- Ngươi là ai cũng không quan trọng, ta chỉ cần biết ngươi muốn vả miệng của chúng ta, như vậy cũng phải có chuẩn bị tốt sẽ bị chúng ta vả miệng lại.

Diệp Huyền vừa dứt lời thì chỉ nghe bốp một cái, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người xung quanh, Diệp Huyền thản nhiên tát một cái lên mặt của thiếu nữ kia, đánh cho nàng bay ra ngoài, chật vật ngã xuống đất, tóc tai tán loạn.

- Diệp Huyền ta bình sinh không đánh nữ nhân, nhưng những kẻ ti tiện thì không thể không đánh.

- Ngươi…

Thiếu nữ ôm mặt, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không dám tin, nàng hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt kia như một con rắn độc, hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Huyền:

- Ngươi… ngươi chỉ là một tên dân đen mà cũng dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nhất định phải chết, ngươi nghe chưa, ngươi nhất định phải chết!

Hai tên thiếu niên kia nhìn thấy mọi chuyện cũng sợ ngây người, rõ ràng bọn chúng không ngờ Diệp Huyền thật sự dám động thủ.

- Nhất định phải chết? Ta thấy chưa chắc, chúng ta đi!

Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.

Có một vài kẻ luôn cho rằng mình có thể tuỳ ý lăng nhục người khác, còn người khác, chỉ có thể bị mình lăng nhục, nhưng không biết rằng gieo nhân nào gặt quả đó!

Nếu đối phương đã năm lần bảy lượt ra tay với bọn họ, âm tàn độc ác, thái độ không hề lưu thủ, vậy thì mình cần gì phải nể mặt bọn họ đây.

Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền chuẩn bị xuống lầu thì ——

Bịch bịch bịch!

Đột nhiên từng trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám thành vệ quân mình mặc khôi giáp, tay cầm đao kiếm lập loè vội vàng chạy tới.

- Chuyện gì thế này? Vừa rồi là ai phóng đạn tín hiệu đó?

Đội trưởng dẫn đầu dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, vừa xuất hiện liền nghiêm nghị mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét ngang khắp tửu lâu, đột nhiên, gã nhìn thấy thiếu nữ đang ôm mặt ngồi dưới đất, cùng với hai tên thiếu niên đang ngã kề bên, trên gương mặt lạnh lùng nháy mắt liền biến sắc.

- Hương Mính quận chúa, ngươi không sao chứ?

Đội trưởng kia vội vàng bước tới đỡ thiếu nữ kia lên, ngoài ra những thành vệ quân khác cũng đỡ hai tên thiếu niên kia dậy.

- Mau cản mấy tên kia lại cho ta.

Thiếu nữ đưa tay trái ôm mặt, tay phải chỉ về phía mấy người Diệp Huyền, thanh âm lạnh lẽo như băng, ánh mắt thì âm độc.

Sắc mặt của đội trưởng kia cũng lạnh lùng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, vung tay lên:

- Bắt lại hết cho ta!

Xoàn xoạt một tiếng, đám thành vệ quân kia thoáng chốc liền rút vũ khí bên hông ra, hùng hổ bao vây mấy người Diệp Huyền lại, khí thế bá đạo hung hăng, khiến cho tất cả những khách khứa xung quanh đều hoảng sợ lùi lại, không dám tới gần.

- Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo chúng ta trở về, nếu như dám phản kháng thì giết không cần hỏi.

Ánh mắt của đội trưởng cao to kia vô cùng lạnh lùng.

Một đám thành vệ quân lập tức tiến tới.

- Đợi đã!

Diệp Huyền khoát tay, nhìn về phía tên đội trưởng thành vệ quân.

- Các ngươi vừa tới nơi, không hỏi rõ ràng trắng đen hư thật đã tự tiện bắt người là sao? Luật pháp của vương quốc ở đâu?

Không đợi đội trưởng kia mở miệng thì thiếu nữ đã cười lạnh, thanh âm lạnh như băng:

- Trắng đen hư thật? Luật pháp? Ở vương thành này, ta chính là luật pháp, ngươi dám đánh ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi, bây giờ ngươi đã biết hối hận chưa?

