- Muốn làm gì sao?
Viên Sơn cười nhạt một tiếng, thanh âm lạnh lẽo:
- Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết ở Huyền Linh học viện này, tiện dân không có tư cách dùng tới phòng tu luyện, Hương Mính quận chúa, ngươi thấy ta nói đúng không?
Bất quá lúc Viên Sơn nhìn về phía Triệu Tinh thì đã thấy ánh mắt của Triệu Tinh đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, chẳng những không đáp lời của gã, ngược lại trong mắt còn toát ra vẻ phức tạp, có tức giận, có cừu hận, cũng có vẻ sợ hãi mơ hồ.
Mấy người Diệp Huyền vừa quay đầu lại, cũng đúng lúc nhìn thấy Triệu Tinh, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười nhạt, nụ cười kia ánh mắt vào trong mắt Triệu Tinh thì lập tức khiến cho trong lòng nàng run lên.
- Đáng chết, sao ta lại gặp phải bọn họ chứ.
Triệu Tinh sao có thể không hiểu ra tiện dân trong miệng Viên Sơn chính là mấy người Diệp Huyền chứ.
Lúc trước khi Diệp Huyền ra tay với nàng ở tửu lâu, Hoà Thân Vương còn vì chuyện này mà tìm tới hiệp hội luyện dược sư, chuẩn bị đòi lại công đạo cho nàng, nhưng không thể ngờ lại bị hiệp hội luyện dược sư phong sát.
Mấy ngày nay, Hoà Thân Vương phụ thân của nàng vì muốn vãn hồi quan hệ với hiệp hội luyện dược sư, không biết đã nhờ vả bao nhiêu người, dùng tới bao nhiêu quan hệ mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.
Nhưng sự nhục nhã trong lòng Triệu Tinh vẫn không hề biến mất, cứ nhớ tới lúc ở tửu lâu bị Diệp Huyền tát cho một cái kia, thì trong lòng của nàng lại vô cùng tức giận, chỉ là nàng biết rõ, đối phương có bối cảnh thâm hậu, ngay cả phụ thân cũng không dám đắc tội, nàng muốn báo thù gần như là không thể nào, hơn nữa, phụ thân cũng đã sớm cảnh cáo, nàng cũng không dám báo thù nữa.
Lại không ngờ oan gia ngõ hẹp, nàng lại gặp lại Diệp Huyền trong Huyền Linh học viện này.
- Ta còn đang nói đám người kia sao có thể hèn như vậy, hóa ra là bạn bè với ngươi, quả nhiên là loại người nào thì có bạn bè như thế đó, cả đám cuồng vọng tự đại, cá mè một lứa.
Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, khiến cho sắc mặt của đám người Viên Sơn lập tức trầm xuống.
Tiểu tử này thật là quá mức cuồng vọng, cư nhiên năm lần bảy lượt mở miệng mắng người, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng đánh bại được Tào Hạc thì có thể coi trời bằng vung hay sao? Thậm chí còn mắng luôn cả Hương Mính quận chúa.
Viên Sơn biết rõ tính cách của Hương Mính quận chúa, trong lòng lập tức cười lạnh, Diệp Huyền dám nói Hương Mính quận chúa như vậy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
Còn những học viên khác nghe thấy vậy thì cũng trợn mắt há mồm.
Mấy học viên mới tới này không khỏi quá ngông cuồng rồi, chẳng những dám khiêu khích mấy người Viên Sơn, lại còn gom luôn cả Hương Mính quận chúa vào, phải biết rằng Hương Mính quận chúa này luôn điêu ngoa tùy hứng, nổi giận lên một cái thì chuyện gì cũng dám làm.
Bất quá khi ánh mắt của tất cả mọi người tập trung nhìn về phía Triệu Tinh thì lập tức liền cảm thấy giật mình.
Chỉ thấy vị Hương Mính quận chúa tính tình luôn nóng nảy, hở một tí là nổi giận đùng đùng kia lúc này sau khi bị Diệp Huyền mắng xong cư nhiên chỉ có sắc mặt là trở nên khó coi thôi chứ không có bất kỳ hành động nào, chỉ cắn răng im lặng, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc và quái dị.
- Phòng tu luyện ở tầng ba này cũng không hợp với chúng ta, chúng ta đi lên tầng trên đi.
Trước mắt bao người, Triệu Tinh mặt mũi đỏ bừng nói ra những lời này, sau đó dẫn theo hai tùy tùng của nàng trực tiếp đi lên trên.
Tuy rằng nàng rất ghét Diệp Huyền, nhưng nàng lại biết rõ, bất kể là từ trong ra ngoài, bọn họ đều không phải đối thủ của Diệp Huyền.
Chuyện lúc trước xảy ra ở tửu lâu, nàng vất vả lắm mới có thể đè xuống, không để lộ ra ngoài, nếu như tiếp tục ở lại, căn bản chính là tự rước lấy nhục, cho nên nàng chỉ có thể chọn rời đi.
- Sao lại thế này?
Trong đầu mọi người đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Hương Mính quận chúa hôm nay cư nhiên lại đổi tính rồi.
Thấy Hương Mính quận chúa rời đi, ánh mắt của Viên Sơn ngưng tụ, lập tức nói:
- Tào Hạc, phòng tu luyện này thuộc về ngươi, vừa hay bọn họ đã bỏ thẻ tu luyện vào, xem như đền bù tổn thất cho ngươi về chuyện lần trước, Ngô Diệt, ngươi giúp hắn chiếm phòng đi, ai dám làm gì thì cho hắn biết hậu quả, chúng ta đi lên thôi.
Nói xong thì Viên Sơn dẫn theo những người khác vội vàng đuổi theo Hương Mính quận chúa, biến mất ở đầu cầu thang.
- Đa tạ Viên Sơn sư huynh.
Tào Hạc đợi Viên Sơn rời đi rồi thì lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền, muốn bước vào bên trong phòng tu luyện.
- Cút trở về cho ta, phòng tu luyện này là của chúng ta.
Trần Tinh đứng chặn ở cửa phòng tu luyện, lạnh lùng nói.
Gã vất vả lắm mới chiếm được một phòng tu luyện, há có thể nhường cho kẻ khác, huống hồ gì bên trong còn đang để thẻ tu luyện mà gã mới mua nữa.
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ, tân sinh không có tư cách giành phòng tu luyện.
Tào Hạc dữ tợn cười.
- Cút ra ngoài cho ta.
Gã đột nhiên đánh ra một chưởng, kình phí quét ra, như sóng dữ ùa tới, đánh về phía Trần Tinh, còn Trần Tinh thì mục quang lạnh lẽo, đối mặt với công kích của Tào Hạc cư nhiên cũng không tránh không né, hai đấm giơ lên ngăn trước ngực, nghênh đón trực diện.
Phanh!
Quyền chưởng giao phong, Trần Tinh bịch bịch lùi về sau hai bước, còn Tào Hạc thì cũng lùi lại một bước, cư nhiên không phân cao thấp.
- Ngươi muốn chết.
Ánh mắt của Tào Hạc trở nên lạnh lẽo. Hắn đường đường là lão sinh, lại còn là võ sĩ nhị trọng, lúc khảo hạch nhập học bị Diệp Huyền đánh bại đã là cực kỳ mất mặt không dám nhìn ai rồi.
Lúc nãy còn đang định dạy cho Trần Tinh một bài học để trút giận, cư nhiên không thể ngờ, đối phương chỉ là một tân sinh võ sĩ nhất trọng lại có thể đỡ được một chưởng của mình.
Học viên có mặt ở phòng tu luyện tầng ba này rất đông, trước mặt bao nhiêu người, lập tức khiến cho Tào Hạc cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Từ khi nào thì Tào Hạc lại yếu như vậy rồi, cư nhiên cả một tân sinh võ sĩ nhất trọng cũng không thể trị được, lại còn bị đối phương đánh mặt như vậy?
Nghĩ tới đây, huyền khí trong cơ thể của Tào Hạc phun trào hoàn toàn, lại chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.
Đột nhiên một đạo hàn ý lạnh như băng rơi xuống trên người của gã, khiến cho nhiệt độ quanh thân của gã như thể đột nhiên giảm xuống mấy mươi độ, lạnh lẽo thấu xương.
Tào Hạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Diệp Huyền đang thản nhiên nhìn gã, chậm rãi bước tới.
Viên Sơn cười nhạt một tiếng, thanh âm lạnh lẽo:
- Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết ở Huyền Linh học viện này, tiện dân không có tư cách dùng tới phòng tu luyện, Hương Mính quận chúa, ngươi thấy ta nói đúng không?
Bất quá lúc Viên Sơn nhìn về phía Triệu Tinh thì đã thấy ánh mắt của Triệu Tinh đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, chẳng những không đáp lời của gã, ngược lại trong mắt còn toát ra vẻ phức tạp, có tức giận, có cừu hận, cũng có vẻ sợ hãi mơ hồ.
Mấy người Diệp Huyền vừa quay đầu lại, cũng đúng lúc nhìn thấy Triệu Tinh, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười nhạt, nụ cười kia ánh mắt vào trong mắt Triệu Tinh thì lập tức khiến cho trong lòng nàng run lên.
- Đáng chết, sao ta lại gặp phải bọn họ chứ.
Triệu Tinh sao có thể không hiểu ra tiện dân trong miệng Viên Sơn chính là mấy người Diệp Huyền chứ.
Lúc trước khi Diệp Huyền ra tay với nàng ở tửu lâu, Hoà Thân Vương còn vì chuyện này mà tìm tới hiệp hội luyện dược sư, chuẩn bị đòi lại công đạo cho nàng, nhưng không thể ngờ lại bị hiệp hội luyện dược sư phong sát.
Mấy ngày nay, Hoà Thân Vương phụ thân của nàng vì muốn vãn hồi quan hệ với hiệp hội luyện dược sư, không biết đã nhờ vả bao nhiêu người, dùng tới bao nhiêu quan hệ mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.
Nhưng sự nhục nhã trong lòng Triệu Tinh vẫn không hề biến mất, cứ nhớ tới lúc ở tửu lâu bị Diệp Huyền tát cho một cái kia, thì trong lòng của nàng lại vô cùng tức giận, chỉ là nàng biết rõ, đối phương có bối cảnh thâm hậu, ngay cả phụ thân cũng không dám đắc tội, nàng muốn báo thù gần như là không thể nào, hơn nữa, phụ thân cũng đã sớm cảnh cáo, nàng cũng không dám báo thù nữa.
Lại không ngờ oan gia ngõ hẹp, nàng lại gặp lại Diệp Huyền trong Huyền Linh học viện này.
- Ta còn đang nói đám người kia sao có thể hèn như vậy, hóa ra là bạn bè với ngươi, quả nhiên là loại người nào thì có bạn bè như thế đó, cả đám cuồng vọng tự đại, cá mè một lứa.
Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, khiến cho sắc mặt của đám người Viên Sơn lập tức trầm xuống.
Tiểu tử này thật là quá mức cuồng vọng, cư nhiên năm lần bảy lượt mở miệng mắng người, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng đánh bại được Tào Hạc thì có thể coi trời bằng vung hay sao? Thậm chí còn mắng luôn cả Hương Mính quận chúa.
Viên Sơn biết rõ tính cách của Hương Mính quận chúa, trong lòng lập tức cười lạnh, Diệp Huyền dám nói Hương Mính quận chúa như vậy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
Còn những học viên khác nghe thấy vậy thì cũng trợn mắt há mồm.
Mấy học viên mới tới này không khỏi quá ngông cuồng rồi, chẳng những dám khiêu khích mấy người Viên Sơn, lại còn gom luôn cả Hương Mính quận chúa vào, phải biết rằng Hương Mính quận chúa này luôn điêu ngoa tùy hứng, nổi giận lên một cái thì chuyện gì cũng dám làm.
Bất quá khi ánh mắt của tất cả mọi người tập trung nhìn về phía Triệu Tinh thì lập tức liền cảm thấy giật mình.
Chỉ thấy vị Hương Mính quận chúa tính tình luôn nóng nảy, hở một tí là nổi giận đùng đùng kia lúc này sau khi bị Diệp Huyền mắng xong cư nhiên chỉ có sắc mặt là trở nên khó coi thôi chứ không có bất kỳ hành động nào, chỉ cắn răng im lặng, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc và quái dị.
- Phòng tu luyện ở tầng ba này cũng không hợp với chúng ta, chúng ta đi lên tầng trên đi.
Trước mắt bao người, Triệu Tinh mặt mũi đỏ bừng nói ra những lời này, sau đó dẫn theo hai tùy tùng của nàng trực tiếp đi lên trên.
Tuy rằng nàng rất ghét Diệp Huyền, nhưng nàng lại biết rõ, bất kể là từ trong ra ngoài, bọn họ đều không phải đối thủ của Diệp Huyền.
Chuyện lúc trước xảy ra ở tửu lâu, nàng vất vả lắm mới có thể đè xuống, không để lộ ra ngoài, nếu như tiếp tục ở lại, căn bản chính là tự rước lấy nhục, cho nên nàng chỉ có thể chọn rời đi.
- Sao lại thế này?
Trong đầu mọi người đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Hương Mính quận chúa hôm nay cư nhiên lại đổi tính rồi.
Thấy Hương Mính quận chúa rời đi, ánh mắt của Viên Sơn ngưng tụ, lập tức nói:
- Tào Hạc, phòng tu luyện này thuộc về ngươi, vừa hay bọn họ đã bỏ thẻ tu luyện vào, xem như đền bù tổn thất cho ngươi về chuyện lần trước, Ngô Diệt, ngươi giúp hắn chiếm phòng đi, ai dám làm gì thì cho hắn biết hậu quả, chúng ta đi lên thôi.
Nói xong thì Viên Sơn dẫn theo những người khác vội vàng đuổi theo Hương Mính quận chúa, biến mất ở đầu cầu thang.
- Đa tạ Viên Sơn sư huynh.
Tào Hạc đợi Viên Sơn rời đi rồi thì lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền, muốn bước vào bên trong phòng tu luyện.
- Cút trở về cho ta, phòng tu luyện này là của chúng ta.
Trần Tinh đứng chặn ở cửa phòng tu luyện, lạnh lùng nói.
Gã vất vả lắm mới chiếm được một phòng tu luyện, há có thể nhường cho kẻ khác, huống hồ gì bên trong còn đang để thẻ tu luyện mà gã mới mua nữa.
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ, tân sinh không có tư cách giành phòng tu luyện.
Tào Hạc dữ tợn cười.
- Cút ra ngoài cho ta.
Gã đột nhiên đánh ra một chưởng, kình phí quét ra, như sóng dữ ùa tới, đánh về phía Trần Tinh, còn Trần Tinh thì mục quang lạnh lẽo, đối mặt với công kích của Tào Hạc cư nhiên cũng không tránh không né, hai đấm giơ lên ngăn trước ngực, nghênh đón trực diện.
Phanh!
Quyền chưởng giao phong, Trần Tinh bịch bịch lùi về sau hai bước, còn Tào Hạc thì cũng lùi lại một bước, cư nhiên không phân cao thấp.
- Ngươi muốn chết.
Ánh mắt của Tào Hạc trở nên lạnh lẽo. Hắn đường đường là lão sinh, lại còn là võ sĩ nhị trọng, lúc khảo hạch nhập học bị Diệp Huyền đánh bại đã là cực kỳ mất mặt không dám nhìn ai rồi.
Lúc nãy còn đang định dạy cho Trần Tinh một bài học để trút giận, cư nhiên không thể ngờ, đối phương chỉ là một tân sinh võ sĩ nhất trọng lại có thể đỡ được một chưởng của mình.
Học viên có mặt ở phòng tu luyện tầng ba này rất đông, trước mặt bao nhiêu người, lập tức khiến cho Tào Hạc cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Từ khi nào thì Tào Hạc lại yếu như vậy rồi, cư nhiên cả một tân sinh võ sĩ nhất trọng cũng không thể trị được, lại còn bị đối phương đánh mặt như vậy?
Nghĩ tới đây, huyền khí trong cơ thể của Tào Hạc phun trào hoàn toàn, lại chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.
Đột nhiên một đạo hàn ý lạnh như băng rơi xuống trên người của gã, khiến cho nhiệt độ quanh thân của gã như thể đột nhiên giảm xuống mấy mươi độ, lạnh lẽo thấu xương.
Tào Hạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Diệp Huyền đang thản nhiên nhìn gã, chậm rãi bước tới.
Danh sách chương