….
Phanh!
Ngô Diệt hoảng sợ mở miệng, nhưng gã còn chưa nói dứt lời thì Diệp Huyền cư nhiên đã hung hăng đá gã một cước bay ra ngoài.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Ngô Diệt đập thật mạnh lên trên vách tường, thân thể vô lực rũ xuống, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Dưới một cước của Diệp Huyền, gã không biết đã gãy bao nhiêu cây sươn sườn, máu tươi ướt đẫm toàn thân, hơn nữa, một cỗ hồn thức của Diệp Huyền lặng lẽ rót vào bên trong cơ thể của gã.
Bên ngoài nhìn vào thì Ngô Diệt dường như không bị tổn thương gì nghiêm trọng, nhưng từ nay về sau, tu vi của gã sợ là không thể nào tiến thêm được nữa.
Đúng lúc này, một cửa phòng trong đình viện mở ra, một thanh âm tức giận đùng đùng vang lên.
- Đám người các ngươi ồn ào suốt cả ngày, thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi hay sao.
Thanh âm quen thuộc của Trần Tinh vang lên, mang theo vẻ tức giận, vận chuyển huyền khí, bay ra từ trong ký túc xá của mình.
Cùng lúc đó, cửa phòng của Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh cũng đồng thời mở ra, hai người bước ra, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Bất quá chờ tới khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong đình viện thì lập tức liền trợn tròn mắt.
- Huyền thiếu.
Thanh âm mang theo kinh hỉ gần như vang cùng một lúc.
Danh sách chương