Nàng muốn nhìn thấy chút tâm tình nào đó trong mắt Diệp Huyền, chẳng hạn như sợ hãi, hoặc hối hận gì đó.

Nhưng nàng lại thất vọng rồi, bởi vì trong ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không hề có chút rung động nào.

Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đưa mắt nhìn tên đội trưởng thành vệ quân kia, chỉ thấy mặt gã lạnh lùng, rõ ràng là không có ý kiến gì với lời nói của thiếu nữ kia.

Diệp Huyền cười nhạt lắc đầu:

- Lưu Vân Quốc này thật sự mục nát!

- Có lời gì muốn nói thì chờ trở về thành vệ quân rồi nói, mang đi.

Đội trưởng thành vệ quân lạnh lùng vung tay lên.

- Đợi đã!

Đối mặt với áp bách của những kẻ kia, La Chiến bước lên hai bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương, lấy một khối quân bài trên người xuống, lạnh lùng nói:

- Ta chính là giáo uý của vương quốc, các ngươi không có tư cách đưa chúng ta đi.

Quan quân của vương quốc phạm tội, thành vệ quân bình thường căn bản không có tư cách bắt người, chỉ khi nào đội chấp pháp của vương quốc hoặc là cấm vệ quân trong vương thành mới có thể đưa đi.

Sắc mặt của đội trưởng kia hơi đanh lại, trầm giọng nói:

- Giáo uý? Không biết các hạ giữ chức vụ ở đâu? Có quân ấn hay không!

La Chiến lắc đầu.

- Không có quân ấn, ta đã xuất ngũ!

Xuất ngũ rồi?

Đội trưởng thành vệ quân lập tức cười lạnh.

Không có quân hàm, không có quân chức thì làm được gì chứ? Huống hồ gì, chỉ là một tên giáo uý thì sao có thể sánh với quận chúa Hương Mính của phủ Hoà Thân vương.

Ngay lúc gã chuẩn bị hạ lệnh bắt người thì thanh âm lạnh lùng của La Chiến lại vang lên lần nữa:

- Nhưng ta chính là giáo uý của kim sư quân đoàn!

Kim sư quân đoàn!

Trong lòng đội trưởng thành vệ quân giật mình, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng kinh ngạc nhìn qua.

Chẳng trách lúc trước người này không sợ gì hết, lại còn phát ra sát khí, hoá ra chính là giáo uý của kim sư quân đoàn.

Kim sư quân đoàn, chính là quân đoàn vương bài của vương quốc, bình thường đều đóng quân bên ngoài, chinh chiến bốn phương, bảo vệ lãnh thổ vương quốc, là một nhánh quân đội mạnh nhất của vương quốc.

Giáo uý trong đó thấp nhất cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, còn người đứng đầu của bọn họ chính là Lý lão gia tử trong quân đội, cũng là một trong những người mạnh nhất ở Lưu Vân Quốc, thanh danh hiển hách.

Nhất thời đội trưởng thành vệ quân lộ ra vẻ do dự, nhìn về phía thiếu nữ và hai tên thiếu niên.

- Giáo uý chó má gì chứ, quân nhân phạm pháp thì cũng cùng tội với thứ dân, huống hồ gì trong vương thành này cũng không phải là nơi để bọn họ tuỳ tiện giương oai, bắt bọn họ lại hết cho ta, nếu có hậu quả gì thì ta sẽ gánh hết!

Thiếu nữ lạnh giọng nói.

Có lời này của Hương Mính quận chúa, đội trưởng thành vệ quân cảm thấy yên lòng, lập tức xoay người, lãnh đạm nói:

- Ta không cần biết ngươi là ai, ở nơi này của ta, vương tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, Lưu Bình ta một mực làm việc công bằng, các ngươi đánh người thì phải chuẩn bị trước là sẽ bị trừng phạt, bắt lấy.

Một đám thành vệ quân lập tức nhào lên như lang như hổ.

Những lời mà kẻ này nói, ngay cả Hoa La Huyên nghe xong cũng nhịn không được mà cười lạnh, kẻ này rốt cuộc công cái gì bằng, chấp cái gì pháp đây, những lời này thốt ra từ miệng bọn chúng quả không khác gì chuyện cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện